Còn không đến một ngày nữa là 30 tết, cuối cùng đông cương đại tướng quân Mạnh Trường An và tướng quân trấn thủ Bột Hải Diêm Khai Tùng cũng đã đến. Đến lúc này coi như toàn bộ mười vị tướng quân trẻ tuổi mà bệ hạ muốn phong thưởng đã đến đông đủ. Bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ còn có quân vụ quan trọng nên không thể đến, chín vị tướng quân trẻ tuổi đến từ tây cương, bắc cương, đông cương, duy chỉ có không có người của nam cương được chọn, bởi vì phần lớn chiến sự nam cương đều là ba người Trang Ung, Hải Sa, Thẩm Lãnh đánh hạ.
Mà cùng lúc đó, Đại Dã Kiên rời khỏi Trường An vào cuối thu cũng đã đi đến biên cảnh tây cương Đại Ninh. Người trẻ tuổi này đã đến Đại Ninh rồi lại rời khỏi Đại Ninh, không một ai biết tương lai sẽ lại xuất hiện trước mặt người Ninh với tư thái như thế nào.
Tết âm lịch ở thành Trường An trước nay đều rất náo nhiệt, vốn đã phồn hoa cẩm tú, ngày tết lại càng tươi đẹp hơn.
Hồng Tụ Lâu.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế gặp Vân Hồng Tụ khi không phải sinh nhật của nàng ta. Đã sớm muốn gặp nhưng hoàng đế biết nàng ta phải cần một khoảng thời gian để bản thân tỉnh táo lại, hoàng đế cũng cần một chút thời gian để bản thân nghĩ kỹ xem đối mặt với Vân Hồng Tụ như thế nào.
Trên bàn bày một chút quả khô và điểm tâm, thoạt nhìn đều là loại trước kia chưa từng thấy. Trước đây nàng ta đều sẽ chuẩn bị loại điểm tâm mà hoàng đế thích ăn nhất, mỗi một món nàng ta đều cẩn thận hỏi thăm rồi mới bày lên, hôm nay lại khác.
Nhưng mỗi lần đến hoàng đế đều sẽ không ăn điểm tâm trên bàn.
Vân Hồng Tụ biết hoàng đế thích ăn đồ ngọt nhất, cho nên lần nào cũng đều là chuẩn bị đồ ngọt nhưng trước giờ hoàng đế đều không động đến. Nàng ta vẫn cho là người như hoàng đế làm sao sẽ dễ dàng cảm thấy mới lạ với điểm tâm ở chỗ nàng ta, đó là hoàng đế, có thứ gì mà hoàng đế chưa từng ăn đâu chứ. Với lại hoàng đế luôn phải có khí độ mới đúng, cầm lên ăn thì đâu giống hoàng đế.
Sau này nàng ta mới biết hoàng đế không ăn đồ ngọt ở chỗ nàng ta, không phải là vì hoàng đế không thích ăn, mà là hoàng đế không muốn ăn.
Bởi vì Trân phi từng nói dạ dày ông ta không tốt, ăn đồ ngọt sẽ nóng ruột khó chịu, sẽ đau dạ dày, cho nên hoàng đế không ăn, trừ phi là lúc Trân phi làm cho ông ta ăn.
Cho nên Vân Hồng Tụ mới biết nàng ta cho rằng mình sẽ đối tốt với hoàng đế hơn Trân phi, chỉ là một mình nàng ta nghĩ vậy thôi.
"Điểm tâm đều là đồ mặn."
Vân Hồng Tụ nhìn về phía hoàng đế: "Đã chọn kỹ lượng, mỗi một loại ta đều đích thân nếm thử trước."
Hoàng đế gật đầu: "Cảm ơn."
Vân Hồng Tụ ngẩn ra.
Hai chữ cảm ơn này có lúc không chỉ là thể hiện sự khách khí, còn có sự xa lạ.
"Ngươi vẫn có ý định rời khỏi Trường An?" Hoàng đế hỏi.
Ông ta liếc mắt nhìn những món điểm tâm kia một cái, trầm mặc một lúc rồi cầm một miếng lên nhưng không có ăn.
"Không có ý định nữa."
Câu trả lời của Vân Hồng Tụ khiến hoàng đế cảm thấy bất ngờ.
"Lần trước nghe Trà Nhi nhắc đến mới biết dạ dày bệ hạ không tốt, không thể thường xuyên ăn đồ ngọt, nghĩ lại trước kia, cảm thấy những món mình chuẩn bị cho bệ hạ chung quy cũng không tệ, hóa ra bệ hạ chưa chắc sẽ ăn món thích ăn. Cũng giống như vậy, chuyện ta tưởng là thích hợp, chưa chắc đã thích hợp."
Hoàng đế gật gật đầu: "Là lỗi của trẫm, khiến ngươi tưởng là thích hợp."
Vân Hồng Tụ lắc đầu: "Đâu có nữ hài tử nào không có ảo tưởng, bệ hạ cũng không cho gì cả, là bản thân ta ảo tưởng quá nhiều."
Nàng ta bỗng nhiên cười cười: "Nếu sớm biết bệ hạ chỉ mến tài của ta, ta đã xin bệ hạ cho ta làm quan."
Hoàng đế hỏi: "Nếu ngươi muốn, trẫm có thể làm."
"Không có tiền lệ nữ nhân làm quan, tất nhiên cũng sẽ càng không có tiền lệ nữ nhân vào Nội các, huống hồ ta còn xuất thân thanh lâu."
"Trẫm là hoàng đế, chỉ là rất ít tùy hứng, nhưng nếu trẫm tùy hứng..."
Hoàng đế còn chưa nói hết đã bị Vân Hồng Tụ ngắt lời: "Bệ hạ là người không thể tùy hứng nhất trong thiên hạ. Người trong thiên hạ đều có thể tùy hứng, duy chỉ có bệ hạ không thể. Người trong thiên hạ đều có thể tự do, duy chỉ có bệ hạ không thể, cho nên người trong thiên hạ được tính là chúng sinh, còn bệ hạ là bệ hạ."
Hoàng đế trầm mặc.
Vân Hồng Tụ hỏi: "Câu nịnh bợ này thế nào?"
Nàng ta có vẻ thoải mái hơn hoàng đế nhiều.
Hoàng đế cười: "Cũng được, nghe cũng hơi thoải mái."
Vân Hồng Tụ cười lắc đầu: "Bệ hạ cười rất miễn cưỡng, chứng tỏ câu nịnh bợ này không hay... Sau này bệ hạ không cần đến vào sinh nhật hàng năm của ta nữa. Trước kia cảm thấy đó là bệ hạ để ý ta, sau này tỉnh ngộ ra đó là bệ hạ cảm thấy nên cho ta. Trước Trân phi nương nương, bệ hạ có hoàng hậu, sau Trân phi nương nương, bệ hạ gặp được ta, nhưng bất kể là trước kia hay sau này, người mà bệ hạ để ý chỉ là Trân phi nương nương. Nếu cuộc đời một nam nhân nhất định phải gặp được một nữ nhân, bệ hạ đã gặp rồi."
Hoàng đế nhìn Vân Hồng Tụ, nhất thời không biết nói gì.
"Trẫm biết tâm ý của ngươi, cho nên hàng năm sinh nhật của ngươi trẫm đều sẽ đến, là trẫm cảm thấy nếu như ngay cả ngày này trẫm cũng không đến, ngươi sẽ càng cực khổ hơn."
Vân Hồng Tụ bĩu môi: "Còn lâu mới cần người thương hại."
Hoàng đế ngẩn ra.
Vân Hồng Tụ đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ nhìn người đi đi lại trên đường cái bên ngoài: "Trà Nhi nói khác biệt duy nhất của nam nhân và nữ nhân chỉ là phân chia nam nữ. Phần lớn những nam nhân khinh thường nữ nhân đều không có tiền đồ lớn, phần nhiều nữ nhân khinh thường nam nhân đều là một oán phụ. Điều này không đáng sợ, đáng sợ là nam nhân khinh thường nam nhân, nữ nhân khinh thường nữ nhân."
Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía hoàng đế: "Trà Nhi nói những lời này không phải nàng ấy nói về Thẩm Lãnh ư, ta nghĩ Thẩm Lãnh thật sự là một người thú vị."
Nàng ta chỉ chỉ vào đầu mình: "Linh hồn thú vị."
Tầm nhìn của Vân Hồng Tụ lại trở lại bên ngoài cửa sổ: "Ta phải coi trọng bản thân mình."
Hoàng đế cười: "Hắn thú vị?"
Hắn thú vị còn không phải là giống bố của hắn là ta đây?
Hoàng đế đứng dậy: "Vậy thì trẫm về trước đây."
Ông ta nhìn miếng điểm tâm cầm trong tay, bỏ vào miệng.
"Ngon."
Vân Hồng Tụ không quay đầu lại, vẫn đứng ở cửa sổ: "Ta không tiễn bệ hạ nữa."
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt rơi nhưng khóe miệng mỉm cười.
"Ta tiễn bệ hạ ở trong lòng."
Nàng ta thì thào.
Đại Ninh, tây cương.
Ngoài biên thành tây cương, mấy cỗ xe ngựa vẫn cứ chờ ở bên ngoài, người dẫn đầu là một phú thương Thổ Phiên quốc, thoạt nhìn mặc hoa mỹ. Y thường xuyên đi lại giữa Đại Ninh và Thổ Phiên, bán hàng hóa của Thổ Phiên cho Đại Ninh, bán hàng hóa của Đại Ninh cho Thổ Phiên, mấy năm nay kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, coi như y cũng đều quen biết quân Ninh trong biên thành.
Khí hậu bên Tây cương này ấm hơn thành Trường An một chút, nhưng tuyệt đối không đến mức nóng, gã phú thương này thoạt nhìn hơi nóng, luôn lau mồ hôi.
Cổng thành, một người Hồ trẻ tuổi y phục rách rưới đeo tay nải đi tới, phú thương Thổ Phiên rút chân dung trong cổ tay áo ra nhìn nhìn, sau đó vội vàng tiến lên: "Là Đại Dã tiên sinh?"
Đại Dã Kiên gật đầu: "Là ta, ngươi là ai?"
"Trước hết mời Đại Dã tiên sinh lên xe."
Phú thương Thổ Phiên rất khiêm tốn làm một thế tay mời. Tuy rằng không tình nguyện nhưng y biết Đại Dã Kiên là một người Lâu Nhiên. Theo người Thổ Phiên thấy người Lâu Nhiên cũng được coi như người ư? Nhưng mà y không dám hỗn xược, vì vương đình Thổ Phiên đặc biệt dặn dò y đưa người này về.
"Đại Dã tiên sinh."
Trong xe ngựa, phú thương nói với ngữ khí rất cung kính: "Người của Thổ Phiên quốc ở thành Trường An đã gửi một phong thư về vương đình với tốc độ nhanh nhất, sau khi nhận được thư vương ta đã lập tức sắp xếp người chờ ở biên thành đón ngài về."
"Tại sao?"
"Bởi vì Đại Dã tiên sinh giỏi. Vương ta đã biết chuyện Đại Dã tiên sinh liên tục đánh bại hơn mười tướng quân quân Ninh ở thành Trường An. Đại Dã tiên sinh là anh hùng hiếm có đương thời, vương ta đã căn dặn, bất kể như thế nào cũng phải mời Đại Dã tiên sinh đến, vương sẽ đích thân tiếp kiến tiên sinh."
Đại Dã Kiên nhếch khóe miệng lên, nhưng hắn ta lại lắc đầu.
"Ta muốn về Lâu Nhiên."
"Về Lâu Nhiên làm gì?"
Phú thương vội vàng khuyên nhủ: "Ở chỗ như Lâu Nhiên, Đại Dã tiên sinh trở về cũng sẽ không có tiền đồ. Tiên sinh là đại anh hùng, có đại tài lại đánh giỏi, sau khi đến Thổ Phiên tất sẽ được vương ta trọng dụng, về Lâu Nhiên có lẽ tiên sinh sẽ tầm thường vô vi."
"Ngươi nói đúng."
Đại Dã Kiên khẽ cười nói: "Ta muốn về Lâu Nhiên , nhưng không phải bây giờ về. Lúc ta trở về, nên là binh giáp đi trước mới đúng."
Hắn ta nhìn về phía phú thương: "Thổ Phiên vương sẽ nghĩ một người Lâu Nhiên quan trọng sao?"
Phú thương cười xòa nói: "Nếu như tiên sinh bằng lòng, từ giờ trở đi tiên sinh cũng không phải là người Lâu Nhiên nữa, mà là người Thổ Phiên. Bệ hạ nói có thể ban cho họ quý tộc."
Đại Dã Kiên hỏi: "Tại sao Thổ Phiên vương lại bảo ngươi chờ ta ở đây? Ta không tin chỉ bởi vì ta đánh thắng mấy tướng quân trẻ tuổi người Ninh. Thổ Phiên cũng có dũng sĩ... Chẳng lẽ Thổ Phiên vương còn có ý gì khác?"
Phú thương thở dài: "Đại Dã tiên sinh ngài cũng biết đấy, công chúa của chúng ta còn ở Ninh quốc, vốn nên gả cho một vị thế tử, sau lại gả cho một tướng quân, chuyện này cũng không nói..."
Y liếc mắt nhìn Đại Dã Kiên một cái: "Nhưng máu của hơn mười vạn tướng sĩ Thổ Phiên ở ngay dưới mảnh đất này."
Đại Dã Kiên cười lớn ha ha: "Nếu ngươi không nói câu này, ta không đi Thổ Phiên."
Phú thương cũng cười: "Cho nên vương ta đã chọn đúng người."
Cùng lúc đó, đô thành Thổ Phiên quốc Tây Vực, thành Võ Nghĩa.
Vốn dĩ Thổ Phiên và Đại Ninh không giáp giới, tất nhiên cũng không tính là láng giềng, nhưng trước sau Ninh đã tiêu diệt rất nhiều tiểu quốc ở giữa Thổ Phiên và Đại Ninh, hiện tại Thổ Phiên trở thành hàng xóm gần Đại Ninh nhất, làm sao có thể không sợ?
Quân Ninh hiếu chiến và còn thiện chiến, người Thổ Phiên còn từng chủ động đắc tội với người Ninh, nếu Thổ Phiên vương Đại Bố Nhiếp Tái có thể ngủ ngon mới là lạ, nhất là sau khi con gái ông ta là Nguyệt Châu Minh Đài khuất nhục gả vào Đại Ninh, nỗi lo lắng này càng nặng nề hơn. Trận chiến ấy, Thổ Phiên quốc mất hết mười vạn tinh nhuệ, quốc lực lập tức bị đánh cho suy yếu, tuy rằng vẫn được xưng tụng là cường quốc Tây Vực nhưng không thể nào so với trước kia được.
Vương đình thành Võ Nghĩa, cung Bác Trại.
Thổ Phiên vương Đại Bố Nhiếp Tái nhìn những người đang ngồi ở đây, đầu tiên là khách khí cười cười, giơ chén rượu lên: "Hoan nghênh các vương đã cùng tụ họp tại Võ Nghĩa."
Những người đang ngồi cũng đều giơ chén rượu lên.
Người ngồi ở bên trái Đại Bố Nhiếp Tái là quốc vương Nhu Lan quốc, ở bên trái nũa là quốc vương Hậu Khuyết quốc, ở bên cạnh quốc vương Hậu Khuyết quốc là quốc vương Lâu Nhiên quốc. Người ngồi ở bên phải Đại Bố Nhiếp Tái là một quý tộc thoạt nhìn rất trẻ, nhưng cũng không ai biết, hơn nữa trên người cũng không phải là mặc vương bào, chỉ là một bộ cẩm y tuy hoa mỹ nhưng lại không thể hiện ra thân phận đặc thù gì. Bên cạnh người trẻ tuổi này là một nam nhân cường tráng thoạt nhìn vóc dáng hẳn là rất cao, nhưng diện mạo hoàn toàn khác với những người bọn họ, xa hơn về phía bên phải là quốc vương Kim Tước quốc. Kim Tước quốc được coi như là một nước lớn ở Tây Vực, thực lực chỉ yếu hơn Thổ Phiên một chút mà thôi, mà hai người trẻ tuổi không rõ lai lịch kia lại có thể ngồi ở vị trí gần Thổ Phiên vương hơn, hiển nhiên có chút khác thường.
"Ô!" Thổ Phiên vương cười cười: "Quên giới thiệu rồi, vị này..."
Ông ta chỉ nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình: "Là khách quý đến từ An Tức, thế tử Tả Hiền Vương An Tức Khí Nhiếp Thích, hắn thay mặt hoàng đế An Tức tôn quý Già Lạc Khắc Lược đến hội minh cùng ta."
Khí Nhiếp Thích khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, cũng không có đứng dậy, có vẻ rất kiêu căng.
Thổ Phiên vương lại nhìn về phía người trẻ tuổi cao lớn kia: "Vị này đến từ nơi xa xôi hơn, hắn là sứ thần do quốc sư đế quốc Hắc Vũ tôn quý phái đến, cũng là đại tướng quân Liêu Sát Lang của đế quốc Hắc Vũ."
Thổ Phiên vương cười cười: "Nếu tất cả mọi người đã làm quen rồi, bây giờ chúng ta uống cạn chén này?"