Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 958 - Chương 958: Hắn Đến Rồi

Chương 958: Hắn đến rồi Chương 958: Hắn đến rồi

Mạc giáp đông phong,

Tán ô vân,

Kiến nguyệt sinh.

Cao ca mạn viễn,

Tẫn cung huyền,

Chiến cổ trường chấn sóc trường tranh.

Trăng ở tây cương luôn có vẻ có hơi hoang vắng, cũng không biết tại sao mà ngắm trăng ở tây cương dường như có vẻ lớn hơn một chút, cũng có vẻ sáng hơn một chút so với ngắm trăng Trường An. Đứng trên tường thành tây cương nhìn ra bên ngoài biên thành dường như dưới ánh trăng sẽ có từng bóng, từng bóng cô hồn từ dưới đất chui ra, bay trong đêm lạnh, vẫn mặc giáp trụ, vẫn cầm binh giới, dường như đang tìm kiếm kẻ thù, cũng đang tìm kiếm bản thân.

Chiến sự ở tây cương, hình như trước giờ đều không thể so với bắc cương, cho nên khi nhắc tới biên quân, phần lớn là bách tính của Đại Ninh cũng sẽ nghĩ đến biên quân bắc cương, không những biết rõ đội ngũ biên quân bắc cương Đại Ninh như Thiết Kỵ, cũng biết rõ biên quân của người Hắc Vũ, như Khất Liệt Quân, như Cửu Tự Doanh đại uy thiên lang.

Nhưng nhắc tới tây cương, ngoại trừ tây cương Trọng Giáp ra thì những chuyện khác đều không rõ lắm. Bởi vì nhiều lần khai chiến với người Tây Vực, trước giờ Đại Ninh đều có xu thế lấn át, lần nào cũng thắng một cách thoải mái, lần nào cũng thắng lợi rất nhanh, thế nên khiến các bách tính Đại Ninh đều có một cảm giác tây cương không có đại chiến.

Nhưng thời kỳ đầu Đại Ninh mới khai quốc thì mức độ thảm liệt của chiến sự tây cương vượt xa bắc cương. Đại Ninh vừa mới lập quốc, bắc cương chỉ có một Hắc Vũ không phục, bên tây cương lại có quá nhiều nước không phục, tất cả phiên bang lớn nhỏ có nước nào mà không để Đại Ninh vừa mới thống nhất Trung Nguyên vào mắt. Bọn họ tưởng Trung Nguyên nội loạn là cơ hội tốt nhất cho bọn họ tranh đoạt non sông tươi đẹp, đàn sói từ tây nhào sang đông, Trung Nguyên giang sơn cẩm tú, bọn họ coi như là thịt trong đĩa.

Một trong các khai quốc công, Đường An Thần nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn đầu mười ba tướng quân thiếu niên của Đường gia, lĩnh sáu vạn hổ tới biên cương giết đàn sói.

Đường gia có hai khai quốc công, một người từng đánh hạ gần một nửa cương thổ của Sở quốc, mà vị khai quốc công này thì hung hăng càn quét Tây Vực một lượt.

Nói Đường gia Tây Bắc vinh quang, chính là vinh quang của hai quốc công này giành được.

Hiện giờ Tây Bắc in hằn dấu ấn của Đàm Cửu Châu, dấu ấn này cũng là có được từ những lần đánh trận.

Thành biên quan Tây Giáp, trong thành có một pho tượng rất cao lớn, là tượng khai quốc công Đường An Thần. Đã mấy trăm năm qua, có lão nhân của các bộ tộc Tây Vực vẫn đang kể về thế hệ trước bọn họ, thế hệ trước của thế hệ trước, câu chuyện cứ tiếp tục truyền miệng như vậy.

Năm ấy Tây Vực mới được bình định nhưng đại tướng quân Đường An Thần không về thành đạo phủ mà thường xuyên ở trong thành Tây Giáp. Có người hỏi ông ta tại sao vẫn không trở về, đại tướng quân nói bệ hạ bảo ta đánh cho người Tây Vực sợ, sợ như thế nào? Ta ngồi ở thành Tây Giáp, bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn, đây chính là sợ.

Năm ấy vẫn chưa hoàn toàn sửa trị lý tốt các tiểu quốc Tây Vực vừa mới đánh chiếm được, các nơi vẫn thường xuyên có phản loạn, bên này mấy ngàn người tụ tập lại đã giết quan cướp lương thực, bên kia hơn vạn người tụ tập lại đã dám xưng đế tự lập.

Có người báo lại, đại tướng quân Đường An Thần liền đi tới trước bản đồ hỏi nơi nào tạo phản? Người báo tin vội vàng chỉ một nơi nào đó trên bản đồ nói là ở đây, thế là đại tướng quân liền lấy bút chì khoanh tròn nơi được chỉ.

"Nơi nào có người phản loạn, nơi đó không giữ người."

Giết hết.

Sau nhiều năm đại tướng quân ngồi trong thành Tây Giáp, quả nhiên không có người nào dám ngẩng đầu nhìn hướng đông.

Thời gian trôi qua, thành Tây Giáp, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đứng ở bên dưới tượng khai quốc công Đường An Thần nhìn. Hàng năm ông ta đều sẽ đến đây, có năm đến một lần, có năm sẽ đến vài ba lần, khắp nơi trong thành Tây Giáp đều sẽ làm cho người ta nhớ đến vị công thần đã bình định tây bắc vì Đại Ninh này. Đàm Cửu Châu từng nói với thủ hạ, biên quân hiện tại, tất cả mọi người đều đứng ở trên vai Đường đại tướng quân, cho nên đừng tưởng rằng các ngươi nhìn xa, đó là bởi vì có Đường đại tướng quân nhấc các ngươi lên cao.

"Ta sẽ không để tây cương phải cúi thấp."

Đàm Cửu Châu đổ một chén rượu trước pho tượng.

"Tuyệt đối sẽ không."

Ông ta khom người cúi đầu, sau đó rời đi.

Trên tường thành Tây Giáp, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đi đến chỗ lỗ châu mai, vịn tường thành nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài thành xa xôi, chỗ gần là một thảm cỏ lớn xanh mượt, nhưng xa hơn nữa chính là một bãi cát vàng, đây dường như một lời tuyên cáo của thiên nhiên, gần Ninh phồn hoa, xa Ninh hoang vu.

"Đại tướng quân."

Tướng quân Dương Kỳ Lân bước nhanh đến cúi người nói: "Thuộc hạ lại đi xem thử, mười người ở phiên thị trong thành thì đã có 7 – 8 người đi, những người chưa đi đều là thương đội của Đại Ninh ta."

"Phái người sắp xếp cho bọn họ mau chóng rời khỏi chỗ này."

Đàm Cửu Châu căn dặn một tiếng với ngữ khí bình thản.

"Đã phái người đi rồi, nhưng những thương đội đó không chịu đi."

"Không chịu đi?"

Đàm Cửu Châu nhìn về phía Dương Kỳ Lân: "Tại sao không đi?"

Sắc mặt Dương Kỳ Lân có chút kích động: "Thuộc hạ phân công người đi thông báo cho các thương đội rời khỏi thành Tây Giáp, nhưng người của thương đội không chịu đi, vì thế thuộc hạ đích thân đi hỏi tại sao không đi. Bọn họ nói... bọn họ nói nhìn ra được người Tây Vực không ý đồ tốt, phản ứng của thương đội đã có thể nói rõ tất cả. Nếu không phải người Tây Vực sắp khai chiến thì sao lại vội vã cho thương đội bỏ chạy. Người Tây Vực đi nhưng chúng ta lại không thể đi, bọn họ đi là vì sợ chết, chúng ta không đi là vì chúng ta không sợ. Tuy rằng chúng ta là thương nhân, người đời đều nói người hành thương bạc nghĩa, trọng lợi khinh gia quốc, nơi khác thì có lẽ đúng, nhưng thương nhân của Đại Ninh ta không như vậy. Chúng ta ở lại là vì chúng ta cũng muốn dốc một phần lực. Cho dù chúng ta không thể lên thành chặn địch thì cũng có thể khuân vác vũ khí giáp giới cho các tướng sĩ biên quân, cũng có thể làm một bữa cơm cho các tướng sĩ biên quân, cho dù cũng không thể, cho dù chỉ là đun một ít nước ấm cho các tướng sĩ biên quân uống, chúng ta cũng cảm thấy mình không phải là người vô dụng. Chúng ta không thể chỉ vào thi thể của kẻ thù ở ngoài thành nói đó là do chúng ta giết, nhưng chúng ta muốn nói ngụm nước mà tướng sĩ biên quân uống là chúng ta đun."

Đàm Cửu Châu thở ra một hơi thật dài: "Đây là Ninh quốc, còn sợ kẻ địch nào trên đời?"

Dương Kỳ Lân nói: "Không những thương đội chúng ta không đi, cửa tiệm trong thành cũng đều đóng cửa nhưng người buôn bán còn. Các nhà các hộ cũng bắt đầu chuẩn bị lương thực, mua nồi sắt và lò, người người đều nghĩ đến một điều nhưng cũng chưa từng bàn bạc với nhau, bọn họ đã chuẩn bị cùng chết sống với biên quân."

Dương Kỳ Lân cúi đầu, mắt hơi đỏ lên.

"Lúc thuộc hạ lên thành đi qua đường phố thành Tây Giáp, bách tính ở hai bên bên đều hành quân lễ với chúng ta, bọn họ biết quân lễ tượng trưng cho cái gì. Thuộc hạ còn nghe thấy bọn họ nói thành Tây Giáp là thành Tây Giáp của Đại Ninh, là thành Tây Giáp của mỗi người, nếu bỏ thành mà đi, ngay cả thành Tây Giáp cũng sẽ ghét bỏ bọn họ, sau này đâu còn mặt mũi mặt lại đến thành Tây Giáp buôn bán nữa. Không ít thương đội ở xa tới đều dùng tất cả số bạc kiếm được để mua lương thực, dựng không ít lán gỗ đơn sơ ở ven đường. Bọn họ nói nếu như thật sự đánh nhau, cho dù chỉ là một bát cháo nóng cũng phải để các tướng sĩ đều có thể được ăn."

Đàm Cửu Châu vịn tay vào tường thành, bởi vì bám chặt mà gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rất rõ ràng.

"Cho nên biên quân của Đại Ninh chưa bao giờ sợ đánh giặc."

Đàm Cửu Châu lại thở ra một hơi thật dài, trong lòng không phải áp lực mà là lo lắng.

"Bọn họ không đi thì để bọn họ ở lại, nhưng... nếu chiến sự căng thẳng thì nhất định phải mở cửa đông ra, để cho bọn họ ra khỏi thành."

"Vâng." Dương Kỳ Lân cúi người: "Thuộc hạ hiểu."

Đúng lúc này một gã thân binh chạy nhanh lên tường thành, hai tay bưng một phong thư đưa cho Đàm Cửu Châu: "Đại tướng quân, quân dịch trạm gửi gấp một phong thư, nói là thư của đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh tự tay viết."

"An Quốc Công?"

Đàm Cửu Châu ngẩn người, đưa tay ra mở thư. Dương Kỳ Lân không khỏi có chút nghi hoặc: "Sao An Quốc Công lại vô duyên vô cớ gửi thư, chớ không phải là kẻ thù cài gian tế vào chứ."

Đàm Cửu Châu mở ra thư đọc, khóe miệng giương lên: "Dương Kỳ Lân, ngươi từng thấy chữ của An Quốc Công chưa?"

Dương Kỳ Lân lắc đầu: "Thuộc hạ chưa từng thấy, nhưng nghe nói... nhưng nghe nói chữ của An Quốc Công có một phong phạm khác."

"Dối trá."

Đàm Cửu Châu nhìn hắn ta một cái: "Nát thì nói là nát, chữ của hắn à, nát đến mức không có người thứ hai."

Ông ta thư đưa cho Dương Kỳ Lân: "Thư tuyệt đối không phải là giả."

Dương Kỳ Lân nhận lấy nhìn thoáng qua liền hiểu tại sao đại tướng quân nói thư không thể làm giả. Thể chữ này, quỹ tích này, độ lộn xộn này, nếu muốn làm giả có thể khiến cho người làm giả phải hộc ba lít máu. Ngươi mô phỏng đơn độc từng chữ từng chữ một thì có lẽ còn có thể bắt chước được vài ba phần phong vận, nếu ngươi ghép chữ lại với nhau rồi mô phỏng thì đừng nghĩ nữa, căn bản cũng không có dục vọng mô phỏng, chỉ muốn xé nó, đốt nó, nghiền nát nó, lấy tay túm, dùng răng cắn.

"Quả nhiên.."

Dương Kỳ Lân giật khóe miệng vài cái: "Quả nhiên danh bất hư truyền."

Đàm Cửu Châu nói: "Ngươi đã từng hỏi ta An Quốc Công còn trẻ tuổi đã có thể trở thành An Quốc Công, có phải bởi vì bệ hạ quá mức sủng ái tin tưởng hay không. Lúc ấy ta nói với ngươi là ngươi gặp hắn thì sẽ biết tại sao bệ hạ coi trọng như thế, tín nhiệm như thế, không lâu sau ngươi sẽ gặp hắn rồi."

Dương Kỳ Lân: "Hả? An Quốc Công sắp tới tây cương?"

Hắn ta lại nhìn thư một lượt: "Chữ trên thư này, đại tướng quân làm sao nhận ra được."

Đàm Cửu Châu: "Đoán."

Dương Kỳ Lân: "..."

"Sở dĩ An Quốc Công là An Quốc Công, tuyệt đối không phải bệ hạ thiên vị. Sở dĩ hắn là An Quốc Công chỉ là vì hắn đã sớm có đủ công lao của quốc công, đủ thực lực của quốc công. Hắn chỉ căn cứ theo việc một số người Khương vào Trường An đã đoán được khả năng Tây Vực có đại chiến, cho nên giữa đường lập tức viết phong thư tới nhắc nhở ta. Ngươi là căn cứ vào tình hình của phiên thị đoán ra được, nhưng hắn ở cách nơi này xa ngàn dặm... Nói với ngươi như thế này, ngươi cảm thấy Linh Hồ thế nào?"

Dương Kỳ Lân lập tức nói: "Công tử bất kể học thức hay là võ nghệ, thiên hạ hiếm có."

"Phì." Đàm Cửu Châu nhổ phì một tiếng: "Ta biết rõ con trai của mình. Mặc dù nó ưu tú, ta cũng cố gắng khiến cho nó ưu tú, nhưng so với Thẩm Lãnh, nó còn thua kém ít nhất mười Đàm Linh Hồ."

"Nếu trận này thật sự đánh, Thẩm Lãnh lại tới đây nữa."

Đàm Cửu Châu cười càng thoải mái hơn.

"Là ý trời."

"Đại tướng quân, ý trời gì?"

"Những nơi hắn đến, có từng thua khi nào?"

Đàm Cửu Châu nói: "Phái người đi tây cương võ khố chưa?"

"Đã đi rồi."

"Phái thêm người đi, tây cương võ khố có mấy vạn tân binh, mấy vạn người này đều cho An Quốc Công."

Đàm Cửu Châu kéo giãn hai cánh tay ra, dường như nỗi lo lắng trong lòng đã giảm đi hơn phân nửa. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cái tên Thẩm Lãnh này lại mang đến sự tự tin cho người khác, cũng mang đến niềm an ủi cho người khác, dường như bất kể tình cảnh gian khó cỡ nào, chiến cuộc gian nan cỡ nào, sau khi cái tên Thẩm Lãnh này xuất hiện là sẽ có sự thay đổi.

Dương Kỳ Lân vẫn còn hơi khó hiểu, cũng có chút không phục thoảng qua, đều là quân nhân, tại sao chênh lệch lớn như vậy? Đại tướng quân uy chấn tây cương nhưng lại tôn sùng Thẩm Lãnh như thế, hắn ta thật sự muốn xem thử vị An Quốc Công bách chiến bách thắng trong truyền thuyết đó rốt cuộc là phong thái gì.

Phong thái?

Cách thành Tây Giáp sáu trăm dặm.

Thẩm Lãnh đạp một cước vào chỗ đầu gối Tước Âm, Tước Âm không tự chủ được quỳ xuống. Hắn đi đến phía sau Tước Âm, một tay túm tóc của Tước Âm, hắc tuyến đao cứa lên cổ Tước Âm vài nhát, máu tuôn như suối, đầu người bị Thẩm Lãnh cắt rời.

Thẩm Lãnh ném đầu người về phía sau, phía sau có đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường giơ tay ra đón.

"Đi, đi giết kẻ tiếp theo!"

Thẩm Lãnh leo lên ngựa.

Kẻ người Khương đó chỉ là không phục, một mình ở lại ẩn nấp muốn ám sát Thẩm Lãnh nhưng đâu chống đỡ được thanh đao đại tướng quân kia.

Hai mươi mấy thiếu niên đi theo phía sau Thẩm Lãnh, cảm giác như mình có thể làm phá núi tách biển, vô địch thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment