Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 935 - Chương 935: Đóng Cửa, Mang Rượu Lên!

Chương 935: Đóng cửa, mang rượu lên! Chương 935: Đóng cửa, mang rượu lên!

Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, người của Ngự sử đài mà lại mang rượu lên điện, hơn nữa còn uống cùng một vị trọng thần triều đình trước mặt bệ hạ. Rượu này không phải rượu mà là thái độ, là sự tôn kính, cũng là sự công nhận.

Ngay cả người của Ngự sử đài cũng cảm thấy Thẩm Lãnh tủi thân, đây chính là một đám người có tâm địa sắt đá... Thời tiên đế có một vị tướng quân ngũ phẩm trên đường tan triều trở về bởi vì chưa ăn cơm sáng nên đi ngang qua quầy bán bánh rán đã mua một cái bánh. Bởi vì thật sự đói không chịu được nên vừa đi vừa ăn, đúng lúc bị quan viên của Ngự sử đài nhìn thấy, một bản tấu dâng lên cho tiên đế, nói là làm mất thể diện, tiên đế trực tiếp hạ chỉ người này vĩnh viễn không được thăng lên đến tam phẩm.

Một cái bánh rán mà thôi đã phá hủy tiền đồ. Đương nhiên cho dù không có chuyện này thì có thể cả đời vị tướng quân này cũng sẽ không tấn thăng đến chính tam phẩm, tiên đế chỉ là mượn chuyện này để nhắc nhở cả triều văn võ.

Nhưng cũng có thể thấy các đại nhân của Ngự sử đài khắc nghiệt cỡ nào, cứng nhắc cỡ nào.

Cho nên nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin người của Ngự sử đài sẽ làm ra chuyện khiến người ta chấn động như vậy.

Thế nhưng hoàng đế lại muốn cười.

Ây da, thú vị rồi.

Hoàng đế vẫn rất tức giận, nhưng kỹ năng diễn xuất chung quy cũng có cực hạn. Ông ta nhìn thần tử của Ngự sử đài uống rượu với Thẩm Lãnh, còn có thể làm gì được nữa? Tiếp tục nổi giận đùng đùng? Vậy thì không dễ kết thúc. Vừa rồi ông ta đột nhiên làm khó dễ cũng không phải nhằm vào Thẩm Lãnh. Lãnh Tử có gì sai đâu, Lãnh Tử còn là người ủy khuất nữa đây, là ông ta muốn nhắc nhở thái tử. Vụ án Giang Nam đạo liên lụy rộng như vậy, ngay cả thái tử cũng bị liên lụy vào, nhưng đó dù sao cũng là con trai ông ta, ông ta có thể làm thế nào?

Sau khi nhắc nhở, con trai vẫn là con trai.

Bệ hạ cũng không phải người toàn vẹn.

"Hừ!"

Trên điện Thái Cực, bệ hạ tức giận hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Đại Phóng Chu cũng sắp không nhịn cười được, vội vàng cúi đầu mím chặt môi đi theo phía sau hoàng đế rời đi. Trong đại điện văn nhân hào khí mời tướng quân uống rượu, bên ngoài đại điện, tiếng kêu rên của thái tử vẫn chưa tán đi.

Sau khi ra khỏi điện Thái Cực hoàng đế liền đi rất nhanh, nhìn từ phía sau chắc hẳn là quá tức giận, sải bước rất lớn, nhưng nếu có người có thể nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế từ phía trước, nhất định sẽ cảm nhận được sự vất vả của hoàng đế, nhịn rất vất vả.

Thậm chí hoàng đế còn không về Đông Noãn Các mà đến thẳng cung Trân phi, dường như nơi này càng có thể thể hiện sự phẫn nộ của ông ta hơn.

Nhưng mà đến tận lúc này mới có người nhớ ra, bệ hạ nổi giận lớn như vậy, thậm chí còn muốn xử tử Thẩm Lãnh, nhưng cuối cùng ngay cả phạt cái gì cũng không định, đừng nói chưa định mức phạt cho Thẩm Lãnh, phạt mười mấy vị các đại nhân Ngự sử đài kia như thế nào cũng không định.

Vì thế mọi người dường như loáng thoáng phát hiện ra điều gì đó.

Trong cung Trân phi, hoàng đế đẩy cửa đi vào, sau đó liền không nhịn được cười: "Đã nói trước rồi, trẫm nổi giận, nàng giả vờ nhận được tin tức sau đó đến khuyên trẫm, nhưng nàng thì hay rồi, cứ ở đây không nhúc nhích."

Trân phi mím môi cười: "Bệ hạ nổi giận, thiếp cũng không dám đi khuyên."

"Nàng chính là cố ý không đi."

"Đúng vậy, thần thiếp chính là cố ý không đi."

Trân phi cười nói: "Nếu thần thiếp thật sự đi, vở kịch có vẻ hơi giả."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Còn là phu thê? Một chút ăn ý này cũng không có."

Trân phi cười nói: "Cũng thật sự muốn đi xem bệ hạ nổi giận, thật đáng tiếc, nhiều năm như vậy bệ hạ cũng chưa từng nổi giận với thiếp, cũng không biết bệ hạ nổi giận như thế nào, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải nổi giận với thiếp, có nhìn cũng không thể hội được, cho nên chưa đủ, không đi nữa."

Hoàng đế há to miệng: "Nàng lại còn muốn bảo trẫm nổi giận với nàng?"

Trân phi ừm một tiếng: "Đúng vậy, bệ hạ cũng mau nổi giận với thiếp đi."

Hoàng đế vẻ mặt kiêu căng: "Trẫm không! Sẽ không!"

Trân phi: "Ồ... Vậy thì càng đáng tiếc."

Hoàng đế hỏi: "Tại sao?"

Trân phi đứng dậy, đi đến cạnh bàn mở hộp cơm ra: "Còn nghĩ là bệ hạ vất vả vì nổi giận, cố ý làm chè ngân nhĩ hạt sen, còn bỏ thêm hai viên đường phèn, nghĩ bệ hạ giận dữ, uống chút chè ngọt thích uống sẽ bớt giận mới đúng, xem ra không cần dùng nữa rồi."

"Dùng được, dùng được."

Hoàng đế lon ton chạy tới, ra vẻ đáng thương: "Đã lâu rồi trẫm chưa ăn đồ ngọt, lấy một bát."

Trân phi lắc đầu: "Không thể được, quá ngọt."

Hoàng đế: "Trẫm nổi giận đó."

Trân phi: "Người giận đi."

Hoàng đế cầm tay Trân phi: "Chỉ một bát thôi được không?"

Trân phi cười đưa bát chè ngân nhĩ hạt sen đã múc sẵn cho hoàng đế, hoàng đế vừa muốn thò tay ra nhận lấy nhưng Trân phi lại bỗng nhiên thu bát lại: "Nghĩ lại thì bệ hạ vẫn không thể uống như vậy được."

Hoàng đế vẻ mặt đau khổ: "Tại sao chứ?"

Trân phi nhìn vào mắt hoàng đế nói: "Bởi vì bệ hạ vất vả, cho nên thiếp đút cho bệ hạ uống."

Mắt hoàng đế đã sáng như sao.

Ngoài cửa, Đại Phóng Chu nghe đến đây liền vui vẻ, vui giống như một tên ngốc vậy, đến mức không cẩn thận đã cười ra tiếng. Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn: "Đại Phóng Chu, cút sang bên điện Thái Cực tuyên chỉ, cứ nói trẫm còn chưa nghĩ xong sẽ xử trí Thẩm Lãnh như thế nào, bảo hắn cút về nhà tự kiểm điểm!"

Đại Phóng Chu vội vàng cúi đầu: "Nô tì tuân chỉ, nô tì đi ngay."

Trân phi cười nói: "Chạy đi."

Đại Phóng Chu cười đáp lại một tiếng: "Vâng, nương nương, nô tì biết rồi, chạy đi."

Lập tức chạy bước nhỏ.

Bên ngoài cung Vị Ương.

Sau khi ra ngoài Thẩm Lãnh nhìn lên bầu trời, tầng mây hơi dày mưa hơi nhanh. Hắn vẫn chưa ăn cơm, bụng đói sôi ùng ục, nghĩ nhất định phải mau chóng về nhà mới được, hẳn là Trà gia cũng sẽ không ăn cơm, tất nhiên là đang đợi hắn, nhưng mới ra cung ngoài Vị Ương đã nhìn thấy Trà gia đứng ở đó. Hắn vào cung đã hơn một canh giờ, chắc hẳn là Trà gia vẫn chờ ở bên ngoài.

Hơn nửa canh giờ trước trời lất phất mưa phùn, tuy rằng không lớn nhưng mưa rất dày, đã sắp vào đầu mùa đông, Trà gia cũng không cầm ô, cứ đứng trong mưa phùn ngây ngô cười nhìn Thẩm Lãnh. Cô nàng ngốc kia, cười rạng rỡ như vậy, cho dù bây giờ không phải là trời mưa mà là trời nắng rực rỡ, hẳn là cũng không rạng rỡ bằng nàng.

"Có ngốc không?" Thẩm Lãnh hỏi.

Trà gia lắc đầu: "Chờ nam nhân của mình, không ngốc."

Lãnh Tử ngốc cười càng ngốc hơn: "Lặp lại lần nữa."

"Nam nhân của ta."

Trà gia thò tay ra: "Mượn cánh tay của chàng khoác một lát."

Thẩm Lãnh cười hì hì: "Có thể thì có thể, nhưng phải có thù lao."

Trà gia cười nói: "Nói đi, muốn cái gì. Ta nhiều tiền rồi, ta mở cửa tiệm son phấn, còn có cửa tiệm may, có sợ không?"

Thẩm Lãnh: "Vậy thì phạt nàng ăn cơm cùng ta."

"Được thôi."

Trà gia vừa đi vừa rất nghiêm túc suy nghĩ: "Nhưng trong thành Trường An có tửu lâu nào ngon? Ta nghĩ xem... Đồ ăn của Túy Tiên Lâu hơi ngọt ngấy, đồ chay của Ngũ Nguyệt Trai cũng rất ngon, chỉ là muốn ăn thịt. Bên Bình Điền Phường có rất nhiều món ngon, nhưng đường lại hơi xa. Gần đây cũng có mấy tửu lâu không tệ, đồ ăn trong Bồng Lai Các quá cầu kỳ, ăn không sảng khoái, trong Cao Duyệt Hiên rượu ngon nhưng thức ăn hơi chán. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Nghênh Tân Lâu tốt, dù sao cũng không đòi tiền."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đúng thế, đòi cũng không trả."

Hai kẻ tiểu vô lại cười hì hì, để lộ răng giống như sóc.

Ây da, hai người này khoác tay nhau đi chầm chậm trong màn mưa phùn lất phất nhưng lại không chật vật một chút nào. Đừngnói không chật vật, cũng không biết sao chỉ nhìn như vậy cũng khiến người ta ngưỡng mộ, cứ cảm thấy hai người này đi dưới ánh mặt trời khiến ánh mặt trời càng rực rỡ hơn, đi trong mưa phùn khiến cho mưa phùn càng dịu dàng hơn.

Lãnh Tử ngốc nhìn mái tóc bị thấm ướt Trà gia, đóa hoa nhỏ kia vẫn còn.

"Mua cái ô nhé?"

"Không mua, như thế này tốt."

Trà gia nghiêng đầu tựa vào vai Thẩm Lãnh: "Ướt mưa mới tốt."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Đừng tưởng là ta không đoán được nàng đang nghĩ gì. Sau khi ướt mưa về nhà nhất định sẽ phải tắm rửa, nếu hai người đều ướt mưa thì hai người đều phải tắm rửa, nàng đây là mượn cơ hội muốn tắm cùng ta, có xấu hổ không chứ!"

Trà gia cười gần như nghẹt thở: "Chàng có thể bớt mặt dày được không."

Thẩm Lãnh: "Không muốn, không muốn, mặt mỏng rất không vui, mặt dày có thể chơi tùy ý."

Trà gia liền đỏ mặt: "Phì."

Cửa Nghênh Tân Lâu, Hắc Nhãn cầm một cái ô nhìn trên đường phía xa. Trời mưa nên tất nhiên trên đường không có người nào đi lại, ngược lại tầm nhìn cũng tốt hơn một chút, gã cứ nhìn như vậy. Khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Trà gia kiên sóng vai đi tới thì gã mới thở phào nhẹ nhõm, ý cười trên khóe miệng cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.

"Ấy, gần đây Nghênh Tân Lâu buôn bán không tốt?"

Từ rất xa Thẩm Lãnh đã nhìn thấy Hắc Nhãn đứng ở đó, cười nói: "Hắc gia đích thân ở cửa đón khách rồi."

Hắc Nhãn cười nói: "Cũng không biết tại sao mắt trái cứ nháy mãi. Lúc nãy có một thầy bói đi ngang qua, ta hỏi ông ta mắt trái nháy có phải là có tiền hay không? Thầy bói nói đúng vậy, mắt trái nháy tài, nhưng ngươi thì khác, ông ta nói nhìn mắt trái của ngươi nháy giống như đánh trống thế này chắc hẳn là mất tiền... Ta hỏi thầy bói tại sao lại mất tiền? Thầy bói bấm ngón tay tính toán, nói chắc hẳn là có một kẻ mặt dày sẽ đến ăn chực."

Thẩm Lãnh: "Thầy bói là ông nội ngươi sao?"

Hắc Nhãn: "Tại sao thầy bói lại là ông nội ta?"

Thẩm Lãnh nói: "Nếu không thì sao ta có thể nói một câu ông nội ngươi."

Hắc Nhãn cười lớn ha ha: "Xem ra vẫn ổn, hẳn là không có chuyện lớn gì, nếu không thì sao ngươi lại còn có tâm tư nói đùa."

Thẩm Lãnh nói: "Cho dù có chuyện lớn, chẳng lẽ không thể hiên ngang đến ăn chực?"

Hắc Nhãn cười nói: "Đoán được ngươi sẽ đến cho nên hôm nay Nghênh Tân Lâu không mở cửa đón khách, tất cả mọi người đều đang chờ ngươi về, các sư phụ nhà bếp từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Người của ta phái đi vẫn luôn chờ ở bên ngoài cung Vị Ương, sau khi nhìn thấy ngươi đi ra cũng không tiện quấy rầy hai người các ngươi, cho nên chạy thẳng về đây báo tin."

Hắc Nhãn thở ra một hơi thật dài: "Huynh đệ, trở về là được rồi."

Thẩm Lãnh thấy ấm lòng, sau đó cười hì hì: "Bớt vờ vịt đê, nịnh nọt thì ta cũng không trả tiền."

Hắc Nhãn nhổ phì một tiếng: "Ta tưởng có thể cảm động ngươi khiến ngươi ít nhất cũng bớt mặt dày một chút, chúng ta dù gì cũng cho một chút, sẽ không tính giá đồ ăn, giá vốn thì thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa, để ta còn có thể niệm tình ngươi."

Hắc Nhãn: "Ta mời."

Thẩm Lãnh: "Được thoai."

Hắc Nhãn đi ở phía trước, dẫn Thẩm Lãnh và Trà gia vào Nghênh Tân Lâu. Vừa mới vào đại đường đã nhìn thấy một đám hán tử áo trắng đứng ở đó, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào, các hán tử áo trắng đứng kín phòng này chỉnh tề cúi người: "Nghênh đón An Quốc Công!"

Thẩm Lãnh ngẩn ra.

Hắc Nhãn lắc đầu: "Đổi câu khác, câu này không hay."

Gã chỉ vào Thẩm Lãnh: "Đại ca của ta, nhỏ hơn ta cũng là đại ca của ta."

Các hán tử áo trắng cười, chắp tay, hành lễ giang hồ: "Lưu Vân Hội, nghênh đón Thẩm đại ca!"

Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi, chắp tay: "Cảm ơn các huynh đệ."

Hắc Nhãn khoát tay: "Đóng cửa, thả chó... Phì, đóng cửa, mang rượu lên!"

Bình Luận (0)
Comment