Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 946 - Chương 946: Nên Đi!

Chương 946: Nên đi! Chương 946: Nên đi!

Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Diệp Lưu Vân đang đứng ở trước mặt, Diệp Lưu Vân cúi đầu rất thấp nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tự trách trên mặt. Tuy rằng nhị hoàng tử bị thương được tính là tai nạn nhưng làm sao Diệp Lưu Vân có thể không tự trách, bệ hạ giao người cho Lưu Vân Hội, là ông ta không bảo vệ tốt.

"Trẫm không trách khanh, cũng sẽ không trách khanh. Đưa Diệp Nhi đến Lưu Vân Hội rèn luyện là quyết định của trẫm chứ không phải là khanh, các khanh đều từng khuyên trẫm nhưng trẫm không nghe. Thời khắc biết tin Diệp Nhi bị thương quả thật trẫm từng hối hận, nhưng bây giờ nếu hỏi lại trẫm còn đưa Diệp Nhi đến Lưu Vân Hội nữa không, trẫm vẫn sẽ làm vậy. Diệp Nhi muốn học trẫm mười sáu tuổi đã ra ngoài lãnh binh, trẫm đã đồng ý với nó nhưng trẫm có một điều kiện, khi nào nó có thể đạt được tiêu chuẩn xuất sư của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường thì trẫm mới để nó vào trong đại doanh rèn luyện."

Hoàng đế đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ: "Trẫm không ngại việc Diệp Nhi bị thương bởi vì tra án, nhưng trẫm để ý việc người đánh nó bị thương là dị tộc phiên bang."

"Thần đích thân đi truy đuổi."

"Khanh là Hình bộ thượng thư, khanh truy đuổi không thỏa đáng."

Hàn Hoán Chi đứng ở một bên cúi đầu nói: "Thần dẫn hắc kỵ phủ Đình Úy đuổi theo."

"Phủ Đình Úy cũng có việc của phủ Đình Úy."

Hoàng đế xoay người nhìn về phía hai người bọn họ: "Chuyện giang hồ thì để giang hồ làm. Trẫm cố gắng lâu như vậy chính là không muốn Đại Ninh bị xem thường, quân võ, Đại Ninh chưa từng thất bại, giang hồ, trẫm cũng không mong Đại Ninh thua."

"Nếu bọn chúng đã trêu chọc Lưu Vân Hội, vậy thì hãy để cho người của Lưu Vân Hội đuổi theo, trẫm sẽ không điều một binh một tốt nào cho các khanh, cũng sẽ không triệu tập thị vệ đại nội cho các khanh, bản thân các khanh mất thể diện thì tự đi giành lại."

Hoàng đế khoát tay: "Kẻ xâm phạm Đại Ninh, ngàn dặm vạn dặm, giết."

"Vâng!"

Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi đồng thời khom người cúi đầu.

Nửa canh giờ sau, Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường.

Sắc mặt Hắc Nhãn hơi xấu. Gã không bảo vệ nhị hoàng tử tốt, đó là người bệ hạ giao cho gã, đó cũng là người Thẩm Lãnh giao cho gã. Nhị hoàng tử ở Lưu Vân Hội chưa bao giờ coi mình là hoàng tử, mọi chuyện không chịu thua kém người khác. Nhị hoàng tử mới lớn chừng đó nhưng lại nói ra câu "chính bởi vì ta là hoàng tử cho nên càng không thể yếu hơn người khác, hoàng tử yếu thì Đại Ninh yếu". Ở nhị hoàng tử, Hắc Nhãn thấy được khí độ của hoàng đế bệ hạ, cũng nhìn thấy tâm huyết của Thẩm Lãnh.

"Nhị hoàng tử tới Thiếu Niên Đường để rèn luyện."

Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Ngu Bạch Phát một cái, lại nhìn sang Hắc Nhãn.

"Bệ hạ nói đừng xem nhị hoàng tử là hoàng tử, cũng tạm thời quên đó là con trai của bệ hạ, chỉ cần nhớ đó là người của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, cho nên thù này là thù của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, thể diện này cũng phải là Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường tự lấy lại."

Diệp Lưu Vân thở mạnh một hơi rồi nói: "Đã thẩm tra rồi, nửa ngày trước những kẻ người Khương đó đã ra khỏi Trường An. Bọn chúng là người Khương, tất sẽ đi thẳng về tây bắc... Ta không dùng từ trốn là vì người ta không phải là chạy trốn, mà là ngông nghênh đi ra. Từ thông tin hiện giờ phỏng đoán những người Khương này thuộc Tây Khương Thiên Môn Quán, tự xưng là Tịnh Thất Phách Sứ Giả. Bất kể bọn chúng là ai, nếu các ngươi không thể mang đầu người về, không chỉ là bản thân các ngươi mất mặt, không chỉ là Lưu Vân Hội mất mặt, cả Đại Ninh cũng mất mặt, bệ hạ cũng mất mặt. Ta không muốn để cho người ta nói Lưu Vân Hội chẳng qua là một đám ô hợp."

"Đông chủ!"

Phó đường chủ Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, Chu Đông Ngô cúi người: "Ta dẫn người đi."

Ngu Bạch Phát lắc đầu: "Ta đi."

"Ông hành động không tiện."

Chu Đông Ngô lắc đầu: "Ta đi thích hợp."

Ngu Bạch Phát nói: "Trong Thiếu Niên Đường, vẫn là ta quyết định chứ?"

"Trong Thiếu Niên Đường ông quyết định, nhưng mà lần này thì không được."

Chu Đông Ngô nhìn vào mắt Ngu Bạch Phát nói rất nghiêm túc: "Nếu mọi chuyện ở Thiếu Niên Đường đều cần ông đứng ra làm, vậy thì có liên quan gì đến thiếu niên? Bệ hạ thường nói thiếu niên mạnh thì Đại Ninh mạnh, giao cho thiếu niên làm đi."

Ngu Bạch Phát khẽ nhíu mày, vừa muốn nói thì Diệp Lưu Vân lại gật đầu: "Năm nay Thiếu Niên Đường có ba mươi sáu người sẽ xuất sư, do hai vị giáo viên dạy, ngươi hãy mang theo hai vị giáo viên cộng thêm ba mươi sáu đệ tử xuất sư đuổi theo. Phân nha phủ Đình Úy các nơi sẽ cung cấp thông tin cho các ngươi, nhưng sẽ không giúp các ngươi giết người bắt người, đây là ta đề xuất, chuyện của Lưu Vân Hội thì để Lưu Vân Hội làm."

Ông ta khoát tay: "Đi đi."

Chu Đông Ngô khom người cúi đầu: "Vâng!"

Hắc Nhãn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ta cũng đi!"

Lại hai khắc sau, bốn mươi người ra khỏi Lưu Vân Hội, vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy một người mặc đạo bào mới tinh chờ ở ven đường. Bộ đạo bào đó thoạt nhìn rộng thùng thình, không vừa người chút nào, hơn nữa còn ngắn cho nên nhìn bộ y phục này hơi buồn cười, nhưng mà không ai có thể cười ra tiếng, bởi vì người đứng ở đó chờ bọn họ là Nhị Bản đạo nhân.

"Ta cũng đi."

Nhị Bản đạo nhân nói ba chữ.

Chu Đông Ngô lắc đầu: "Ngươi ở nhà túc trực bên linh cữu thì hơn."

"Người đã đi rồi, túc trực bên linh cữu có ích gì."

Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía Chu Đông Ngô, chỉ vào thắt lưng của mình: "Nhuyễn kiếm của sư phụ."

Lại chỉ hai thanh trường kiếm đeo sau lưng: "Kiếm của sư thúc."

Gã nói rất nghiêm túc: "Sư phụ sư thúc đều đi theo ta."

Chu Đông Ngô trầm mặc một lát, lớn tiếng căn dặn: "Cho hắn một con ngựa!"

Hắc Nhãn chắp tay với Nhị Bản đạo nhân: "Chúng ta cùng đi."

Phủ đại tướng quân thủy sư.

Thẩm Lãnh và Trà gia vừa mới từ cung Vị Ương trở về. Sau khi đã xem qua thương thế của nhị hoàng tử, hai người cũng bớt lo lắng một chút, nhưng lại lo lắng cho Nhị Bản đạo nhân hơn. Gã đơn thuần đó hứng chịu cú sốc lớn như thế, khó có thể tưởng tượng sẽ thành như thế nào.

"Ta đi Tường Ninh Quán xem thử."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Nhị Bản..."

Trà gia gật đầu: "Đi đi, ta sắp xếp xong rồi bọn trẻ cũng sẽ đi, nên thắp nhanh trước linh cữu Thanh Quả sư phụ."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nàng không cần phải vội, ta đi trước."

Trà gia lo lắng: "Chàng sắp phụng chỉ đi đông cương chuẩn bị xây dựng tân quân thủy sư, đừng tự ý rời Trường An."

Không ai hiểu rõ Thẩm Lãnh hơn nàng.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Lần này sẽ không đâu, ta biết mình nên lựa chọn như thế nào. Dù sao ta cũng không phải người trong giang hồ, dù sao bên Đông Hải Thủy Sư vẫn đang chờ ta đến..."

Hắn dùng hai từ "dù sao", đâu giống như đang khuyên nhủ an ủi Trà gia mà giống như đang khuyên bản thân hắn hơn, sau khi nói xong Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài.

Trà gia nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh, sự lo lắng trong ánh mắt lại không vơi đi một chút nào.

"Dù sao đó cũng là nhị hoàng tử, dù sao hắn cũng gọi chàng là thân sư phụ, dù sao Thanh Quả sư phụ cũng coi chàng như huynh đệ."

Trà gia lẩm bẩm: "Làm sao chàng lại bỏ qua được."

Phủ đại tướng quân cách Tường Ninh Quán không gần, sau khi Thẩm Lãnh đến Tường Ninh Quán thì trời đã hơi tối. Trên đường đi Thẩm Lãnh đều nói với chính mình một câu... chuyện giang hồ thì để giang hồ làm, ngươi là đại tướng quân, quốc sự quan trọng.

Dọc đường đi hắn đã khuyên nhủ bản thân vô số lần, cuối cùng cũng có tác dụng một chút, sau khi vào Tường Ninh Quán liền nhìn thấy màu trắng bao trùm khắp sân, tâm trạng của hắn lại lập tức nặng nề, đi đến linh đường. Thẩm Lãnh cố ý không mặc tướng quân phục mà mặc một bộ trường sam bình thường. Mặc tướng quân phục, quốc pháp triều cương không thể quỳ, nhưng hắn biết cho dù không mặc tướng quân phục, nếu để người khác biết hắn quỳ trước linh cữu Thanh Quả đạo nhân thì cũng sẽ bị sâm tấu, nhưng không quan tâm nữa.

Thẩm Lãnh quỳ xuống, không dùng tướng quân thân phận để đưa tiễn hữu hảo, mà là lấy thân phận Thẩm Lãnh của hắn đưa tiễn huynh đệ, lấy thân phận đệ tử của Thẩm tiên sinh đưa tiễn sư thúc.

Hắn vừa quỳ, Thanh Lâm đạo nhân bọn họ vội vàng đứng dậy đi qua đỡ hắn: "An Quốc Công..."

"Không sao."

Thẩm Lãnh lắc đầu, thò tay ra lấy một ít tiền giấy bỏ vào trong chậu than đốt, Thanh Lâm đạo nhân, Thanh Vân đạo nhân đều quỳ gối bên cạnh hắn. Thẩm tiên sinh đi qua, để tay trên vai Thẩm Lãnh: "Nhị Bản đạo nhân đã đuổi theo rồi, sư gia ngươi nhất thời không chấp nhận được đã nằm bệnh liệt giường, cho nên hai vị sư đệ Thanh Lâm và Thanh Vân không thể rời đi."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Chắc hẳn Nhị Bản sẽ hội hợp với người của Lưu Vân Hội cùng đuổi theo."

Thẩm tiên sinh thở dài: "Hắn không biết đánh nhau, không biết giết người."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bây giờ biết rồi."

Hắn nhìn về chung quanh, lúc nãy đã cảm thấy không ổn, đột nhiên sực nhớ ra: "Tiểu Trương chân nhân đâu?"

Thẩm tiên sinh ngẩn ra, nhìn chung quanh: "Vừa nãy còn đến đốt tiền giấy, thắp nhang."

Thẩm Lãnh thay đổi sắc mặt, đứng dậy chạy đến hậu viện, nhìn thấy một phong thư của Tiểu Trương chân nhân để lại trong thư phòng của nàng ta.

"Năm đó đệ tử Quỷ Đạo tông Tây Khương Thiên Môn Quán vào Trung Nguyên, chân nhân đời thứ nhất sáu mươi lăm tuổi xuống núi. Trước khi xuống núi ông ấy để lại thư cho đệ tử... Chuyện Đạo môn, chuyện đạo nhân đều có liên quan đến ta, Đạo môn chịu nhục, đạo nhân chịu nhục, đều là ta chịu nhục, ta đã là chân nhân thì nên có trách nhiệm của chân nhân. Lần này đi Tây Vực, nếu giết tặc nhân mà quay về, các đệ tử lấy rượu lâu năm đón chào, nếu lần này đi không trở về, các đệ tử lấy rượu lâu năm cúng tế."

"Ta thân là chân nhân núi Long Hổ, mặc dù không thể sánh bằng chân nhân đời thứ nhất nhưng cũng nên gánh vác trách nhiệm. Thanh Quả đạo huynh là môn nhân của ta, cũng bằng hữu của ta. Lần này đi Tây Vực chắc không thể về, mọi người ở Tường Ninh Quán có thể thay ta nói với bệ hạ, có thể chọn đệ tử núi Long Hổ kế thừa vị trí chân nhân, cũng có thể chọn đệ tử Tường Ninh Quán kế thừa. Mặc dù ta không biết giết người nhưng có lòng hộ quốc."

"Nếu ta không trở về, xin bệ hạ thông cáo cho thiên hạ biết ta là nữ tử, nữ tử cũng có thể bảo vệ Đạo môn, cũng có thể bảo vệ quốc gia, nữ tử cũng là người Ninh."

Thẩm Lãnh đưa thư cho Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh xem xong liền thay đổi sắc mặt, khi nhìn lại thì Thẩm Lãnh cũng đã sớm không còn ở trong phòng nữa rồi.

Thẩm tiên sinh thở dài một hơi. Thanh Lâm đạo nhân ghé sang nhìn thư sau đó sắc mặt cũng đại biến: "Sư huynh mau đi ngăn An Quốc Công lại."

"Hắn cũng là đệ tử Đạo môn."

Thẩm tiên sinh cúi đầu nói: "Cũng là đệ tử Tường Ninh Quán."

Cung Vị Ương.

Hoàng đế từ trong cung Trân phi đi ra, nhìn Ý quý phi đã khóc hết nước mắt mà trong lòng có chút tự trách, cũng có chút buồn, nhưng ông ta vẫn nghĩ con trai của mình nên giống như Thẩm Lãnh, phải có trách nhiệm, phải có năng lực, phải có tâm huyết.

Nghĩ đến Thẩm Lãnh, hoàng đế đột nhiên lại nghĩ tới gì đó.

"Đại Phóng Chu, phái người đến nhà Thẩm Lãnh xem thử."

Đại Phóng Chu thông minh cỡ nào chứ, y lập tức hiểu ra: "Nô tì lập tức phái người đi ngay."

Vừa mới nói xong thì thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam chạy vào, cúi người nói: "Bệ hạ, thần vừa mới từ Tường Ninh Quán trở lại. Tiểu Trương chân nhân để lại thư bỏ ra ngoài đuổi theo hung đồ, An Quốc Công nghe tin liền đuổi theo Tiểu Trương chân nhân."

Hoàng đế căng thẳng trong lòng.

"Đi thì đi vậy."

Một lát sau hoàng đế nói: "Phái người đến nhà Thẩm Lãnh nói với Trà Nhi sáng sớm ngày mai hãy mang bọn trẻ đi đông cương. Trẫm sẽ cho Nội các thông truyền các bộ triều đình, cứ nói là Thẩm Lãnh đã mang gia quyến đi đông cương thủy sư rồi. Truyền chỉ cho thân binh doanh của Thẩm Lãnh bảo vệ tốt Trà Nhi và bọn trẻ. Truyền chỉ cho Đạm Đài Viên Thuật, phái một ngàn hai trăm cấm quân hộ tống dọc đường... Hắn, nên đi!"

Ai cũng hiểu ba chữ "hắn nên đi" mà hoàng đế nói là có ý gì. Vệ Lam nghĩ đại khái là bệ hạ cảm thấy An Quốc Công cũng được tính là đệ tử Đạo môn?

Nhưng gã đâu nghĩ đến hoàng đế nói Thẩm Lãnh nên đi là vì nhị hoàng tử bị thương.

Đệ đệ bị người khác đả thương, người làm ca ca nên đi!

Bình Luận (0)
Comment