Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 957 - Chương 957: Sẽ Không Đi Vào Lúc Này

Chương 957: Sẽ không đi vào lúc này Chương 957: Sẽ không đi vào lúc này

Thẩm Lãnh mang theo hai mươi mấy đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường còn lại tiếp tục đuổi theo hướng tây bắc. Tiểu Trương chân nhân không biết rời đi từ khi nào, hai người Hắc Nhãn và phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô bị thương ở lại chờ nàng, không ai biết Tiểu Trương chân nhân đi làm những việc gì. Dường như thiếu nữ thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy không có người chăm sóc là nàng sẽ gặp nguy hiểm ấy đã đưa ra quyết định rất lớn.

Từ Trường An đến đây đã đuổi theo rất lâu, đi hết cả tháng giêng, trong tháng 2 này nếu không thể chặn Tào An Thanh những người đó ở ngoài biên giới tây cương, có lẽ Đại Ninh sẽ gặp phải một hồi khiêu chiến khổng lồ chưa từng từng có.

Trong thiên hạ này Đại Ninh và Hắc Vũ giống như hai người khổng lồ đối lập, rất nhiều tiểu quốc vây quanh hai người khổng lồ kiến phong sử đà (1), có lẽ nói kiến phong sử đà hơi tiêu cực nhưng những tiểu quốc đó thì có thể thế nào?

Hai người khổng lồ một đấu một, Đại Ninh đã thắng, cho nên trên đời này không còn một quốc gia nào dám một đấu một với Đại Ninh nữa.

Hiện giờ Đại Ninh một đao chém người khổng lồ Hắc Vũ này thấp hơn một ít, tất nhiên rất nhiều tiểu quốc đứng bên phe Đại Ninh cũng vui mừng khôn xiết theo, nhưng tiểu quốc đi theo Hắc Vũ sẽ đau giống như Hắc Vũ. Hắc Vũ đau nhưng không sợ, bọn họ đau và cũng sợ, trời mới biết liệu Đại Ninh có nhân cơ hội Hắc Vũ suy yếu mà giải quyết bọn họ trước một lượt hay không.

Hắc Vũ là một người khổng lồ, Đại Ninh một đao chém Hắc Vũ cụt phía dưới đầu gối, nhưng đối với những tiểu quốc đó mà nói, bởi vì bọn họ vốn đã thấp nên một đao kia chém ở phía trên đầu gối, không chừng còn cao hơn nữa.

Cho nên các nước Tây Vực trở nên lo lắng bồn chồn, trở nên thấp thỏm lo âu cũng là bình thường. Bọn họ cũng là nước tham chiến, khi Đại Ninh bắc chinh, Hậu Khuyết quốc đã từng xuất binh muốn kiềm chế binh lực ở biên cương tây bắc Đại Ninh, phối hợp với cuộc phản kích của Hắc Vũ quốc.

Nhưng đâu ngờ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh lại quyết tuyệt đến vậy, tự lấy sức nặng của hoàng đế bệ hạ làm mồi nhử, trận chiến bắc chinh vốn tưởng rằng phải đánh hơn mấy năm mà chỉ trong vòng một năm đã phân ra thắng bại.

Hậu Khuyết quốc sợ, Kim Tước quốc cũng sợ, Thổ Phiên lại càng sợ hơn, cho dù không có tham chiến thì Thổ Phiên cũng sợ, nhưng Lâu Nhiên không sợ.

Lâu Nhiên là một nơi thần kỳ, một nơi mà quý tộc xa hoa lãng phí đến mức khiến người ta không thể nào tin nổi, cũng là một nơi bình dân cùng khổ đến mức không thể tin được. Bách tính ở nơi này sống không bằng con chó, bọn họ chiếm hơn năm phần chín số nhân khẩu của Lâu Nhiên nhưng lại bị tầng lớp quý tộc áp bức đến mức ngay cả không gian sống cũng vô cùng nhỏ hẹp. Giá trị của bách tính phổ thông không bằng một con lừa, thậm chí trong luật pháp của Lâu Nhiên quốc còn rõ viết ràng giá trị của một nam nhân tráng niên hoặc một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp đồng giá với con lừa, đây là bình dân đáng giá nhất.

Nhưng mà nghèo khó và sợ hãi khiến bọn họ không dám phản kháng, điều này cũng mang lại tự tin cho Lâu Nhiên vương, đó chính là mạng người không đáng tiền, ông ta nói một lời là có thể quyết định sinh tử của trăm vạn người. Lâu Nhiên vương nóng lòng muốn thể hiện bản thân ở liên minh các nước Tây Vực nói ra câu đó khiến cho người ta chấn động, cũng khiến cho người cảm thấy buồn cười.

"Lâu Nhiên ta có thể xuất ra trăm vạn binh."

Người Hắc Vũ là sói, người An Tức cũng là sói. Sau khi Lâu Nhiên vương nói ra những lời này, người An Tức cũng vậy, người Hắc Vũ cũng vậy, cả hai bên đều giống như nhìn thấy một đám binh lính từ trên trời rơi xuống đang liều mạng chịu chết vì bọn họ, huống hồ còn là trăm vạn binh, sói diệt trăm vạn dê, đương nhiên bọn họ vui vui chấp nhận chuyện này.

Tây cương.

Phủ đại tướng quân.

Đàm Cửu Châu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài ánh mắt có chút mê ly. Nửa cuộc đời ông ta rong ruổi trên ngựa, cuối cùng cũng sắp xuống rồi. Ông ta rất thoải mái, cũng rất vui mừng, bởi vì bệ hạ không quên ông ta, cũng không quên con trai ông ta. Lần này Đại Ninh phong thưởng biên quân thập đại tướng quân, thật ra con trai ông ta Đàm Linh Hồ không đủ phân lượng. Đánh liên quân của các nước Hậu Khuyết tất nhiên không thể nào so với đánh Hắc Vũ được, mà còn trận chiến ấy công lao của Đường Bảo Bảo cũng lớn hơn nhiều công lao của con trai ông ta, nhưng bệ hạ đang nói với ông ta, Đàm Cửu Châu, vinh quang của khanh, con trai khanh xứng đáng kế thừa.

"Đại tướng quân."

Một trong những tướng quân dưới trướng ông ta, cũng là một trong những thủ hạ mà ông ta thích nhất, tướng quân chính tứ phẩm Dương Kỳ Lân từ bên ngoài đi nhanh vào.

"Hình như phía tây có chút không ổn."

"Hửm?" Đàm Cửu Châu dời mắt nhìn về phía Dương Kỳ Lân: "Chuyện là thế nào?"

"Trước đó nhận được tin tức nói là người của phiên thị biên quan càng ngày càng ít, mới đầu chỉ là hành thương của Thổ Phiên quốc từ từ rời khỏi phiên thị, sau đó thương nhân của rất nhiều tiểu quốc Tây Vực cũng đang không ngừng rời đi. Thuộc hạ đích thân đi xem thử, tuy rằng bên phiên thị còn người, nhưng cửa tiệm đã bỏ trống đến năm, sáu phần mười, còn có người đang rời đi. Thuộc hạ cho người chặn đường hỏi một số thương nhân Tây Vực rời đi. Khi thẩm vấn, những người này nói cũng không biết tại sao phải đi, chỉ là cảm thấy không yên tâm, thấy có người đi thì đi theo, phiên thị càng ngày càng vắng vẻ."

Đàm Cửu Châu lãnh binh nhiều năm, cả Đại Ninh cũng không có mấy người từng đánh trận nhiều hơn ông ta. Ông ta ở Tây Vực chấn nhiếp phiên bang, suốt nhiều năm qua vẫn luôn giao tiếp với những người Tây Vực đó, cũng sẽ không có người nào hiểu rõ những người Tây Vực đó hơn ông ta.

"Người đi đầu tiên là người Thổ Phiên?"

Đàm Cửu Châu đứng lên, đi đến trước bản đồ nhìn. Thật ra tấm bản đồ trăm nước Tây Vực đó đã sớm khắc trong ông ta rồi, đây chỉ là một thói quen.

"Truyền quân lệnh của ta."

Đàm Cửu Châu quay đầu nhìn về phía Dương Kỳ Lân: "Kể từ ngay hôm nay, tất cả biên quan tây cương đóng cổng thành, không cho phép bất cứ thương nhân Tây Vực nào ra vào, tất cả các thương đội muốn vào trong đều không được phép cho vào, tất cả các thương đội muốn ra ngoài cũng không được phép cho ra. Bảo thám biên quan báo mở rộng phạm vi thăm dò ra ngoài năm mươi dặm."

"Vâng!"

Dương Kỳ Lân lập tức chắp tay, xoay người định ra ngoài.

"Chờ một chút."

Đàm Cửu Châu hơi nhíu mày lại: "Phái người đi tây cương võ khố, cứ nói là ta muốn đưa tất cả tân binh đến đây. Trước hết đừng nói có khả năng có chiến sự, cứ nói ta muốn đích thân luyện binh. Sau đó phái người đi Đường gia Tây Bắc, bọn họ trấn thủ tuyến Hậu Khuyết quốc, bảo bọn họ chú ý nhiều hơn."

Sắc mặt của Dương Kỳ Lân lập tức trở nên ngưng trọng, Điều tất cả tân binh của tây cương võ khố đến? Cho dù là lúc trước đại quân Thổ Phiên xâm phạm, mấy tiểu quốc Tây Vực và Thổ Phiên thông đồng liên minh, đại tướng quân cũng không động đến toàn bộ tân binh của tây cương võ khố, chỉ là bớt đi một vài thương đội phiên bang, sao đại tướng quân lại để ý như thế?

"Đại tướng quân."

Dương Kỳ Lân không nhịn được hỏi một câu: "Sắp có đại chiến?"

Đàm Cửu Châu thò tay ra lấy áo khoác trên giá áo xuống: "Ta đi biên thành, ngươi đi sắp xếp việc ta vừa dặn. Đại chiến... có lẽ sẽ có, có lẽ không có, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Người Hắc Vũ vừa mới thua, người Tây Vực cũng vừa thua, kẻ thua cuộc càng dễ hình thành đồng minh hơn, ngược lại người chiến thắng thì không dễ dàng chân thành kết bạn với người khác như vậy."

Dương Kỳ Lân cẩn thận suy ngẫm câu nói này, cảm thấy mình đã suy nghĩ rất lâu rồi.

"Đại tướng quân, cần lập tức phái người gửi quân báo cho Trường An không?"

"Gửi đi, cứ nói là Tây Vực có động thái khác thường."

Đàm Cửu Châu vừa đi nhanh đi ra ngoài vừa nói: "Bảo thân binh doanh của ta tập hợp."

"Đại tướng quân."

Dương Kỳ Lân đuổi theo hai bước, nhịn mấy lần nhưng vẫn không nhịn được lại khuyên một câu: "Ý chỉ của bệ hạ đã đến, đại tướng quân vốn là phải đợi sau khi Đường tướng quân trở về rồi đi. Đại tướng quân đã sắp vinh quy Trường An, nếu thật sự có chiến sự, chi bằng gửi quân báo gấp cho Trường An, mời Đường tướng quân trở lại."

Tuy rằng bệ hạ vẫn chưa có ý chỉ rõ ràng để cho Đường Bảo Bảo kế thừa chức vị tây cương đại tướng quân, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Đường Bảo Bảo vốn ở thủy sư, bỗng nhiên điều đến tây cương, đây vốn dĩ chính là một tín hiệu.

Đại tướng quân Đàm Cửu Châu sắp lui xuống, hiện giờ chỉ vừa mới manh nha xuất hiện chiến sự, và chỉ là mầm mống rất nhỏ, không nhất định sẽ thật sự có chiến tranh. Nếu lúc này lập tức mời Đường Bảo Bảo từ Trường An trở lại chắc hẳn còn kịp. Chỉ cần Đường Bảo Bảo về, đại tướng quân có thể bình an trở về Trường An, nhận vinh hạnh đặc biệt của bệ hạ cho ông ta, cũng đón nhận sự tuyên dương của bách tính Trường An.

"Ta vẫn là đại tướng quân đấy."

Đàm Cửu Châu sải bước rất lớn, sau khi ra ngoài cửa liền nhìn ra xa: "Dương Kỳ Lân, chắc ngươi nhớ lời ta từng nói."

Dương Kỳ Lân đứng nghiêm: "Thuộc hạ nhớ, đại tướng quân từng nói một ngày mặc quân giáp trên người, chiến đấu không lùi."

"Người nào từng làm chiến binh đều biết, thật ra ta nói câu này là không đúng, trước giờ quân nhân của Đại Ninh đều không phải là mặc quân giáp trên người thì mới đi chiến đấu. Có bao nhiêu lão binh lúc có chiến sự đã lập tức từ nhà trở lại? Bọn họ đã có thể ở nhà an nhàn nhưng lại không tham an nhàn, đất nước có chiến sự thì tất trở lại quân ngũ. Trên người ta vẫn còn giáp tướng quân, chẳng lẽ ta thấy chiến sự lại lui?"

Đàm Cửu Châu dừng lại, nhìn cánh tay trái không quá thuận tiện của Dương Kỳ Lân: "Chẳng phải bản thân ngươi cũng như vậy sao?"

Năm đó tây cương đại chiến, Dương Kỳ Lân vẫn chỉ là đoàn suất dẫn binh tiến lên tấn công, bị kẻ thù bắn một mũi tên trúng cánh tay trái, một mũi tên bắn trúng đùi. Mũi tên trên đùi chỉ cách một tí xíu nữa là có thể cắt đứt động mạch của hắn ta rồi, là hắn ta mạng lớn, mà mũi tên trên cánh tay trái hắn ta thì để lại di chứng cả đời bất tiện. Cánh tay trái của hắn ta rõ ràng là nhỏ hơn, cũng ngắn hơn cánh tay phải nhiều. Y quan trong quân đội từng nói nếu chữa trị khỏi và bảo vệ tốt, có thể cánh tay trái này sẽ không có vấn đề lớn, còn có thể giữ lại được. Nếu có chút bất ổn nào là thịt trên cánh tay trái đều có thể teo lại và hoại tử.

Sau trận chiến ấy Dương Kỳ Lân về quê, quân chức tấn thăng làm giáo úy, về quê hương của mình, một thôn nhỏ cách biên thành không quá hai mươi mấy dặm, lấy vợ sinh con, thời gian cứ thế trôi qua, hắn ta sống cuộc sống rất bình thường. Ba năm sau tây cương lại xảy ra đại chiến, Dương Kỳ Lân biết tin cả ngày không nói gì. Đến tối hắn ta bảo thê tử nấu mấy món ăn, hắn ra ngoài mua một hũ rượu về, rót rượu cho thê tử, cũng đầy một chén cho mình.

Thê tử nhìn hắn ta, lắc đầu.

Dương Kỳ Lân biết thê tử có ý gì, thê tử không muốn để hắn ta quay lại. Cánh tay trái của hắn ta đã bị thương, nếu còn trở về nữa thì làm sao chém giết với giặc ngoại xâm? Hắn ta khác với phần lớn mọi người, hắn ta thuận tay trái.

"Ta phải trở lại."

Dương Kỳ Lân nhìn thê tử nói với vẻ mặt áy náy: "Ta biết nàng lo lắng cho ta, cũng sợ ta không thể trở lại, nhưng ta phải đi. Ba năm nay ta khổ luyện tay phải, một là không dám đặt hết gánh nặng lên vai một mình nàng. Ta là nam tử hán đại trượng phu thì phải gánh nặng trên vai, phải quản gia lập nghiệp, phải có trách nhiệm mà nam nhân nên có. Hai là... ta đang chờ đợi từng giờ từng phút, nếu Đại Ninh còn cần ta lên chiến trường, ta không phải một phế nhân."

Thê tử im lặng rơi lệ.

Dương Kỳ Lân cũng im lặng.

Một lúc lâu sau thê tử đứng dậy, kéo Dương Kỳ Lân vào buồng trong. Ở buồng trong, quân giáp giáo úy của hắn ta đã để ở đó, bộ quân giáp đó được lau sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.

"Ta biết bất kể như thế nào cũng không cản được chàng, bất kể như thế nào chàng cũng phải trở lại, ta chỉ xin chàng bình yên trở về."

Nàng ta giúp Dương Kỳ Lân mặc quân giáp giáo úy, tay cũng run lên.

Giờ khắc này nghe thấy đại tướng quân nhắc đến quá khứ, vai của Dương Kỳ Lân hơi run lên một cái: "Đại tướng quân, ngài khác ta."

Đại tướng quân có thể lui, công thành thân lui.

"Chúng ta không giống nhau."

Đàm Cửu Châu thò tay ra vỗ vai Dương Kỳ Lân: "Bởi vì ta nhiều hơn ngươi một cánh tay thuận tiện, ngươi còn ở đây, làm sao ta có thể không ở đây?"

Ông ta đi nhanh ra ngoài cửa: "Dù là bệ hạ bảo ta đi, ta cũng sẽ không đi vào lúc này."

(1) Kiến phong sử đà: hàm ý nhìn thế lực hoặc sắc mặt của người khác mà làm việc.

Bình Luận (0)
Comment