Thi Cẩu bị giết, mấy người Khương còn lại đã bỏ chạy, hơn phân nửa thủ hạ của Tào An Thanh bị đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường chém giết, thôn nhỏ vốn yên tĩnh này nghênh đón một cuộc giết chóc. Các bách tính nghe thấy tiếng động mở cửa ra nhìn, bởi vì giết chóc cho nên không dám tùy tiện ra ngoài, không có bao nhiêu người bình thường dám đối diện với việc giết chóc không liên quan đến mình, nhưng có người dám.
Một lão hán nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi cầm một thanh trường đao trong tay bước đến, một mình chặn ở giữa đường, những tên sát thủ đang muốn bỏ chạy kia bị ông ta chặn lại. Ông ta nhìn cũng không cường tráng, nhưng dường như ông ta lại có một khí thế không thể đánh bại đích, điều này rất mâu thuẫn, thật sự rất mâu thuẫn. Tuy rằng khí thế đó cũng không quá lớn nhưng lại khiến người ta đổi sắc mặt.
"Dừng tay hết!"
Lão hán lớn tiếng hô một câu: "Tất cả mọi người bỏ binh khí xuống."
Những tên thủ hạ của Tào An Thanh dừng lại, mỗi một người nhìn về phía lão hán đều có chút kinh sợ, có chút nghi hoặc. Nếu như là một người bình thường thì làm sao dám chặn trước mặt bọn họ, nhưng lão hán đó nhìn có vẻ như đi còn không vững, mặt vàng vọt gầy gò, nhìn thế nào cũng không giống một võ giả.
"Ngươi là ai?"
"Cút ra!"
Có người nói nhưng lại không dám tiến lên thăm dò đầu tiên.
"Ta là lí chính của thôn này."
Lão hán đứng ở đó, cố gắng đứng thẳng tấm lưng hơi còng một chút.
"Ban ngày ban mặt các ngươi hành hung giết người, đều không được đi."
Một tên sát thủ nổi giận, tiến lên liền chém một đao: "Một tên lí chính, ngươi cũng dám chặn đường?"
Trong ánh mắt của lão hán lóe lên một tia sợ hãi nhưng vẫn không lùi.
Keng một tiếng, đao của tên sát thủ kia bị đánh bay ra ngoài, nhưng người ra tay không phải lão hán kia mà là Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi nhanh đến, một đao đánh bay đao của sát thủ, một đao nữa chém người ngã xuống đất.
Hắn vươn tay ra đưa thiết bài đại tướng quân treo trên đai lưng cho lão hán: "Ta là tướng quân chiến binh Đại Ninh Thẩm Lãnh, đang đuổi bắt cường đạo."
Lão hán nhận lấy thiết bài nhìn kỹ một chút, sợ là mình nhìn lầm, lại dụi mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy thiết bài đại tướng quân cho nên có chút nghi hoặc, sau đó ông ta nhìn rõ hắc tuyến đao trong tay Thẩm Lãnh, kiểu mẫu giống y đúc đao trong tay ông ta. Đao của ông ta là huyện thừa đại nhân của huyện này tự tay đeo trên đai lưng của ông ta, nó không chỉ tượng trưng cho vinh dự mà còn cả tín nhiệm nữa.
"Lão nhân gia lui lại đi."
Thẩm Lãnh giơ hắc tuyến đao lên, nhưng lão hán lại không lui xuống.
"Ta không thể lui."
Lão hán hít sâu một hơi, cầm đao đứng sóng vai với Thẩm Lãnh.
"Ta là người cầm đao hợp pháp duy nhất ở thôn này. Đại tướng quân biết cầm đao hợp pháp với ta mà nói có ý nghĩ như thế nào không? Đao ở trong tay ta không phải hung khí, mà là sức mạnh để ta bảo vệ quốc pháp, bảo vệ thôn này. Nếu hôm nay ta lui, ngày khác lại có tình huống như vậy thì ta vẫn sẽ lui. Cho dù ta chết cũng phải dùng cái chết của ta để nói với tất cả người trong thôn, người có tư cách cầm thanh đao này bảo vệ thôn đều sẽ không lùi bước."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, gật đầu: "Vậy ông đi theo đằng sau ta."
Lão hán ngẩn ra.
"Ta là đại tướng quân, phải xung phong ở phía trước, ông cầm hoành đao, đó là quân nhân, quân nhân thì phải phục tùng mệnh lệnh."
"Vâng!"
Lão hán nắm chặt hoành đao: "Ta ở phía sau đại tướng quân!"
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, lần đầu tiên dẫn binh như thế này, cho dù là người đã tung hoành vô số lần trên sa trường như hắn cũng cảm thấy hơi căng thẳng, cũng có chút tự hào. Đây là binh lính lớn tuổi nhất mà hắn từng dẫn, cũng là binh lính không biết đánh nhất, nhưng đó vẫn là binh của Đại Ninh.
Người Khương đều đã bỏ chạy, những người còn lại chưa kịp chạy đều là người của Tào An Thanh. Những người này vốn là vì tiền mà tụ tập với nhau, đều không có tín nhiệm lẫn nhau chứ đừng nói gì đến đoàn kết. Lúc này thấy Thẩm Lãnh và lão hán chặn đường, bọn họ chỉ nghĩ một già một trẻ kia dễ đánh hơn hơn mười gã áo trắng của Lưu Vân Hội ở phía sau, cho nên hô hào xông lên.
"Hai tay cầm đao!"
Thẩm Lãnh đi nhanh về phía trước, một đao chém đầu tên sát thủ trước mặt. Rõ ràng tên sát thủ kia ra tay trước hắn nhưng lại chậm, đao của kẻ thù chỉ vừa mới giơ lên là đao của Thẩm Lãnh đã đến trước, đao chém bay một nửa hộp sọ của hắn ta.
"Vâng, hai tay cầm đao!"
Lão hán đi sát phía sau Thẩm Lãnh, lập tức dùng hai tay nắm thật chặt chuôi đao.
Thẩm Lãnh đạp một cước vào bụng dưới của kẻ thù ở trước mặt, người kia đau đến mức cong gật người lại, Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Giơ đao!"
Lão hán ở phía sau lập tức giơ hoành đao lên cao.
"Giết!"
Thẩm Lãnh ấn cổ kẻ thù bị đánh trúng đẩy ra sau, người nọ lảo đảo đến trước người lão hán, lão hán căn bản không kịp nghĩ nhiều, sau khi Thẩm Lãnh nói ra một chữ "giết", trong chớp mắt cũng hô theo một tiếng: "Giết!"
Một đao chém xuống.
Đó là một thanh hoành đao chế thức bình thường nhất của chiến binh Đại Ninh, ông ta đã đeo nhiều năm, ngoại trừ mỗi ngày lau ra thì chưa từng rút ra khỏi vỏ vì người khác, tất nhiên cũng sẽ chưa từng có chuyện giết người. Ông ta từng nói với bách tính trong thôn vô số lần, đao này khiến ông ta an tâm, trong thôn mỗi ngày đều thái bình vô sự mới tốt, ông ta mong là vĩnh viễn sẽ không thật sự rút thanh đao này ra để giết người.
Đao ở trên người ông ta nhiều năm mà vẫn mới tinh, không có một chút hoen gỉ nào.
Nhưng bây giờ ông ta đã giết người.
Một đao kia dồn rất nhiều sức lực, một đao chém đứt cổ kẻ thù.
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn ông ta một cái, sắc mặt lão hán trắng bệch.
Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao của mình gõ vào lồng ngực lão hán: "Bây giờ ông là một chiến binh Đại Ninh đủ tiêu chuẩn rồi."
Hắn xoay người nhìn về phía những kẻ địch kia: "Nhưng các ngươi không phải người Ninh đủ tiêu chuẩn."
"Xông ra!"
Một tên sát thủ gào thét lao lên phía trước, hắn ta không dám lao vào Thẩm Lãnh, mà là lao tới phía lão hán. Lão hán vừa mới giết người lúc này mới phản ứng lại, sợ tới mức tay run lên, kẻ kia lao đến trước mặt lão hán, Thẩm Lãnh đạp một cước vào lưng kẻ đó, hắn ta ngã dưới chân lão hán bụp một tiếng.
"Đao đâu?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại hô một tiếng.
Lão hán ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, sau đó đâm một đao xuống.
"Đao ở trong tay!"
Thẩm Lãnh cười to, xoay người đối mặt với đàn sói: "Mỗi một thanh hoành đao đều nên khiến cho kẻ thù khiếp sợ. Từ giờ trở đi, hoành đao của ông đã uống máu của kẻ thù, đao ở trên tay ông, đao ở trong thôn này, không người nào dám tới xâm phạm, người không dám tới, quỷ cũng không dám tới."
"Vâng!"
Mặt lão hán đỏ lên, bước chân cũng không còn do dự nữa, Thẩm Lãnh tiến lên, ông ta cũng tiến lên.
"Bên trái xuất đao!"
Hô một tiếng, lão hán lập tức bổ một đao sang bên trái, cũng không quản bên trái có kẻ thù hay không, Thẩm Lãnh chính là quân lệnh. Lão hán chém một đao, người vừa muốn đánh lén ông ta liền bị một đao này dọa sợ không dám tới gần.
"Vẫn là bên trái, chém ngang!"
Thẩm Lãnh một đao chém ngã kẻ thù trước mặt, đồng thời hô to một tiếng.
Lão hán chém ngang một đao ra, người vừa mới định đánh lén ông ta lại bị bức lui. Mỗi lần có người tới gần lão hán, Thẩm Lãnh đều có thể phát hiện trước, nhắc nhở lão hán hoặc chém ngang hoặc chém dọc trước khi những người này ra tay, thế mà lại cực kỳ kịp thời.
Những kẻ thù kia đều có thân thủ không kém, nhưng được Thẩm Lãnh nhắc nhở, lão hán theo Thẩm Lãnh giết lên phía trước 7 – 8 bước mà lại không bị thương.
"Lí chính, chúng ta tới rồi!"
"Trần lão đầu, chúng ta tới rồi!"
"Trần bá, chúng ta tới rồi!"
Đúng lúc này, người trong thôn ùa ra càng lúc càng đông, những người đó đều là các hương thân của lão hán. Đám nhóc trẻ khỏe mạnh cường tráng xông lên trước nhất, trong tay cầm côn bổng, cầm xẻng, cầm chổi. Thôn dân trước đó vốn trốn ở cửa chỉ dám lén nhìn chứ không dám ra ngoài lúc này đều đi ra, bọn họ giống như thủy triều bao vây những tên sát thủ kia.
Hai mươi mấy tên sát thủ còn lại vốn đã bị chặn đường, phía trước là Thẩm Lãnh, phía sau là áo trắng Lưu Vân Hội, trong tình hình thương vong thảm trọng chỉ có thể xông về trước, nhưng mà bây giờ căn bản cũng không có lộ để chạy nữa. Trái phải trước sau tất cả đều là người, các hương thân phụ lão chen nhau tới.
"Vứt đao!"
Thẩm Lãnh hét to một tiếng.
Những tên sát thủ kia nhìn nhau, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, vứt đao có lẽ còn giữ được mạng sống, tiếp tục đánh thì tất cả mọi người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Lúc này mới nhớ ra kẻ từng nói sẽ cho bọn họ một khoản tiền lớn kia đã chạy trốn rồi, đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng nữa. Đương nhiên kẻ đó cũng sẽ không trở lại cứu bọn họ, chỉ còn lại đám người bọn họ đang liều mạng, nhưng liều mạng vì cái gì?
Có người ném đao xuống đất, vẻ mặt suy sụp.
Người đầu tiên ném đao, rất nhanh chóng đã có người thứ hai, người thứ ba, từ bỏ dễ lan truyền hơn chấp nhất, bọn họ ai nấy đều ném đao trong tay xuống đất, nhìn những lão bách tính cầm đủ loại vũ khí trong tay chung quanh mà lại cảm thấy sợ. Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy sợ những người bình thường này.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai lão hán: "Ông đã bao vây tất cả bọn họ, chung quanh đều là người của ông, cho nên đây là quân công của ông, những người này giao cho ông, bây giờ ông quyết định xử trí như thế nào."
"Ta?"
Lão hán nhìn Thẩm Lãnh, lại nhìn những tên sát thủ kia, bỗng nhiên hít sâu một hơi, dùng hết sức lực hô to một tiếng: "Quỳ xuống! Quỳ xuống trước đao của ta!"
Các bách tính xông lên trói những người quỳ xuống lại, trói chặt cứng.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Hắc Nhãn nhìn, đưa cho Hắc Nhãn một cái hộp nhỏ: "Bị thương rồi?"
Hắc Nhãn cười khổ ngồi xuống: "Nội thương, thuốc này của ngươi dùng được chứ?"
Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh gã: "Nội thương à, ngoại thương miễn phí thuốc, nội thương phải thêm tiền mua thuốc."
Hắc Nhãn: "Tình huynh đệ đâu?"
Thẩm Lãnh: "Tình huynh đệ ở đây, không có tình huynh đệ thì đã không bán cho ngươi biết chưa."
Hắc Nhãn liếc mắt nhìn hắn: "Con mẹ nó đau sắp chết rồi mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa."
Thẩm Lãnh thò tay ra ấn lên ngực Hắc Nhãn, Hắc Nhãn kêu đau một tiếng, Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã nói: "Đừng nhúc nhích!"
Hắc Nhãn: "Ngươi sờ ngực ta mà còn bảo ta đừng nhúc nhích?"
Thẩm Lãnh: "Nếu không thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn phối hợp?"
Hắc Nhãn: "..."
Thẩm Lãnh ấn tới ấn lui một lúc, lắc đầu: "Cũng được, chắc hẳn chỉ là nứt chứ không gãy."
Hắc Nhãn: "Ngươi ấn nữa là gãy rồi."
Thẩm Lãnh: "Nói bừa, đâu có nhạy cảm như vậy."
Hắc Nhãn: "Con mẹ nó chứ ta cảm thấy ngươi đang giở trò lưu manh."
Thẩm Lãnh bĩu môi, chỉ cái hộp nhỏ kia: "Mở ra đi, đây là thuốc uống, giảm đau."
Hắc Nhãn mở cái hộp nhỏ ra, thế mà bên trong lại là mấy viên kẹo.
"Kẹo?"
"Còn có thể có gì nữa. Ta ra ngoài quá vội không kịp mang túi da hươu, thuốc trị thương gì đó cũng không mang. Đây là kẹo của khuê nữ ta cho ta. Nó nói, nó hỏi mẹ nó là cha thường xuyên không về nhà là làm gì ở bên ngoài, mẹ nói là đánh nhau với người để xấu bảo vệ chúng con. Ca ca không cẩn thận đụng vào con cũng sẽ rất đau, mẹ nói ăn viên kẹo sẽ không đau nữa, con không nỡ ăn, giữ lại cho cha, sau này cha đau thì ăn một viên, mẹ nói là có tác dụng."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái: "Ngươi biết kẹo này đắt cỡ nào không? Một viên cũng không nỡ, đừng vội trả lại cho ta."
Hắc Nhãn cầm lấy một viên kẹo, thật cẩn thận bỏ vào trong ngực: "Không ăn, ta nhận một viên."
Gã tựa người về phía sau: "Thần kỳ, thật sự không quá đau nữa, sau này viên kẹo này chính là bùa hộ thân của ta."
Thẩm Lãnh ôm cái hộp nhỏ vào trong lòng, vỗ vỗ, có vẻ rất tự hào.
"Ngươi nói thuốc này có phải đệ nhất thần dược trên đời này không?"
"Phải!"
Hắc Nhãn cũng cười: "Đệ nhất thần dược trên đời."
Thẩm Lãnh: "Có phải vật báu vô giá không?"
"Phải!"
"Vậy tốt xấu ngươi cũng cho một chút chứ."
"..."