Cung Vị Ương, điện Bảo Cực.
Hoàng đế bưng chén rượu lên nhìn về phía cả triều văn võ, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
"Trẫm còn nhớ mấy câu mà hồi nhỏ lần đầu tiên phụ hoàng bảo trẫm nhất định phải học thuộc. Khi đó trẫm mới có 4 – 5 tuổi tính cách không trầm ổn nên thường xuyên không nhớ được, nhưng không thuộc thì phụ hoàng sẽ rất tức giận. Phụ hoàng nói mấy câu nói này ai cũng có thể không nhớ, duy chỉ có người của Lý gia không thể không nhớ."
Hoàng đế thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: "Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình." (1)
Hoàng đế giơ chén rượu lên: "Cho nên trẫm muốn kính tất cả mọi người đang ngồi ở đây hôm nay một chén rượu. Trẫm phải cảm ơn các khanh, bởi vì trẫm biết rất rõ rằng một mình trẫm nhớ mấy câu nói này thật ra không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì một mình trẫm không làm được, không có các khanh giúp trẫm, trẫm chẳng qua là một cô gia quả nhân. Trẫm có lòng muốn "vi thiên địa lập tâm", có sứ mệnh "vi sinh dân lập mệnh", cũng có nghị lực "vãng thánh kế tuyệt học", càng có tín niệm "khai vạn thế thái bình", nhưng một mình trẫm không làm được, trẫm thể thiếu các khanh. Trẫm kính các khanh!"
Tất cả mọi người đều đứng lên: "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Hoàng đế và các vị triều thần cùng uống.
Đặt chén rượu xuống, hoàng đế chậm rãi đi lại ở giữa cả triều văn võ, vừa đi vừa nói: "Có người từng hỏi trẫm tại sao phải làm đại lễ sắc phong này, nói trẫm đã cho bọn họ phần thưởng nên cho, mọi chuyện nếu quá thì sẽ đầy, nước đầy thì tràn, người lên cao thì kiêu."
Hoàng đế ngừng lại, tiếng nói bỗng cao hơn một chút.
"Người trẻ tuổi kiêu một chút thì làm sao?"
Hoàng đế chỉ về phía Mạnh Trường An ngồi ở chỗ cách mình không xa: "Có công lao bất thế, tại sao không thể kiêu ngạo? Như Mạnh Trường An, hắn không kiêu ngạo thì trẫm cũng không đồng ý, trẫm phải cho hắn sự kiêu ngạo!"
Mạnh Trường An lập tức đứng lên khom người cúi đầu.
Hoàng đế lại chỉ về phíaThẩm Lãnh: "Sáng lập sự nghiệp vĩ đại, tại sao không thể kiêu ngạo? Như Thẩm Lãnh, độ tuổi này của hắn nếu đã đến mức ngay cả kiêu ngạo cũng luôn phải dè dặt cẩn thận, trẫm cảm thấy vậy không đúng."
Thẩm Lãnh cũng vội vàng đứng lên khom người cúi đầu.
"Các khanh dốc hết tâm sức cho trẫm, tại sao trẫm không thể dành hết tất cả cho các khanh?"
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trẫm ngăn chặn Thiền tông vào Đại Ninh, nhưng trẫm cũng không phủ định một số ngôn luận trong Thiền tông rất có lý. Trẫm từng nghe nói một câu... Suy bụng ta ra bụng người chính là thiền tâm."
Ông ta duỗi tay, Đại Phóng Chu vội vàng đưa chén rượu thứ hai qua: "Còn có người nói, đại lễ sắc phong này là lần đầu tiên từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, là việc trọng đại chưa từng có từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, trẫm lại không nghĩ vậy. Nếu thiếu niên Đại Ninh mạnh, trẫm sẽ đại lễ mở sắc phong hàng năm thì thế nào?"
Hoàng đế đi đến trước mặt Lại Thành, để tay trên vai Lại Thành. Lại Thành muốn đứng lên nhưng lại không dám, ngồi ở đó hơi gò bó.
"Cũng có người nói trẫm quá coi trọng, cũng quá dung túng người trẻ tuổi. Bản thân các ngươi khi nói những lời này có đặt tay lên ngực suy nghĩ, khi các khanh còn trẻ, chẳng lẽ trẫm không coi trọng? Người trẻ tuổi không chỉ là con cái của cha mẹ bọn họ, cũng là con cái của Đại Ninh, con cái của trẫm. Nếu con nhà mình ưu tú đến mức hào quang vạn trượng, người trong nhà cũng không khen không thưởng, chẳng lẽ người ngoài sẽ khen?"
Hoàng đế lại nhìn lướt qua quần thần một lượt: "Người ngoài, hẳn là các khanh đều rất rõ ràng những người được trẫm sắc phong, người ngoài chỉ mong sao bọn họ chết đi."
Lại Thành thầm nghĩ bệ hạ người để tay trên vai thần, giống như lời này là thần nói vậy...
Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, tay rời khỏi vai Lại Thành, Lại Thành lập tức cảm thấy áp lực nhẹ đi.
"Trong lời trẫm nói vừa rồi không có ý trách cứ ai."
Ông ta nhìn về phía Hộ bộ thượng thư An Tân Ca ở phía trước không xa: "Vừa rồi trong lời trẫm nói có nhắc tới câu khuyên trẫm đừng quá dung túng người trẻ tuổi, đó là Hộ bộ thượng thư An Tân Ca nói."
An Tân Ca vội vàng đứng dậy, hơi khom người.
Hoàng đế lại nhìn về phía Binh bộ thượng thư An Viễn Chí: "Câu khuyên trẫm nói người trẻ tuổi phải lập nhiều quy định ít ban thưởng một chút là Binh bộ thượng thư An Viễn Chí nói."
An Viễn Chí cũng vội vàng đứng lên.
Hoàng đế vẫy tay: "Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Hải Sa, chín người các khanh đi ra."
Tất cả chín người trẻ tuổi vừa mới được sắc phong là biên quân thập đại tướng quân đều bước ra khỏi hàng, đứng thành một hàng ngang trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế lại nhìn về phía hai vị trọng thần triều đình vừa mới nhắc tới: "Hai vị An đại nhân, các khanh cũng đi ra đây."
Hộ bộ thượng thư An Tân Ca và Binh bộ thượng thư An Viễn Chí vội vàng đi ra, hai người đứng ở một bên khác.
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh bọn họ, giơ tay chỉ vào An Tân Ca và An Viễn Chí: "Chính là hai người này lại khuyên trẫm không thể để cho các khanh quá kiêu ngạo, cũng không thể để cho các khanh quá thỏa mãn. Bọn họ nói mặc dù các khanh đều là tấm gương của người trẻ tuổi Đại Ninh, nhưng tấm lòng đền đáp quốc gia của bất kỳ một người trẻ tuổi Đại Ninh nào đều không thua các khanh, còn nói các khanh mặc quân bào, lập quân công là đương nhiên."
Hai vị An đại nhân kia đều hơi đỏ mặt nhưng lại cũng không ai dám lên tiếng.
"Cho nên..." Hoàng đế chợt cao giọng: "Quay sang bọn họ."
Chín tướng quân trẻ tuổi lập tức xoay người hướng mặt về phía hai vị An đại nhân kia.
Hoàng đế lớn tiếng nói: "Hành lễ!"
Vù một tiếng, đó là tiếng gió mà những cánh tay phải đồng thời nâng lên tạo ra, quân nhân hành lễ chính là kiên cường hữu lực như vậy.
"Biết tại sao trẫm bảo các khanh hành lễ với hai vị An đại nhân không?"
Hoàng đế đi đến trước mặt hai người An Tân Ca bọn họ: "Chính là hai người này, vừa khuyên trẫm đừng quá nuông chiều các khanh vừa bận rộn tất bật vì chuyện đại lễ sắc phong, tất cả mọi thứ đều phải đích thân kiểm tra cẩn thận, cho dù là hoa đỏ mà các khanh đeo trong đại lễ, mỗi một đóa đều là hai người bọn họ đích thân xem qua mới được. Trẫm hỏi An Tân Ca là không phải khanh nói không thể quá nuông chiều người trẻ tuổi sao? Không phải khanh nói không thể quá dung túng sao? An Tân Ca trả lời là bệ hạ à... những người tuổi trẻ đó lấy mạng đổi vinh quang, vinh quang này phân lượng quá nặng, thần tự tay nghiệm chứng phân lượng của mỗi một tấm kim bài tướng quân, tự tay kiểm tra kích cỡ của mỗi một đóa hoa đỏ, là thần rất sợ bọn họ tủi thân. Thần nhiều tuổi cho nên cảm thấy khuyến cáo hậu bối nhiều một chút, nhưng vinh quang của bọn họ nhất định phải không được kém chút nào."
Hoàng đế lại nhìn về phía An Viễn Chí: "Khi các khanh chinh chiến, mỗi một xe lương thực, mỗi một xấp quân giáp đưa đến chiến trường biên cương Binh bộ bộ thượng thư đại nhân của các khanh đều không yên tâm. Lúc bắc chinh, ông ta đích thân kiểm tra thấy có mấy bộ bì giáp mỏng, trong cơn giận dữ đã chém ba người của Võ Công Phường. Ngày đó mưa to nhưng trẫm vẫn thấy rõ ràng nước mắt trong mắt ông ta. Ông ta khàn giọng nói... các tướng sĩ trên chiến trường giết địch vì nước, lấy mạng đổi lấy sự an ổn thái bình đám người cho ngươi, nhưng ngay cả bì giáp trên người các tướng sĩ mà các ngươi cũng dám ăn bớt ăn xén vật liệu. So với độ tuổi của các ngươi thì những tướng sĩ trên chiến trường kia vẫn đều là trẻ con. Bì giáp dày hơn một phân đã có thể giữ một mạng cho bọn họ, mạng của các ngươi quý giá, mạng của bọn họ thì không quý giá?"
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Bọn họ xem các khanh như con của mình."
Hoàng đế nói: "Vinh quang nhất định phải không kém một chút nào."
Ông ta nhìn về phía An Tân Ca và An Viễn Chí: "Trước đây rất lâu trẫm đã từng nói triều đình có Song An, thiên hạ có thể an. Cách đây không lâu lần thứ ba An Viễn Chí nói với trẫm là ông ta đã già rồi, già rồi thì nên nhường chỗ, nhường chỗ cho người trẻ trung khoẻ mạnh hơn. Ông ta nói con người già rồi sẽ tham, tham quyền thế địa vị, tham thanh danh phú quý, nhưng già chính là già, tinh lực không theo kịp, làm ít việc cho Đại Ninh thì trong lòng sẽ tự trách, sẽ khó chịu."
Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm vẫn không thể đồng ý với khanh, khanh vẫn phải làm thêm vài năm nữa."
Hoàng đế lại nhìn về Binh bộ thị lang Đỗ Cao Thuần ở cách đó không xa: "Trẫm biết An Viễn Chí đã nói với khanh mấy lần, hy vọng khanh có thể gánh vác Binh bộ. Trẫm cũng hy vọng khanh có thể gánh vác Binh bộ, nhưng trẫm còn phải để ông ta làm thêm vài năm nữa, chính là trẫm muốn dùng ông ta, chính là trẫm muốn ép ra một tia sức lực cuối cùng của ông ta cũng phải làm thêm chút việc cho Đại Ninh."
Đỗ Cao Thuần vội vàng cúi đầu nói: "Thần cam tâm tình nguyện phụ tá thượng thư đại nhân."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Các khanh cảm thấy mình đã già rồi?"
Hoàng đế thở dài: "Các khanh cũng cảm thấy trẫm thiên vị người trẻ tuổi?"
"Các khanh sai rồi."
Hoàng đế vẫy tay, Đại Phóng Chu lập tức bưng một cái khay rất lớn đi lên, hoàng đế thò tay ra vén tấm vải đỏ trên khay lên, bên trong là từng tấm từng tấm thẻ vàng lấp lánh, dưới ánh đèn trong đại điện trông đẹp đến như vậy.
"An Tân Ca, khanh nói vinh quang của người trẻ tuổi không thể thiếu một chút nào. Khanh tự kiểm tra mỗi một tấm kim bài tướng quân mà trẫm sẽ cho bọn họ, trẫm cũng đích thân kiểm tra mỗi một tấm kim bài sẽ cho các khanh. Vinh quang của các khanh cũng không thể thiếu một chút nào."
Hoàng đế cầm tấm kim bài nặng trịch kia lên đặt vào tay An Tân Ca: "Các khanh để ý đến vinh quang của người trẻ tuổi nhưng vinh quang của chính các khanh thì lại không để ý, nhưng thứ các khanh để ý và thứ các khanh không để ý, trẫm đều để ý!"
Ông ta lấy tấm kim bài thứ hai đặt vào tay An Viễn Chí: "Trẫm không thể nào thiếu những lão già như các khanh được!"
Trong nháy mắt, An Viễn Chí lệ tuôn như suối, quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ!"
Tổng cộng có hai mươi mấy tấm kim bài đặc biệt ban cho lão thần, trên mỗi một tấm kim bài đều có khắc công lớn mà sinh thời bọn họ đã lập cho Đại Ninh.
"Đây mới là đại lễ sắc phong mà trẫm muốn làm, người trẻ tuổi cần khuyến khích, các khanh cần khẳng định."
Hoàng đế bỗng nhiên cười: "Trẫm cũng muốn làm một tấm kim bài cho mình, bởi vì trẫm cảm thấy mình cũng rất lợi hại, nhưng mà trẫm không nỡ. Vàng quá đắt tiền, tiết kiệm chút nào hay chút nấy, trẫm còn phải giữ lại vàng cho các khanh."
Ông ta nhìn quanh quần thần một lượt: "Đồng tâm thì Đại Ninh lâu dài, trẫm hy vọng bất kể là lúc nào, hiện tại hay là tương lai, trẫm và các khanh đều có thể đồng tâm."
Ông ta nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Rượu!"
Đại Phóng Chu vội vàng bưng một chén rượu đến đưa cho hoàng đế.
Hoàng đế giơ cao chén rượu lên: "Chén rượu này kính anh linh trên trời, trẫm hy vọng các khanh nhìn thấy tất cả những người đang sống đều sẽ không phụ lòng các khanh, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng các khanh!"
"Kính anh linh!"
Mọi người giơ cao chén rượu lên.
Cùng lúc đó, phía nam thành.
Hắc Nhãn nhìn ba tên sát thủ Thiên Tự Khoa đang bị bao vây, lại nhìn sang vết thương trên gáy thiếu niên áo trắng, khẽ nhíu mày: "Bây giờ còn tự đại không?"
Người trẻ tuổi mặc áo trắng bĩu môi: "Sư phụ, con đây là bản lĩnh thật sự, không phải tự đại."
"Bản lĩnh thật sự mà bị người ta đánh thương thành thế này?"
"Bọn họ mặt dày, lấy nhiều đánh ít."
"Ồ." Hắc Nhãn ừm một tiếng: "Vậy thì chúng ta càng mặt dày hơn."
Hắc Nhãn khoát tay, các hán tử Lưu Vân Hội ở bốn phía đi lên giơ liên nỏ nhắm vào ba tên sát thủ Thiên Tự Khoa kia. Lấy nhiều đánh ít từ trước đến nay đều là truyền thống quang vinh của Lưu Vân Hội.
Đúng lúc này có người chạy nhanh tới nói nhỏ mấy câu gì đó bên tai Hắc Nhãn, sắc mặt Hắc Nhãn lập tức thay đổi.
"Các huynh đệ đều thiệt mạng rồi?"
Người tới nói nhỏ: "Tất cả người đi theo Tào An Thanh đều thiệt mạng, không ai có thể bám theo. Người động thủ là mấy người ngoại tộc mặc phục sức Khương, chưa từng gặp, huynh đệ tới chi viện chỉ nhìn thấy một người trong số đó động thủ từ xa. Hai mươi mấy huynh đệ của chúng ta đều chết hết, đến khi xông qua thì mấy người kia cũng đã đi xa. Người ở lại cuối cùng quay đầu lại nói một câu.. Thất Phách vào Trung Nguyên."
"Thất Phách?"
Hắc Nhãn càng nhíu mày chặt hơn.
Thất Phách là gì?
Cũng chính vào lúc này, thành Trường An, Tường Ninh Quán.
Nhị Bản đạo nhân phát hiện thấy một phong thư ở cửa, mở ra xem thì thấy phong thư đó chỉ có mấy câu ngắn ngủn.
Thất Phách vào Trung Nguyên, giả đạo phải diệt, chân đạo phải hưng.
Nhị Bản đạo nhân ngây người ra, vội vàng cầm thư chạy về Tường Ninh Quán, trước tiên đưa phong thư ngắn này cho sư gia của gã xem. Lão đạo nhân xem cũng không hiểu, vì thế lại đi tìm Tiểu Trương chân nhân. Lúc nhìn thấy hai chữ "Thất Phách" Tiểu Trương chân nhân lập tức trợn to mắt.
"Tây Khương Quỷ Đạo... Thất Phách giả, Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế..."
(1) Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình: Vì người trong thiên hạ mà định lập được tấm lòng chính khí công đạo, vì trăm họ mà định lập phương pháp an thân lập mệnh đúng đắn, vì tiếp nối đạo học bất hủ của tiên hiền thánh triết, vì cơ nghiệp cao rộng mở cuộc thái bình cho vạn thế về sau.