Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 940 - Chương 940: Liên Minh

Chương 940: Liên minh Chương 940: Liên minh

Quốc vương Thổ Phiên quốc Đại Bố Nhiếp Tái vốn không phải quốc vương mà là hoàng đế.

Từ mấy năm trước sau trận chiến Thổ Phiên và Đại Ninh, cường quốc từng độc bá một phương Tây Vực này liền biến thành thuộc địa của Đại Ninh, ngoài việc hàng năm đều phải nộp lượng lớn cống phẩm cho Đại Ninh ra, hoàng đế hạ giáng cách thành quốc vương. Nếu nói Đại Bố Nhiếp Tái không có oán hận thì ngay cả chính ông ta cũng không tin, nhưng ông ta có thể làm gì được?

Đại Ninh tây cương Trọng Giáp giống như một ngọn núi lớn, không chỉ là tung hoành ở đó mà còn đè nặng trong lòng ông ta, cũng đặt đè nặng trên đầu ông ta. Thổ Phiên quốc bị tây cương Trọng Giáp chèn ép không thở được, muốn dựa vào thực lực của bản thân đánh bại đại quân Đại Ninh tây cương cũng giống như người si nói mộng vậy.

"Cơ hội của ta chính là ở..."

Đại Bố Nhiếp Tái liếc mắt, đặt chén rượu xuống sau đó cười ha hả nói: "Theo ta được biết đại tướng quân tây cương Trọng Giáp Đàm Cửu Châu của Ninh sắp lui xuống rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tiếp nhận chức tây cương đại tướng quân sẽ là Đường Bảo Bảo, người này kém xa so với Đàm Cửu Châu."

Ông ta cười nói: "Nếu chúng ta có thể liên hợp lại, dùng trọng binh tấn công tây cương Ninh quốc, Đường Bảo Bảo mới tiếp quản Trọng Giáp, còn lâu mới khống chế dễ dàng như Đàm Cửu Châu, chắc có phần thắng."

Sau khi nói xong câu đó ông ta nhìn về phía quốc vương Nhu Lan quốc ngồi bên trái mình trước. Hai nước có vận mệnh tương tự nhau, chẳng qua quốc vương Nhu Lan bị giáng cách muộn hơn ông ta một chút, hơn một năm trước quốc vương Nhu Lan vẫn là hoàng đế, chỉ là ông ta đã đứng sai phe.

Đại Ninh bắc chinh, một trận chiến đã đánh cho Hắc Vũ nguyên khí đại thương, nhưng Nhu Lan và Hắc Vũ giao hảo, quốc vương Nhu Lan và vị khả hãn của Hắc Sơn Hãn quốc được gọi là thảo nguyên đệ nhất dũng sĩ kia còn là huynh đệ kết nghĩa.

Để phối hợp tác chiến với Hắc Vũ phản công Đại Ninh, Nhu Lan liên hợp với quốc vương Hậu Khuyết quốc, lại mượn ba vạn binh của Lâu Nhiên quốc, chắp vá lại thành một đội quân mười sáu vạn binh phát động tiến công biên cương tây bắc Đại Ninh, nhưng mười sáu vạn người này lại bị Đường Bảo Bảo và Đàm Cửu Châu của tây cương suất lĩnh mấy vạn biên quân Đại Ninh đánh tơi bời. Không những tổn thất gần hết mười sáu vạn người, hai nước cũng đều bị quân Ninh giết vào trong bản thổ.

Quốc vương Nhu Lan quốc sợ hãi, trực tiếp trình quốc thư xưng thần với Đại Ninh, vì thế hoàng đế biến thành quốc vương.

Quốc vương của Hậu Khuyết quốc nghe nói Nhu Lan quốc kinh sợ, đương nhiên không muốn quá tụt lại phía sau người khác, cũng vội vàng phái sứ đoàn đi Trường An trình quốc thư, cũng bằng lòng xưng thần với Đại Ninh, vì thế trên thế giới lại mất đi một vị hoàng đế.

Hai nước này đều từng trực tiếp động võ với Đại Ninh, nếu nói hai người bọn họ cực kỳ sợ Đại Ninh nên đánh liều đến báo thù, như vậy thì hẳn là quốc vương Lâu Nhiên quốc cũng sẽ sợ như vậy. Lâu Nhiên không có hoàng đế, bởi vì Lâu Nhiên vương là thuộc thần của Thổ Phiên vương, Lâu Nhiên là thuộc địa của Thổ Phiên, nhưng không phải Lâu Nhiên vương sợ Đại Ninh, mà là không được coi trọng.

Về phần Kim Tước quốc thì còn bị Đàm Cửu Châu đánh sớm hơn Thổ Phiên một chút.

Các nước Tây Vực, nước nào cũng được gọi là phú giáp thiên hạ, nhưng trong các cuộc chiến tranh với Đại Ninh thì trước giờ đều chưa từng thắng. Vốn dĩ tây cương Đại Ninh tiếp giáp với tất cả mười lăm nước Tây Vực lớn nhỏ, hiện tại chỉ còn có bốn nước Thổ Phiên, Nhu Lan, Hậu Khuyết, Kim Tước là tiếp giáp lãnh thổ.

Đại Bố Nhiếp Tái chuyển tầm nhìn sang quốc vương Nhu Lan quốc Cửu Lư, Cửu Lư thì lại lập tức cúi đầu nhìn chén rượu.

Đại Bố Nhiếp Tái hơi tức giận, gã đồng minh được gọi là vững chắc nhất này thật sự bị người Ninh đánh cho sợ rồi. Lần trước xuất binh phối hợp tác chiến với Hắc Vũ là Nhu Lan quốc xuất binh nhiều nhất, cũng bị tổn thất lớn nhất, tám vạn tinh nhuệ chiến đấu kịch liệt với hai vạn sáu ngàn biên quân của Đàm Cửu Châu, đánh ba ngày ba đêm. Chính ông ta nói là thế lực ngang nhau nhưng thật ra là bị người của Đàm Cửu Châu đuổi giết ba ngày ba đêm.

"Nhu Lan vương?"

Đại Bố Nhiếp Tái gọi một tiếng.

Cửu Lư ngẩng đầu giả vờ như mới nghe thấy ông ta nói: "Hả?"

"Ngài cho ý kiến đi."

Đại Bố Nhiếp Tái kìm nén sự bất mãn trong lòng, vẫn giữ nụ cười: "Hai nước chúng ta đời đời giao hảo, cho nên ta hy vọng ngài tỏ thái độ trước."

"Chuyện này..."

Cửu Lư ngượng ngùng cười cười: "Nhu Lan ta nguyên khí đại thương, tạm thời cũng không lấy ra được bao nhiêu binh mã. Chi bằng ngài hỏi Hậu Khuyết vương xem?"

Hậu Khuyết vương Xa Lộc còn cười gượng gạo hơn cả ông ta: "Trong nhà ta không yên ổn, bởi vì lúc trước động binh thất lợi, có vài thủ lĩnh bộ tộc nhân cơ hội gây sóng gió, trước khi đến đây ta còn đang suất lĩnh quân đội tiêu diệt phản loạn, chỉ sợ nhất thời cũng không lấy ra được bao nhiêu binh lực."

Sắc mặt của Đại Bố Nhiếp Tái càng lúc càng khó coi, ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh mình theo bản năng, người trẻ tuổi đến từ đế quốc An Tức vẫn mang vẻ mặt kiêu căng. Mặc dù nói trong các vương lại thêm một vị đại tướng quân Hắc Vũ ở đây, hắn ta có địa vị thấp nhất, chẳng qua chỉ là thế tử Tả Hiền Vương của An Tức, còn không có chức quan đứng đắn, nhưng sự kiêu ngạo của hắn ta có vẻ lớn hơn bất cứ ai khác.

"Nhìn ta làm gì?"

Khí Nhiếp Thích liếc nhìn Đại Bố Nhiếp Tái với ánh mắt cực kỳ khinh miệt.

"Nếu ta sớm biết các ngươi như thế này thì ta đã không đến rồi. Bệ hạ bảo ta đến xem thử Thổ Phiên, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với bệ hạ, nói Thổ Phiên yếu ớt, sớm đã bị người Ninh đánh cho không có huyết khí. Đối với An Tức ta mà nói đánh Ninh quốc là đánh, đánh Thổ Phiên ngươi cũng là đánh, nếu so sánh thì Thổ Phiên dễ đánh hơn một chút. Người An Tức chúng ta chinh chiến không mong chiếm đất lớn, chỉ muốn vàng bạc tài bảo, mỹ nữ giai nhân, Thổ Phiên các ngươi được gọi là quốc gia giàu có nhất Tây Vực, rất hợp khẩu vị."

Sắc mặt Đại Bố Nhiếp Tái lạnh đi: "Khí Nhiếp Thích, ngươi quá tự đại rồi."

"Cường đại thì mới tự đại."

Khí Nhiếp Thích cười gằn một tiếng: "Cả một phòng đầy hoàng đế bị người ta đánh chỉ dám xưng vương, sau đó lại còn cố gượng muốn lấy dũng khí đi phản kích, nhưng tự nhìn bộ dạng của các ngươi xem."

Khí Nhiếp Thích bỗng nhiên đứng lên, bước đi đến chỗ cách đó không xa. Ở đó có một tấm gương đồng khổng lồ, hắn ta nhấc gương đồng lên rồi đi đến trước mặt Thổ Phiên vương: "Quốc vương bệ hạ, ngươi nhìn bản thân mình trong gương xem, có xấu không?"

Không đợi Đại Bố Nhiếp Tái lên tiếng, Khí Nhiếp Thích lại đi đến trước mặt Cửu Lư: "Ngươi nhìn ngươi xem có xấu không?"

Xa Lộc vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Khí Nhiếp Thích hừ một tiếng: "Nói ở đây đều là vương, theo ta thấy trong phòng này ngoài ta ra cũng chỉ có một người là anh hùng."

Choang một tiếng, gương đồng khổng lồ bị hắn ta ném sang một bên. Hắn ta trở lại chỗ của mình ngồi xuống, bưng chén rượu lên nói với Liêu Sát Lang: "Ngươi chính là người duy nhất trong phòng này ta nhìn còn thuận mắt. Tuy rằng Hắc Vũ các ngươi vừa mới thua người Ninh, nhưng ta biết Hắc Vũ vẫn cường đại, vẫn có trăm vạn hùng binh. Nếu Hắc Vũ và An Tức liên thủ nam bắc vây công người Ninh thì cũng có phần thắng, hà tất phải cộng sự với những tên hề này. Nếu đại tướng quân không chê, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây, đến doanh địa của ta nói chuyện thì thế nào?"

Liêu Sát Lang uống rượu trong chén, y không ngờ người An Tức sẽ chủ động tỏ ý. Trước khi quyết chiến với người Ninh, sứ đoàn Hắc Vũ quốc và sứ đoàn của người An Tức ở Trường An Ninh quốc cãi nhau rất không thoải mái, sứ đoàn hai nước ra tay đánh nhau bị người Ninh chê cười. Vốn tưởng rằng Khí Nhiếp Thích sẽ có thù hằn với y, hiện tại xem ra người cường thế nhất và cũng có khả năng hợp tác nhất lại là người An Tức này.

"An Tức chúng ta chỉ cần tiền tài mỹ nữ."

Khí Nhiếp Thích nói rất nghiêm túc: "Nếu hai nước chúng ta có thể liên thủ tiêu diệt Ninh, hoàng đế bệ hạ An Tức vĩ đại từng nói ngài không cần một tấc một phân đất Ninh, nhưng chúng ta muốn tài phú của Ninh quốc."

Liêu Sát Lang trầm tư một lát: "Nếu người An Tức dốc hết toàn lực, có bao nhiêu binh mã?"

Khí Nhiếp Thích cười nói: "Hay là chúng ta rời khỏi đây đi, đến doanh địa của ta nói chuyện."

Liêu Sát Lang gật đầu: "Vậy thì được."

Hai người đứng dậy muốn đi, Thổ Phiên vương vội vàng đứng lên: "Hai vị khách quý đợi đã, cũng phải nghe bổn vương nói xong mới đúng..."

Khí Nhiếp Thích hừ lạnh nói: "Ngươi đã tự xưng bổn vương rồi, còn có gì để nói."

"Trẫm!"

Đại Bố Nhiếp Tái lập tức sửa lại: "Là trẫm! Trẫm mời hai vị khách quý chờ một lát, mục tiêu của chúng ta là diệt Ninh, cho dù không thể diệt Ninh thì cũng phải khiến cho người Ninh biết thế nào là đau, cho nên để chuẩn bị liên minh lần này, trẫm đã lập kế hoạch rất chi tiết."

Ông ta vẫy tay một cái: "Bản đồ!"

Người hầu vội vàng trải tấm bản đồ khổng lồ trên nền cung điện. Đại Bố Nhiếp Tái đi đến bên cạnh bản đồ, thò tay ra lấy một cái gậy gỗ nhỏ dài chỉ vào tây cương Đại Ninh: "Trẫm đã nghĩ rồi, nếu chúng ta dốc sức làm thì Thổ Phiên có thể xuất hai mươi vạn binh, các quốc gia khác nếu lấy mười vạn binh lực để tính, chỉ nói những nước có mặt ở đây hôm nay cũng có đại quân sáu mươi vạn đến bảy mươi vạn. Không chỉ là những người ở đây hôm nay mới có thù hận với Ninh, cho nên liên quân trăm vạn hẳn là không thành vấn đề. Lấy trăm vạn binh tấn công tây cương Ninh quốc, sau khi diệt tây cương Trọng Giáp của Ninh là có thể tiến quân thần tốc. Cho dù không thuận lợi phá vỡ tây cương Ninh thì cũng sẽ cầm chân tất cả quân Ninh, Đường gia Tây Bắc Ninh quốc cũng sẽ bị kéo vào."

Khí Nhiếp Thích liếc mắt nhìn Liêu Sát Lang một cái, Liêu Sát Lang gật đầu, hai người lại ngồi xuống.

Đại Bố Nhiếp Tái thấy Khí Nhiếp Thích và Liêu Sát Lang đều ngồi xuống, trong lòng hơi an định một chút, ông ta chỉ vào bản đồ tiếp tục nói: "Bất kể là Thổ Phiên ta hay là Nhu Lan, hay là Hậu Khuyết và Kim Tước..."

Lâu Nhiên vương ngồi ở chỗ xa nhất lập tức ngẩng đầu chờ Đại Bố Nhiếp Tái nói đến ông ta, nhưng ánh mắt của Đại Bố Nhiếp Tái chỉ lướt qua mặt ông ta, hoàn toàn không nhắc đến tên của ông ta. Trong lòng Lâu Nhiên vương cực kỳ hụt hẫng nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài chút nào.

"Chúng ta cộng lại cũng không thể so sánh với Hắc Vũ, cũng không thể so sánh với An Tức. Lúc nãy thế tử điện hạ cũng đã nói đế quốc Hắc Vũ tuy vừa mới có thất bại nhỏ nhưng vẫn có thể triệu tập đại quân, An Tức cũng thế."

Vẻ mặt ông ta đầy tự tin: "Ta không tin liên minh dốc hết toàn lực, với ba trăm vạn hổ lang mà vẫn không thể diệt người Ninh."

"Chúng ta không có trăm vạn binh."

Liêu Sát Lang bỗng nhiên mở miệng: "Với binh lực của ta hiện tại, miễn cưỡng có thể đối phó với ba mươi vạn biên quân người Ninh ở lại thành Biệt Cổ. Hẳn là Hắc Sơn Hãn quốc đã bị Ninh tiêu diệt, cho nên ta lại mất đi một trợ lực. Cho dù làm theo ngươi cách nói, nhiều nhất Hắc Vũ có thể xuất năm mươi vạn binh, trong đó có một nửa là tân binh."

"Đều giống nhau."

Thế tử Khí Nhiếp Thích cười cười nói: "Đại quân An Tức nhiều nhất có thể xuất năm mươi vạn binh, nhiều hơn nữa cũng có nhưng quá phí tiền, nếu không thì các vương cung cấp lương thảo tiếp tế? Rồi cho đại quân An Tức ta mượn đường, sau khi trở về ta cũng có thể nghiêm túc khuyên nhủ bệ hạ xuất trăm vạn binh."

"Không được, không được."

Thổ Phiên vương vội vàng xua tay.

Mượn đường? Cho ngươi mượn đường, ngươi muốn đi diệt Ninh hay là diệt Thổ Phiên?

Thổ Phiên vương nói: "Hắc Vũ có thể ra đại quân năm mươi vạn binh, An Tức có thể ra đại quân năm mươi vạn binh, trăm vạn có thể tương đương hai trăm vạn..."

Lâu Nhiên vương nhịn đã lâu nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay lên, vừa muốn nói thì Thổ Phiên vương nhìn ông ta một cái: "Ngươi chờ đã."

Lâu Nhiên vương lập tức buông tay xuống.

"Quân Ninh sĩ khí đang thịnh, không dễ đánh."

Nhu Lan vương có chút lo lắng nói: "Mà chúng ta thì mới thua, sĩ khí đang thấp."

Mọi người cứ ngươi một lời ta một câu, ngược lại càng nói càng không tự tin. Cho dù chắp vá ra đội quân hai trăm vạn nhưng chỉ huy hỗn loạn, chiến trường quá lớn không thể chi viện cho nhau, mà Ninh quốc lực hùng hậu, chỉ cần thủ giữ được một năm, đến lúc đó liên quân của bọn họ sẽ không thể không lui binh vì vấn đề tiếp tế. Đợi khi quân Ninh vung tay đánh từng người một, ai có thể gánh vác được sự trả thù hung mãnh của quân Ninh?

"Ta!"

Lâu Nhiên vương bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng.

Ông ta nói to: "Lâu Nhiên ta có thể ra trăm vạn binh!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta. Lâu Nhiên vương đầu tiên là hơi căng thẳng, khó nhọc nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Lâu Nhiên ta chỉ có mạng người không đáng tiền, ta ra lệnh một tiếng là có thể sai khiến trăm vạn người công Ninh!"

Ông ta giống như một đứa trẻ con cái bị phớt lờ, khoe khoang thanh kiếm gỗ trong tay sắc bén cỡ nào.

Nhưng ông ta nói một câu này đã khiến mọi người đều sáng mắt.

Vật hi sinh, đương nhiên là cần.

Bình Luận (0)
Comment