Trước khi tiếp xúc riêng với Thẩm Lãnh, đại tướng quân trong suy nghĩ của Tiểu Trương chân nhân không phải là Thẩm Lãnh như thế này. Thật ra nàng và Thẩm Lãnh gặp nhau cũng không được bao nhiêu lần, đại tướng quân trong lòng nàng là một nam nhân rất hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng sau khi tiếp xúc riêng mới phát hiện hóa ra Thẩm Lãnh không có hoàn mỹ như vậy, cả người cũng đều là tỳ vết.
Nhưng mà hình như nàng cũng không cảm thấy thất vọng, thật sự không phải thất vọng, chỉ là hơi hụt hẫng, một chút xíu hụt hẫng lẫn trong sự thỏa mãn khi người trong tranh đi đến trước mặt.
Thẩm Lãnh cứ mặt dày như vậy nhận lấy một bát trà nữa từ tay lão bản quán trà uống một hơi, mà Tiểu Trương chân nhân thì nói gì cũng không uống thêm một bát nữa.
Thẩm Lãnh mở tiền túi ra bỏ xuống một ít tiền đồng, Tiểu Trương chân nhân lại ngây người.
Nàng cũng không biết rốt cuộc Thẩm Lãnh có mấy câu là nói thật, không phải nói là không trả tiền trà sao?
Sau đó nàng tỉnh ngộ lại, so với Thẩm Lãnh mình đúng là một người vô vị.
Nếu lúc này Trà Nhan cô nương ở đây thì sẽ làm thế nào?
Nàng suy nghĩ, cố sức suy nghĩ, vắt hết tâm tư cũng không nghĩ ra nếu Thẩm Trà Nhan ở đây thì sẽ có biểu hiện như thế nào.
Bởi vì nàng và Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan thật sự không phải là người có cùng một kiểu tính cách, làm sao có thể đoán được Thẩm Trà Nhan sẽ phản ứng thế nào?
Nếu lúc nãy Trà gia ở đây, khi Thẩm Lãnh nói ra câu lấy thêm một bát nữa chắc hẳn là sẽ đá một cước vào mông Thẩm Lãnh rồi. Ngươi lại còn mặt dày đòi thêm một bát nữa? Thêm một bát nữa? Da mặt đã dày rồi thì tại sao không lấy thêm hai chén?
Đương nhiên, nếu như Trà gia ở đây thì hiện giờ người đặt tiền xuống cũng không phải là Thẩm Lãnh, mà là Trà gia.
Lão bản cũng hơi ngại: "Bằng hữu của ngươi thật sự đã đưa quá nhiều rồi, hai bát trà này coi như ta mời."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Ta chỉ đùa một chút mà thôi, thật sự có thể không biết xấu hổ mà không trả ngươi tiền hai chén trà à? Nhưng mà ta thấy trứng trà của ngươi hình như cũng không tệ, hay là tặng ta hai quả?"
Lão bản: "..."
Thẩm Lãnh thò tay ra ôm cái hũ đựng trứng trà lấy, đó đâu phải là chuyện hai quả trứng trà, đó là ít nhất mười mấy quả trứng trà, lần này lão bản quán trà cũng thay đổi sắc mặt. Trước đó số tiền của Chu Đông Ngô đưa đương nhiên là đủ mua chỗ trứng trà này, nhưng Thẩm Lãnh mặt dày lấy đi như vậy khiến ông ta quả thật có chút không phản ứng kịp, không kịp phòng bị. Nhưng khi Thẩm Lãnh ôm hũ trứng trà xoay người đi, một mẩu bạc vụn cũng được Thẩm Lãnh để trên bàn.
"Lên đường, không kịp ăn cơm rồi, ăn trên đường."
Thẩm Lãnh đặt mông ngồi trên chiếc xe ngựa kia, ngồi khoanh chân trên xe ngựa bóc trứng trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Trương chân nhân: "Còn không đánh xe đi?"
Lúc này Tiểu Trương chân nhân mới sực tỉnh, chạy bước nhỏ trở lại, lên xe ngựa sau đó vung roi: "Chạy!"
Thẩm Lãnh ngồi ở đó ăn từng quả từng quả, Tiểu Trương chân nhân nghĩ người chu đáo như Thẩm Lãnh hẳn là cũng sẽ bóc cho mình một quả trứng chứ. Nếu là hắn thật sự bóc một quả trứng đưa qua thì mình nên nhã nhặn từ chối hay là nhận lấy? Đương nhiên không phải nàng thật sự muốn nhã nhặn từ chối, nhưng nếu không giữ kẽ một chút thì dường như lại không tốt lắm. Mới nghĩ đến đây Thẩm Lãnh đã tiêu diệt 6 – 7 quả trứng trà, hắn bị nghẹn, mở bầu rượu ra uống một ngụm, sau đó vỗ vai Tiểu Trương chân nhân. Tiểu Trương chân nhân đỏ mặt lên, không quay đầu lại, thò tay ra sau: "Cảm ơn..."
Thẩm Lãnh: "Cảm tạ cái gì mà cảm ơn, tự ra phía sau ăn, ta lên đánh xe."
Tiểu Trương chân nhân: "..."
Thẩm Lãnh lên phía trước nhận lấy roi ngựa, quất vào mông ngựa một cái, ngựa bị đau mông lập tức tăng tốc chạy đi. Tiểu Trương chân nhân ngồi trên xe ngựa mông bị xóc nảy, quả trứng trà trong tay cũng không nghe theo chỉ huy, còn chưa bóc vỏ xong đã bay ra ngoài.
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, nghĩ tay như vậy hẳn là cũng không cầm được kiếm đâu nhỉ.
Quan đạo thoạt nhìn có vẻ cũng khá bằng phẳng, nhưng xe ngựa thô sơ như vậy lại còn chạy nhanh thì không xóc nảy mới là lạ. Tiểu Trương chân nhân khó khăn lắm mới bóc được một quả trứng trà nhưng lại phát hiện ra bởi vì quá xóc nảy mà không bỏ vào miệng được. Nàng không nhịn được liền nghĩ, làm sao làm được cách ăn một miếng một quả của Thẩm Lãnh lúc nãy? Nàng làm sao hiểu được đừng nói là xóc nảy như vậy, đại quân hành quân thì mức độ xóc nảy này có là gì, để tiết kiệm thời gian mà lúc phóng ngựa chạy như bay cũng là nên ăn cơm thì ăn cơm, nên uống nước thì uống nước, thậm chí nên đi tiểu thì đi tiểu.
Tiểu Trương chân nhân là một nữ hài tử cầu kỳ, bất kể như thế nào nàng cũng cầu kỳ. Cho dù mỗi sáng nàng đều ăn cháo thanh đạm kèm với 2 – 3 lát dưa muối, nàng cũng là người cầu kỳ. Nàng không hiểu được tình hình sinh hoạt của các hán tử thô kệch đó là thế nào.
Đại tướng quân trong suy nghĩ của nàng thật sự hoàn mỹ không tỳ vết, cao to, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, mặc áo giáp mới tinh, ánh mắt bễ nghễ. Nàng cảm thấy Thẩm Lãnh thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của nàng về anh hùng, nhưng nàng không nhìn thấy một vài thứ đằng sau vẻ chói lọi đó. Xét đến cùng thì Thẩm Lãnh là một người thô kệch, người trong quân đội đều là người thô kệch.
Cho dù Trang Ung được người ta gọi là Nho Tướng thì cũng rất thô kệch so với những văn nhân mặc khách thật sự.
Thẩm Lãnh biết đại tướng quân trong lòng một nữ hài tử nên là như thế nào, anh hùng cái thế trong lòng nên là như thế nào, cho nên hắn cũng biết tất cả những gì mình biểu hiện ra ngoài lúc này đều sẽ khiến cho Tiểu Trương chân nhân thất vọng, nhưng mà đây mới thực sự là hắn, nhìn càng rõ càng tốt.
Đương nhiên hắn biết là một nam nhân, bóc một quả trứng trà cho nữ hài tử như Tiểu Trương chân nhân thì làm sao?
Không sao cả, chỉ là hắn không muốn.
Đến tận bây giờ trên thế giới này chỉ có hai nữ nhân có thể khiến Thẩm Lãnh thật sự thể hiện ra vẻ dịu dàng, một người là Thẩm Trà Nhan, một người là Tiểu Thẩm Ninh. Đừng nói Tiểu Trương chân nhân, dù là Lâm Lạc Vũ cũng giống nhau, Thẩm Lãnh là sẽ không bóc trứng gà cho nàng, cho dù đây căn bản cũng không tính là chuyện to tát gì.
Đây là một sự chừng mực, chừng mực không mờ ám.
Lãnh Tử ngốc đương nhiên ngốc, cho dù hắn học được một chút xíu mờ ám thì trong cuộc đời này cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân là Trà gia, nhưng hắn đâu còn thời gian, đâu còn tâm trạng để mờ ám với nữ nhân khác.
Hắn nghĩ hẳn là biểu hiện của mình khiến Tiểu Trương chân nhân hiểu được một chút gì đó, nhưng đúng lúc này sau lưng bị người khác chạm nhẹ vào, Thẩm Lãnh quay đầu lại, Tiểu Trương chân nhân đỏ mặt đưa cho hắn một bình nước: "Lúc nãy ngươi ăn quá vội, uống thêm chút nước đi."
Thẩm Lãnh giơ bầu rượu lên lắc lắc: "Không cần, ta có rượu."
Tiểu Trương chân nhân trầm mặc, sau đó hỏi: "Ngươi lại đang chúc mừng cái gì?"
Hắn từng nói rượu không phải thứ dùng để giải sầu, rượu là thứ dùng để chúc mừng. Hắn còn từng nói rượu là khoái lạc, trà là mạn lạc. Người có thể nói ra hai câu như vậy hẳn là không thô kệch mới đúng, cho dù thoạt nhìn thô kệch thì cũng là một người có suy nghĩ tinh tế.
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, trả lời: "Ngươi xem hôm nay trời âm u nhưng không có mưa, chẳng lẽ không đáng để chúc mừng?"
Tiểu Trương chân nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, một giọt mưa rơi xuống mặt nàng.
Mưa mùa đông lạnh cỡ nào?
Thẩm Lãnh cũng ngây người ra, mắng một câu lão tặc thiên, sau đó lại vung roi ngựa lên, con ngựa dường như cũng biết là sắp mưa thì không hay cho nên tốc độ chạy càng lúc càng nhanh. Tiểu Trương chân nhân cứ ngửa đầu lên nhìn trời, sau đó mới phát hiện hóa ra ngẩng đầu nhìn mưa rơi xuống từng giọt từng giọt như vậy thậm chí lại khá đẹp.
"Đẹp thật."
Nàng thì thào nói một câu.
Thẩm Lãnh cởi áo khoác của mình xuống ném ra phía sau cho Tiểu Trương chân nhân: "Che đi."
Cho nên kiểu nữ hài tử đa sầu đa cảm như Tiểu Trương chân nhân khó tránh khỏi sẽ nghĩ hắn không bóc một quả trứng trà cho mình nhưng lại chịu cởi áo khoác của mình ra cho nàng che mưa gió, vậy tính là gì?
Chẳng tính là gì cả. Theo Thẩm Lãnh thấy đây là tố chất cơ bản của một nam nhân.
Xe ngựa chạy nhanh trong màn mưa, trên người Thẩm Lãnh không có áo khoác nên tất nhiên là lạnh hơn một chút, Tiểu Trương chân nhân ngồi trên xe ngựa yên tĩnh giống như một người gỗ. Áo khoác của Thẩm Lãnh để ngay bên cạnh nàng, nàng không dùng bởi vì nàng đột nhiên hiểu được Thẩm Lãnh đưa áo khoác của mình cho nàng không phải bởi vì có tình cảm tốt gì với nàng, mà là bởi vì đó là tính cách của Thẩm Lãnh. Nếu lúc này người ngồi trên xe ngựa không phải nàng mà là một nữ nhân khác, là bất kỳ một nữ nhân nào, Thẩm Lãnh cũng sẽ làm như vậy.
Sự thật.
Khiến nàng đau lòng.
Sự thật.
Khiến nàng động lòng.
Hóa ra đại tướng quân như vậy mới là đại tướng quân.
Nàng không biết là trước đây rất lâu cũng có một nữ hài tử muốn đi cùng Thẩm Lãnh xem thử. Nàng ấy nói mình là khách qua đường của thế giới này, đi theo Thẩm Lãnh chỉ là để nhìn thế giới này nhiều hơn một chút, bản thân nàng ấy không có gì tốt đẹp, cho nên muốn nhìn sự tốt đẹp của Thẩm Lãnh. Nhìn lâu rồi nàng ấy cũng trở thành một nữ nhân rất tốt đẹp, nàng ấy là Lâm Lạc Vũ.
Tiểu Trương chân nhân cũng chưa có bất cứ chắc chắn gì về tương lai, cũng không có mục tiêu gì trong tương lai. Nàng là một cô nhi nhưng nàng lại được yêu thương từ nhỏ đến lớn, nàng có tuệ nhãn mà người khác không có, cũng có trí tuệ mà người khác không có, nhưng nàng chỉ là một nữ hài tử yếu đuối, nàng không phải Trà gia.
Nàng biết mình không hoàn mỹ, yếu đuối, gian nan khổ cực, u sầu, khác người cỡ nào, bản thân nàng đều biết tất cả của tất cả những điều này.
Cho nên nàng cảm thấy mình vô vị và cũng vô dụng, bởi vì nàng tự thấy mình đang thương.
Im lặng ngồi trên xe ngựa xóc nảy, nàng không hề phát giác được nàng đã đang cảm ngộ cuộc đời.
Chỉ là nàng không có rộng lượng như Lâm Lạc Vũ. Lâm Lạc Vũ từng giờ từng phút đều biết mình đang làm gì, mà nàng thì không biết.
Tiểu Trương chân nhân có chút đờ đẫn nhìn về phía trước. Sự chú ý của nam nhân đó đều ở trên con đường phía trước, tập trung đến mức dường như hoàn toàn đã quên sự hiện hữu của nàng.
Cùng lúc đó, trong một thôn xóm ở phía trước, Tào An Thanh nhìn bốn phía, cơn mưa này khiến y tức giận, thở ra một hơi thật dài: "Thôn này không tồi."
Không ai nghĩ sao y lại có thể đột nhiên nói ra một câu như vậy. Thôn này không tồi chỗ nào? Nhìn chỉ là một thôn xóm bình thường không có gì lạ, bởi vì trấn không lớn nên ngay cả đường đi cũng hơi chật chội. Màn mưa khiến người ta phiền lòng, cho nên thôn này cũng khiến người ta không thích.
"Bên kia."
Tào An Thanh chỉ vào cửa thôn, bên đó có một cánh rừng không lớn, ở bên trái đường, bên phải đường là một con dốc cao.
"Trái phải đều cho người mai phục, chuẩn bị nghênh đón khách của chúng ta."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, khách?
"Tin ta đi, khách của chúng ta nhất định ở ngay phía sau. Trời mưa cũng tốt, tiễn người rời khỏi thế giới này khá hợp cảnh. Hai bên cửa thôn phải có người, trên nóc nhà bên kia phải có người, mấu chốt là cũng phải có người ở phía sau khách của chúng ta. Nếu đã nghênh đón thì phải nhiệt tình một chút, sự nhiệt tình mà mưa đông cũng không cản được."
Y quấn chặt y phục trên người, chửi một câu.
"Mẹ nó lạnh thật."
Tất cả mọi người đều được phân ra ngoài, một mình y ngồi ở trong lương đình cách cửa thôn không xa. Lương đình không có tường, không ngăn được mưa gió, y ngồi ở hướng đối diện với cửa thôn, nghĩ lát nữa người vào thôn là một thân áo đen hay là một thân áo đỏ?
Người truy đuổi lợi hại nhất trong thành Trường An, chẳng qua cũng chỉ là hắc kỵ và đề kỵ.
Sau đó ánh mắt của y đanh lại.
Bên chỗ cửa thôn, một loạt áo trắng.