Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 945 - Chương 945: Người Khương

Chương 945: Người Khương Chương 945: Người Khương

Thiếu niên áo trắng vừa động, Hắc Nhãn giống như bị tác động thần kinh lao đi theo phản xạ có điều kiện, thế nên Thanh Quả đạo nhân cũng không kịp phản ứng, khi nhìn qua thì Hắc Nhãn đã đuổi theo thiếu niên áo trắng rẽ vào một con ngõ nhỏ. Thanh Quả đạo nhân nói thầm một câu "chạy nhanh như vậy làm gì".

Nhị Bản đạo nhân quay đầu lại nhìn ông ta: "Sư phụ, sao Hắc ngu ngốc chạy vậy?"

Thanh Quả đạo nhân kéo Nhị Bản đạo nhân một cái: "Đuổi theo."

Hai đạo nhân chạy đến đầu ngõ, cũng chỉ chậm hơn Hắc Nhãn bọn họ 20 – 30 giây, nhưng ngay khi bọn họ rẽ vào đầu ngõ đã bị cảnh tượng nhìn thấy dọa sợ, một khắc đó lỗ chân lông trên người hai người đều giãn ra.

Thiếu niên áo trắng chạy đến trước tiên nằm trên mặt đất, máu phía sau cổ đã lại nhuộm đỏ áo trắng.

Hắc Nhãn thì bị một nam nhân rất cường tráng thoạt nhìn cao hơn gã một chút ấn chặt trên tường. Hai cánh tay của Hắc Nhãn bị gập lại, tay trái của gã đè lên tay phải của mình, mà tay của nam nhân cường tráng kia thì đè lên hai cánh tay của Hắc Nhãn, với thực lực của Hắc Nhãn mà lại hoàn toàn không thể cử động. Nam nhân trước mặt gã giơ tay phải lên, thứ đang cầm chính là thiết thiên của Hắc Nhãn.

Trong khoảnh khắc đó Nhị Bản đạo nhân có ảo giác cây thiết thiên màu đen kia đã đâm vào tim Hắc Nhãn.

Keng một tiếng!

Thanh Quả đạo nhân rút nhuyễn kiếm quấn quanh hông ra, nhuyễn kiếm chuẩn xác đánh vào thiết thiên, thiết thiên vốn đang đâm xuống bị kiếm gạt ra.

Nam nhân cường tráng đang ép chặt Hắc Nhãn kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thanh Quả đạo nhân. Khi nhìn thấy Thanh Quả đạo nhân mặc đạo bào, y hơi nhíu mày lại: "Đạo nhân?"

Y buông Hắc Nhãn ra, Hắc Nhãn lập tức tung một quyền đánh vào cổ họng y, nhưng nắm đấm mới giơ lên thì bàn tay của nam nhân đã chém ngang cổ Hắc Nhãn, Hắc Nhãn rên một tiếng ngã xuống.

Hán tử cường tráng mặc một bộ y phục rất bình thường, không khác gì bách tính bình thường, chỉ là trên cổ buộc một cái khăn quàng cổ đỏ như máu.

Khuôn mặt hơi vuông, xương gò má rất cao, lông mi rất đậm, ánh mắt sắc như ưng.

Thanh Quả đạo nhân một kiếm gạt thiết thiên trong tay người Khương ra, kiếm thứ hai đâm về phía vai người Khương. Các đạo nhân của Tường Ninh Quán xưa nay không giết người, cho dù là động thủ với người khác cũng rất ít khi dùng binh khí, dùng binh khí cũng sẽ không đánh vào chỗ yếu hại, đây đã là một kiểu tập quán, cho nên lúc nãy Thanh Quả đạo nhân mới đâm một kiếm vào thiết thiên chứ không phải là hán tử cường tráng kia.

Từ già đến trẻ, một thân võ nghệ nhưng đều không biết đánh nhau. Nếu Thu Thực lão đạo nhân biết đánh nhau, những đồ đệ được lão dạy dỗ như Thanh Quả đạo nhân, Thanh Lâm đạo nhân sẽ không lâm chiến liền trở nên căng thẳng. Về phần Nhị Bản do Thanh Quả đạo nhân dạy dỗ lại càng không biết đánh nhau.

Không biết đánh nhau không phải là võ nghệ không cao, trên thực tế thì võ nghệ của Thanh Quả đạo nhân còn cao hơn Hắc Nhãn. Luận võ nghệ đơn thuần ở Lưu Vân Hội thì thật ra Hắc Nhãn cũng không xếp cao lắm, cũng chưa chắc có thể lọt vào top 10. Không nói đến Diệp tiên sinh và Ngu Bạch Phát, cho dù là mấy người hiện giờ làm giáo viên ở Thiếu Niên Đường cũng có võ nghệ cao hơn Hắc Nhãn, khả năng tổng hợp của Hắc Nhãn mạnh hơn nhưng không có nghĩa là đánh khắp thiên hạ không có địch thủ.

Khi thiếu niên áo trắng rẽ vào ngõ nhỏ đã bị người Khương đứng dựa vào tường một kích đánh vào cổ ngã xuống, Hắc Nhãn rẽ vào ngay sau đó, lập tức nhìn thấy thiếu niên áo trắng nằm trên mặt đất. Thiếu niên đó thoạt nhìn 16 – 17 tuổi nhưng thật ra đâu có lớn như vậy, đến năm nay chỉ vừa mới qua 12 tuổi, chỉ là gã trông có vẻ cao lớn hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi.

Giây phút nhìn thấy gã nằm dưới đất, da đầu Hắc Nhãn đều nổ tung, thiết thiên rút ra trong nháy mắt, nhưng khoảnh khắc thiết thiên mới xuất hiện thì người Khương đã giơ tay cướp thiết thiên đi, tốc độ ra tay nhanh hơn tốc độ của Hắc Nhãn ít nhất gấp hai lần. Nếu toàn lực ứng phó thì Hắc Nhãn không đến mức thua nhanh như vậy, nhưng té thiếu niên áo trắng nằm trên mặt đất khiến cho Hắc Nhãn phân tâm.

Người Khương không tránh né kiếm của Thanh Quả đạo nhân đâm tới, thiết thiên trong tay tùy ý lia qua, keng một tiếng đã gạt nhuyễn kiếm ra.

"Đạo nhân Trung Nguyên, kẻ nào cũng đều mềm nhũn như vậy, làm sao xứng với tổ sư gia."

Khẩu âm nói chuyện của người Khương này rất không được tự nhiên.

Trong khoảnh khắc nhuyễn kiếm của Thanh Quả đạo nhân bị đẩy ra, hổ khẩu liền truyền đến một cơn đau nhức, ông ta biết đối thủ lợi hại nên lập tức hô một tiếng: "Nhị Bản cứu người đi mau!"

Nhị Bản đạo nhân từ phía sau xông đến, nhìn thấy sư phụ đang giao thủ với một người Khương, hai người nằm trên mặt đất. Khoảnh khắc đó Nhị Bản đạo nhân cũng ngây người, phản ứng đầu tiên muốn đi giúp đỡ, sau đó thì nghe thấy sư phụ nói cứu người, Nhị Bản không kịp nghĩ nhiều chạy tới kẹp hai người Hắc Nhãn và thiếu niên áo trắng ở dưới nách xoay người lao ra đầu ngõ.

Quay đầu lại hô một tiếng: "Sư phụ chờ con."

Giây phút quay đầu lại thì nhìn thấy nhuyễn kiếm của sư phụ gã bay ra ngoài.

Thanh kiếm kia bị chấn rung uốn éo giống như rắn, phát ra tiếng loong coong chói tai, kiếm bay lên trời cao, giống như linh hồn bay đi.

Nhị Bản đạo nhân chợt dừng bước chân lại.

Gã trơ mắt nhìn sư phụ Thanh Quả đạo nhân bị người Khương kia bóp cổ, sau đó nhìn thấy thiết thiên trong tay người Khương giơ lên cao, phập một tiếng... Thiết thiên đâm xuyên qua ngực Thanh Quả đạo nhân, vách tường bên kia cuộn lên một đám bụi rất nhỏ, thiết thiên đâm xuyên qua vách tường.

Người Khương buông tay ra, hai cánh tay của Thanh Quả đạo nhân mềm nhũn buông thõng xuống.

Mắt của Nhị Bản đạo nhân lập tức đỏ ngầu, gã thét lên một tiếng "a" định lao trở về, vừa mới xoay người thì nhìn thấy sư phụ quay đầu nhìn sang: "Tiểu tử ngốc chạy mau đi! Chạy đi... Chạy..."

Sắc mặt Nhị Bản đạo nhân tái nhợt giống như tờ giấy. Gã tính tình đơn thuần, chính là bởi vì có sư phụ gã, có Thu Thực lão đạo nhân, có sư thúc bọn họ chăm sóc nên mới có thể luôn đơn thuần, đây là lần đầu tiên gã trải qua sinh tử của người thân, lần đầu tiên thể hội thế nào gọi là lòng đau như dao cắt.

Gã đứng ở đó giống như bị đã bị cướp mất linh hồn, giống như thanh nhuyễn kiếm bay lên trời kia.

Người Khương giơ tay phải lên, chấm một ít máu trên ngực Thanh Quả đạo nhân, ngón tay vẽ một ký hiệu cổ quái hiếm thấy lên trán Thanh Quả đạo nhân.

"Sạch thất phách, trừ tai họa, không lui tới sinh, không lui tới tử, biến mất trong vô hình, không vào luân hồi."

Lẩm bẩm mấy câu này rồi y quay đầu nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân.

Nhưng Nhị Bản đạo nhân lại dường như đã hoàn toàn choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm vào sư phụ, nhất thời đứng ở đó quên mình nên làm gì.

"Đồ đệ..."

Thanh Quả đạo nhân khó nhọc giơ tay lên lau trán mình: "Đừng để hắn cũng làm bẩn mặt của con, không dễ rửa... Ta còn có mấy bộ y phục mới chưa kịp mặc, truyền lại cho con được rồi. Tuy ta cảm thấy con quá ngốc không làm nổi lên được khí chất của mấy bộ y phục mới đó của ta... Khụ khụ, đồ đệ, mau đi đi, trở về nói cho sư gia gia của con biết, cứ nói ta đi tìm Đạo Tổ lão nhân gia cãi nhau, hỏi xem năm đó ông ấy, khụ khụ..."

Bịch!

Người Khương nghe được hai chữ Đạo Tổ bỗng xoay người lại, tay trái ấn lên trán Thanh Quả đạo nhân đập vào vách tường, vách tường lập tức lún xuống một cái hố, gáy của Thanh Quả đạo nhân phun ra một búng máu.

Giết Thanh Quả đạo nhân xong người Khương xoay người định đi về phía Nhị Bản, nhưng vừa nhấc chân thì phát hiện áo của mình bị giữ chặt, cúi đầu nhìn, không biết tay của Thanh Quả đạo nhân đã túm lấy áo của y từ khi nào, người đã chết nhưng tay lại không buông ra.

Người Khương giận dữ, xoay người đấm một cú đứt rời cánh tay của Thanh Quả đạo nhân.

Lúc này Hắc Nhãn đã tỉnh lại, người nằm ngang bị Nhị Bản đạo nhân kẹp ở dưới nách, qua một lát gã mới rõ mình đang ở tư thế gì, lúc nhìn lại thì vừa hay nhìn thấy người Khương đấm một cú nện đứt cánh tay của Thanh Quả đạo nhân.

"Nhị Bản, đi!"

Hắc Nhãn khàn giọng hô một tiếng.

Nhị Bản đạo nhân ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn Hắc Nhãn: "Các ngươi đi, ta phải báo thù cho sư phụ."

"Đó là nhị hoàng tử!"

Hắc Nhãn hạ giọng rất thấp nhưng gấp gáp nói một câu, Nhị Bản đạo nhân ngơ ngẩn.

Hắc Nhãn vội vàng nói: "Người đang kẹp là nhị hoàng tử đấy, đi mau."

Nhị Bản đạo nhân gào lên một tiếng "a", xoay người sải bước lao ra ngoài. Người Khương đuổi theo mấy bước, liếc nhìn trên đường cái càng lúc càng nhiều người nhìn sang bên này, cũng có không ít người đang tụ tập về bên này, y xoay người trở về trong ngõ nhỏ rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Nửa canh giờ sau, ngay trước khi Tuần thành binh mã ti vừa mới nhận được quân lệnh nghiêm tra các cổng thành, bảy người Khương bảo vệ một người trẻ tuổi mặc áo khoác dày đội mũ rời khỏi Trường An.

Bọn họ không đi quan đạo, ngày 30 tết bọn họ đi vào khu đất trống bên ngoài thành, đi khoảng 4 – 5 dặm đường, một đám khách giang hồ đang chờ ở trong một rãnh đất, ngựa cũng đã chuẩn bị xong.

"Tào công công."

Thủ lĩnh của khách giang hồ chào đón.

Tào An Thanh kéo cái khăn nhung thật dày xuống để lộ miệng: "Đi thôi, đã không thể ở thành Trường An nữa rồi... Chúng ta đi tây bắc chơi, đất Khương cổ, có người đang chờ ta."

Sau khi nói xong y lại kéo khăn nhung lên, ở chỗ miệng xuất hiện một luồng hơi.

"Ta cũng nên về rồi."

Cả đám người lên ngựa, vẫn không đi quan đạo, phóng ngựa đi về hướng tây.

Cùng lúc đó, cung Vị Ương.

Hoàng đế bước nhanh vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy nhị hoàng tử Lý Trường Diệp hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, ông ta chợt dừng bước chân, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ. Trân phi nương nương ngồi canh chừng ở bên giường vội vàng đi qua: "Ngự y đã khâu vết thương lại một lần nữa, mất máu hơi nhiều một chút, nhưng ngự y nói không có nguy hiểm, đầu Diệp Nhi bị va đập mạnh một chút nên vẫn chưa tỉnh lại."

Hoàng đế nhìn về phía Trân phi, môi cũng đang hơi run rẩy: "Trẫm, có phải trẫm không nên đưa nó đến Lưu Vân Hội không?"

"Chỉ là một tai nạn."

Trân phi vội vàng khuyên nhủ: "Diệp Nhi không sao, Hắc Nhãn cũng bị thương, người xuất thủ sức lực cương mãnh, Diệp Nhi nhỏ tuổi không chịu được một cú đấm cũng là chuyện dễ hiểu, để nó trải qua những chuyện này, sau này nó cũng sẽ thận trọng hơn."

Hoàng đế đi đến bên giường cúi đầu nhìn: "Ngự y chắc chắn không có nguy hiểm?"

"Chắc chắn, vết thương rất dài nhưng không quá sâu, trước đó đã khâu lại và cũng đã đắp thuốc, trước đó là bị va đập làm rách vết khâu."

Hoàng đế xoay người, đã bớt lo lắng hơn nhiều nhưng vẫn còn tức giận: "Là ai?"

"Người Khương."

Trân phi nói: "Nhị Bản đạo nhân đưa Diệp Nhi về nói là người Khương."

Hoàng đế hỏi: "Nhị Bản đạo nhân đâu?"

Lúc này Trân phi mới nhớ ra, nhìn sang hai bên: "Có lẽ là ở ngoài cửa."

Sau khi vào phòng hoàng đế hoàn toàn không nhìn thấy Nhị Bản đạo nhân, ông ta xoay người căn dặn: "Vệ Lam, dẫn người xem thử."

Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam lập tức lên tiếng đáp lại, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Đầu ngõ.

Thi thể của Thanh Quả đạo nhân còn treo ở trên tường, Nhị Bản đạo nhân đi từng bước một đến, mỗi một bước chân giống như nặng ngàn cân, mắt gã đỏ ngầu, trên mặt giàn giụa nước mắt.

"Sư phụ..."

Nhị Bản đạo nhân thò tay cầm thiết thiên dồn sức nhổ ra. Thiết thiên rút ra khỏi tường, thi thể của Thanh Quả đạo nhân lập tức rơi xuống, Nhị Bản đạo nhân ném thiết thiên qua một bên đưa tay ôm lấy thi thể của sư phụ.

Trong khoảnh khắc đó Nhị Bản đạo nhân giống như cũng bị mất hết toàn bộ sức lực.

Ôm thi thể của sư phụ, Nhị Bản đạo nhân gào khóc.

"Sư phụ, người sống lại đi sư phụ, con không thèm y phục của người, ta không cần, người sống lại đi... Người sống lại, con cho người hết y phục mới của con có được không... Con ra ngoài cũng mang tiền rượu nữa, sư phụ, chúng ta đi mua rượu được không."

Bình Luận (0)
Comment