Đại lễ sắc phong được cử hành đúng giờ, bệ hạ ở trên Thừa Thiên Môn tuyên bố với hơn mười vạn bách tính ở bên ngoài Thừa Thiên Môn danh sách sáu vinh diệu đại tướng quân, mười biên quân chiến tướng. Tiếng hoan hô của các bách tính giống như sóng biển, ngày này cả Trường An đều bao trùm bầu không khí rộn ràng.
Đến trưa bệ hạ mở thịnh yến ở điện Bảo Cực, văn võ bá quan cùng với công huân cựu thần đều có mặt, quân thần nâng chén.
Đúng lúc này, trong một con ngõ nhỏ rất u ám ở thành Trường An, nội thị tổng quản Đông Cung Tào An Thanh đưa một túi bạc trong tay cho hán tử trung niên trước mặt: "Tin tức của ngươi rất quan trọng, bây giờ đi đưa người tới Trường An, ngươi muốn gì ta sẽ cho ngươi cái đó. Số bạc này chỉ là cho ngươi làm lộ phí, sau khi ngươi đưa người về, không những ta sẽ cảm ơn ngươi hậu hĩnh, điện hạ cũng sẽ có trọng thưởng."
Hán tử trung niên cúi đầu nói: "Tào công công yên tâm, đã tra được người sống ở chỗ nào, Tào công công cho ta mấy tháng, ta tất sẽ đưa người tới thành Trường An."
Tào An Thanh nói: "Khưu Niệm Chi, ngươi nên biết việc này quan hệ trọng đại, một khi xong việc thì ngươi sẽ là công thần của Đại Ninh, hơn nữa còn là công lao bất thế, tương lai thái tử thuận lợi lên ngôi, trên triều đình tất có một vị trí của ngươi."
Hán tử trung niên được gọi là Khưu Niệm Chi vâng một tiếng: "Ta hiểu rồi."
Y sống nửa đời nghèo túng, chỉ vì lúc trước thất thủ đã đánh chết một vị tiền bối giang hồ, từ đó về sau cũng khó tiến thân trong giang hồ. Mấy năm trước đến Trường An vốn định tìm đại một việc gì đó để làm công thôi, nhưng không ngờ lại vào Bách Hiểu Đường.
Điểm tốt nhất của Bách Hiểu Đường chính là nhiều tin tức, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Bất kể là tin tức trên giang hồ hay là tin tức trong triều đình, Bách Hiểu Đường luôn có thể biết sớm hơn người khác một chút.
Người sáng lập Bách Hiểu Đường Lý Bách Hiểu chìm đắm trong giang hồ chí, chuyện của nội bộ Bách Hiểu Đường phần lớn là giao cho thủ hạ làm, cho nên mới dẫn đến việc lúc trước Bách Hiểu Đường cũng gần như bị liên lụy đến mức diệt môn.
Nhưng chính trong khoảng thời gian đó, Khưu Niệm Chi đã nhận được một nhiệm vụ.
Uyển Tiếu Ngư là bằng hữu của Lý Bách Hiểu, hai người được gọi là giao tình sinh tử. Lý Bách Hiểu chia một nửa việc kinh doanh của Bách Hiểu Đường cho hắn ta, hơn nữa cũng giao cả vị trí chưởng quầy cho hắn ta, Lý Bách Hiểu hoàn toàn buông tay không quản, chỉ đắm chìm trong thế giới giang hồ của ông ta, suy nghĩ làm sao để viết thêm nhiều giang hồ chí nữa.
Sau khi Uyển Tiếu Ngư tiếp nhận Bách Hiểu Đường đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để lợi dụng Bách Hiểu Đường diệt trừ Hàn Hoán Chi, nhưng mà cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Nhưng người như Uyển Tiếu Ngư nắm giữ tổ chức thám thính cường đại như Bách Hiểu Đường trong tay thì làm sao có thể không lợi dụng?
Thông qua việc do thám của Bách Hiểu Đường, Uyển Tiếu Ngư biết được cặn bã giang hồ Khưu Niệm Chi đã đến Trường An. Hắn ta giấu Lý Bách Hiểu triệu người này vào Bách Hiểu Đường, sau đó cho y một nhiệm vụ cực kỳ đặc biệt.
Sau khi nhận được nhiệm vụ Khưu Niệm Chi liền rời Trường An đi thành Vân Tiêu Tây Thục đạo, nhưng y không ngờ chuyện Uyển Tiếu Ngư bảo y điều tra lại khó tra như vậy, thế nên thời hạn hai năm đã hết từ lâu nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Hơn hai năm sau y đột nhiên mất liên lạc với bên Bách Hiểu Đường, sau này mới biết được Uyển Tiếu Ngư đã chết.
Lại thêm hơn hai năm nữa, Khưu Niệm Chi vốn định quy ẩn như vậy, nhưng chuyện đã tra được một nửa mà không tra rõ thì trong lòng khó chịu giống như có cái gì đó đè nặng, cho dù sau này đã không có ai sai khiến nhưng y vẫn muốn tiếp tục điều tra. Cũng may số bạc mà Uyển Tiếu Ngư cho y lúc trước cũng đủ dùng. Sau khi Uyển Tiếu Ngư chết y lại mất hơn hai năm cuối cùng cũng đã điều tra được một chút.
Lúc ấy khi rời khỏi Trường An, Uyển Tiếu Ngư từng nói với y, nếu tra được chuyện gì chính xác, sau khi về Trường An không liên lạc được với hắn ta thì đi liên hệ với Tào công công của Đông Cung.
Sau khi trở lại Trường An, Khưu Niệm Chi lập tức nghĩ cách liên lạc với Tào An Thanh.
"Người này..." Khưu Niệm Chi nói nhỏ giọng: "Năm đó cũng có mặt khi Trân phi nương nương sinh con, ta chắc chắn có bà ta. Về sau tất cả những người tham dự chuyện này đều đã chết nhưng không có ai để ý đến bà ta, chủ yếu là ngày đó quá loạn, bệ hạ bận việc chuẩn bị vào kinh. Trước khi ông ta đi Trân phi lại không có dấu hiệu sắp sinh, bệ hạ vốn nghĩ chỉ đi một lát chắc hẳn là không có vấn đề gì, ai ngờ được lúc ông ta đi thì Trân phi lại sinh."
Khưu Niệm Chi nói: "Ta điều tra được người này là khuê nữ của một bà đỡ hôm đó. Lúc ấy bà ta cũng có mặt hỗ trợ cho mẫu thân của bà ta. Sau đó bệ hạ trở về biết đứa trẻ bị mất đã nổi trận lôi đình, đại khai sát giới ở trong vương phủ nhưng những bà đỡ và hạ nhân này lại không bị liên lụy. Sau đó những người này chạy tới bên Liên Sơn đạo ẩn cư, rồi sau này tất cả đều đã chết, nhưng khuê nữ của bà đỡ lại ở Tây Thục đạo. Bởi vì bà ta không dám ở lại thành Vân Tiêu nên phải đi huyện Hạo Nhiên cách thành Vân Tiêu khoảng hơn ba trăm dặm."
Khưu Niệm Chi nói: "Lúc mẹ bà ta rời khỏi thành Vân Tiêu chắc hẳn biết tương lai mình chắc chắn sẽ chết, lại không nỡ mang theo khuê nữ cùng đi chịu chết, cho nên đã giấu khuê nữ đi. Đêm hôm Trân phi sinh con quả thực hỗn loạn vô cùng, tiểu cô nương này cũng bị người ta bỏ sót."
Tào An Thanh thở ra một hơi thật dài: "Đưa người này về, trong tay ta sẽ có thêm một món đại sát khí"
Khưu Niệm Chi cúi đầu nói: "Tào công công an tâm, ta chắc chắn."
Tào An Thanh ừ một tiếng, quay lại liếc nhìn về phía cung thành, cách xa như vậy mà cũng có thể nghe rõ ràng tiếng hoan hô.
"Thẩm Lãnh, xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu."
Y hạ thấp giọng nói: "Ta sẽ sắp xếp người giúp ngươi, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi vô điều kiện. Ngươi nhớ, người ta sắp xếp cho ngươi đều là cao thủ, nhưng bọn họ đều không quan trọng, quan trọng là ngươi và nữ nhân đó. Nếu gặp nguy hiểm gì, bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào cũng có thể từ bỏ, duy chỉ có hai người các ngươi nhất định phải an toàn trở lại Trường An."
"Biết rồi."
Khưu Niệm Chi khom người cúi đầu: "Ta sẽ rời Trường An về Tây Thục đạo ngay."
Tào An Thanh thở dài: "Lúc ngươi về nên đưa người về luôn."
"Ta cũng sợ đánh rắn động cỏ, lại mất liên lạc với Uyển Tiếu Ngư, đâu biết là hắn đã chết, đành phải về trước xem thử có thể liên lạc với công công hay không..."
Khưu Niệm Chi còn chưa nói xong thì Tào An Thanh đã khoát tay: "Mau đi, đi nhanh về nhanh, đừng có thêm bất trắc gì nữa."
"Vâng!"
Khưu Niệm Chi xoay người rời đi.
Buổi chiều, Khưu Niệm Chi và người do Tào An Thanh sắp xếp cho y gặp nhau trong một trà lâu rất cũ kỹ ở phía nam thành Trường An. Tổng cộng có năm người tới gặp Khưu Niệm Chi, năm người này thoạt nhìn tuổi tác đều không chênh lệch lắm, hơn nữa khí chất trên người cũng tương đối giống nhau. Tuy rằng Khưu Niệm Chi là một kẻ cặn bã giang hồ nhưng võ nghệ rất mạnh, năm đó nóng lòng muốn thành danh, nói là thất thủ nhưng thật ra là cố ý đánh chết một vị tiền bối giang hồ, kết quả lại bị cả giang hồ phỉ nhổ, cho nên với nhãn lực của y thì đương nhiên cũng nhìn ra được thực lực của năm người này đều rất mạnh.
Năm người tuổi tác không chênh lệch nhiều, khí chất gần như là giống nhau, người thông minh như Khưu Niệm Chi rất nhanh chóng đã nghĩ đến những người này chắc hẳn chính là những sát thủ Thiên Tự Khoa còn sót lại trong tay Tào An Thanh.
"Các ngươi đều đã rõ mệnh lệnh của Tào công công?"
Khưu Niệm Chi nheo mắt hỏi một câu, uống ngụm trà trông rất ra dáng: "Bất kể các ngươi biết hay không, ta đều phải nói lại mấy câu, mức độ liên lụy của chuyện này khó có thể tưởng tượng, cho nên các ngươi nhất định phải nghe theo ta. Nếu xảy ra bất trắc gì vì có người không nghe mệnh lệnh của ta, ta khẳng định hắn sẽ chết, ta không giết hắn thì bên Tào công công cũng sẽ không bỏ qua."
Năm người kia không ai lên tiếng mà chỉ gật đầu.
"Người nhất định phải còn sống đưa đến Trường An, chúng ta đều có thể chết nhưng người này không thể chết được."
Khưu Niệm Chi nghĩ cuối cùng mình cũng sắp có ngày nổi danh rồi. Lúc ấy trẻ tuổi nóng lòng nổi danh, kết quả là bất cẩn một chút ngược lại còn biến thành cặn bã giang hồ, thành ác nhân trong miệng người khác. Hai mươi năm sau đó quả thực y sống như chuột chạy qua đường, cuối cùng đến khi y hơn bốn mươi tuổi mới vớ được một cọng rơm có thể giúp y tiến thân, làm sao y có thể không sống chết mà giữ chặt được chứ.
Giang hồ có là gì, triều đình mới là thật sự lớn.
Y thở ra một hơi thật dài, điều chỉnh lại tâm trạng.
"Nếu không có chuyện gì khác, lát nữa sẽ ra khỏi Trường An luôn."
Đúng lúc này, y loáng thoáng nghe được có vài động tĩnh rất nhỏ.
Khưu Niệm Chi khẽ nhíu mày, không lớn tiếng căn dặn gì, giơ tay lên chỉ nóc nhà, năm người kia lập tức hiểu ý.
"Hội hợp ở miếu Phu Tử phía nam thành."
Khưu Niệm Chi nói một câu thật nhỏ, sau đó đội mũ lên, bước ra khỏi trà lâu.
Trên nóc nhà trà lâu, một thiếu niên nhìn chỉ mới 16 – 17 tuổi nằm sấp ở đó lắng tai tai nghe. Lúc nãy dịch chuyển không cẩn thận đã đụng phải một miếng ngói bị lỏng, gã biết nên lập tức rút lui, nhưng gã cũng biết nếu cứ đi như vậy có thể sẽ làm mất tin tức rất quan trọng, trên người gã mặc bộ đồ gọn gàng màu trắng, trên lưng đeo một thanh binh khí nhỏ dài.
Người của Thiếu Niên Đường Lưu Vân Hội chưa bao giờ sợ nguy hiểm.
Cửa sau trà lâu.
Một gã sát thủ của Thiên Tự Khoa nhẹ nhàng leo lên trên nóc nhà, liếc mắt liền nhìn thấy người áo trắng đang nằm áp sát trên nóc nhà. Đầu lông mày của hắn ta hơi nhướn lên, chậm rãi tuột một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo ra.
Người của Thiên Tự Khoa động tác cực kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía người áo trắng, hoàn toàn không có tiếng bước chân, giống như hắn ta căn bản không phải một người mà là một phiến lá cây, một sợi bông, đi ở trên mái ngói cũng không giống như đi, mà giống như bị gió thổi di chuyển vậy.
Hắn ta đến chỗ phía sau người áo trắng không xa, chậm rãi ngồi xổm xuống, giờ khắc này thậm chí hắn ta còn ngừng thở, không có một hơi thở nào.
Sát thủ của Thiên Tự Khoa ngồi xổm xuống, chủy thủ đâm xuống lưng người áo trắng.
Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên mới 16 – 17 tuổi bỗng nhiên co hai chân lại sau đó đột ngột đạp ra một cái, hai chân đạp vào người sát thủ của Thiên Tự Khoa, người mượn lực liền lao ra ngoài. Ở giữa không trung, một thanh trường kiếm lao thẳng đến cổ họng thiếu niên, sát thủ Thiên Tự Khoa vòng ra phía trước đã chờ ở đó, thiếu niên thò tay phải ra sau lưng, rút binh khí đeo trên lưng ra xoẹt một tiếng.
Đó là một cây thiết thiên màu đen, giống y hệt thiết thiên mà Hắc Nhãn thường dùng.
Keng một tiếng, ở giữa không trung thiết thiên đẩy trường kiếm ra, người thiếu niên mượn lực trên trường kiếm nghiêng người ra ngoài, chân mới chạm đất thì một thanh trường kiếm khác lại đến, mũi kiếm đâm vào phần gáy của gã. Trong khoảnh khắc da bị cứa rách, thiếu niên lập tức cúi đầu, trường kiếm cắt ra một vết thương rất sâu ở sau gáy gã.
Máu lập tức chảy ra, lưng áo trắng nhuốm đỏ.
Thiếu niên đau đớn rên một tiếng, nắm chặt thiết thiên đánh trả một chiêu ép người lui xuống, tăng tốc lao về phía trước.
"Đuổi theo hắn."
Một sát thủ Thiên Tự Khoa trong số đó nhìn chung quanh có bách tính đang nhìn sang, thu trường kiếm lại: "Sau khi giết xong hội hợp ở miếu Phu Tử ngoài cửa nam."
Hắn ta và một gã sát thủ trong số đó xoay người đi, ba người khác thu hồi trường kiếm, đuổi theo hướng thiếu niên áo trắng rời đi.
Trong một con ngõ nhỏ, thiếu niên áo trắng đáp xuống đất, vết thương ở gáy rất lớn, máu không ngừng chảy nhưng gã không dám dừng lại.
Tiếng bước chân vang lên, trước sau đều có người đáp xuống, ba sát thủ của Thiên Tự Khoa chặn kín đường phía trước và phía sau gã.
"Phù..."
Thiếu niên áo trắng thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, người bảo con tiện đường mang bánh hoa quế về, sợ là không mang về được rồi."
Ba gã người của Thiên Tự Khoa đi về phía gã, ba thanh trường kiếm lóe lên khí lạnh.
Đầu ngõ có người dáng vẻ cà lơ phất phơ rẽ vào, vai không rời khỏi vách tường, lúc rẽ vào ngõ cũng là dựa vào vách tường, có thể thấy được là lười biếng cỡ nào.
"Tiểu tử thối, bánh hoa quế của ta đâu?"
Người nói chuyện cũng mặc một bộ áo trắng, trong cổ tay áo có một cây thiết thiên màu đen tuột xuống.
Một tên sát thủ của Thiên Tự Khoa nhìn nhìn, nhíu mày: "Giết cả hai người."
Hán tử lười nhác tựa vào góc tường ngáp một cái: "Ngươi thật không hiểu Lưu Vân Hội đánh nhau như thế nào..."
Ngáp xong, bốn phía đã đầy áo trắng.