Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 956 - Chương 956: Trực Giác Nhạy Bén Của Quân Nhân

Chương 956: Trực giác nhạy bén của quân nhân Chương 956: Trực giác nhạy bén của quân nhân

Hai tên người Khương bị giết, một tên là kẻ thù giết Thanh Quả đạo nhân, một tên là đại sư huynh của tịnh thất phách sứ, tất cả năm tên còn lại đều trốn thoát, điều này dường như có chút không hợp lý. Cho dù là bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của đại sư huynh Thi Cẩu, nhưng vẫn không hợp lý.

"Chỉ có một khả năng."

Thẩm Lãnh nhìn Hắc Nhãn và phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô, hai người trơ mắt nhìn Thẩm Lãnh đợi hắn nói tiếp, nhưng Thẩm Lãnh lại xoay người đi mà không nói ra câu phía sau, thế nên thiếu chút nữa đã làm hai người bọn họ nghẹn chết. Hắc Nhãn bị nứt xương sườn, Chu Đông Ngô bị rách ngực, vết thương nặng như vậy cũng không tổn hại lớn bằng việc Thẩm Lãnh bỏ lại nửa câu nói đã bước đi.

"Có thể nói hết câu không?"

Hắc Nhãn đuổi theo phía sau Thẩm Lãnh hỏi.

"Hai người các ngươi đồng ý với ta một cái điều kiện thì ta sẽ nói."

Thẩm Lãnh nói mà còn không quay đầu lại, dường như đã đoán chắc mặc kệ là điều kiện gì thì Hắc Nhãn cũng sẽ đồng ý.

"Ngươi nói đi, điều kiện gì?"

Hắc Nhãn nói: "Chỉ cần không phải là bảo hai người chúng ta thị tẩm cho ngươi thì cái gì cũng được."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt: "Ngươi nghĩ cũng hay lắm... Cũng không có chuyện lớn gì, hai người các ngươi một người bị thương trong lồng ngực, một người bị thương ngoài lồng ngực, đều phải về Trường An trị liệu tĩnh dưỡng. Chỉ cần hai người các ngươi đồng ý với ta sáng sớm ngày mai về Trường An, ta sẽ nói cho ngươi biết khả năng duy nhất là gì."

"Phì!"

Hắc Nhãn nhìn Thẩm Lãnh bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc: "Về? Ngươi nằm mơ đấy hả?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Vậy thì thoai."

Hắc Nhãn lắc đầu: "Ngươi nói hay không nói thì ta cũng sẽ không về, chưa giết xong người Khương, tuyệt đối không trở về."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Chu Đông Ngô, Chu Đông Ngô thì lại trầm mặc.

Đương nhiên hắn ta cũng không muốn về, cứ trở về như vậy thì hắn ta không cam lòng, nhưng hắn ta cũng biết bây giờ với vết thương này của mình nếu cố chấp cùng Thẩm Lãnh bọn họ tiếp tục đuổi theo, chỉ sợ cũng không giúp được việc gì, có lẽ còn có thể trở thành gánh nặng nữa. Bởi vậy cho nên hắn ta chỉ có thể trầm mặc, bảo hắn ta tự nói ra hắn ta trở về là rất khó.

Hắc Nhãn liếc mắt nhìn Chu Đông Ngô một cái, trong nháy mắt liền hiểu được, gã cũng trở nên trầm mặc.

"Ta về."

Một hồi lâu sau, Chu Đông Ngô thở ra một hơi thật dài, nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ta về, nhưng ta phải giao hết những người của Thiếu Niên Đường do ta mang đến còn sống cho ngươi. Đây là thể diện của Lưu Vân Hội, ta mong từ đầu đến cuối đều có người của Thiếu Niên Đường tham dự."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."

Hắc Nhãn bỗng nhiên cười: "Ta cũng về vậy."

Chu Đông Ngô nói: "Ngươi có thể ở lại."

Hắc Nhãn liếc mắt nhìn hắn ta: "Huynh bị thương như thế này, trên đường về không có ai thay thuốc, không có ai chăm sóc cho huynh mà được à? Đừng quên, bây giờ ta là đại đương gia của Lưu Vân Hội, ta là phụ huynh của các huynh, huynh có có thể không gọi ta, nhưng ta cũng là bố huynh."

Chu Đông Ngô trừng mắt nhìn gã một cái rồi lắc đầu: "Một mình về cũng được."

Hắc Nhãn nói: "Được rồi, việc này không cần tranh cãi nữa, người trẻ tuổi giao cho Thẩm Lãnh, vậy mới có thể để cho bọn họ thể hội sâu hơn."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bây giờ có thể nói rồi chứ, lý do duy nhất mà ngươi nói."

"Nội tặc ngoại khấu."

Thẩm Lãnh nói: "Tào An Thanh đã chạy, năm kẻ người Khương kia cũng chạy theo, điều này chứng tỏ theo bọn họ thấy Tào An Thanh còn quan trọng hơn đại sư huynh Thi Cẩu của bọn họ. Một thái giám của Đông Cung, cho dù là người thân cận bên cạnh thái tử điện hạ, nhưng đối với người Khương mà nói có tính là gì? Bọn họ thà vứt bỏ đại sư huynh cũng phải đuổi theo Tào An Thanh, chỉ có thể chứng tỏ là Tào An Thanh quá quan trọng đối với bọn họ, không thể thiếu được."

Hắc Nhãn gật đầu: "Đại khái ta cũng đã nghĩ đến, nhưng ta không nghĩ đến ngoại khấu, chỉ nghĩ đến nội tặc."

Thẩm Lãnh nói: "Tào An Thanh có thể bỏ tiền ra mua sát thủ. Thiên hạ này có quá nhiều người tham tiền cho nên cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng người Khương hà tất phải để ý đến y? Tào An Thanh này quá hiểu Đại Ninh, nếu y rơi vào tay các nước Tây Vực, sẽ trở thành thượng khách của quân chủ các tiểu quốc Tây Vực căm thù Đại Ninh. Ta nghi ngờ người Khương đến Trường An đón Tào An Thanh là có mưu đồ lớn, đây cũng là lý do ta tại sao nhất định phải theo tới."

Tiểu Trương chân nhân nãy giờ vẫn đứng ở một bên ngây người ra. Lúc nãy nghe Thẩm Lãnh nói căn bản là nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng điều khiến nàng cảm thấy hơi hụt hẫng không phải là mình suy nghĩ không chu toàn, mà là Thẩm Lãnh không đơn thuần là vì nàng mới đuổi theo.

"Những tiểu quốc Tây Vực đó, có người nào dám đơn độc nhe răng trợn mắt ở trước mặt Đại Ninh?"

Thẩm Lãnh nói: "Cho dù cho bọn họ mười lá gan cũng không dám, nhưng con người thường hay không tự mình biết mình, giống như năm đó Lâm Việt quốc đã bị Đại Ninh tiêu diệt trước khi ta tòng quân vậy. Vị hoàng đế mất nước của Lâm Việt quốc đó hiện giờ còn ở trong ngõ Bát Bộ thành Trường An đó. Tại sao Lâm Việt bị diệt? Là vì hoàng đế mất nước Dương Ngọc tự tin đến mức mù quáng. Ông ta mà lại tự tin đến mức cho rằng dựa vào bản lãnh của ông ta có thể hình thành liên minh đối kháng Đại Ninh, ý đồ trở thành đại nhân vật có địa vị ngang bằng với bệ hạ."

Hắc Nhãn trở nên nghiêm túc: "Ngươi nghi ngờ các nước Tây Vực đang ngầm liên minh với nhau?"

"Bọn họ không lá gan đó."

Thẩm Lãnh uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Nếu không có thực lực cường đại mà bọn họ cho rằng có thể dựa vào, bọn họ tụ lại với nhau cũng không lá gan đó. Thổ Phiên? Hậu Khuyết? Hay là Lâu Nhiên? Những tiểu quốc Tây Vực này buộc lại với nhau thì có thể có bao nhiêu can đảm? Cho nên ta đoán nếu có liên minh, tất có người Hắc Vũ."

Hắc Nhãn nói: "Người Hắc Vũ vừa mới bị chúng ta đánh đau, mất mấy ngàn dặm đất, thù này đương nhiên bọn họ sẽ không nhịn."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nếu người Tây Vực cần có người tiếp thêm can đảm cho bọn họ. Đầu tiên là người Hắc Vũ, bởi vì bọn họ biết người Hắc Vũ và Đại Ninh là kẻ thù không đội trời chung, nếu còn có đồng lõa thì chắc là người An Tức."

Sắc mặt của Hắc Nhãn trở nên hơi kém: "Các nước Tây Vực tuy nhỏ nhưng giàu, An Tức hiếu chiến, Hắc Vũ thiện chiến, nếu những quốc gia này thật sự liên hợp với nhau, với binh của Tây Vực Đại Ninh..."

Gã lo lắng nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nói: "Ta cũng là sau khi ra khỏi Trường An mới nghĩ đến những điều này, cho nên trước đó đi ngang qua quân dịch trạm đã đặc biệt viết thư gửi về Trường An, tính thời gian hẳn là đã đến tay bệ hạ rồi."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Sẽ luôn có người không phục."

Hắc Nhãn vẫn lo lắng: "Nếu chiến binh tây cương còn không có phòng bị, liên quân các nước Tây Vực sẽ có vài chục vạn thậm chí trăm vạn binh, cộng thêm An Tức và Hắc Vũ, trận này không phải Đại Ninh đánh bất kỳ một quốc gia nào, mà là Đại Ninh đang đánh nửa thiên hạ."

"Ngươi không thấy là rất ngầu sao?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Đại Ninh chúng ta cường đại cỡ nào? Cường đại đến mức khiến cho một kẻ thù ngay cả nghĩ cũng không dám phản kháng, phải chắp vá lại đồng minh mười, hai mươi nước mới dám động binh với Đại Ninh, nhưng cũng không dám làm quang minh chính đại, lá gan đó cũng chỉ miễn cưỡng cho bọn họ làm lén lút. Dù sao ta cũng cảm thấy rất ngầu, cho nên ta phải ở tây cương."

Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta là quân nhân, sống để chiến đấu."

Hắc Nhãn nhìn về phía Chu Đông Ngô, hai người đồng thời gật đầu: "Chúng ta không quay về nữa."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Xấu hổ?"

Hắc Nhãn: "Ha ha."

Chu Đông Ngô: "Ta cũng có nghe qua về đại tướng quân..."

Thẩm Lãnh thở dài: "Có thể nói lời giữ lời không."

Hắc Nhãn: "Nếu ngươi không nói còn được, bây giờ đã ngươi nói xong rồi, trả tiền cũng không thể."

Chu Đông Ngô nói: "Ngươi có thể dẫn người của Thiếu Niên Đường tiếp tục đuổi theo, ta và Hắc Nhãn ở phía sau đi từ từ. Đi hơn một trăm dặm nữa chính là thành Hán Dương, trong thành có y quán Thẩm gia, chúng ta xem qua vết thương sau đó lại đuổi theo các ngươi."

Thẩm Lãnh biết có nói cũng vô dụng nên đành phải gật đầu: "Vậy các ngươi xem kỹ thương thế xong rồi hãy đuổi theo."

Hắc Nhãn gật đầu: "Ngươi có thông báo với tây cương đại tướng quân không?"

"Đàm đại tướng quân còn ở tây cương."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã viết tổng cộng hai phong thư, gửi ở quân dịch trạm, mang đến Trường An và tây cương bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ sẽ nhanh hơn ta một chút. Tào An Thanh chưa đến tây cương thì các nước Tây Vực không dám động thủ, bọn họ cần một người dẫn đường... Nhưng một người Ninh làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Đại Ninh? Như Tuần Trực, sau trận chiến Hắc Vũ, ta cũng không thể không nói hắn là đại trượng phu, Tào An Thanh..."

Hắc Nhãn nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Liệu có khi nào Tào An Thanh không phải người Ninh?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu như y là người của Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng tồi tệ cỡ nào cũng sẽ không nuôi ngoại tặc."

Đúng lúc này Thẩm Lãnh phát hiện không thấy Tiểu Trương chân nhân đâu. Lúc nãy nàng vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình không xa, nhắc tới chuyện tây cương là không chú ý đến nàng, vừa mới quay người lại nhìn thì phát hiện không thấy người đâu nữa.

"Các ngươi có ai nhìn thấy Tiểu Trương chân nhân không?"

Thẩm Lãnh hỏi các đệ tử Thiếu Niên Đường ở chung quanh một câu.

"Đi qua bên kia rồi."

Có một đệ tử Thiếu Niên Đường chạy tới: "Lúc nãy Tiểu Trương chân nhân nói có chút việc gấp phải đến đạo quán gần đây. Chân nhân nói nếu đại tướng quân đuổi theo những kẻ người Khương kia thì không cần phải đợi chân nhân, chân nhân chỉ đi một canh giờ sẽ trở lại."

Thẩm Lãnh nhíu mày.

Tiểu Trương chân nhân mang Đạo Kiếm ra khỏi Trường An, nàng nói đây là thù của Đạo môn.

"Các ngươi đi trước."

Hắc Nhãn nói: "Ta ở lại, dù sao cũng không thể đi cùng các ngươi, chúng ta đợi chân nhân."

Thẩm Lãnh nghĩ cũng không có cách khác, Tào An Thanh đã chạy rồi.

"Được."

Thẩm Lãnh gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía những đệ tử Thiếu Niên Đường kia: "Bắt đầu từ bây giờ các ngươi đi theo ta, bắt đầu từ bây giờ các ngươi cũng không chỉ là người của Lưu Vân Hội, còn là quân nhân của Đại Ninh, ta sẽ dùng quân lệnh ràng buộc."

"Nguyện theo đại tướng quân!"

Mười mấy gã đệ tử Thiếu Niên Đường đồng thời cúi người.

Hắc Nhãn thở dài: "Sao lại có loại cảm giác mất mát vậy."

Chu Đông Ngô gật đầu: "Người cũng là ta tự tay giao ra, ta còn cảm thấy mất mát hơn ngươi..."

Thẩm Lãnh vẫy tay một cái: "Lên ngựa!"

Mấy chục người cùng Thẩm Lãnh lên ngựa, lao vụt đi về hướng tây bắc.

Cùng lúc đó, trên quãng đường phía trước, Tào An Thanh phóng ngựa chạy như điên một hồi lâu mới dám quay đầu lại nhìn, thấy phía sau không có người đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm. Y dừng ngựa lại, đứng ở ven đường hoạt động một chút, toàn thân trên dưới đều đau nhức rã rời. Vừa mới xuống ngựa không bao lâu thì phía sau có mấy người cưỡi ngựa đến, Tào An Thanh sợ hãi lập tức leo lên lưng ngựa.

"Tào tiên sinh!"

Người ở phía sau hô một tiếng, Tào An Thanh mới xác định người đuổi theo là những kẻ người Khương kia.

"Chỉ có năm người các ngươi thoát ra?"

Sau khi nhìn rõ người tới, sắc mặt Tào An Thanh hiển nhiên trở nên kém đi: "Chỉ có năm người các ngươi?"

"Phải..."

Trong ánh mắt của Tước Âm ngập tràn hận ý: "Đại sư huynh ở lại đoạn hậu, phỏng chừng... phỏng chừng đã đi rồi. Huynh ấy không cho chúng ta ở lại, chúng ta biết là huynh ấy muốn bảo chúng ta bảo vệ Tào tiên sinh mau chóng ra khỏi Ninh quốc về Hậu Khuyết. Tào tiên sinh, vì ông, chúng ta đã trả giá quá lớn rồi."

"Các ngươi trả giá vì ta chẳng lẽ không đáng?"

Tào An Thanh hừ một tiếng: "Các ngươi nên hiểu, vì ta, cho dù chết thêm nhiều người hơn nữa cũng đáng. Ta bình an trở về, sẽ sửa đổi thế cục thiên hạ, sẽ khiến cho Đại Ninh chưa từng thất bại được nếm thử cái gì gọi là thất bại. Thiên hạ này vốn nên có chỗ đứng của người Khương chúng ta."

Năm người Khương liếc nhìn nhau một cái, không một ai nói gì.

"Quán chủ các ngươi đang đánh cược hưng vong."

Tào An Thanh nói: "Tiền đặt cược của ông ta đều ở trên người ta, Cổ Khương có thể rời khỏi nơi chật chội đó hay không, có thể một lần nữa trở thành bá chủ Tây Vực hay không, đều ở một mình ta..."

Y vung roi ngựa lên: "Cho dù các ngươi đều chết hết thì cũng phải bảo vệ ta ra khỏi Đại Ninh."

Bình Luận (0)
Comment