Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 952 - Chương 952: Kiếm Của Tất Cả Mọi Người Trong Tường Ninh Quán

Chương 952: Kiếm của tất cả mọi người trong Tường Ninh Quán Chương 952: Kiếm của tất cả mọi người trong Tường Ninh Quán

Hơn bốn mươi người áo trắng dừng lại ở cửa thôn. Mặt đường trơn ướt, lúc vó ngựa trượt về phía trước đã vẩy nước bùn lên. Các kỵ sĩ đều ghìm cương dừng chiến ngựa, sự chú ý của mọi người đều dồn vào nam nhân âm nhu ngồi khoanh chân trong lương đình cách cửa thôn không xa kia.

"Tào An Thanh."

Hắc Nhãn ngồi ở trên lưng ngựa nhướn đầu lông mày lên.

Tào An Thanh ngồi ở trong lương đình nhìn chung quanh, màn mưa tựa như ngăn cách toàn bộ thế giới.

"Nhanh thật."

Tào An Thanh gẩy gẩy móng tay: "Không biết đuổi theo ta nhanh như vậy, bắt thái tử có nhanh hay không?"

Thật ra y vốn không cần phải đích thân đi gặp Khưu Niệm Chi, người chú ý cẩn thận như y làm sao lại có thể đích thân gặp người khác một cách sơ sài như vậy. Y gặp Khưu Niệm Chi là vì y biết mình bị người của Hình bộ, cũng bị người của phủ Đình Úy theo dõi, đương nhiên còn có người của Lưu Vân Hội nữa, nhưng y không quan tâm, vừa hay y cần người theo dõi mình đi chuyển một ít tin tức.

Chính bởi vì bị theo dõi nên y mới để cho những người theo dõi mình biết sự tồn tại của Khưu Niệm Chi, y làm vậy chính là cố ý.

Nếu y không đi gặp Khưu Niệm Chi, y còn có thể ở bên cạnh thái tử yên tâm ẩn nấp thêm một thời gian dài. Hình bộ cũng vậy, phủ Đình Úy cũng vậy, chung quy cũng không dám tự ý vào Đông Cung bắt người trong tình huống không có chứng cớ.

Nhưng đây không phải là điều y muốn, điều y muốn từ trước tới nay đều chưa từng thay đổi, chỉ là muốn khiến cho thái tử chết trong tay hoàng đế.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng dùng cái chết của mình làm thẻ đánh bạc, Tào An Thanh quyết định dùng sự bại lộ của mình để làm thẻ đánh bạc. Y bỏ trốn, thái tử có thể trong sạch?

Nếu trước đây hoàng đế vẫn mãi không có suy nghĩ thật sự động đến thái tử, vậy thì y bỏ trốn đồng nghĩa với việc đẩy thái tử lên nơi đầu sóng ngọn gió, là phần lực cuối cùng thúc đẩy con dao mổ đó rơi xuống cổ thái tử. Ngay khi y vừa bỏ trốn, những việc trước đây y làm cho thái tử cũng sẽ dần dần bị lộ ra ngoài, sức nặng đè lên dao mổ càng ngày càng nặng. Y đều đã sắp xếp xong những việc này, nếu thái tử không chết thì chỉ có thể là hoàng đế quá mềm lòng.

Hiện giờ xem ra hai việc cuối cùng y cần làm trước khi rời khỏi Đại Ninh dường như đều làm không tệ.

Thứ nhất, để cho phủ Đình Úy hoặc là người của Hình bộ phát hiện ra Khưu Niệm Chi, tốt nhất là có thể bắt sống Khưu Niệm Chi.

Thứ hai, làm cho tất cả những chuyện thái tử ủ mưu lúc trước đều bị lộ ra, tốt nhất là hoàng đế tự tay một đao chấm dứt.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa hai việc này thì tất nhiên là y phải đi, y sẽ không tìm cái chết như Mộc Chiêu Đồng.

Y hỏi một câu, những người ở cửa thôn không có ai trả lời y. Khoảng cách còn xa và còn có màn mưa nhưng y cũng nhìn thấy sự chán ghét và thù hận trong ánh mắt của những người đó khi nhìn y. Không sao cả, dù sao thì y cũng không quan tâm.

"Bắt hắn."

Phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô giơ tay ra chỉ về phía trước, mấy gã đệ tử Thiếu Niên Đường lập tức thúc ngựa tiến lên.

Tào An Thanh không nhịn được lắc đầu: "Thật ngốc."

"Quay lại!"

Hắc Nhãn hô to một tiếng, mấy con ngựa lao đi lập tức dừng lại.

Ngay một khắc đó, mấy đệ tử Thiếu Niên Đường đang xông lên đã kịp thời ghìm chiến mã lại. Khi bọn họ dừng lại, trước mặt có hơn mười mũi tên bay nhanh đến, nếu bọn họ vẫn còn lao về phía trước, những mũi tên này có thể bắn chết bọn họ tại chỗ.

Hắc Nhãn rút thiết thiên ra nhìn chung quanh: "Cẩn thận đề phòng, chắc hẳn là chung quanh đều có mai phục."

Chu Đông Ngô thay đổi sắc mặt, sau đó mới tỉnh ngộ ra mình đã bị thù hận làm cho mù quáng. Hắn ta là phó đường chủ của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường thì không thể nào thật sự là hạng giá áo túi cơm, hắn ta chỉ mong sao vặt đầu của Tào An Thanh xuống ngay lúc này.

"Muộn roài."

Tào An Thanh ở trong lương đình vỗ tay: "Phản ứng cũng không tệ, đáng tiếc là vẫn ngốc."

Trong rừng cây bên trái cửa thôn, 7 – 8 cây mộc thương bị ném ra, tốc độ cực nhanh, cực kỳ ác liệt. Hắc Nhãn huy động thiết thiên gạt một cây mộc thương ra, nhưng đệ tử Thiếu Niên Đường ở bên cạnh lại không kịp phản ứng, mộc thương xuyên ra sau lưng thiếu niên này, đâm thủng ngực.

Bên phải, trên dốc cao đột nhiên có một hàng người đứng lên, cung tiễn trong tay không ngừng bắn tên. Đệ tử của Thiếu Niên Đường dùng trường đao bổ chém, không ít mũi tên bị chém rơi, nhưng vẫn có 4 – 5 đệ tử của Thiếu Niên Đường bị bắn trúng.

Trong ánh mắt Tào An Thanh tràn ngập sự hưng phấn: "Nhìn xem, con người đó mà, chỉ có võ công thì làm sao được, còn phải có đầu óc. Hạ nhân lao lực, thượng nhân lao tâm, những mãng phu các ngươi đều là hạ nhân, hạ hạ nhân."

Người đi ra từ trong rừng cây phía bên trái là bảy tên người Khương, bọn họ mặt không cảm xúc rút đao ra, đi nhanh về phía các đệ tử Thiếu Niên Đường. Người của Thiếu Niên Đường tháo liên nỏ xuống bắn tên về phía bảy người này, nhưng bảy người này căn bản là không né không tránh. Cung tiễn nhanh như vậy, ác liệt như vậy nhưng lại không nhanh bằng đao của bọn họ, không ác liệt bằng đao bọn họ.

Phập một tiếng.

Một con chiến mã bị một tên người Khương trong số đó một đao chém đứt. Trong thời khắc đó chiến mã hùng tuấn cường tráng giống như biến thành một tờ giấy, đao quang lóe lên, ngựa liền một phân thành hai, ngay cả đệ tử Thiếu Niên Đường trên lưng ngựa cũng một phân thành hai.

Ánh mắt của Hắc Nhãn đanh lại.

Là kẻ đó!

Chính là kẻ đó!

Trong ngõ nhỏ ở thành Trường An, chính là kẻ đó đã dễ dàng đánh bại gã. Nếu không phải đạo nhân của Tường Ninh Quán chạy đến kịp thời, gã và nhị hoàng tử cũng đã chết rồi. Bản thân gã chết thì chết, nếu nhị hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.

Cho nên giây phút nhìn thấy tên người Khương kia, huyết dịch trong ngực Hắc Nhãn giống như sôi trào lên.

Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thiết thiên trong tay Hắc Nhãn đâm về phía mắt của tên người Khương kia, khoảnh khắc mũi thiết thiên gần như sắp chạm vào mắt người Khương, thanh đao Khương dày nặng kia xoay lại, mũi đao chém lên thiết thiên, bắn ra một chuỗi đốm lửa ở trước mắt người Khương.

Thế nhưng người Khương không chớp mắt cái nào, mặt vẫn không cảm xúc.

Y một đao chém thiết thiên của Hắc Nhãn ra, tiến lên một bước, một đao nữa chém xuống vai Hắc Nhãn. Hắc Nhãn nghiêng người tránh né, thiết thiên đâm tới ngực người Khương. Keng một tiếng, mũi thiết thiên đâm vào thân đao, thanh đao Khương kia vừa vặn chắn ở trước ngực.

Người Khương liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái, hình như là nhận ra gã nên khẽ nhíu mày, cuối cùng khuôn mặt gần như trước giờ đều không có biểu cảm gì cũng đã có chút dao động.

"Kẻ đáng chết."

Đao của y từ phía dưới chọc lên: "Ta thay trời giết."

Hắc Nhãn hừ một tiếng, thiết thiên chặn trước ngực, nhưng gã không ngờ lực độ trên thanh đao Khương này lại đáng sợ đến mức căn bản không chặn được, trong khoảnh khắc đao Khương chạm vào thiết thiên, thiết thiên đã bị kéo lên trên. Không đợi Hắc Nhãn kịp phản ứng lại, người Khương nhún chân trái xuống một cái đến trước người Hắc Nhãn, đầu gối chân phải thúc thật mạnh vào ngực Hắc Nhãn. Trong khoảnh khắc đó, Hắc Nhãn có ảo giác như có một dòng chảy điên cuồng từ ngực chui vào, nổ tung một cái lỗ lớn phía sau lưng rồi chảy ra ngoài.

Một tiếng trầm đục vang lên, Hắc Nhãn lùi nhanh về phía sau, ngực đau đớn khiến bàn tay cầm thiết thiên của gã cũng đang run rẩy kịch liệt.

"Ở trước mặt tịnh thất phách sứ giả, phải quỳ xuống lĩnh cái chết."

Người Khương sải chân bước lên: "Sạch thất phách, trừ tai họa, không lui tới sinh, không lui tới tử, biến mất trong vô hình, không vào luân hồi."

Nói xong câu này y đã chém xuống bốn đao liên tục, bốn đao này cũng không quá nhanh, tất cả đều bị Hắc Nhãn đỡ được, nhưng bốn đao này lực độ quá lớn, lúc Hắc Nhãn đỡ xong đao thứ tư thì người đã lui đi xa 6 – 7 bước, trong lồng ngực nghẹn khí, phỏng chừng xương sườn cũng đã gãy, không biết mấy xương, đau đớn khó chịu nổi. Sau khi cố gắng đỡ bốn đao, cuối cùng Hắc Nhãn vẫn không chịu được mà phun ra một ngụm máu.

"Lấy hồn!"

Đao của người Khương lại chém xuống một lần nữa, nặng tựa ngàn cân.

Keng một tiếng, một thanh trường kiếm từ bên cạnh đâm tới, một kiếm đâm lên đao Khương. Lực độ của một kiếm này khiến tên người Khương cũng hơi ngây người, cánh tay của y bị văng sang một bên vì lực độ của một kiếm này, cho nên trong ánh mắt y có một chút khó tin khi nhìn về phía người cầm kiếm.

"Đạo giả."

Sau khi nhìn rõ người cầm kiếm là một gã trẻ tuổi mặc đạo bào, y mắng một câu, đao Khương lia ngang thẳng đến cổ họng của đạo nhân.

Nhị Bản đạo nhân ngửa đầu về phía sau tránh một đao này, kiếm trong tay cũng lia ngang ra ngoài, người Khương vốn tấn công trước bị một kiếm này ép cho không thể không lui về phía sau. Trong khoảnh khắc mũi kiếm lia qua, người Khương lại tiến về phía trước, đạp một cước vào ngực Nhị Bản đạo nhân, Nhị Bản đạo nhân đan chéo hai cánh tay chắn ở trước ngực. Một tiếng trầm đục vang lên, Nhị Bản đạo nhân trượt về phía sau.

Khương Nhân sải bước về phía trước, chém một đao xuống đầu Nhị Bản đạo nhân. Đao Khương vừa đến, thiết thiên đâm thẳng tới cổ họng y, nếu y chém trúng Nhị Bản đạo nhân thì gần như chắc chắn cũng bị một thiên này đâm chết.

Vậy nhưng người Khương căn bản là cũng không thu tay lại, đao Khương vẫn chém về phía Nhị Bản đạo nhân, trong nháy mắt khi thiết thiên sắp đâm đến cổ họng y, y bỗng nhiên cúi đầu xuống cắn mũi thiết thiên.

Nhị Bản đạo nhân cố sức tránh một đao kia, nhưng thiết thiên của Hắc Nhãn lại bị cắn chặt, gã liên tục rút ra hai lần nhưng răng của tên người Khương kia lại giống như cái kìm sắt, thiết thiên bị cắn chặt không hề nhúc nhích chút nào.

Người Khương ngậm thiết thiên, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khinh thường.

"Người Trung Nguyên, là con mồi."

Y nghiêng đầu sang bên cạnh, thế mà Hắc Nhãn lại bị kéo qua, đao Khương ngực đâm vào Hắc Nhãn. Nhị Bản đạo nhân lao vụt tới, một kiếm đánh lên đao Khương, đao bị đánh lệch sang một bên, Hắc Nhãn nhân cơ hội buông tay rút lui, lui về phía sau đồng thời hai chân đạp vào tên người Khương kia một cái.

Nhị Bản đạo nhân đâm một kiếm vào ngực người Khương, người Khương một đao chém kiếm ra ngoài, nhưng lúc này tay trái của Nhị Bản đạo nhân lại rút một thanh kiếm khác ở sau lưng ra, kiếm trong tay nhưng không đâm về phía trước, gã xoay cổ tay, kiếm bay lên trên rồi xoay tròn ở giữa không trung. Trong một giây đó Nhị Bản đạo nhân lại lập tức rút thanh kiếm thứ hai trên lưng ra. Thanh kiếm thứ nhất sắp rơi xuống, Nhị Bản đạo nhân tay trái cầm kiếm đâm tới bụng dưới của người Khương, người đột nhiên chúi về phía trước.

Người Khương thu đao cản một kiếm này nhưng lại không cản được một thanh kiếm khác.

Thanh kiếm nị Nhị Bản ném lên không trung xoay tròn kia vừa muốn rơi xuống, Nhị Bản đạo nhân cúi người về phía trước đâm một kiếm, cùng lúc đó chân móc lên trên, lòng bàn chân đụng vào thân kiếm đang xoay tròn, kiếm đột ngột tăng tốc, bay qua đầu Nhị Bản đạo nhân đang cúi người, kiếm xoay tròn đâm vào ngực người Khương. Người Khương chỉ chặn được hai kiếm trước nhưng lại không cản được kiếm thứ ba bay tới.

Kiếm đâm vào lồng ngực, hiển nhiên là người Khương ngây người ra.

Hắc Nhãn nhân cơ hội đứng thẳng người đạp một cước lên chuôi của thanh kiếm kia. Gã mượn lực độ của một cước này lùi nhanh về phía sau, mà một cước này đã hoàn toàn đưa toàn bộ thanh kiếm vào trong lồng ngực của tên người Khương đó.

Kiếm đâm ra một lỗ máu rất lớn trên lồng ngực người Khương, bởi vì là kiếm xoay tròn đi vào.

Nhị Bản đạo nhân đáp xuống đất, hai tay cầm trường kiếm lại lao lên lần nữa, sải một bước dài chân trái chạm xuống đất, chân phải một đá sượt trên mặt đất, thiết thiên vừa mới rơi xuống đất bị gã đá bay đi, giống như một tia sét.

Người Khương giận dữ, đao Khương hạ xuống chém rơi thiết thiên, mà giờ khắc này kiếm của Nhị Bản đạo nhân đã đến, thanh kiếm kia đâm vào cổ họng của y.

Kiếm đâm vào trong cổ, đâm ra sau gáy.

Đó là nhuyễn kiếm của Thanh Quả đạo nhân.

Sau khi giết người, Nhị Bản lập tức lui về sau, theo bản năng cúi đầu nhìn hai tay của mình, nhuyễn kiếm còn kẹt ở trong cổ người Khương, thân kiếm quá mềm cho nên cứ đong đưa qua lại.

"Phi Độc!"

Một tên người Khương ở chỗ xa đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, mắt lập tức trợn to. Y một cước đá văng đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường ở trước mặt, xoay người đi nhanh tới chỗ Nhị Bản đạo nhân.

Vô cùng hung hãn.

Bình Luận (0)
Comment