Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 950 - Chương 950: Thêm Một Bát Nữa

Chương 950: Thêm một bát nữa Chương 950: Thêm một bát nữa

Sau khi trời sáng Thẩm Lãnh và Tiểu Trương chân nhân vào một tòa huyện thành, cũng may là vận khí không tệ, mua được xe ngựa của một gia đình ở trong thành. Mồng hai tết chợ bán ngựa còn chưa mở, cũng chỉ có thể tìm vận may đến nhà người ta để mua.

Bách tính của Đại Ninh trước nay đều hiếu khách và còn hiền lành, hai người còn chỗ thay phiên nhau tắm rửa ở gia đình này. Tuy rằng thời gian đang gấp nhưng thời gian không nên tiết kiệm vẫn không thể tiết kiệm.

Tắm rửa thay y phục, lên xe ngựa ra khỏi thành, trên quan đạo ngoài bọn họ ra thì gần như không nhìn thấy người đi đường nào khác. Ra khỏi thành không bao xa còn đỡ một chút, đợi sau khi ra khỏi thành hai mươi dặm thì trên cơ bản chỉ thấy không nhìn thấy người khác. Mồng hai tết, lại đúng là giờ ăn cơm trưa, có nhiều người đi đường mới là lạ.

Hai người đã mua rất nhiều đồ ăn nước uống ở trong huyện thành, gần như chất đầy một xe ngựa, lộ trình tiếp theo muốn cũng không có gì đáng nói, hai người thay phiên đánh xe, thay phiên nghỉ ngơi, buổi tối cũng không dừng lại. Bọn họ đã tụt lại rất xa rồi, nếu còn kéo dài thời gian nữa thì đâu thể đuổi kịp những kẻ người Khương kia.

Mặc kệ người Khương có đi quan đạo hay không, bọn họ muốn xuất quan về đất Khương cổ thì nhất định phải qua Ngọc Môn Quan, cơ hội duy nhất của bọn họ chính là chạy đến Ngọc Môn sớm hơn mệnh lệnh của Trường An. Trong Ngọc Môn Quan có một phiên chợ rất lớn, có rất nhiều người Tây Vực buôn bán ở đây, cho nên Ngọc Môn Quan mặc dù kiểm tra nghiêm mật nhưng nếu những kẻ người Khương đó muốn đi ra ngoài cũng không khó. Thẩm Lãnh xác định trong tay bọn họ nhất định có văn điệp xuất quan chính thức.

Cũng may Thẩm Lãnh không thiếu tiền, lúc mua ngựa đã mua luôn ba con, ba con ngựa thay phiên kéo xe nhưng dù vậy cũng không thể cứ thay nhau chạy như vậy mãi được. Sau khi chạy một ngày một đêm tìm được một quán trọ ở trong trấn đi ngang qua, điều kiện rất đơn sơ, cũng không quá sạch sẽ, dù sao chẳng qua cũng chỉ là thương hành qua lại hoặc là người đi đường có gia cảnh bình thường mới ở chỗ này, nhưng mà trong trấn này cũng không có khách điếm nào khá khẩm hơn.

Tiếp theo chính là thời khắc Thẩm Lãnh phát huy, quán trọ chỉ có hai người bọn họ là khách, Thẩm Lãnh dứt khoát bỏ tiền ra bao trọn cả quán trọ nhưng chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, tắm rửa ăn uống rồi tiếp tục đi.

Ban đêm đều là Thẩm Lãnh đánh xe, cho nên sáng sớm Tiểu Trương chân nhân đánh xe.

Đang mơ mơ màng màng, Thẩm Lãnh chợt nghe thấy Tiểu Trương chân nhân ở ngoài xe lẩm bẩm, giống như là đang trò chuyện với ba con ngựa kia.

"Mông đau."

Tiểu Trương chân nhân tưởng là Thẩm Lãnh ngủ say, nhưng tiếng nói vẫn rất khẽ.

"Ngựa à ngựa à, chạy cho vững một chút được không."

Tiểu Trương chân nhân nhìn mông ngựa mà nói chuyện: "Mông của ta cũng không lợi hại như mông của ngươi, xóc đau lắm."

Nàng nhìn ra phía sau, Thẩm Lãnh nằm trên xe ngựa nhắm mắt dường như ngủ rất say, nàng nhấc một bên mông lên xoa xoa, cặp lông mày nhỏ liền nhíu lại.

Nàng không thường cưỡi ngựa, hai ngày trước cưỡi ngựa đã bị yên ngựa tra tấn đến mức hoài nghi cuộc đời. Tuy rằng ngồi xe tốt hơn cưỡi ngựa nhiều, nhưng cái xe ngựa này quá đơn sơ, ngay cả khoang xe cũng không có, có một cái ổ gà là xe cũng sẽ xóc lên.

"Mông to thật."

Tiểu Trương chân nhân nhìn mông ngựa thậm chí còn có chút ngưỡng mộ, nàng nghiêng đầu nhìn mông của mình, không nhịn được lại có một chút tự ti.

Có lẽ nàng là nữ hài tử đầu tiên ngưỡng mộ mông ngựa to. Thật ra nàng quan sát cũng không kỹ càng, mông ngựa chẳng những to mà hình dáng cũng không tệ.

Có lẽ là con đường này thật sự nhàm chán nên nàng chỉ đành phải tự trò chuyện với mình.

"Không đúng không đúng, ta không cần mông to."

Nàng lắc đầu: "Mông to không tốt, nhìn xấu lắm, xấu lắm."

Sau đó thò tay ra bóp eo của mình, hiển nhiên là hơi ngây người. Nàng không hiểu lắm, mấy ngày nay màn trời chiếu đất, ăn không ngon ngủ không ngon, tại sao lại cảm thấy eo của mình còn to hơn một chút vậy? Vì thế nàng hơi ảo não. Đêm hôm qua Thẩm Lãnh mua cái đùi dê về nướng ăn, nàng không nên tham ăn nhiều như vậy, nhưng mà ăn ngon...

"Khụ khụ..."

Tiểu Trương chân nhân còn đang để tay trên eo mình thì chợt nghe thấy Thẩm Lãnh ho khan mấy tiếng, nàng vội vàng rụt tay lại, giống như kẻ trộm vừa mới trộm đồ bị người khác phát hiện. Mặt đỏ tim đập nhanh, nàng cũng không dám quay đầu lại nhìn xem có phải Thẩm Lãnh đã dậy hay không. Thật ra Thẩm Lãnh đâu có thức dậy, Thẩm Lãnh căn bản là không ngủ. Quãng đường này không quá bằng phẳng, xe ngựa thật sự là rất xóc nảy, có thể ngủ nhanh như vậy mới là lạ.

"Cho ngươi."

Thẩm Lãnh ở sau lưng Tiểu Trương chân nhân nói một tiếng. Tiểu Trương chân nhân căng thẳng quay đầu lại nhìn thì phát hiện Thẩm Lãnh đưa qua một gói nhỏ, đó là thứ hôm kia Thẩm Lãnh mang về khi nói là đi mua lương khô ở trong huyện thành, nàng cũng không biết là cái gì. Tiểu Trương chân nhân nhận lấy: "Đây là...?"

"Ngồi lên đi."

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại, gối đầu lên cánh tay của mình nói: "Chắc là hữu dụng."

Trong nháy mắt mặt của Tiểu Trương chân nhân liền nóng bừng giống như bị sốt, hóa ra những gì vừa rồi mình lẩm bẩm Thẩm Lãnh đều nghe thấy, nàng hận không thể vẽ ra một tờ bùa đưa mình đưa vào ba mươi ba trọng thiên. Vừa nghĩ tới những lời xấu hổ như vậy đều bị Thẩm Lãnh nghe được là tim nàng liền đập rộn lên. Thế nhưng Thẩm Lãnh lại không để ý, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng hơi giương lên.

Tiểu Trương chân nhân nhận lấy cái túi nhìn nhìn, sờ có vẻ mềm mềm, cũng không biết bên trong là cái gì. Nàng quay đầu lại lén nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng cẩn thận mở túi ra, sau đó tay liền run lên... Trong túi là mấy bộ y phục, đều là đồ của nữ hài tử, sờ chất vải cũng rất tốt.

"Cái này không được, ta không thể ngồi lên, đây là y phục ngươi mua cho Trà Nhan cô nương."

"Cho ngươi đấy."

Thẩm Lãnh nằm ở đó nói một cách rất tự nhiên: "Ta không biết ngươi mặc y phục nam trang cỡ nào, cho nên mua thì sẽ làm chậm trễ thời gian, nhưng mà ta từng thấy ngươi đứng chung với Trà gia, chiều cao hình thể đều không chênh lệch lắm, cho nên ta mua cho ngươi y phục của nữ nhân, chắc có lẽ không tệ lắm."

"Sao ta có thể mặc nữ trang?"

Mặt Tiểu Trương chân nhân đỏ lựng, cũng nóng ran lên.

"Ta... Không được, thật sự không được."

Thẩm Lãnh: "Ồ, vậy thì ngươi dùng làm đệm đi."

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nhìn y phục trong tay, tiếng nói nhẹ như tiếng muỗi bay qua: "Cảm ơn..."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đừng khách khí, ta đã bảo chưởng quầy viết hóa đơn, chờ khi về Trường An ta đến Tường Ninh Quán lấy lại là được."

Tiểu Trương chân nhân: "..."

Tặng quà cho nữ hài tử còn viết hóa đơn định sau khi trở về sẽ lấy lại tiền, thật đúng là một mỹ nam tử vừa cứng vừa thẳng.

Tiểu Trương chân nhân nhìn bọc y phục ôm trong lòng trầm tư một hồi lâu, sau đó gật đầu: "Đến chỗ có thể nghỉ ngơi phía trước ta thay y phục. Ngươi... ngươi nghĩ ta mặc vào có đẹp không?"

Thẩm Lãnh: "Có, nếu không đẹp thì chúng ta có thể trả lại. Ta đã hỏi rồi, đó là một tiệm tơ lụa lớn có phân hiệu ở rất nhiều nơi, ở huyện thành phía trước cũng có phân hiệu của bọn họ. Ta đã đặc biệt lấy hóa đơn, nếu ngươi mặc không đẹp thì cũng có thể trả lại cho phân hiệu của bọn họ."

Tiểu Trương chân nhân: "..."

Thật là một mỹ nam tử vừa cứng vừa thẳng.

Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Không trả nữa, không thích hợp cũng không trả."

Thẩm Lãnh: "Ngươi quyết định, đến Trường An trả bạc cho ta là được."

Tiểu Trương chân nhân: "..."

Cùng lúc đó, ở phía trước cách Thẩm Lãnh bọn họ khoảng mười lăm dặm, một đội kỵ sĩ hơn bốn mươi người dừng lại, người thì tinh thần cũng đỡ nhưng ngựa cần nghỉ ngơi. Bọn họ ngồi ở trong quán trà ven đường, lão bản quán trà cũng không ngờ một lúc lại có nhiều khách như vậy, vội vàng đi tiếp đón.

Hắc Nhãn hỏi một câu: "Lão bản, trước đó có không ít người Hồ đi qua qua không?"

"Người Hồ?"

Lão bản cẩn thận suy nghĩ: "Cũng không có ấn tượng."

Hắc Nhãn ừ một tiếng, bỗng nhiên kịp phản ứng, lại hỏi một câu: "Vậy có thấy một đám người nhìn tướng mạo hơi giống người Hồ nhưng y phục là phục sức của người Ninh chúng ta, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ không? Chắc có lẽ bọn họ không mở miệng nói chuyện, nhưng trong đó cũng sẽ có một vài người Ninh thật. Ngươi nghĩ cẩn thận lại, có phải là còn có một người thoạt nhìn hơi âm nhu hay không?"

Lão bản quán trà nghiêng về rót trà vừa nghĩ, mắt lóe sáng lên: "Có!"

Ông ta nhìn về phía Hắc Nhãn nói: "Nếu ngươi không nhắc nhở thì ta cũng không nhớ ra. Khoảng nửa ngày trước có một nhóm người như vậy đi qua đây, nam nhân nhìn có chút âm nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ mà ngươi nói nhất quyết dừng lại uống trà nghỉ ngơi, nhưng những người khác đều không vui, nhưng hình như những người này đều là thủ hạ của hắn, không vui cũng không có cách nào. Có 7 – 8 người không qua đây, đứng ở ven đường, ta lờ mờ nhìn thấy trên cổ bọn họ đều quấn lên khăn quàng cổ màu đỏ."

Hắc Nhãn lập tức đứng dậy: "Đã đi qua nửa ngày rồi sao?"

"Đúng, ít nhất là hai canh giờ."

Hắc Nhãn nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân, hai người lại đồng thời nhìn về phía phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô. Chu Đông Ngô tháo túi tiền trên đai lưng xuống, lấy một ít bạc vụn đặt trên bàn: "Lên đường!"

Tất cả người của Thiếu Niên Đường đều đứng lên, uống một hơi hết trà trong chén, xoay người chạy đến chỗ ngựa, không bao lâu sau hơn bốn mươi người cưỡi ngựa cuốn tung bụi đất chạy vụt đi.

Lão bản quán trà nhìn bóng lưng của những người đó suy nghĩ xuất thần, nghĩ thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát như vậy giống như là quân nhân.

Thu dọn bàn xong ông ta lại phát hiện số bạc vụn của người ta để lại thừa ra không ít, trong lòng cũng hơi ngại. Số bạc này đừng nói là tiền trà, cho dù là chuẩn bị thêm một bữa cơm canh cho bọn họ cũng còn thừa, hai bữa cơm cũng không hết.

Dọn bàn xong, trên quan đạo lại không có người đi đường, chưởng quầy ngồi xuống ghế, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ có thể khuyên nhủ bản thân, nếu những người đó trở lại sẽ còn đi qua nơi này, mình mời bọn họ uống trà là được.

Đang nghĩ ngợi những điều này thì một chiếc xe ngựa hết sức đơn sơ kẽo kẹt kẽo kẹt đi tới. Khi chưởng quầy nhìn thấy cái xe ngựa kia liền trợn tròn mắt. Cách phối trí của cái xe ngựa này... Nói như thế nào nhỉ, chính là rất mâu thuẫn, mẹ nó chứ xe ngựa thật sự nát, bánh xe lúc chuyển động kêu kẽo kẹt kẽo kẹt giống như sẽ văng ra bất cứ lúc nào. Ngựa kéo xe cũng bình thường, chính là loại ngựa già thường thấy ở chợ gia súc, ngược lại là hai bên xe ngựa còn có hai con chiến mã thoạt nhìn có vẻ là đại thần tuấn cực cao đi theo. Năm con ngựa một chiếc xe cũ nát, kiểu phối trí này ngươi cũng không thể nói không đẹp, xem như cân xứng rồi.

Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt dừng lại ở cách trà quán không xa, người đánh xe là một tiểu đạo nhân mi thanh mục tú, xuống xe còn chưa nói chuyện đã đỏ mặt, nhìn có vẻ như là mông rất đau, còn ngại ngùng xoa xoa.

Một nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn cường tráng lạnh lùng từ trên xe ngựa xuống, không phải nhìn trà quán đầu tiên mà là chỗ lúc nãy những hán tử áo trắng kia buộc ngựa, ở đó vẫn còn vết móng ngựa.

"Lão bản, lúc nãy có mấy chục người dừng lại uống trà?"

"Đúng vậy."

"Có phải mặc một bộ áo trắng hay không?"

"Đúng vậy."

Lão bản quán trà lập tức nói: "Vị khách quan này ngươi quen biết bọn họ sao?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Quen biết, đều là bằng hữu tốt của ta, bọn họ đi qua bao lâu rồi?"

"Cũng chỉ khoảng nửa canh giờ. Bọn họ hỏi thăm một nhóm khác người, sau khi hỏi thăm xong ngay cả trà cũng chưa uống xong đã vội vàng đi rồi, còn đưa cho ta thừa không ít bạc, ta thấy hơi ngại."

"Ồ." Thẩm Lãnh nói: "Cho hai bát trà."

Lão bản quán trà vội vàng bưng hai bát trà đến cho Thẩm Lãnh và Tiểu Trương chân nhân. Thẩm Lãnh uống một hơi, lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, đđưa bát trà cho lão bản quán trà: "Tiền tính vào số bạc bọn họ đưa cho ngươi là được."

Tiểu Trương chân nhân mới uống được một nửa phụt trà trong miệng ra ngoài.

Thẩm Lãnh thở dài: "Đừng lãng phí, mất tiền mua đấy!"

Tiểu Trương chân nhân: "Ồ..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Bọn họ đưa cho ngươi nhiều bạc không?"

Lão bản quán trà cũng đơ mặt ra: "Không... không phải là ít."

Thẩm Lãnh: "Oa, vậy thì thêm một bát nữa."

Tiểu Trương chân nhân: "..."

Bình Luận (0)
Comment