Thi Cẩu vẫn luôn rất tự tin về đao của mình.
Cho đến khi một thanh phi đao này xuất hiện ở trước mặt.
Thanh trường đao màu đen đó giống như tia chớp lóe lên, đao bay xa tận mấy trượng nhưng lại tới trong nháy mắt. Khoảnh khắc tiếp xúc với đao Khương của y là y biết thực lực của người mạnh hơn hai gã người Ninh mà mình vừa mới đối mặt.
Sau khi hắc tuyến đao đẩy lùi Thi Cẩu, Thẩm Lãnh đã đi nhanh đến. Hắn không có cố ý luyện thân pháp khinh công gì đó, với cường độ cơ thể của hắn nếu muốn luyện thành thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt như Trà Nhi thì thật sự khó khăn, tốc độ của hắn hoàn toàn là vì sự bùng nổ sức mạnh.
Sải bước lớn, chân đạp một cái, nền đất đông lạnh cũng có thể bị đạp vỡ, một bước dài hơn một trượng.
Vù một tiếng, Thẩm Lãnh lướt qua bên cạnh Hắc Nhãn, Hắc Nhãn chỉ cảm thấy có một bàn tay to chộp vào vai của mình quăng ra sau, gã còn chưa có phản ứng gì đã bị Thẩm Lãnh ném về phía sau.
"Ông nội ngươi..."
Ba chữ này được nói ra phi trong lúc đang bay, phía sau còn mấy chữ nữa nhưng vì đặt mông ngồi dưới đất nên không thể nói rõ ràng.
Thẩm Lãnh vung một cú đấm đánh vào mặt Thi Cẩu, không màu mè, cũng không thể nói là đẹp đẽ cỡ nào, chỉ là một cú đấm vô cùng đơn giản. Nếu là khách giang hồ ra tay thì một cú đấm này có thể sẽ dấu giếm bao nhiêu kiểu biến hóa, thế nhưng đao pháp, quyền pháp của Thẩm Lãnh từ trước đến nay đều có rất ít biến hóa, bởi vì không cần thiết.
Nhanh, và hung.
Đao của Thi Cẩu bị đập văng về phía sau, lúc đao trở lại thì Thẩm Lãnh đã đến trước người y, tay phải cầm đao muốn chặt đứt cánh tay của Thẩm Lãnh nhưng đã không kịp, y nâng tay trái lên che trước ngực mình, lòng bàn tay hướng ra ngoài, cản trở chuẩn xác, một quyền này đánh vào lòng bàn tay trái của y. Trong khoảnh khắc va chạm, Thi Cẩu xòe bàn tay ra rồi nắm lại muốn giữ chặt nắm đấm kia, nhưng mà... lại không kịp.
Bịch một tiếng, mu bàn tay của y đập vào ngực, sức mạnh của một quyền kia lại giống như xuyên qua bàn tay của y, sau đó lại xuyên qua ngực của y.
Y bách luyện gân cốt, nhưng một quyền này lại giống như thẳng thừng sỉ nhục ba mươi năm khổ tu của y.
Người Thi Cẩu lui về phía sau, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tay phải cầm đao chém ngang thẳng đến cổ họng Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh khẽ vặn nửa người trên, vốn là hướng mặt về phía Thi Cẩu, khoảnh khắc khi đao tới hắn dùng một chân làm trụ xoay người về phía sau đồng thời cúi người, đao Khương chém ngang sượt qua lưng hắn.
Nhưng mà Thẩm Lãnh không phải chỉ đơn thuần là né tránh một đao, một người không chịu thiệt như hắn làm sao có thể chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Hắn cúi người đồng thời đạp chân kia ra, đạp một cước vào bụng Thi Cẩu, một cước này đã đạp Thi Cẩu ngã ngửa về sau.
Thẩm Lãnh cúi người nhặt hắc tuyến đao vừa rơi xuống đất lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
"Chiến binh?"
Thi Cẩu đứng lên sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Kiểu đấu pháp trực tiếp này là quyền pháp của chiến binh Đại Ninh. Thiên Môn Quán của bọn họ ở Hậu Khuyết quốc. Hậu Khuyết quốc tiếp giáp biên cương tây bắc Đại Ninh, dưới chân núi Thiên Môn, nơi xây dựng Thiên Môn Quán không xa chính là biên quan của Hậu Khuyết quốc. Để rèn luyện kỹ thuật giết người của bọn họ, suốt nhiều năm qua sư phụ của bọn họ vẫn luôn sắp xếp cho bọn họ xuống núi tìm kiếm đối thủ, mà đối thủ tốt nhất bọn họ có thể tìm kiếm chính là thám báo Hậu Khuyết quốc và biên quân Đại Ninh.
Những người như bọn họ chẳng thèm quan tâm là người Hậu Khuyết hay là người Ninh, sau khi xuống núi Thiên Môn là chuyên môn tìm thám báo của Hậu Khuyết quốc và biên quân Ninh quốc chém giết. Đối với bọn họ mà nói thám báo của Hậu Khuyết quốc căn bản không tính là gì, mà thám báo của biên quân Ninh quả thực khiến người ta hưng phấn, mỗi một người đều rất mạnh, mỗi một người đều không chịu thua.
Khi y nói ra hai chữ "chiến binh" thì trong ánh mắt của Thẩm Lãnh cũng ngập tràn sát ý, nếu chưa từng tiếp xúc, nếu chưa từng giết thì làm sao người Khương biết đấu pháp của chiến binh?
"Đáng chết."
Thẩm Lãnh cất bước đi về phía trước, hắc tuyến đao từ trên chém xuống.
Trực đao của Đại Ninh là loại đao cầm bằng hai tay, thế lớn lực trầm và còn vô cùng sắc bén, nhưng phần lớn thời gian Thẩm Lãnh đều cầm đao bằng một tay, loại đao có thể khiến Thẩm Lãnh cầm bằng hai tay cũng đủ để chứng tỏ sự coi trọng của Thẩm Lãnh.
Thi Cẩu lập tức giơ đao Khương lên cản lại, một tiếng keng giòn vang. Thi Cẩu bị lực chấn khổng lồ này ép phải chùng hai chân xuống một chút, bụi đất dưới lòng bàn chân đều bị đập bắn tung lên.
Thi Cẩu đỡ một đao này, sự tự tin của ba mươi năm luyện công đã sụp đổ ngay tại thời khắc này.
Các đối thủ trước đó, tên đạo nhân kia thoạt nhìn võ nghệ không tầm thường nhưng lại vụng về, không biết giết người, cái tên mắt có vấn đề kia biết giết người nhưng thực lực lại bình thường, cho nên y cũng không có chút áp lực nào cả. Nhưng mà người trước mặt này thì bất kể là võ nghệ hay kỹ thuật giết người, hay là kiểu sát khí khiến người ta sợ hãi đó đều mạnh đến mức không thể nào khiến y có được sự tự tin như lúc trước.
Sau khi đỡ được một đao Thi Cẩu lập tức lui về phía sau, hai tay giơ đao chống đỡ, cho nên sau một đòn này là hổ khẩu ở hai bàn tay đều bị đau.
Y lui về phía sau, tay trái của Thẩm Lãnh duỗi tới túm lấy cổ áo của y. Thi Cẩu kinh hãi, đao để ngang cắt xuống dưới, đồng thời hai chân phát lực hướng về sau. Sức lực của hai người lớn cỡ nào chứ, y phục làm sao có thể chịu được, y phục bị xé rách kêu rẹt một tiếng, Thi Cẩu lui được về phía sau. Giây phút y phục bị xé rách, những hình xăm chi chít ở nửa thân trên lộ ra khiến người ta nhìn mà da đầu run lên.
Y thích giết người, cũng muốn ghi chép lại mỗi một người mà mình từng giết cho nên giết một người xăm một chữ, trên người y dày đặc toàn là ký tự, đều là mạng người.
Thi Cẩu cúi đầu nhìn người mình. Vẫn chưa hết mùa đông, gió lạnh vẫn còn nhưng y cởi trần cũng không cảm thấy gió lạnh thấu xương. Núi Thiên Môn quanh năm phủ tuyết, bọn họ từ nhỏ đã để mình trần huấn luyện trong tuyết lạnh nên chịu được rét lạnh tốt hơn người bình thường rất nhiều. Thứ khiến cảm thấy lạnh không phải thời tiết, mà là sát khí của đối thủ.
"Người Ninh rất thiện chiến."
Thi Cẩu thở ra một hơi thật dài.
Thẩm Lãnh vẫn đi nhanh về phía trước: "Người Ninh rất giỏi giết người, kẻ xâm phạm Ninh đều phải giết."
Thi Cẩu hừ một tiếng, một đao bổ xuống, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh từ dưới đâm lên nghênh đón một đao kia, hai thanh đao chạm vào nhau ở giữa không trung, một chuỗi đốm lửa tóe ra. Hai đao va chạm, cánh tay phải của Thi Cẩu văng về phía sau, thanh đao Khương nặng nề khổng lồ kia gãy rời làm hai nửa sau một tiếng giòn vang, nửa thanh đao bay ra ngoài, nửa thanh đao còn lại nằm trong tay y.
Không chút do dự, y đập đoạn đao gãy trong tay về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh một đao chém bay đoạn đao gãy, đoạn đao kia xoay tròn bay ra xa, đâm xuống mặt đất phập một tiếng.
Thi Cẩu lại lui về phía sau mấy bước, mắt nhìn chằm chằm vào hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh.
"Ngươi chẳng qua là ỷ vào đao tốt."
Thẩm Lãnh nhướn đầu lông mày lên: "Vậy thì cho ngươi dùng."
Hắc tuyến đao của hắn rời khỏi tay, như một luồng ánh sáng màu đen bay thẳng đến Thi Cẩu. Hai chân Thi Cẩu trầm xuống, khi hắc tuyến đao bay đến trước người y liền nghiêng người tránh đi, đao bay sượt qua bả vai y, cùng lúc đó y giơ tay phải túm lấy chuôi đao của hắc tuyến đao.
"Chính ngươi muốn chết..."
Câu phía sau còn chưa nói ra, sắc mặt Thi Cẩu bỗng biến đổi.
Nặng quá!
Ngay khi cầm lấy chuôi đao, thân thể của y đã bị sức mạnh trên hắc tuyến đao kéo dịch về phía sau, thế mà lại không thể giữ được hắc tuyến đao. Thẩm Lãnh đạp một cước vào vai Thi Cẩu, một cước này lực độ cương mãnh hung hãn, Thi Cẩu lộn ngược bay ra ngoài, cuối cùng vẫn không thể cầm được thanh hắc tuyến đao kia.
Thẩm Lãnh đi qua lấy lại hắc tuyến đao: "Cho ngươi, ngươi nhận được không?"
Cùng lúc này, Tào An Thanh vốn dĩ ngồi trong lương đình nhàn nhã xem cuộc kịch liệt chiến đấu giữa thủ hạ và người của Lưu Vân Hội, tâm trạng của y coi như không tệ. Y tự nhận là mình diệu tính vô song, đoán được sẽ có người đuổi theo cho nên mai phục trước, quả nhiên người của Lưu Vân Hội bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng ngay giây phút Thẩm Lãnh xuất hiện trong tầm mắt Tào An Thanh, y cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên toàn thân đều giãn ra. Hơi lạnh của mùa đông theo từng lỗ chân lông luồn vào trong thân thể của y, làm cho y không tự chủ được rùng mình một cái.
"Thẩm Lãnh!"
Tào An Thanh không hề do dự, đâu còn dám tiếp tục ngồi trong lương đình tỏ vẻ ta đây. Y đứng lên chạy vội ra khỏi lương đình, leo lên ngựa lao về hướng tây bắc. Lúc này tất cả mọi người đều đang chém giết, không có ai chú ý tới y.
Thi Cẩu cúi đầu nhìn tay phải của mình, lòng bàn tay toàn là máu, đó là cái giá khi muốn túm lấy thanh hắc tuyến đao kia. Bản thân hắc tuyến đao đã nặng nề, cộng thêm lực ném của Thẩm Lãnh lại càng là thế mạnh, y cưỡng hành muốn nắm lấy đao, lòng bàn tay đều bị cứa rách, da thịt đều toác ra, máu nhớp nháp dính đầy tay.
"Tước Âm, Thôn Tặc!"
Thi Cẩu quay đầu lại hô một tiếng.
Những kẻ người Khương kia còn đang chiến đấu kịch liệt với Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường đồng thời quay đầu lại nhìn về phía y, Thi Cẩu lớn tiếng nói: "Các ngươi đi!"
Tất cả năm tên người Khương khác đều ngây ngẩn: "Sư huynh?!"
Thi Cẩu quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh nhưng không nói chuyện với Thẩm Lãnh.
"Các ngươi đi ngay lập tức, về núi Thiên Môn, đời này đừng vào đất Ninh nữa."
Tước Âm vội xông lên: "Để ta giúp huynh!"
"Cút!"
Thi Cẩu nổi giận gầm lên một tiếng.
"Đối thủ của ta, ta tự đánh."
Y giơ tay lên quơ quơ về phía sau: "Cút nhanh, nếu không đi thì ta sẽ giết các ngươi trước."
Tước Âm đang chạy lên liền dừng chân lại, nhìn về phía những người khác theo bản năng. Năm người nhìn nhau, đều không dám cãi lại mệnh lệnh của sư huynh, sau khi lao ra ngoài liền lên ngựa đuổi theo hướng Tào An Thanh bỏ chạy.
Thi Cẩu hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật mạnh.
Y cúi đầu nhìn những hình xăm trên người mình: "Ta giết một người xăm một chữ, trên người có phong hồn của hơn trăm người, tại sao sát khí của ngươi lại nặng hơn ta?"
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại: "Trăm người mà thôi, sao mà tự tin vậy."
Hắn sải bước đi về phía trước, Thi Cẩu nổi giận gầm lên một tiếng, tung một cú đấm về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cắm hắc tuyến đao xuống đất, cũng tung một cú đấm về phía Thi Cẩu, quyền phải của hai người hung hãn đụng vào nhau ở giữa không trung, trong khoảnh khắc đánh trúng, tựa như nghe thấy tiếng xương nứt vỡ.
Rắc một tiếng.
Xương cánh tay của Thi Cẩu bị gãy đâm rách huyết nhục, nửa đoạn xương đâm ra ngoài, trên xương vẫn còn dính thịt.
Thẩm Lãnh bước một bước đến trước mặt Thi Cẩu: "So đao với ta, lấy đao thắng ngươi, so quyền với ta, lấy quyền giết ngươi!"
Bịch!
Thẩm Lãnh nện một cú đấm vào ngực Thi Cẩu. Một quyền này mang theo thù hận và phẫn nộ vì Thanh Quả đạo nhân bị giết, một quyền này mang theo uy cùng lực của Đại Ninh không thể xâm phạm. Nắm đấm đánh vào ngực Thi Cẩu, sau lưng Thi Cẩu lập tức nổi lên một cục u lớn.
Thi Cẩu hét lên một tiếng, Thẩm Lãnh lập tức bóp cổ y, cứng rắn ép tiếng hét bị nuốt trở lại.
"Các ngươi giết người ở Trường An, ký tự viết trên trán người chết là có ý gì?" Thẩm Lãnh hỏi.
Thi Cẩu đau đến mức mặt cũng méo mó, trả lời một câu theo bản năng: "Phong hồn."
"Phong hồn?"
Nộ ý trong ánh mắt Thẩm Lãnh tăng vọt.
"Những kẻ tà ma ngoại đạo các ngươi giết người mà còn muốn phong hồn, hôm nay ta cũng cho ngươi hồn phi phách tán."
Thẩm Lãnh một tay bóp cổ Thi Cẩu, chân phát lực, nguồn sức mạnh khủng khiếp ấy bùng phát, đất dưới lòng bàn chân bị nghiền nát bắn tung lên. Hắn bước một bước dài đến hơn một trượng, một cánh tay túm cổ Thi Cẩu xông ra ngoài, cánh tay ở giữa không trung đột nhiên đẩy mạnh một cái về phía trước, sau một tiếng trầm đục, đầu của Thi Cẩu đập mạnh vào một thân cây đại thụ, trực tiếp bị đập tan tành, đầu nổ tung, chất đỏ chất trắng bắn ra bốn phía.
Thẩm Lãnh đáp xuống đất, buông tay, thi thể đã bị đập mất cả đầu cũng rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc đầu Thi Cẩu đập vào thân cây, đất ở một bên đại thụ nứt ra, từng cái rễ cây từ trong đất ló ra, đất vụn bay tán loạn, đại thụ càng lúc càng nghiêng nhiều hơn rồi đổ rầm xuống.