Cuộc sống của Tẩm Sắc không quá tốt, tuy rằng quân Ninh không có thu hồi trang viên thành Cách Để nhưng trong thành Cách Để và thành Tô Lạp đều là quân đội của Đại Ninh đóng trú, đội ngũ của nàng ta chỉ có thể ở trong trang viên bên ngoài thành. Các bộ tộc thảo nguyên phía bắc tuy bề ngoài xưng thần với nàng ta, nhưng trên thực tế những bộ tộc này cũng đang sắc mặt nhìn quân Ninh mà làm việc.
Xa hơn về phía tây, Tam Nhãn Hổ Sơn Quan ngăn cách nên Tẩm Sắc không thể nào quá quan, trừ phi nàng ta đồng ý điều kiện của Đại Ninh, nếu không thì Tam Nhãn Hổ Sơn Quan chính là lạch trời chắn ngang trước mặt nàng ta.
Hiện giờ Tẩm Sắc vẫn còn sống chết bảo vệ đường giới hạn cuối cùng của mình.
"Ở lại đây thì ở lại đây."
Tẩm Sắc ôm đứa trẻ trong lòng nhẹ nhàng rung. Đứa trẻ đã hơn một tuổi, biết nói rất sớm, có lẽ là nàng ta thường xuyên nhắc đến trước mặt đứa trẻ cho nên mười tháng đã biết gọi phụ thân, ngược lại là đến một tuổi mới biết gọi mẫu thân.
"Bọn họ muốn để mẹ con đi đánh trận."
Tẩm Sắc vừa khẽ rung đứa trẻ vừa lẩm bẩm: "Bên ngoài có rất nhiều người xấu, người Ninh muốn mẹ ra khỏi Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, bọn họ sẽ cho mẹ mấy vạn người của Nguyên Phụ Cơ. Nguyên Phụ Cơ đã đến đường cùng, chỉ cần người Ninh gật đầu là hắn sẽ ước gì lập tức dẫn người đến đây quy thuận mẹ, nhưng mẹ không đi, các bộ tộc phương bắc đều nhìn sắc mặt người Ninh. Bề ngoài bọn họ gọi mẹ con là nữ hoàng bệ hạ, nhưng trên thực tế là bọn họ đều sẽ không nghe mệnh lệnh của mẹ."
Tầm mắt của nàng ta chuyển sang cái hộp tinh xảo hoa mỹ cách đó không xa trên bàn trà để chính là cái kia.
"Trong đó chính là ngọc tỉ truyền quốc đế quốc Hắc Vũ, là biểu tượng vinh quang của gia tộc Khoát Khả Địch chúng ta. Quốc sư Tâm Phụng Nguyệt phái người đưa tới cho mẹ, y cũng mong mẹ làm nữ hoàng của đế quốc Hắc Vũ, thoạt nhìn đều rất tốt với mẹ đúng không, nhưng thật ra là giả thôi."
Khóe miệng Tẩm Sắc hơi giương lên có chút kiêu ngạo: "Người Ninh mong mẹ làm nữ hoàng, nhưng sẽ luôn tiếp tục đánh với Tâm Phụng Nguyệt. Tâm Phụng Nguyệt mong ta làm nữ hoàng, nhưng muốn làm con rối của y, cho nên bất kể như thế nào mẹ cũng là nữ hoàng của đế quốc Hắc Vũ, nhưng mẹ sẽ không đi đánh ai cả, mẹ ở đây bảo vệ con thật tốt, ít nhất..."
Nàng ta ôm chặt đứa trẻ.
"Ít nhất mẹ phải chống đỡ được tới khi con biết chạy, có thể mẹ không chống đỡ được tới khi con có thể bảo vệ mẹ, cũng không chống đỡ được tới lúc con có thể bảo vệ chính mình, nhưng con phải có thể chạy mới được. Lỡ như có một ngày mẹ không bảo vệ được con, con sẽ tự chạy, chạy đến Đại Ninh đi tìm người cha lòng lang dạ sói đó của con, hẳn là hắn vẫn sẽ có thể bảo vệ được con."
Tẩm Sắc thật dài thở ra một hơi.
Đứa trẻ đang ngủ.
"Mẹ cũng có lỗi với con, mẹ không dám cho con họ Khoát Khả Địch, một khi để Tâm Phụng Nguyệt biết mẹ có con, Tâm Phụng Nguyệt sẽ biến thành một con chó điên... Mẹ cũng không muốn cho con mang họ Mạnh, ngay cả con mang họ gì mẹ cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được... Quên đi, trước hết không nghĩ những chuyện này nữa."
Tẩm Sắc đặt đứa trẻ trên chiếc giường nhỏ, đứa trẻ ngủ rất say, cũng không biết là mơ thấy gì mà lại cười.
"Từ nhỏ con đã đẹp như vậy, cũng không biết lớn lên sẽ hại bao nhiêu cô nương nữa."
Tẩm Sắc lẩm bẩm, không nhịn được hôn lên trán đứa trẻ một cái.
"Ngủ đi."
Tẩm Sắc đứng thẳng người đi đến chỗ cửa sổ, đã đầu mùa đông, thật ra từ tháng 10 là bên ngoài đã có tuyết rơi, hôm nay tuyết rất dày. Bên ngoài tẩm điện, binh sĩ Hắc Vũ mặc thiết giáp đứng sừng sững bất động, thiết giáp và tuyết bay thoạt nhìn lại hợp đến như vậy.
"Bệ hạ."
Nội thị từ bên ngoài chạy bước nhỏ vào, hai tay trình lên cho Tẩm Sắc một phong thư: "Quốc sư lại phái người đưa thư tới."
"Người đâu?"
"Dựa theo bệ hạ căn dặn, người của quốc sư phái tới không được tiến vào cảnh tuyến của chúng ta, tất cả thư đều là để lại ở trạm kiểm soát. Người của quốc sư cũng ở lại trạm kiểm soát chờ bệ hạ hồi âm cho quốc sư."
Tẩm Sắc thở phào nhẹ nhõm: "Sau này không được cho bất cứ người nào từ Tinh Thành tới gần."
Nội thị cúi đầu: "Thần ghi nhớ."
Tẩm Sắc nhận thư: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Nội thị vội vàng khom người rời đi, Tẩm Sắc cầm thư đi đến chỗ lò sưởi ngồi xuống, tựa vào cái ghế nằm mềm mại, mở ra thư xem. Khác với trước kia... nội dung trong phong thư này khiến Tẩm Sắc có chút hoảng hốt, thậm chí là lo sợ.
Không ngờ quốc sư lại đang tỏ tình với nàng ta, ngôn từ rất nồng nhiệt. Đương nhiên nàng ta biết quốc sư sớm đã có ý nghĩ không an phận đối với mình, nhưng nàng ta không ngờ quốc sư đã có ý nghĩ đó khi nàng ta còn nhỏ. Trong nháy mắt nàng ta cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân đều giãn ra, sau lưng ớn lạnh từng hồi, trong dạ dày cuộn lên từng cơn buồn nôn
Quốc sư Tâm Phụng Nguyệt nói chỉ cần nàng ta bằng lòng trở về, thậm chí y có thể từ bỏ tất cả, hai người có thể kết làm thu thê. Tâm Phụng Nguyệt sẽ là thần tử trung thành nhất của nàng ta, sẽ giúp nàng ta trọng chấn Hắc Vũ, sẽ biến nàng ta thành nữ hoàng tuyệt thế.
Lời nói rất khẩn thiết, cho nên Tẩm Sắc sợ đến mức cả người run lên.
Trở về?
Nàng ta nhìn về phía đứa trẻ đang ngủ say, nếu như trở về thì đứa trẻ sẽ chết.
Nếu so sánh thì nàng ta càng muốn đứng về phía người Ninh hơn, bởi vì có đứa con của Mạnh Trường An, biên quân bắc cương Ninh quốc tuyệt đối sẽ không áp bức quá chặt. Hơn nữa nàng ta đã là nữ hoàng Hắc Vũ rồi, đây đã là cục diện mà người Ninh mong muốn nhìn thấy, cho nên người Ninh sẽ không vội làm hại nàng ta, làm hại đứa trẻ. Nhưng Tâm Phụng Nguyệt thì khác, phong thư này của Tâm Phụng Nguyệt nồng nhiệt cỡ nào, sát tâm y sẽ nặng cỡ nào.
"Ta tuyệt đối không khuất phục."
Tẩm Sắc ném thư vào lò sưởi.
Bên ngoài trang viên.
Trên hồ băng nổi lên gió tuyết, một đội kỵ sĩ khoảng chừng hơn ba mươi người đang tiến tới trang viên. Bọn họ khoác áo khoác thật dày, áo khoác màu trắng gần như hòa làm một cùng với băng tuyết. Những kỵ sĩ này thoạt nhìn ai nấy đều rất cường hãn nhưng trên người bọn họ không có giáp trụ, binh khí trên người cũng không phải hoành đao mà biên quân Đại Ninh thường dùng.
Hơn ba mươi kỵ sĩ xuyên màn gió tuyết mà đến, hán tử dẫn đầu đeo trường đoản song đao trên lưng.
Đầu tháng chạp.
Bắc cương có tin chiến thắng đưa đến Trường An, người đưa tin chiến thắng có đặc quyền phóng ngựa ở trong thành Trường An, kỹ thuật điều khiển ngựa của gã cũng rất cao, lao vun vút trên đường cái nhưng sẽ không đụng vào bất cứ người nào.
"Bắc cương đại thắng! Bắc cương đại thắng! Đại tướng quân Võ Tân Vũ phá Hắc Sơn Hãn quốc!"
Võ Tân Vũ không ở Trường An, cũng là người duy nhất trong biên cương thập đại tướng quân do bệ hạ định không trở về Trường An vì lãnh binh chinh phạt Hắc Sơn Hãn quốc. Ngoài gã ra, tây cương có hai người, đông cương có ba người, bắc cương có bốn người, còn có hai người của thủy sư trên cơ bản đều có mặt, không có ở đích cũng ở đây trở lại đích trên nửa đường.
Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Trên đại điện có bảy người trong biên quân thập đại tướng quân.
"Trẫm gọi các khanh đến là muốn nói cho các khanh biết chuyện đại lễ sắc phong đã chuẩn bị gần xong rồi, nếu không có gì bất ngờ, đại lễ sẽ tổ chức vào ngày 30 tết, để cả nước cùng chung vui..."
Hoàng đế nhìn những người trước mặt, mỗi một người đều là rường cột nước nhà.
Tây cương tướng quân Đàm Linh Hồ, tướng quân Đường Bảo Bảo, ba người bắc cương Hải Sa, Đường Thành, Đông Dã Đãng đã đến, còn có Võ Tân Vũ không tới, đông cương Mạnh Trường An đang trên đường về, hẳn là có thể tới nới trước tết. Đông cương ngoài gã ra còn có Diêm Khai Tùng, sở dĩ Mạnh Trường An tới muộn hơn người khác chính là vì chờ Diêm Khai Tùng ở Bột Hải xa xôi. Hai người của thủy sư là Thẩm Lãnh và Vương Căn Đống.
Tây cương tướng quân Đàm Linh Hồ là con trai độc nhất của Đàm Cửu Châu, lần này được bệ hạ định là biên quân thập đại tướng quân, một phần nguyên nhân tất nhiên là bởi vì Đàm Cửu Châu, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì trong lúc bắc cương đại chiến, những tiểu quốc Tây Vực có giao hảo với Hắc Vũ quốc đã liên hợp lại xuất binh tập kích quấy rối tây cương Đại Ninh. Đàm Linh Hồ cùng Đường Bảo Bảo suất lĩnh mấy vạn quân phá vỡ đại quân mười sáu vạn binh của các nước Tây Vực.
Quân công của Đường Thành cũng không thể bỏ qua, hắn ta suất quân tử kháng Khất Liệt Quân của Hắc Vũ. Nếu không có Câu Liêm Quân của hắn ta kiên cường cầm chân Khất Liệt Quân, đại quân của Võ Tân Vũ không thể thuận lợi công phá Dã Lộc Nguyên. Lấy bộ binh chiến kỵ binh trọng giáp Khất Liệt Quân của Hắc Vũ, đây là lần đầu tiên đánh thắng trong lịch sử.
Khinh kỵ của Đông Dã Đãng là lực lượng mấu chốt phá Dã Lộc Nguyên, cho nên hắn ta cũng được phong thập đại tướng quân.
Võ Tân Vũ thì không cần phải nói, Mạnh Trường An, Thẩm Lãnh cũng không cần nói. Vương Căn Đống thì là bởi vì từ đầu đến cuối vẫn duy trì mạch tiếp tế, với tình hình trong tay gần như không có binh để dùng mà vẫn dẫn dắt thủy sư ổn định cung cấp quân lương cho đại quân, lúc ít nhất trong tay gã có không quá dăm ba ngàn binh lực, nhưng hết lần này đến lần khác đánh tan quân đội Hắc Vũ tập kích quấy rối lương đạo.
Hoàng đế nhìn những người trẻ tuổi này, ánh mắt có chút miên mang.
"Trẫm biết các khanh đều rất vất vả, đều rất mệt mỏi, đánh trận xong liền phải vạn dặm xa xôi từ biên cương đến Trường An, nhưng trẫm hy vọng các khanh đều có thể trở lại, để cho các bách tính Trường An nhìn xem những người tuổi trẻ bảo vệ bọn họ trông như thế nào. Bọn họ nhìn thấy thì sẽ có thêm nhiều người trẻ tuổi hơn nữa bằng lòng đứng ra, gánh vác gánh nặng bảo vệ Đại Ninh giống như các khanh."
Hoàng đế thở mạnh một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, Trường An cũng sắp có tuyết rơi rồi.
"Trẫm đã nhận được đơn xin từ chức của Đàm Cửu Châu gửi tới. Ông ta nói ông ta đã già rồi, muốn quy ẩn điền viên, đây đã là lần thứ tư ông ta viết thư như vậy cho trẫm. Trẫm đã cự tuyệt ông ta ba lần, hai lần trước còn mắng cho ông ta một trận, nhưng lần này trẫm đã không có cách nào không phê chuẩn nữa... Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê, đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, hai người bọn họ chiến tử vì nước trong cuộc chém giết với người Hắc Vũ. Tứ cương đại tướng quân đã có hai người đi rồi, trẫm không muốn để cho Đàm Cửu Châu cũng vẫn phải chém giết với kẻ thù lúc tuổi già."
Hoàng đế trầm mặc, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Một hồi lâu sau hoàng đế tiếp tục nói: "Trẫm và bọn họ đều từng kề vai chiến đấu trên chiến trường, bọn họ già rồi, thật ra trẫm cũng già rồi... Lúc ở bắc cương, trước khi quyết chiến cùng Hắc Vũ, trẫm đã cùng đại tướng quân Bùi Đình Sơn hàn huyên một đêm. Trẫm nói, trẫm vẫn không thể thiếu ông ta, không thể thiếu lão tướng như Đàm Cửu Châu, nhưng Bùi Đình Sơn lại cười trẫm không chịu chấp nhận già. Ông ta nói bệ hạ à, chẳng lẽ người đã quên rồi sao, lúc chúng ta bắt đầu khiến cho kẻ thù nghe tin đã sợ mất mật, cũng là trẻ như vậy."
Hoàng đế nhìn về phía mọi người: "Trẫm giật mình, hóa ra thật sự là trẫm đã nghĩ sai. Lão tướng có thể dùng, nhưng lão tướng dù sao cũng đã già, trẫm nên cho bọn họ một cơ hội an độ tuổi già, chứ không phải để bọn họ chết trận trên sa trường, cho nên trẫm..."
Hoàng đế đứng lên, bỗng nhiên chắp tay hơi cúi người: "Cho nên trẫm giao biên cương của Đại Ninh cho các khanh."
Tất cả bảy người đều quỳ xuống: "Bệ hạ!"
Hoàng đế lắc đầu: "Các khanh đừng sợ, các ngươi xứng đáng nhận được một lễ này của trẫm. Trẫm giao giang sơn cho các khanh bảo vệ, cũng là giao hàng vạn vạn bách tính cho các khanh bảo vệ. Tiền bối của các khanh đã làm rất tốt rồi, trẫm hy vọng các khanh có thể làm tốt hơn bọn họ."
"Nguyện đền đáp bệ hạ, nguyện đền đáp Đại Ninh!"
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Thật ra trẫm muốn sắc phong các khanh là biên quân thập đại tướng quân không phải chuyện quan trọng nhất trong đại lễ lần này. Có rất nhiều người đều nói vì các khanh mà ngay cả đại hội các quân cũng biến thành phông nền, nhưng hôm nay trẫm muốn nói là các khanh cũng là phông nền, ngoài việc muốn sắc phong mười người các khanh ra, trẫm còn muốn sắc phong sáu người là vinh diệu đại tướng quân."
Hoàng đế đi đến cạnh cửa sổ, tay vịn cửa sổ.
"Bọn họ là tiền bối của các khanh, cũng là tấm gương của các khanh. Bắc cương Thiết Lưu Lê, đông cương Bùi Đình Sơn, tây cương Đàm Cửu Châu, nam cương Thạch Nguyên Hùng, còn có đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, còn có đại tướng quân thủy sư Trang Ung... Bọn họ là cột chống trời của Đại Ninh, bọn họ cũng là... huynh đệ của trẫm."
"Mong vinh quanh của biên quân, tương truyền đời đời!"
Bảy người đứng lên, nghiêm trang hành quân lễ.
"Lấy máu của chúng thần, bảo vệ vinh quang của biên quân!"
Bảy người trẻ tuổi không nghĩ thật ra một thời đại đã kết thúc, một thời đại mới đã mở ra.