Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 934 - Chương 934: Thần Có Tội, Nguyện Cùng Uống

Chương 934: Thần có tội, nguyện cùng uống Chương 934: Thần có tội, nguyện cùng uống

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đứng nhìn từ xa. Đại Dã Kiên xoay người rời đi trước, hắn ta đã đánh bại đối thủ, nhưng ngay khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, sát ý trong ánh mắt chẳng những không tan mà ngược lại còn càng nồng đậm hơn.

Hắn ta cũng chú ý tới thiếu nữ khiến người ta vừa nhìn là không thể quên ở bên cạnh Thẩm Lãnh, đó chắc là thiếu nữ, nếu đã làm vợ người ta, không thể vẫn còn xinh đẹp giống thiếu nữ như vậy.

Thiếu nữ bên cạnh tướng quân, tướng quân bên cạnh thiếu nữ, có lẽ cuộc đời vốn phải như thế.

Đại Dã Kiên không nhìn nhiều, nhìn nhiều lại đau, đây không phải là cuộc đời của hắn ta.

Cung Vị Ương.

Hoàng đế nhìn cái xe bò trước mặt, cười giống như một lão nông vừa mới có vụ mùa bội thu, cười không khép được miệng, cầm một quả bí xanh trên xe lên xem, đặt xuống, lại nhặt một củ khoai lang lên xem. Khi hoàng đế không phải hoàng đế cũng phú quý, phú quý nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhận được món quà không phú quý như vậy.

Mức bội thu của cả một xe đó, cũng không bằng mức bội thu của ông ta.

Ông ta bội thu ở chỗ thu hoạch được một đưa con trai thiện tâm quang minh, thu hoạch được một đại tướng quân mang lại hoà bình và sự ổn định cho quốc gia.

Trân phi cũng nhịn không được cười khi thấy hoàng đế cười, một xe nông sản này khiến bà cũng cảm thấy thú vị, nghĩ nên mang bọn trẻ tới đây xem một chút. Nhị hoàng tử sinh ra ở hoàng cung, lớn lên ở hoàng cung tuy rằng cũng sẽ tới nông trại hoàng gia ở phía nam thành xem, nhưng chung quy cũng chưa từng thấy nhiều thứ như vậy, hai đứa con của Thẩm Lãnh cũng thế.

Thủ phụ Nội các Lại Thành đứng ở cách đó không xa liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, thật cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, hiện tại nhắc đến hay là sáng mai lên triều mới nhắc?"

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Nhắc cái gì?"

Lại Thành lập tức cảm thấy áp lực rất lớn: "An Quốc Công về rồi, chuyện thành Hoài Viễn..."

Hoàng đế ồ một tiếng: "Hóa ra là chuyện này. Khanh xem trên xe này khanh thích ăn cái gì, lấy một ít."

Lại Thành: "Hả?"

Hoàng đế nói: "Ăn của người, làm việc cho người."

Lại Thành: "Hay là thần không lấy đâu."

Hoàng đế cười nói: "Khanh sợ rồi à. Nên làm thế nào thì cứ làm như thế, quy trình vẫn phải đi một lượt."

Lại Thành: "Vậy còn, mức độ?"

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Mức độ?"

Lại Thành: "Thần tự ước lượng! Thần tự ước lượng."

Hoàng đế gật đầu: "Khanh vẫn còn kiêm chức bên Ngự sử đài, việc mắng chửi cũng sẽ không tới lượt người khác, nên mắng như thế nào thì mắng như thế, mắng nhẹ cũng không thích hợp, nhưng chuyện này phải chấm dứt trước đại lễ sắc phong. Nếu như mắng quá nhẹ, xử phạt nhẹ, sợ là trong đại lễ sắc phong khó có thể phục chúng."

Lại Thành thầm nghĩ bệ hạ nghĩ nhiều rồi.

Hoàng đế trầm tư một lát: "Gọi người của các bộ nha vào, cứ nói là trẫm muốn xử phạt Thẩm Lãnh, bảo bọn họ đều đến xem."

Lại Thành cúi người: "Thần tuân chỉ."

Từ Tứ Mao Trai dọn về Đông Noãn Các, không người nào hiểu tại sao hoàng đế thích dọn tới dọn lui, chỉ có Trân phi nương nương từng nói một lần... Bệ hạ cũng khao khát tự do, nhưng ông ta là bệ hạ, bệ hạ phải chăm lo cho cả Đại Ninh cho nên tự do ở đâu ra? Người trong thiên hạ có tự do của người trong thiên hạ, bệ hạ không có tự do của bệ hạ, cho nên bệ hạ muốn tới Tứ Mao Trai ở cách Nội các xa một chút, là một chút quyền lợi cuối cùng bệ hạ dành cho mình.

Sẽ không có ai thật sự không chán ngán việc phải vất vả không được nghỉ ngơi, hoàng đế không chán ngán là vì ông ta đủ mạnh, áp chế được sự chán ngán.

Đại Ninh lập quốc tới nay có rất ít khi lên điện sau buổi trưa bởi vì xử phạt một triều thần nào đó. Sau khi bãi triều là người của các bộ nha trở về các ti làm việc, có chuyện gì nữa thì tới đệ trình lên Nội các, giao cho các vị đại học sĩ Nội các quyết định, trừ phi là chuyện lớn đến mức ngay cả các vị đại nhân thủ phụ thứ phụ Nội các cũng khó có thể quyết định được thì mới khẩn cấp đệ trình lên bệ hạ.

Bởi vì Thẩm Lãnh đã trở về nên tất cả quan lớn của các bộ nha đều từ chung quanh hoàng thành trở lại. Cung thành là cung thành, hoàng thành là hoàng thành, hoàng thành chiếm diện tích rất lớn, nha môn của các bộ nha đều nằm trong hoàng thành.

Hơn nửa canh giờ sau, cả triều văn võ gần như đã đến đông đủ. Trong điện Thái Cực lặng ngắt như tờ, không ai có nghị luận về chuyện sắp sửa xảy ra, bọn họ chỉ lẳng lặng chờ vị đại tướng quân trẻ tuổi đã giận dữ lấy máy ném đá đập chết hai vị quan lớn địa phương kia trở về.

Bởi vì yên tĩnh cho nên lúc Thẩm Lãnh tới mỗi một người đều nghe được tiếng bước chân của hắn, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện Thái Cực. Thẩm Lãnh thoạt nhìn phong trần mệt mỏi sau khi vào cửa liền đi nhanh mấy bước quỳ gối trên mặt đất.

"Tội thần Thẩm Lãnh, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Trẫm không sống lâu được như vậy, vạn tuế chỉ là mánh lới các khanh dỗ cho đế vương vui thôi, bởi vì khanh, trẫm tức đến mức có thể còn sẽ sống ít đi hai năm."

Giọng nói của bệ hạ từ đầu bên kia đại điện truyền tới, vai của Thẩm Lãnh khẽ run lên. Lời nói của bệ hạ rất nặng, nặng đến mức có thể khiến Thẩm Lãnh cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng hồi, cho nên nhất thời hắn không biết nên nói tiếp như thế nào. Bệ hạ bảo hắn tới thành Hoài Viễn Giang Nam đạo chính là đi giết người, hắn đi giết, vốn là người lập công nhưng lại về triều với tư cách là người mang tội. Hắn tưởng người lên tiếng trước không phải bệ hạ mà là các đại nhân của Ngự sử đài, có lẽ bệ hạ sẽ im lặng, cũng không đến mức đập trước một gậy làm Thẩm Lãnh choáng váng đầu óc như vậy.

"Thần, tội chết."

Thẩm Lãnh cúi đầu.

"Khanh cũng biết là tội chết?"

Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh bò rạp ở đó, trong lòng nhói đau nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

"Nếu khanh đã biết là tội chết, vậy thì trẫm sẽ giúp khanh toại nguyện."

Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Lại Thành đều ngây người. Bọn họ đều tưởng là bệ hạ sẽ giả vờ tức giận thôi, dù sao tất cả mọi người đều tự biết rõ chuyện bên Giang Nam đạo là như thế nào, Thẩm Lãnh là người gánh trách nhiệm. Người gánh trách nhiệm trở về, ý tứ một chút là được, thế mà bệ hạ lại còn nói ra lời ban cái chết, đó là bệ hạ đó, ngôn xuất pháp tùy.

Lời nói là luật pháp.

"Thần..."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh sợ, một chút khó hiểu.

"Không cần giải thích nữa, Đại Ninh trị hạ không người nào có thể coi thường quốc pháp, không người nào có thể xem mạng người như cỏ rác."

Hoàng đế đứng dậy: "Lôi ra ngoài, chém!"

Bụp một tiếng.

Một trong các lão thần ngồi ở hàng đầu, đại tướng quân Tô Mậu quỳ xuống đất: "Thần, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Lại bụp một tiếng, lão viện trưởng thư viện cũng quỳ xuống đất.

"Thần xin bệ hạ khai ân."

Lão tướng quân Tô Mậu quỳ xuống, lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô quỳ xuống, viện trưởng Võ Viện Thạch Nguyên Hùng quỳ xuống, ba người này cùng quỳ xuống làm gương, cả triều văn võ đều quỳ xuống.

"Các khanh muốn làm gì?"

Hoàng đế thay đổi sắc mặt: "Cả triều văn võ, ép trẫm phá vỡ uy nghiêm của quốc pháp?"

"Cho dù Thẩm tướng quân có tội, nhưng tội không đáng chết."

Lại Thành quỳ gối ở đó nói: "Thẩm tướng quân suất quân nam chinh, một trận chiến đã diệt Nhật Lang, báo thù rửa hận cho mấy ngàn tướng sĩ chết trận, khai cương thác thổ cho Đại Ninh. Thần xin bệ hạ niệm tình Thẩm tướng quân có công lao như thế mà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Hoàng đế lắc đầu: "Nếu trẫm không tuân quốc pháp, còn ai tuân quốc pháp?"

"Quốc pháp mà bệ hạ nói bất công!"

Cũng không biết Lại Thành lấy can đảm ở đâu ra, cũng không quỳ nữa mà đứng lên lớn tiếng nói: "Nếu bệ hạ cố chấp ban cái chết cho Thẩm tướng quân, thần cũng không muốn sống nữa, thần không muốn nhìn một vị hôn quân trị quốc! Bệ hạ nói Thẩm tướng quân coi mạng người như cỏ rác, bệ hạ không hỏi nguyên do, không hỏi công lao, trực tiếp hạ lệnh chém một vị đại tướng quân, một vị quốc công lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Ninh, bệ hạ chính là bất công, bệ hạ chính là hôn quân, thần xin bệ hạ cũng xử tử thần!"

Từ sau khi Lại Thành làm đại học sĩ thủ phụ, đã rất lâu rồi không mắng bệ hạ là hôn quân như vậy.

Hoàng đế giận dữ: "Lại Thành!"

Lại Thành vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hoàng đế không sợ hãi một chút nào: "Hôn quân!"

Hoàng đế: "Khanh tưởng là trẫm không dám động tới khanh?!"

Lại Thành giơ tay lên chỉ vào hoàng đế: "Hôn quân!"

Hoàng đế tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: "Người đâu, lôi Lại Thành ra ngoài đánh hai mươi trượng!"

Lại Thành khàn giọng hô to: "Hai mươi trượng không đánh chết thần, thần xin đánh năm mươi trượng! Đánh một trăm trượng!"

Hoàng đế tức giận dường như tay cũng đang hơi run: "Nếu khanh đã muốn thì trẫm cũng sẽ cho khanh được như ý. Người đâu, lôi Lại Thành ra ngoài đánh một trăm trượng."

Ai động chứ... quan lại trên đại điện cũng không phải kẻ ngốc.

"Bệ hạ."

Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ muốn lấy quốc pháp xử trí Thẩm tướng quân, vậy thì nên làm theo quốc pháp... Thần nghĩ cho dù xử tử thì cũng phải dựa theo quy trình, nên thẩm vấn thì thẩm vấn, nên định tội thì định tội."

Hoàng đế giận dữ nói: "Trẫm là vua của một nước, trẫm cũng không quyền có ban cái chết cho hắn sao?!"

Không đợi lão viện trưởng lên tiếng, hoàng đế nhìn về phía quan viên của Ngự sử đài: "Các khanh đều câm điếc rồi sao?"

Một đám ngự sử quay sang nhìn nhau, sau đó đồng loạt cúi đầu.

Vụ án Giang Nam đạo vô cùng rõ ràng, bởi vì liên lụy quá rộng nên nhất định phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, Thẩm Lãnh gánh trách nhiệm, ngay cả người của Ngự sử đài cũng hiểu không thể quá đáng, nhưng bệ hạ lại bắt đầu quá đáng trước. Mà nghĩ sâu hơn, tại sao Thẩm Lãnh phải gánh trách nhiệm? Bởi vì điều tra nữa sẽ dính dáng đến thái tử, Thẩm Lãnh dùng quân công đổi lấy sự an toàn của thái tử.

"Các khanh thấy hắn không đáng chết?"

Hoàng đế giận dữ nói: "Vậy ý của các khanh là đạo thừa Giang Nam đạo Lý Sinh Hiền bị hắn đánh chết đáng chết? Tướng quân sương binh Đới Đồng đáng chết? Nếu nói như vậy thì trẫm tựu hạ lệnh cho phủ Đình Úy lập tức phái người đi, hội hợp với Hình bộ thượng thư Diệp Lưu Vân cùng điều tra, điều tra kỹ lưỡng, nhìn xem rốt cuộc có mấy người đáng chết!"

Bụp một tiếng, lần này là thái tử Lý Trường Trạch quỳ xuống.

"Nhi thần cầu phụ hoàng khai ân. Thẩm tướng quân có công lớn với quốc gia, cho dù muốn phạt, cũng là lấy công chuộc tội."

Hoàng đế nhìn thấy thái tử quỳ xuống, chậm rãi đi đến trước mặt thái tử: "Ngẩng đầu lên."

Thái tử nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trắng bệch đến mức không có một tia huyết sắc. Vụ án của Giang Nam đạo còn tra nữa ư? Tra nữa chính là gã ta đáng chết.

"Con cũng thấy Thẩm Lãnh không đáng chết?" Hoàng đế hỏi.

Thái tử vội vàng trả lời: "Thẩm tướng quân không đáng chết, nhi thần xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhi thần nguyện chịu phạt thay Thẩm tướng quân."

Hoàng đế thở dài một tiếng: "Trẫm không nhìn lầm con, con tâm địa nhân thiện. Chẳng lẽ trẫm không biết Thẩm Lãnh không đáng chết? Nhưng đứng trước quốc pháp thì người người bình đẳng, trẫm không thể bởi vì hắn có công lớn mà không trị tội lớn của hắn. Công là công, tội là tội, nếu như lấy công chuộc tội, đó là quốc pháp không nghiêm minh... Vừa rồi trẫm bỗng nghĩ nếu Thẩm Lãnh thật sự chết, đó là lỗi của trẫm, cũng là tội của trẫm. Người trong thiên hạ đều là con dân của trẫm, con hư là lỗi tại cha, cho nên..."

Lão viện trưởng ngẩn ra, lời này của bệ hạ là đang phát tiết.

Phát tiết nỗi đau cha con không thể nhận nhau.

Hoàng đế nhìn thái tử nói: "Con không cần chịu phạt thay Thẩm Lãnh, trẫm là vua của một nước, là cha của thiên hạ, trẫm sẽ chịu phạt thay Thẩm Lãnh."

Hoàng đế xoay người lớn tiếng căn dặn: "Kim ngô vệ, lôi trẫm ra ngoài đánh hai mươi hình trượng, để chuộc tội của Thẩm Lãnh."

Câu nói này có thể hù chết bao nhiêu người, dù sao tất cả kim ngô vệ cũng sợ mềm nhũn chân.

Thái tử sợ tới mức run lên một cái: "Phụ hoàng không thể được, nhi thần nguyện thay phụ hoàng!"

Hoàng đế nhìn thái tử: "Con... con là thái tử của một quốc gia, nếu con đã muốn thay, vậy thì con hãy đi đi."

Hoàng đế khoát tay: "Nhưng trẫm không thể để con cùng phạt với trẫm. Kim ngô vệ, đưa thái tử ra ngoài đánh mười trượng, truyền người của Thái y viện ở bên ngoài canh chừng."

Sau khi nói xong hoàng đế cúi người, nói nhỏ giọng bên tai thái tử: "Trường Trạch, con nên hiểu, tại sao trẫm đánh con mười gậy."

Thái tử đột nhiên tỉnh ngộ ra, đây là cái hố của gã ta, không phải cái hố của Thẩm Lãnh.

Đại Phóng Chu tiến lên một bước: "Kim ngô vệ đâu?"

Kim ngô vệ trong đại điện lập tức tiến lên: "Có!"

Hoàng đế xoay người: "Đưa ra ngoài đi."

Kim ngô vệ lập tức tiến lên xốc nách thái tử ra ngoài, không bao lâu sau bên ngoài liền vang lên tiếng trầm đục hình trượng đánh vào người, còn có tiếng kêu rên của thái tử.

Cuối cùng hoàng đế vẫn không đành lòng giết con trai của mình, cũng không nhẫn tâm làm tổn hại thanh danh của gã ta. Mười gậy này để gã ta chịu thay Thẩm Lãnh, một là cho gã ta một bài học, hai là còn có thể giữ được thể diện của gã ta.

"Thẩm Lãnh tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."

Hoàng đế nhìn về phía người của Ngự sử đài: "Các khanh có chuyện cần tấu?"

Tất cả các đại nhân Ngự sử đài đều đứng lên: "Có!"

"Nói!"

Hoàng đế lớn tiếng căn dặn một tiếng.

"Chúng thần liên danh dâng tấu."

Tân phó đô ngự sử Ngự sử đài Thái Đình tiến lên, hai tay đệ trình lên một bản tấu chương. Đại Phóng Chu đi qua lấy đưa cho hoàng đế, hoàng đế mở tấu chương ra nhìn nhìn, khẽ nhíu mày: "Sâm tấu chính các khanh?"

Thái Đình cúi đầu nói: "Sâm tấu chúng thần vi phạm quốc pháp, tụ tập uống rượu, có hiềm nghi kết giao triều thần, thân là ngự sử nhưng không tự cảnh tỉnh mình, không tự hạn chế bản thân, biết rõ ngự sử không thể lén kết giao với triều thần văn võ nhưng lại cố ý vi phạm, cho nên khi mỗi người phạt bổng một năm."

Hoàng đế ngẩn ra: "Các khanh tụ tập uống rượu khi nào?"

Thái Đình lớn tiếng nói: "Lúc này!"

Hoàng đế lại ngẩn ra.

Thái Đình xoay người: "Thần còn có một tội, thần mang rượu lên điện!"

Ngoài cửa, có người bưng một vò rượu vào, mười mấy vị ngự sử của Ngự sử đài ở trên điện đi nhanh qua, mỗi người cầm một cái bát rót đầy rượu. Một người trong số đó đưa bát rượu cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh quỳ gối ở đó nhận lấy bát rượu mà đơ người. Mười mấy vị ngự sử đại nhân của Ngự sử đài thấy hắn đang quỳ, cũng đều quỳ xuống, xếp hàng ngang ở trước mặt hắn, bưng bát rượu lên, mười mấy văn nhân nhưng hào khí bừng bừng, đồng thanh nói: "Nguyện uống cùng An Quốc Công!"

"Nguyện uống cùng An Quốc Công!"

"Nguyện uống cùng An Quốc Công!"

Bình Luận (0)
Comment