Trời vừa mới sáng, cổng thành mới mở, Đại Dã Kiên đeo một bọc hành lý rất nhỏ xếp hàng chờ ra khỏi thành, nhìn lại vào thành Trường An phồn hoa, nắng sớm phủ kim quang trên mái ngói thượng giống như là một giấc mơ hư ảo. Trong một nháy mắt như vậy, Đại Dã Kiên bỗng có kiên quyết "ta nên ở lại đây", một khắc đó thật sự rất kiên quyết, cho nên hắn ta xoay người nhìn giấc mơ kia gần như không nhịn được muốn chui đầu vào.
Một giây sau, hắn ta lại xoay người trở lại, tầm mắt không còn nhìn vào trong thành lần nào nữa.
Hắn ta cho rằng mình tuyệt đối sẽ không từ bỏ mục tiêu bởi vì sự tốt đẹp của Đại Ninh. Khoảng thời gian ở trong tiệm bánh bao khiên hắn ta cảm nhận được sức hấp dẫn của sự ấm no, hóa ra khiến người ta thỏa mãn là chuyện đơn giản như thế, ấm no mà thôi.
"Ta muốn làm một người khiến thiên hạ kinh sợ."
Đại Dã Kiên lẩm bẩm, hít sâu một hơi.
Giáo úy gác cổng thành nhìn thấy sắc mặt Đại Dã Kiên khác thường, đi đến phía trước Đại Dã Kiên nhìn nhìn: "Ngươi làm sao vậy?"
Đại Dã Kiên lắc đầu: "Không sao."
Giáo úy nhìn bộ y phục chắp vá chằng chịt trên người Đại Dã Kiên, lại nhìn một chút bọc hành lý xẹp lép của hắn ta, trầm mặc một lát rồi nói: "Lại đây kiểm tra."
Đại Dã Kiên ngẩn ra, hắn ta không phải người ở đầu hàng, cho nên tại sao lại kiểm tra hắn ta đầu tiên?
"Lập tức!"
Giáo úy nhíu mày.
Đại Dã Kiên thả lỏng nắm đấm đang nắm chặt, nghĩ người Ninh quả nhiên vẫn cao ngạo như vậy. Xếp hàng phía trước hắn ta đều là người Ninh chứ không phải người Hồ, cho nên muốn gọi hắn ta ra khỏi hàng để kiểm tra, sự kỳ thị này khiến trong lòng nảy sinh Đại Dã Kiên phẫn uất và hận ý.
Hắn ta từ trong đám người xếp hàng đi ra, đi đến một bên cổng thành, đặt bọc hành lý trên bàn theo yêu cầu. Giáo úy mở bọc đồ của hắn ta ra nhìn, bên trong là một bộ y phục khác cũng chắp vá chằng chịt, ngoài ra không có thứ gì khác.
"Ngươi là người ở đâu?"
"Lâu Nhiên."
"Muốn đi đâu?"
"Thổ Phiên."
Giáo úy ngẩn ra, nhìn về phía Đại Dã Kiên: "Ngươi có biết lần này đi Thổ Phiên phải đi bao lâu không?"
"Biết, ta từ Thổ Phiên đến."
Ngữ khí của Đại Dã Kiên hơi lạnh lùng: "Xin hỏi đại nhân, ta có thể đi chưa?"
"Vẫn chưa được, ngươi chờ một chút."
Giáo úy lại tỉ mỉ quan sát Đại Dã Kiên một chút: "Ngươi, có phải là gã người Hồ đi khiêu chiến các tướng quân tham gia đại hội các quân đó không? Ngươi tên là Đại Dã Kiên? Có lẽ ta sẽ không nhìn lầm."
"Phải." Đại Dã Kiên lạnh lùng hỏi lại: "Bởi vì ta đánh bại mấy vị tướng quân trẻ tuổi Đại Ninh, cho nên ta nghĩ rời khỏi Trường An cũng không được?"
"Ngươi chờ một chút."
Giáo úy cũng không giải thích, bỏ lại bốn chữ sau đó xoay người rời đi. Gã ta để Đại Dã Kiên ở lại đó, hai gã binh lính đứng cách đó không xa đang nhìn, tay giữ chuôi đao. Đây chỉ là thái độ bình thường, nhưng theo Đại Dã Kiên thấy động tác giữ chuôi đao của hai người đó giống như là coi hắn ta là kẻ trộm mà phòng bị vậy.
Trong khoảnh khắc này Đại Dã Kiên muốn giận dữ đánh gục binh lính quân Ninh trước mặt rồi nghênh ngang rời đi, nhưng hắn ta biết đó là một chuyện cực kỳ không lý trí, phải nhịn thì nhịn.
Không bao lâu giáo úy từ đằng xa trở lại, đi đến bên bàn nhìn bọc hành lý chỉ có một bộ y phục cũ nát kia: "Thứ nhất, gọi ngươi ra ngoài kiểm tra là vì ta nhận ra ngươi, ngươi cũng coi như là danh chấn Trường An. Ta tưởng ngươi sẽ ở lại Trường An, có lẽ sau này còn có thể là đồng bào của ta nữa. Trong quân đội Đại Ninh có người Hồ, trong Tuần thành binh mã ti cũng có, cho nên ta nghĩ ngươi đột nhiên rời đi có lẽ sẽ có vấn đề gì đó."
Giáo úy bỏ một túi bánh màn thầu vào trong túi của Đại Dã Kiên: "Thứ hai, người Ninh không hẹp hòi như ngươi nghĩ. Ngươi không có đồng nào trên người làm sao đi đến Thổ Phiên? Ta tìm chút lương khô cho ngươi mang theo ăn trên đường, cũng không đến mức ngay từ đầu đã đói bụng. Ngươi muốn đến Thổ Phiên cầu tiền đồ cũng tốt, con người đều có chí riêng. Ngươi dùng phương thức chính đáng khiêu chiến quan quân Đại Ninh thì sẽ không có ai chửi ngươi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Gã ta nhìn Đại Dã Kiên nói: "Nếu ngươi cho rằng ngươi đánh bại tướng quân của Đại Ninh ta mà sẽ khiến cho người Ninh hận ngươi, vậy thì ngươi sai rồi. Ta hỏi ngươi, Trường An có lớn không?"
Câu hỏi bất ngờ làm Đại Dã Kiên có chút không kịp phản ứng, gật đầu: "Lớn."
"Thật ra ngươi không biết Trường An lớn cỡ."
Giáo úy khẽ hất cằm lên: "Trường An, thật sự rất lớn."
Đại Dã Kiên không kịp suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời nói của giáo úy này rốt cuộc là gì, hắn ta đeo bọc hành lý lên rồi vội vàng rời đi. Hắn tưởng rằng mình ra đi rất kiêu ngạo, nhưng khi hắn ta ra khỏi cổng thành lại có vẻ chật vật vì trong túi có thêm một ít bánh màn thầu, bỏ chạy như vậy.
"Trường An thật sự rất lớn?"
Đại Dã Kiên lại nhìn lại một lần nữa, mặc kệ nhìn trái hay là nhìn phải đều không nhìn thấy điểm cuối của tường thành Trường An, cho nên Trường An quả thật rất lớn. Nhưng giáo úy kia thấy kiêu ngạo tuyệt đối không chỉ là bởi vì Trường An rất lớn.
Sau khi đi hơn nửa ngày Đại Dã Kiên cảm thấy đói, tìm một chỗ ở ven đường ngồi xuống, mở túi ra, túi bánh màn thầu đó chắc hẳn là chỉ có khoảng mười cái, tính toán một chút, mỗi ngày một cái có thể chống đỡ được mười ngày, mười ngày sau thì sao? Nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của giáo úy kia không nhịn được lại cười nhạt, tặng mười cái bánh màn thầu đã giống như phổ độ chúng sinh vậy, buồn nôn.
Buồn nôn thì buồn nôn, đói vẫn là đói.
Mở lớp vải bọc bánh màn thầu ra, trong khoảnh khắc đó sắc mặt Đại Dã Kiên liền thay đổi.
Quả thật là khoảng mười cái bánh màn thầu, còn có một tờ ngân phiếu, con số trên ngân phiếu không quá lớn cũng không quá nhỏ, hai trăm lượng, cũng đủ để hắn ta làm lộ phí đi đến Thổ Phiên. Hắn ta đột nhiên nghĩ đến lúc giáo úy đó bảo mình chờ ở cổng thành, hắn ta nhìn thấy kia giáo úy đi đến chỗ một đám các binh sĩ của Tuần thành binh mã ti nói mấy câu cái gì, những binh lính kia lập tức nhìn sang phía hắn ta, một khắc đó cũng là lúc hắn ta muốn đánh gục tất cả những người Ninh này sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Hóa ra, hắn là đi mượn bạc, chắc hẳn là vậy.
Lúc những binh lính đó quay đầu lại nhìn về phía hắn ta ánh mắt giống như kim đâm hắn ta đau nhói, mà hắn ta cảm thấy những người đó đều đáng chết, hóa ra là đi mượn bạc sao?
Chẳng lẽ người Ninh đều như vậy với mỗi một người ngoài?
Đại Dã Kiên không hiểu, cũng không muốn tin, hắn ta không cho rằng điều này là thật, trên đời làm sao lại có người như người Ninh?
Trường An thật sự rất lớn.
Đại Dã Kiên lại nghĩ tới câu nói này, hắn ta đột nhiên hiểu rồi... Trường An lớn không ở thành trì, mà ở con người.
Người Ninh thật sự rất lớn.
Nhìn những cái bánh màn thầu đó, tấm ngân phiếu đó, Đại Dã Kiên bỗng nhiên rơi vào mê mang, trước ngày hôm nay mục tiêu trong lòng hắn ta chưa bao giờ dao động. Khi Thẩm Lãnh ép hắn ta rời khỏi Trường An thì mục tiêu của hắn ta càng kiên định hơn, nhưng mà bây giờ hắn ta đã trở nên dao động.
Hắn ta không biết là khi hắn ta đi ra ngoài cổng thành, Thẩm Lãnh đang ở đó.
Sau khi hắn ta ra khỏi cổng thành không lâu, giáo úy tìm đến Thẩm Lãnh đang uống trà ở trong quán trà cách đó không xa, khom người cúi đầu: "Đại tướng quân, đã đưa bạc cho hắn theo lời dặn rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đa tạ, không còn việc gì nữa, ngươi đi làm việc đi."
Giáo úy gật đầu, không nhịn được lại hỏi một câu: "Đại tướng quân, thật sự không thể giữ người này lại sao? Nếu như có thể giữ lại tòng quân, chắc chắn là một dũng tướng có thể xung phong trận địa."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hắn không muốn ở lại Đại Ninh."
Giáo úy lại khom người cúi đầu trở lại cổng thành. Thẩm Lãnh nhìn ra hướng cổng thành suy nghĩ xuất thần, đêm qua hắn ép buộc Đại Dã Kiên đi, đó là chuyện không nói đạo lý nhất mà hắn làm trong nhiều năm như vậy. Hắn đến cho Đại Dã Kiên một chút bạc làm lộ phí là vì trong lòng khó tránh khỏi áy náy, bởi vì hắn là Thẩm Lãnh, hắn không phải ác nhân. Bất kể như thế nào thì Đại Dã Kiên cũng không làm ra chuyện vi phạm quốc pháp Đại Ninh, ép một người Hồ sống đã rất chật vật như vậy đi cũng không đáng để kiêu ngạo.
Thẩm Lãnh trả tiền trà rồi đứng dậy đi về. Hai người trẻ tuổi quay lưng vào nhau, một người đi ra ngoài Trường An, một người đi về hướng cung Vị Ương.
Cùng lúc đó, đông cương.
Đông cương đại tướng quân đã không phải là Bùi Đình Sơn nữa, nhưng đại kỳ chữ Bùi trong đại doanh Đao Binh chưa từng hạ xuống. Mỗi ngày rèn luyện buổi sáng, đại tướng quân Mạnh Trường An đều sẽ đến dưới đại kỳ chữ Bùi hành quân lễ, sau khi bắc chinh trở về đã hơn một năm, dần dần đã thành một truyền thống trong Đao Binh. Mỗi sáng sớm, bên dưới đại kỳ chữ Bùi kia đều sẽ có rất nhiều người cùng Mạnh Trường An hành lễ trước đại kỳ.
Không bỏ cờ chữ Bùi, không lập cờ chữ Mạnh, đây là lời thề của Mạnh Trường An khi tiếp nhận Đao Binh, người như Mạnh Trường An làm sao có thể không tuân thủ lời thề?
Nhiều năm trước, khi gã lẻ loi một mình đeo bọc hành lý nho nhỏ rời trấn Ngư Lân, gã đã âm thầm thề trong lòng, gã đã khắc lời thề đó thật sâu vào trong lòng, cả đời này sẽ không quên, nếu có kiếp sau, chắc hẳn cũng sẽ không quên.
"Đại tướng quân."
Dương Thất Bảo nay đã thăng nhiệm tướng quân tòng tam phẩm, cũng được phong tước vị huyện tử bước nhanh đến, cầm trong tay một phong thư: "Thư từ bắc cương đưa đến."
Mạnh Trường An đứng trên điểm tướng đài đang xem các binh sĩ thao luyện, thò tay ra nhận lấy thư mở ra. Khoảnh khắc gã rút tờ giấy viết thư ra trong lòng liền hơi căng thẳng. Nét chữ trên tờ giấy kia quen thuộc đến vậy, giây phút nhìn thấy nét chữ này, giống như khuôn mặt của nữ tử kia cũng xuất hiện trên tờ giấy vậy.
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc.
"Nam nhân ta yêu sâu đậm, có phải ngươi không ngờ ta sẽ viết thư cho ngươi không? Thật ra ngay cả bản thân ta cũng không ngờ ta sẽ không nhịn được mà viết thư cho ngươi, sở dĩ không nhịn được không phải là vì nhớ nhung, mà là bởi vì hận ngươi. Từ khi ta có thai đến nay đứa trẻ đã biết nói, ngươi chưa từng hỏi thăm một câu, cũng không có vài dòng thư tín. Ta nghĩ đại khái ngươi cảm thấy đứa bé này không quan trọng, ta nghĩ đại khái ngươi cảm thấy ta chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi của ngươi."
Lúc đọc đến đây Mạnh Trường An nhíu mày, không phải tức giận, nhíu mày là vì trong lòng đang đau.
"Tuy rằng ngươi không giống một phụ thân, nhưng sau khi nó hiểu chuyện ta vẫn sẽ nói cho hắn biết, phụ thân của nó là đại tướng quân Đao Binh của Ninh quốc, là một vị anh hùng cái thế, từng cứu mạng mẫu thân nó hết lần này đến lần khác, nhưng, phụ thân của nó cũng là một người vô tình. Mạnh Trường An, ngươi đã có thêm một đứa con trai, nó sẽ anh tuấn giống như ngươi, không... sau này lớn lên nó có thể anh tuấn hơn ngươi, nhưng ta sẽ không để nó lãnh khốc giống như ngươi."
"Ta hy vọng con trai ta là một người rất đặc biệt, ta sẽ khiến nó biết hận ngươi nhưng không hận bất cứ người nào khác, chỉ hận ngươi. Thậm chí ta còn muốn dạy nó sau này có năng lực thì đi bảo vệ ca ca và tỷ tỷ mà nó chưa từng gặp mặt, chỉ có duy nhất phải hận ngươi, nhất định phải hận ngươi. Mẫu thân của nó chưa từng cảm nhận được sự ấm áp giữa huynh đệ tỷ muội, ta không muốn khiến nó giống ta."
"Nó nên mang họ Mạnh mới đúng, ngươi cảm thấy buồn cười không? Nhiều năm sau này, nó sẽ cùng với mẫu thân già nua của nó chiến đấu, nhưng không phải để bảo vệ dòng họ Mạnh này, mà là Khoát Khả Địch, Khoát Khả Địch hoàng tộc Hắc Vũ."
Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài, nhìn về phương bắc thì thào: "Mong quãng đời còn lại của ngươi khi muốn gió có gió, khi muốn mưa có mưa, nhưng ngươi lại không trải qua mưa gió. Đời này là ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với đứa trẻ."
Gã cúi đầu nhìn tờ giấy viết thư, trên đó còn có một đoạn cuối cùng.
"Ta sẽ khiến nó kiêu ngạo như ngươi từ nhỏ, cũng sẽ khiến nó cường đại như ngươi, từ giờ trở đi, ngươi không còn là anh hùng cái thế của ta, mà là nó."