Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Tây Khương Quỷ Đạo là gì?"
quyển sách sách trở lại đưa cho Nhị Bản đạo nhân. Nhị Bản đạo nhân nhận lấy nghiêm túc lật xem một hồi lâu: "Ủa, một chữ cũng không biết."
Lão đạo nhân Thu Thực cốc đầu gã một cái, đã chừng này tuổi rồi mà gõ đầu người ta vẫn rất đau.
Thu Thực lão đạo nhân chín mươi mấy tuổi trợn mắt nhìn Nhị Bản đạo nhân một cái: "Vẫn luôn nói với con là phải khiêm tốn học hỏi, sống đến già thì học đến già, phải có một trái tim không ngừng hướng về phía trước, nhất là trên con đường cầu đạo có bao nhiêu gập gềnh trắc trở, nếu không thành tâm, nếu không thật niệm, nếu tính không ổn, làm sao có thể truyền thừa lý niệm của Tường Ninh Quán?"
Nhị Bản đạo nhân: "Nhưng mà sư gia gia, lý niệm của Tường Ninh Quán chúng ta là gì?"
Thu Thực lão đạo nhân lại gõ đầu Nhị Bản đạo nhân một cái: "Sư phụ ta cũng không nói cho ta biết, con hỏi ta?"
Nhị Bản đạo nhân thật ủy khuất.
Thu Thực đạo nhân nhân lấy sách của Tiểu Trương chân nhân, trợn mắt nhìn Nhị Bản đạo nhân một cái: "Sau này không biết thì đừng có miễn cưỡng, hỏi sư gia gia của con nhiều một chút. Sư gia gia của con vào nam ra bắc, thông hiểu xưa nay... Ủa, một chữ cũng không biết."
Lão để sách sang một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nhị Bản đạo nhân: "Ha ha ha ha ha..."
Cộc, lại bị đánh.
Nhị Bản đạo nhân xoa đầu: "Sư gia gia người cũng không biết mà còn đánh con..."
Thu Thực đạo nhân cười ngượng: "Chỉ là ta hoa mắt."
Nhị Bản đạo nhân: "Hôm qua đi trên đường, còn cách rất xa sư gia gia đã nói nữ hài tử mặc váy hoa hai màu đỏ vàng ở đầu đường trông thật đẹp."
Thu Thực đạo nhân: "Trục xuất sư môn đi."
Nhị Bản đạo nhân lập tức ngậm miệng.
Tất cả lão đạo nhân, đại đạo nhân, tiểu đạo nhân của Tường Ninh Quán đều nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân. Tiểu Trương chân nhân đỏ mặt, rất nhẹ khẽ khàng giải thích: "Nghe đồn năm đó tổ sư Đạo tông ra Tây Vực truyền đạo, nơi đến đầu tiên chính là Tây Khương. Người Tây Khương vốn có tính tàn ác và còn hiếu chiến, lúc ấy người đời đều nói không sợ hổ đông bắc, chỉ sợ sói tây bắc. Hổ đông bắc là chỉ người Hắc Vũ, mà sói tây bắc chính là chỉ người Khương."
Tuy Tiểu Trương chân nhân nói không lớn nhưng nhả chữ rõ ràng, êm tai, tất cả các đạo nhân của Tường Ninh Quán đều im lặng lắng nghe.
"Đạo Tổ ra Tây Vực truyền đạo ở đất Tây Khương, thu nhận tận mấy đệ tử, xây dựng Thiên Môn Quán ở núi Thiên Môn Tây Khương, đó là chuyện thời Chu. Chu ngàn năm, Sở mấy trăm năm, về sau nghe nói Thiên Môn Quán đã xuống dốc, truyền thừa Đạo môn ở Tây Khương cũng đứt đoạn. Nhưng đến khi Đại Ninh mới lập quốc, có tin tức truyền về Trung Nguyên nói ở đất Tây Khương xuất hiện Quỷ Đạo tông."
"Người của Quỷ Đạo tông pha trộn một số Thiền pháp của Thiền tông, lại truyền thừa một bộ phận Đạo pháp, bọn họ tự nhận là thân truyền của Đạo Tổ, ngược lại còn gọi Đạo môn Trung Nguyên chúng ta là đạo giả, nói Đạo pháp bọn họ truyền thừa mới là đạo thật. Bọn họ cho rằng nếu đệ tử Đạo môn muốn tu hành, trước tiên tự thân phải thanh tịnh, tịnh tam hồn, tịnh bảy phách. Thất phách chính là ta vừa mới nói. Bọn họ nghĩ nếu mình cũng không sạch sẽ thì làm sao có thể cứu người đời?"
Giọng điệu của Tiểu Trương chân nhân trở nên nghiêm nghị: "Đại Ninh mới lập quốc, Quỷ Đạo tông có mấy chục người xuống núi Thiên Môn vào Trung Nguyên. Bọn họ cho rằng truyền thừa Đạo tông Trung Nguyên đã bị tà ma ngoại đạo ăn mòn, nhất định phải thanh lý môn hộ. Đạo môn thân cận tự nhiên chứ không phải con người, nhất là người quyền thế, dính vào thị phi quyền thế chính là ác, là ô nhiễm Đạo môn, phải sạch tam hồn thất phách, nói trắng ra thì chính là giết người."
Nàng ta nhìn về phía Thu Thực đạo nhân: "Đã mấy trăm năm qua, khi Đại Ninh lập quốc, chân nhân núi Long Hổ đời thứ nhất đích thân xuống núi giao thủ với những đệ tử Thiên Môn Quỷ Đạo tông đến từ Tây Khương này, giết liền hai mươi ba người, từ đó đệ tử Quỷ Đạo tông rời khỏi Trung Nguyên. Đã cách mấy trăm năm, chỉ có núi Long Hổ vẫn còn ghi chép, quán chủ không biết chuyện này cũng không có gì lạ, văn tự trên sách này là cổ văn Tây Khương. Năm đó chân nhân đời thứ nhất sau khi giết hai mươi ba người cũng không dừng tay như vậy mà đi xa đến tận đất Tây Khương, dự tính diệt trừ Thiên Môn Quán khỏi thế gian, nhưng mà..."
Trong ánh mắt của Tiểu Trương chân nhân hiện lên một chút lo lắng: "Nhưng chân nhân đời thứ nhất không trở về."
Nhị Bản đạo nhân thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng hừ một tiếng: "Sạch tam hồn sạch thất phách chó má, Đạo môn thân cận tự nhiên không giả, chẳng lẽ con người không nằm trong tự nhiên? Thân cận vạn vật, đương nhiên bao gồm cả thân cận con người, đạo gần người mới là gốc rễ thể hội đạo lớn, không có gì phức tạp hơn con người."
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Nhưng người của Thiên Môn Quán không cho là như vậy. Bọn họ cho rằng tất cả dục vọng của con người đều là tà ác, thậm chí còn từng cho rằng con người không nên tồn tại trên đời. Vào thời Sở, đạo nhân của Thiên Môn Quán cũng từng vào Trung Nguyên, chẳng qua là vận may của bọn họ không tốt, vừa mới vào Trung Nguyên đã gặp một vị cao nhân giang hồ đang du lịch ở tây cương, sau khi liên tiếp bị thua thì bọn họ chật vật lui về."
Nhị Bản đạo nhân truy hỏi: "Một người đánh bại một tông, chân nhân đời đầu thì không nói, vị cao nhân thời Sở đó là ai?"
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Ta cũng không biết, bản ghi chép trên núi Long Hổ không nhiều, chỉ nói là một vị cao nhân du hí phong trần, đã từng làm rất nhiều chuyện theo người khác thấy là kinh thế hãi tục. Ví dụ như... ông ta mở lớp dạy học, một vị võ giả lợi hại thời Sở đến khiêu chiến, kết quả không đánh nhau nhưng lại bị ông ta thuyết phục đi nuôi lợn, ở môn hạ của ông ta học cách nuôi lợn được ba năm, sau khi về nhà trở thành đại hào giàu nhất một phương..."
Nhị Bản đạo nhân chợt nhớ tới gì đó: "Chớ không phải chính là tổ tiên tên Lý Bất Nhàn đó?"
"Sư gia gia."
Nhị Bản đạo nhân đứng lên nói: "Tường Ninh Quán là Đại Ninh Đạo tông quốc quán, là nơi tiềm tu của Tiểu Trương chân nhân, bị một đám kẻ xấu đến quấy nhiễu, chuyện này cũng không thể nhịn, con quyết định ra ngoài đi một vòng."
Tiểu Trương chân nhân vội vàng lắc đầu: "Đạo nhân của Thiên Môn Quán xuống núi nhất định phải trải qua mười tám lần khảo nghiệm mới được, cho nên người xuống núi đều là võ nghệ đại thành, vẫn nên đi nói với quan phủ trước một tiếng thì hơn."
Nhị Bản đạo nhân nghĩ nghĩ: "Đánh không lại rồi hãy đi báo quan, đây là vấn đề trình tự, không thể loạn."
Tiểu Trương chân nhân khó hiểu: "Trình tự gì?"
Nhị Bản đạo nhân ra vẻ nghiêm túc nói: "Không đánh lại mới có thể tìm bố."
Tiểu Trương chân nhân: "..."
Nhị Bản đạo nhân xoay người đi ra ngoài: "Ta đi gặp cái gọi là Quỷ Đạo tông kia, cái gì Tịnh Thất Phách sứ giả, Nhị Bản một mình đánh hết."
Thanh Quả đạo nhân lo lắng: "Ta đi cùng con."
Cùng lúc đó, Lưu Vân Hội.
Hắc Nhãn băng bó vết thương trên cổ cho thiếu niên áo trắng: "Ba người đã đánh ngươi thành như vậy, sau này ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta, mất mặt, sư phụ ngươi đã khi nào bị thua thiệt khi giao thủ với người khác?"
Thiếu niên áo trắng không phục: "Sư phụ có khi nào giao thủ với người khác mà một đánh ba, không phải đều là lấy nhiều đánh ít sao... Huống hồ cũng không phải là con đánh ba người, là năm người."
Chờ băng bó vết thương xong, gã nhìn về phía Hắc Nhãn: "Sư phụ, con muốn ra ngoài đi một vòng."
"Vết thương khỏi rồi hãy đi."
"Con không."
Thiếu niên áo trắng cúi đầu: "Đã mất hai mươi mấy huynh trưởng rồi."
Sắc mặt của Hắc Nhãn cũng ảm đạm: "Ta sẽ không tha cho một kẻ nào, nhưng ngươi không thể ra ngoài nữa, ta sẽ sắp xếp người đi truy tra."
"Không!"
Thiếu niên áo trắng đứng lên: "Lời sư phụ nói, con có thể không nghe."
Hắc Nhãn ngẩn ra: "Ngươi..."
Thiếu niên áo trắng nói: "Nếu người cản con, ta sẽ đi tìm thân sư phụ."
Hắc Nhãn lập tức có vẻ kinh sợ, thở dài một hơi rồi nói: "Thôi vậy, ta đi cùng ngươi."
Thiếu niên áo trắng vui vẻ: "Thân sư phụ từng nói câu nói như quân tử báo thù mười năm không muộn là người vô lực nói, mà người hữu lực thì báo thù phải báo ngay trong ngày, chờ lâu là không có lòng báo thù nữa. Thân sư phụ còn nói sống làm trượng phu sao có thể làm người vô lực? Người vô lực có hai loại, một loại thân vô lực tâm cũng vô lực, người như vậy là hạ nhân, một loại là thân hữu lực mà tâm vô lực, đó là hạ hạ nhân. Nam tử hán phải làm thượng thượng nhân, thân hữu lực tâm cũng hữu lực."
Hắc Nhãn thở dài: "Lời thân sư phụ ngươi nói ngươi đều nhớ, lời ta nói thì ngươi không nghe."
"Lời của người không có lý."
Thiếu niên áo trắng nhìn cây thiết thiên màu đen: "Các huynh trưởng bị giết đều đối đãi với con không tệ, nếu con nhẫn nhịn mối thù của bọn họ, tương lai sẽ càng nhẫn nhịn nhiều mối thù hơn nữa, thù máu cũng có thể nhịn, đó còn là người Ninh?"
Hắc Nhãn gật đầu: "Thân sư phụ ngươi nói đúng, sống làm trượng phu, phải làm người hữu lực, nhưng ngươi..."
"Không có nhưng gì hết."
Thiếu niên áo trắng nói: "Thân sư phụ thụ phong uống rượu cùng bệ hạ ở điện Bảo Cực, sau khi trở về nếu có hỏi con, rất nhiều huynh trưởng của ngươi bị giết tại sao ngươi lại ở trong nhà không quan tâm? Sư phụ, con trả lời như thế nào?"
Hắc Nhãn lắc đầu: "Ta không biết."
Thiếu niên áo trắng xoay người đi ra ngoài: "Câu trả lời duy nhất, chính là con đã đi rồi."
Hắc Nhãn bất đắc dĩ, đi theo thiếu niên áo trắng ra ngoài, mắt cứ luôn đều nhìn băng vải trên cổ thiếu niên áo trắng kia, nghĩ vết thương lớn như vậy, sâu như vậy sau này nhất định sẽ để lại vết sẹo. Có lẽ là thiếu niên áo trắng đang đi ở phía trước đoán được tâm tư của gã, hừ một tiếng rồi nói: "Thân sư phụ khắp người toàn sẹo, từng mình đầy thương tích, nhưng con thấy không xấu, đó là nam nhân đích thực, ta cũng muốn làm nam nhân đích thực."
Thiếu niên 16 – 17 tuổi này, bướng bỉnh và còn kiêu ngạo.
Hắc Nhãn thầm thở dài trong lòng, cũng không biết thân sư phụ gã dạy đứa trẻ như vậy là đúng hay sai. Nói sai, nam nhân nên như vậy, nhất là nam nhân của Đại Ninh càng nên như vậy, nói đúng...
"Không có gì khác biệt."
Dường như thiếu niên áo trắng lại đoán được tâm tư của Hắc Nhãn.
"Xuất thân không phải khác biệt."
Gã bước ra ngoài Nghênh Tân Lâu.
Trên đường cái, Nhị Bản đạo nhân và Thanh Quả đạo nhân vừa đi vừa nhìn: "Người Tây Khương có cái gì khác?"
Thanh Quả đạo nhân cũng không biết, nhưng đại khái có nghe nói qua: "Người Tây Khương thích quấn khăn quàng cổ. Ta nghe nói thời Sở lang binh Tây Khương ai ai cũng quấn khăn quàng cổ màu đỏ, màu đỏ này là máu nhuộm thành, lang binh Tây Khương từng công phá mấy trăm dặm đất Sở. Lại nghĩ đến lời Tiểu Trương chân nhân nói, có lẽ khi đó người Tây Khương xâm phạm Trung Nguyên, có lẽ có liên quan đến đạo nhân của Thiên Môn Quán."
Nhị Bản đạo nhân hừ một tiếng: "Sở còn có thể diệt lang binh Tây Khương, chẳng lẽ Đại Ninh chúng ta không thể?"
Đang nói thì gã liếc thấy phía trước có người quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Gã sải bước đuổi theo: "Cẩu tặc!"
Lập tức giơ tay túm gáy người kia nhưng còn chưa túm được đã bị một bàn tay khác cản lại, Nhị Bản đạo nhân liếc nhìn: "Hắc ngu ngốc?"
Hắc Nhãn ngây người ra: "Nhị ngu ngốc?"
Hai người liếc nhau, đồng thời hừ một tiếng.
Nhị Bản đạo nhân chỉ vào thiếu niên áo trắng kia: "Ngươi mà lại với đi với người Tây Khương. Người Tây Khương đều đeo khăn quàng cổ màu đỏ, ngươi tưởng ta không biết?!"
Hắc Nhãn: "Con mẹ nó đó là băng gạc!"
Máu thấm băng gạc mà thôi.
Nhị Bản ngây người ra, quay đầu lại nhìn về phía Thanh Quả đạo nhân: "Hoa mắt..."
Thanh Quả đạo nhân thở dài: "Hoa mắt có điều trị, người ngốc không điều trị được."
Hắc Nhãn cũng than thở một tiếng: "Biết sao được, trong nhà người khác có một kẻ ngốc, người ngốc trong Tường Ninh Quán các ngươi có một ổ."
Gã giơ tay kéo Thanh Quả đạo nhân sang: "Nếu đồ đệ của ông đánh đồ đệ của ta, ta cũng sẽ đánh ông."
Thanh Quả đạo nhân hừ một tiếng: "Sợ ngươi?"
Đúng lúc này thiếu niên áo trắng ở phía trước dường như phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên tăng tốc lao vụt đi.