"Phi Độc!"
Một tên người Khương ở cách xa hơn một chút nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền quay phắt đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy một thanh nhuyễn kiếm cắm trên cổ đồng bạn của mình, kiếm đung đưa ở trước sau cổ. Gã người Khương tên là Phi Độc kia hai tay ôm cổ của mình mềm nhũn quỳ xuống, máu trong cổ phun ra từ giữa kẽ tay của y.
Gã Khương xoay người lại bước nhanh đến chỗ Nhị Bản đạo nhân. Nhị Bản đạo nhân vẫn còn đang thở dốc, ngẩng đầu liếc nhìn thấy người Khương đi đến, trong mắt gã còn có vệt nước mắt. Trong một khắc tự tay đâm kẻ thù ấy, Nhị Bản đạo nhân cảm thấy tất cả sức lực toàn thân đều đã cạn kiệt.
Nếu như là một người có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn thì tuyệt đối sẽ không buông lỏng trong thời khắc này, vẫn còn nhiều kẻ thù như vậy, bọn họ vẫn ở thế yếu, buông lỏng chỉ có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Đao đến.
Nhị Bản đạo nhân ngẩng phắt đầu lên, còn muốn thò tay ra rút kiếm trong cổ Phi Độc nhưng không kịp.
Kinh nghiệm chiến đấu của gã còn thiếu rất nhiều, nhưng Hắc Nhãn thì đủ.
Trong khoảnh khắc đao Khương chém xuống, Hắc Nhãn phi thân đến, hai chân đồng thời đá vào lưng tên người Khương kia. Lực độ của hai chân này có thể đạp ngã cả một con trâu điên, nhưng hai chân Hắc Nhãn đá vào người kẻ kia, kẻ đó chỉ lảo đảo một chút chứ không ngã xuống. Hắc Nhãn chống tay xuống đất, còn chưa đứng lên thì người Khương đã đá một cước qua, Hắc Nhãn lập tức giơ hai cánh tay nâng lên che bên mặt mình, bị đá trúng một cước, Hắc Nhãn có cảm giác giống như một ngọn núi lớn bay tới đập vào mặt mình vậy.
Bịch một tiếng, Hắc Nhãn bay sang một bên.
Người Khương kia quay đầu lại nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: "Chết!"
Đao Khương lại chém xuống một lần nữa.
Lúc này Nhị Bản đạo nhân đã rút được kiếm ra, đao Khương thế lớn sức nặng nên gã không dám đỡ. Cho dù gã không giao thủ với người được mấy lần thì cũng nhìn ra được, thực lực của gã người Khương này cường hãn hơn so với kẻ vừa mới bị giết chết kia.
Nhuyễn kiếm của gã rung lên, đập vào một bên đao Khương giống như sợi roi, đao Khương sượt qua bả vai gã chém xuống mặt đất, một đám bụi đất bay lên.
Thân pháp của Nhị Bản đạo nhân nhẹ nhàng linh hoạt hơn nhiều người Khương, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lóng ngóng nhưng võ nghệ quả thật không phải tầm thường. Không phải là thực lực của gã kém mà chỉ là không giỏi đánh nhau, nếu thật sự luận công phu cao thấp thì Hắc Nhãn còn kém xa gã.
Nhưng nếu so với kỹ thuật giết người thì Hắc Nhãn lại mạnh hơn gã nhiều. Nếu Hắc Nhãn có công phu của gã thì trước đó lúc giết kẻ người Khương đầu tiên sẽ không tốn sức như vậy.
Nhị Bản đạo nhân gạt đao Khương ra, chống một tay xuống đất, hai chân đá liên hoàn bốn năm lần vào ngực người Khương. Người Khương không né cũng không tránh, ngực bị đá trúng nhưng hai chân của y lại giống như bị khảm trên mặt đất, mọc rễ dưới chân, Nhị Bản đạo nhân đá bốn năm cước mà không thể lay động.
Tên người Khương này nổi giận lia ngang một đao, Nhị Bản đạo nhân xoay người tránh mũi đao, vai đụng vào người tên người Khương này, nhưng người Khương không nhúc nhích, ngược lại Nhị Bản đạo nhân còn bị sức mạnh của chính mình đụng lệch sang một bên.
Hắc Nhãn từ phía sau người Khương đi qua, hô to một tiếng: "Đánh vỡ đầu của ngươi."
Người Khương biết Hắc Nhãn không có binh khí, thiết thiên của Hắc Nhãn còn cắm trong cơ thể đồng bạn của y, cho nên y cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay trái lên che phía sau đầu mình. Bịch một tiếng... Hắc Nhãn đạp một cước vào háng người Khương.
Một cước này vừa ác vừa mạnh.
Người Khương toàn thân giống như mình đồng da sắt. Nghĩ chắc hồi nhỏ luyện công đã không ngừng bị đánh, sau 20 – 30 năm luyện công, lực độ bình thường đâu thể nào làm tổn hại y, cho dù y đứng bất động tại chỗ, tráng hán bình thường dồn sức đụng vào cũng chưa chắc có thể đụng ngã người này.
Những đệ tử người Khương của Thiên Môn Quán này từ nhỏ đã bắt đầu nhận được sự huấn luyện khác người, để rèn luyện huyết tính và ý chí chiến đấu của bọn họ, thời niên thiếu đã ném bọn họ đơn độc vào trong sơn động nhốt sói hoang, nếu đắc thủ giết dã lang thì được ra ngoài, nếu không giết được thì sẽ là cơm của sói hoang. Mỗi ngày bọn họ đều lấy côn bổng đánh lẫn nhau để luyện nhục thân, toàn thân gần như đều là những thứ giống như vết chai sần bị đánh ra.
Những người Khương của Thiên Môn Quán này bắt đầu tính từ nhỏ, mười người thì không đến 2 – 3 người có thể sống đến khi xuất sư. Dưới quán chủ Thiên Môn Quán có tả vệ kình pháp sứ, tịnh tam hồn sứ, tịnh thất phách sứ, những người này có ai không phải là giết ra đường sống từ những lần rơi vào thế tất chết.
Một thân gân cốt đó thật sự có thể nói là thiên chuy bách luyện.
Nhưng ai rảnh rỗi mà luyện háng?
Hắc Nhãn tập kích một cước này thật sự không tính là quang minh cỡ nào nhưng mà hiệu quả. Chỉ một cước, người Khương liền đứng thẳng đơ người lên, hai chân không tự chủ được kẹp chặt lại, khuôn mặt méo méo giống như trứng bị vỡ vậy... Hình như cũng không phải là giống như, chắc hẳn là trứng bị vỡ thật.
Hắc Nhãn đá một cước xong lập tức lui về phía sau. Gã không xác định liệu tên người Khương này có luyện cả háng hay không. Nhìn mức độ kẹp chặt hai chân của tên người Khương này, nếu gã không kịp thời thu chân lại, có thể chân của gã cũng bị kẹp đến mức biến dạng cũng không chừng.
"Muốn chết!"
Người Khương nổi giận gầm lên một tiếng, đi tới phía Hắc Nhãn với bước chân cực kỳ không được tự nhiên.
Hắc Nhãn lùi nhanh về phía sau, nghĩ hai năm qua quả thật đã hao hụt công phu, nếu chăm học khổ luyện như hồi nhỏ thì cũng không đến mức phải dùng chiêu trộm đào này. Cũng may tuy rằng trước đó gã bị đánh gãy xương sườn nhưng tốc độ di động cũng không chậm, tên người Khương kia chém liên tục hai đao cũng không thể chém trúng.
Nhị Bản đạo nhân từ một bên xông đến, nhuyễn kiếm xoáy ra một đóa kiếm hoa lấp loáng ở giữa không trung, nhắm thẳng đến sau gáy của người Khương. Khoảnh khắc kiếm kia sắp đâm trúng thì cổ áo của gã bỗng nhiên siết chặt lại, sau đó không tự chủ được bay về phía sau.
Một tên người Khương khác bước nhanh đến giơ tay túm lấy y phục của gã, ném gã ra ngoài. Nhị Bản đạo nhân bay xa khoảng hơn một trượng mới ngã xuống đất, lại còn là ngồi xuống đất. Giây phút đó Nhị Bản đạo nhân cảm thấy cái đuôi không tồn tại của mình cũng bị mình ngồi gãy luôn rồi, rõ ràng là không có đuôi nhưng lại cảm thấy đuôi đau muốn chết.
Gã người Khương bị Hắc Nhãn đánh lén một cước tên là Tước Âm. Gã người Khương túm lấy Nhị Bản đạo nhân ném ra ngoài tên là Thôn Tặc, hắn ta đi lên đỡ Thôn Tặc: "Thế nào?"
Tước Âm chỉ tay vào Hắc Nhãn: "Hắn đánh lén ta, giết hắn đi!"
Thôn Tặc đi nhanh về phía Hắc Nhãn, Hắc Nhãn vừa lui vừa nói: "Nói đánh vỡ đầu của hắn chứ không có nói đánh vỡ đầu gì, sao có thể tính là đánh lén được chứ? Đầu to và nhỏ đầu không phải đều là đầu à?"
Bản thân gã nói ra cũng không chắc chắn, dù sao thì bên dưới đầu to không có trứng.
Thôn Tặc giận dữ, đao Khương nhắm thẳng đến cổ họng Hắc Nhãn.
Keng một tiếng, một thanh trường kiếm đâm xéo đến, mũi kiếm chuẩn xác điểm trên mũi đao của đao Khương, bị lực độ của kiếm va vào, đao Khương đi sượt qua vai Hắc Nhãn. Trước mặt Hắc Nhãn lóe lên một bóng người, phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô đến, một kiếm đẩy đao Khương ra, chân phát lực người bay lên, hai chân liên tiếp đạp mấy cước trên ngực Thôn Tặc.
Giống như trước đó Nhị Bản đạp Tước Âm, Thôn Tặc căn bản là không định né tránh, liên tục đếm số cước, dấu chân in trên ngực áo của hắn ta rất dày, nhưng hắn ta lại không hề hấn chút nào.
"Yếu!"
Thôn Tặc nhìn về phía Chu Đông Ngô, chém một đao xuống.
Trong khoảnh khắc đao chém xuống Chu Đông Ngô xoay trường kiếm, kiếm hoa nở rộ cổ tay Thôn Tặc. Một tiếng phập nhỏ vang lên, cổ tay của Thôn Tặc bị kiếm hoa cắt đứt, kiếm hoa lấp loáng, huyết hoa rực rỡ, lại có một mỹ cảm rất khác.
Cổ tay bị cắt đứt, Thôn Tặc không cầm được đao Khương nặng nề như vậy nữa, hắn ta buông tay ra, đao Khương rơi xuống, tay trái duỗi về phía trước túm lấy đao, mũi đao lia ngang ra. Chu Đông Ngô một kiếm đắc thủ muốn tiến lên phía trước, đao Khương lia đến, cắt ra một đường vừa dài vừa thẳng trên ngực hắn ta, cắt rách áo, mũi đao lướt qua, mang ra một vệt máu.
Sau khi máu trên mũi đao bắn ra, một đao này cắt ra một đường máu ngang ngực Chu Đông Ngô.
Hắc Nhãn một cước đá ngang vào chuôi của trường kiếm trên tay phải Chu Đông Ngô, Chu Đông Ngô cũng không ngờ Hắc Nhãn sẽ làm như vậy, tay chưa kịp cầm vào thì trường kiếm bắn nhanh đi.
Thôn Tặc chắn ngang trường đao trước ngực mình, thanh kiếm kia đập thật mạnh vào đao Khương.
"Nhị Bản!"
Đúng thời khắc này Hắc Nhãn hô một tiếng: "Đâm lưng hắn!"
Thôn Tặc thay đổi sắc mặt, lập tức quay người lại.
Bịch!
Hắc Nhãn đạp một cước vào háng của hắn ta.
Thôn Tặc nhảy về sau tránh đi, Hắc Nhãn ngay lập tức tung cước thứ hai nhưng không thể đá trúng, Thôn Tặc kẹp chặt hai chân nhảy lui về mấy bước. Tước Âm ở bên kia vẫn còn đang kẹp chặt hai chân.
"Đê tiện!"
Thôn Tặc tức giận mắng.
Hắc Nhãn đã kéo Chu Đông Ngô về phía sau, một đao kia cực kỳ hung ác, nếu không phải Chu Đông Ngô lập tức lui về phía sau khi đao lia ngang tới, một đao kia đã chém hắn ta thành hai đoạn từ chỗ ngực rồi. Mặc dù kịp thời tránh được nhưng vết thương do một đao này để lại vẫn rất đáng sợ. Một đường đao thẳng tắp chỉnh tề từ ngực trái đến ngực phải, máu nhanh chóng đã nhuộm đỏ áo trắng trước ngực Chu Đông Ngô.
"Kiếm trận!"
Đúng lúc này, 7 – 8 gã đệ tử của Thiếu Niên Đường chạy đến chi viện, 7 – 8 thanh trường kiếm tạo thành kiếm trận. Những thiếu niên này tập luyện cùng nhau từ nhỏ, phối hợp kiếm trận không có một kẽ hở, giống như bánh xe chuyển động tuần hoàn không ngừng nghỉ, giống như nước Trường Giang và Hoàng Hà tuôn chảy không dứt, 7 – 8 người dùng kiếm trận ép hai người Thôn Tặc và Tước Âm bức không ngừng lui về phía sau. Người Khương khổ luyện gân cốt, cũng khổ luyện sức mạnh, nhưng hai chân là căn nguyên của sức mạnh, lúc này hai người bọn họ đừng nói đến hai chân, hai chân đều không quá thuận tiện.
"Phế vật!"
Đúng lúc này lại có một tên người Khương đi qua, thanh đao Khương kia gần như rộng gấp đôi so với đao Khương của Thôn Tặc và Tước Âm, dài đến một xích, cho dù so với Mạch Đao của Đại Ninh tây cương Trọng Giáp thường dùng cũng lớn một chút.
Một đao lia ngang, 4 – 5 thanh trường kiếm liền gãy.
Rõ ràng mũi đao còn cách người một chút, nhưng mũi đao lướt qua, đệ tử Thiếu Niên Đường đứng gần nhất cảm thấy trong khoảnh khắc đó mặt của mình cũng bị cắt rách.
"Lui ra!"
Tên người Khương đến sau hô to một tiếng, hai người Thôn Tặc và Tước Âm kẹp chân lui về phía sau, động tác nhất trí đến mức thần kỳ.
"Sư huynh cẩn thận, tên mắt mù kia rất âm độc."
Hắc Nhãn vừa nghe liền tức điên lên: "Con mẹ nó ngươi mới là tên mắt mù."
Tên người Khương đến sau kia ừ một tiếng nhưng mà cũng không để tâm, một mình y tiến lên, 7 – 8 đệ tử Thiếu Niên Đường không thể ngăn cả. Chỉ hai đao mà thôi, trường kiếm của tất cả đệ tử Thiếu Niên Đường đều bị làm chém gãy.
Kiếm gãy, kiếm trận vỡ.
Người Khương một đao bổ phanh lồng ngực của gã đệ tử Thiếu Niên Đường trước mặt, một đao nữa cắt đứt cổ một gã đệ tử Thiếu Niên Đường khác, giết tan kiếm trận, đi nhanh về phía Hắc Nhãn.
"Đạo giả, chết!"
Đao Khương mang theo tiếng xé gió lao đến, Hắc Nhãn đưa tay đẩy Chu Đông Ngô đã bị thương ra, nhưng bản thân gã thì không kịp tránh nữa. Tên người Khương này còn cường đại hơn, hung hãn hơn hai tên trước đó, y là đại sư huynh của tịnh thất phách sứ.
Thi Cẩu.
Đao Khương lao đến phía trước cổ Hắc Nhãn trong nháy mắt, thời khắc này dường như Hắc Nhãn đã nhìn thấy bầu trời tối đen.
Một tia chớp màu đen theo xẹt qua bên tai Hắc Nhãn, đánh vào đao Khương của Thi Cẩu keng một tiếng. Một đao này của Thi Cẩu có thể chém vỡ bia đá, mà tia chớp màu đen vừa bay tới lại đánh văng một đao này, thời khắc đó Thi Cẩu cảm thấy hổ khẩu của mình cũng đau nhức từng hồi.
Hắc Nhãn ngây người ra, quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy vị đại tướng quân trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng kia đang sải bước đến. Hắn không dẫn theo thiên quân vạn mã nhưng lại có uy của thiên quân vạn mã.