Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 960 - Chương 960: Bang Chủ

Chương 960: Bang chủ Chương 960: Bang chủ

Lớn nhỏ cả thảy ba mươi mấy đạo nhân từ trên núi đi xuống, mọi người đều quay đầu lại nhìn đạo quán. Lão đạo nhân vuốt râu thở dài: "Lúc trước sửa ngôi đạo quán bỏ hoang này đã tốn hơn hai trăm lượng bạc của ta."

Tiểu đạo nhân hỏi: "Đau lòng?"

Lão đạo nhân lắc đầu: "May mà lúc ấy không nghe lời tên thợ xây kia. Hắn nói sửa sơ qua thì cũng chỉ mấy chục lượng thôi, cần gì phải tốn nhiều bạc, dù sao cũng là chuyện mặt tiền mà thôi, hà tất phải làm thật. Ngẫm lại thấy may mắn là đã tiêu nhiều, chúng ta không ở đây nữa, đạo quán này vẫn có thể giữ được rất nhiều năm."

Tiểu đạo nhân gật đầu: "Sư gia gia, trở về chúng ta làm đạp nhân thật đi."

Lão đạo nhân nhìn gã một cái: "Trở về?"

Sau đó ông ta cười cười, không lên tiếng.

Tiểu đạo nhân cảm thấy có chút không đúng, gã lập tức buông tay lão đạo nhân ra: "Bớt dùng chiêu này đi, đừng tưởng con không biết người đang nghĩ gì. Nhất định người đang nghĩ làm sao để đưa con đi đúng không? Con cũng không phải là đồng hương của các người, con là do người nhặt được."

Lão đạo nhân giật mình: "Ngươi mới mười hai."

"Mười hai cũng là nam tử hán."

Tiểu đạo nhân trốn phía sau đạo nhân béo, đạo nhân béo cười cười nói: "Mặc dù nó nhỏ, cho dù không thể đánh trận, đi đưa cơm chuyển nước cũng tốt, đưa nó về quê, ai chăm sóc nó?"

Lão đạo nhân bất đắc dĩ nói: "Đại ngu ngốc, tiểu ngu ngốc."

Tiểu đạo nhân ở sau lưng đạo nhân béo thò mặt ra, cười hì hì: "Lão ngu ngốc."

Lão đại nhân trừng mắt: "Đánh què ngươi!"

Đúng lúc này bọn họ đã tới dưới chân núi, vừa hay đi đến sườn núi phía tây, trên mặt cát truyền đến tiếng sấm. Trước đây có tiếng sấm phần lớn là vào giữa trưa, lúc này mới sáng sớm, tiếng sấm đó còn lớn hơn mỗi lần nghe được trước kia, có lẽ là bởi vì sáng sớm yên tĩnh cho nên mới nghe rõ ràng hơn. Mọi người đều nghỉ chân, nhìn dốc cát kia suy nghĩ xuất thần.

"Sư gia gia, không phải người nói người có thể nghe được tiếng sấm là có ý gì sao? Người còn từng nói tiếng sấm là Lôi Thần bị ép ở dưới chân núi đang nói chuyện, ông ấy nói gì?"

Lão đạo nhân sờ sờ trường kiếm đeo trên lưng, khóe miệng giương lên: "Lôi Thần nói đi đi, kệ con mẹ hắn."

Tiểu đạo nhân bĩu môi: "Lôi Thần còn lâu mới nói tục."

Lão đạo nhân vừa muốn nói thì nghe thấy phía sau truyền đến một tràng tiếng vó ngựa, rất gấp. Ông ta quay lại liếc nhìn, năm sáu con khoái mã chạy đang nhanh đến, nhìn thấy bọn họ ở trên đường nhưng cũng không giảm tốc độ. Đi đầu là một người kia mặc cẩm y khoác áo choàng, tuy phong trần mệt mỏi nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ sang trọng trên người, mà mấy người phía sau y lại có vẻ hơi thô kệch cuồng dã.

"Cút ra!"

Người trẻ tuổi một thân cẩm y đi đầu hô một tiếng, giọng nói nghe còn muốn gấp hơn cả tiếng vó ngựa.

Lão đạo nhân đưa tay đẩy tiểu đạo nhân ra, mọi người né tránh sang một bên. Mấy người kia phóng ngựa đi qua, lão đạo nhân nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của người trẻ tuổi kia đi đầu, nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của mấy người ở phía sau.

"Không ổn."

Lão đạo nhân ngây người ra, sau đó chú ý tới khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ mấy người ở phía sau.

Ông ta từng hành thương vào nam ra bắc, cũng từng đến Tây Vực, mơ hồ nhớ ra cái gì đó, ông ta bỗng nhiên cúi người nhặt một hòn đá trên mặt đất lên, ném vào một người cưỡi ngựa cuối cùng đi sát bên người.

Một tiếng bịch trầm đục, người đi cuối cùng bị đập trúng lưng, kêu đau một tiếng, theo bản năng ghìm chiến mã lại. Y quay đầu ngựa lại, thuận tay tháo đao Khương treo ở một bên yên ngựa xuống, thanh đao kia nhìn đã thấy rất nặng nề rồi.

"Đạo giả, muốn chết!"

Y thúc ngựa chạy trở lại.

Lão đạo nhân giật mình, thầm nghĩ quái lạ, con mẹ nó chứ chỉ liếc mắt một cái mà sao đã nhận ra được rồi.

Người Khương cưỡi ngựa lao về, dùng đao Khương chỉ chỉ vào tất cả các đạo nhân của Phục Lôi Quán: "Lúc nãy là ai lấy đá ném vào lưng ta?"

Tất cả các đạo nhân để tay sau lưng tỏ ý mình không ném, ai nấy đều ra sức lắc đầu tỏ ý vô tội, tay để sau lưng là sợ dẫn đến hiểu lầm. Tên người Khương thầm nghĩ chắc hẳn là đám nhát gan ghê tởm này cũng không dám ném y mới đúng, chẳng lẽ là đá trên núi rơi xuống?

Y ngẩng đầu nhìn lên núi, nơi đó đều là cát, đá ở đâu rơi xuống.

"Rốt cuộc là ai ném ta?"

Tên người Khương nổi giận, nói to một câu.

Tất cả các đạo nhân vẫn như vậy, vẻ mặt vô tội, tay để sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy.

Tên người Khương càng tức hơn, lấy đao chỉ vào bọn họ: "Đưa tay các ngươi ra khỏi lưng!"

Tất cả ba mươi mấy đạo nhân lớn nhỏ nhìn nhau, sau đó đồng thời đưa tay ra khỏi lưng.

Trong tay mỗi người có hai hòn đá, ven đường dưới chân núi có rất nhiều đá.

Tên người Khương ngẩn ra.

Sau đó hơn sáu mươi hòn đá ném về phía y như gió táp mưa rào, võ nghệ của y rất mạnh nhưng đâu ngờ những đạo nhân này lại vô liêm sỉ như thế. Đao Khương nặng nề sắc bén, đao pháp của y thần kỳ, liên tiếp bổ ra 6 – 7 hòn đá, khoảng chừng 56 – 57 hòn đá còn lại đều chạm vào người y, một trận mưa đá đi qua, trên mặt y sưng phồng lên, mũi cũng bị đập vỡ.

"Đám đạo giả các ngươi!"

Tên người Khương từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cầm đao đi thẳng đến chỗ các đạo nhân Phục Lôi Quán.

"Làm sao hắn biết được?"

Đạo nhân béo nhìn đạo nhân gầy: "Tại sao hắn có thể nhìn ra?"

Đạo nhân gầy cũng vẻ mặt mờ mịt: "Chẳng lẽ lại có thiên nhãn?"

"Cái rắm ấy, lúc nãy là ném lưng của hắn."

"Sau lưng đương nhiên không có thiên nhãn, lỡ như thiên nhãn ở..."

Đạo nhân béo nói: "Ghê tởm!"

Đạo nhân gầy ngẫm nghĩ, vạch quần ra, giữa mông có một con mắt nhìn người, quả thật rất ghê tởm... Sau lại nghĩ lại thấy không đúng, mở thiên nhãn chưa chắc đã cần có mắt thật sự, lỡ như người ta chính là luyện mở cửa đó thì sao

Tên Khương Nhân bị ném đá mặt mũi bầm dập bước nhanh đến, đám người Tào An Thanh chạy ở phía trước cũng ghìm ngựa lại. Tào An Thanh nói to: "Đừng trì hoãn thời gian, đám phế vật các ngươi!"

Lúc y nói thì mấy người Khương khác cũng đã quay trở lại.

Tên người Khương bị ném đá bước nhanh đến chỗ lão đạo nhân. Bọn họ vốn đã thù hằn Đạo môn Trung Nguyên, lúc này sát ý càng nặng hơn. Cả đám đạo nhân tuy rằng mỗi người đều mang kiếm nhưng trên thực tế công phu phần lớn là hết sức bình thường, nếu nói đánh nhau với hán tử bình thường thì đương nhiên sẽ không thua, dù sao lão đạo nhân cũng nghiêm khắc yêu cầu bọn họ phải thuần thục nghiệp vụ, cho nên mỗi ngày đều sẽ luyện kiếm ở trong đạo quán. Dù sao thì chỉ cần luyện cho đẹp, khách hành hương đã cảm thấy bọn họ võ nghệ phi phàm rồi.

Nhưng mà thật sự đối mặt với người hung hãn kia, tất cả những đạo nhân này đều kinh sợ.

"Ta ném!"

Tiểu đạo nhân ngẩng đầu ưỡn ngực: "Chính là ta ném trước!"

Tên người Khương đang đi về phía đạo nhân béo, sau khi nghe nói như thế lập tức xoay người qua, thanh đao Khương kia lóe ra hàn quang. Tiểu đạo nhân thò tay ra tháo kiếm gỗ đeo sau lưng xuống: "Ta không sợ ngươi!"

Lão đạo nhân vội vàng bảo vệ tiểu đạo nhân ở sau lưng, lùi thẳng về phía sau.

Tên người Khương bước nhanh đến, một đao chém xuống cổ lão đạo nhân.

"Chết!"

Chết!

Phập một tiếng.

Một thanh trường kiếm phá không đến, kiếm đâm vào lồng ngực tên người Khương, lực độ rất lớn, kiếm gần như đi xuyên qua cơ thể.

"Lại là ai..."

Tên người Khương lui về sau mấy bước, đó là bị sức mạnh trên thân kiếm ép không thể không lui.

"Dùng một thanh kiếm đâm ta..."

Phập phập phập phập phập, 6 – 7 thanh trường kiếm bay đến, gần như cắm đầy trước ngực tên người Khương.

Tất cả đạo nhân đều ngây người, có người còn nhìn kiếm của mình theo bản năng.

Kiếm từ sau lưng bọn họ bay tới, tiếng vó ngựa vang rền như sấm.

Đây không phải là tiếng sấm, là tiếng vó ngựa. Một đám hán tử áo trắng từ phía sau vòng qua chân núi phóng ngựa đến, ngựa đột ngột dừng lại ở phía sau các đạo nhân, có thể thấy được mỗi một kỵ sĩ trên lưng ngựa đều thân thủ bất phàm.

Trong đám đám áo trắng, chỉ có một người mặc áo đen. Khoảnh khắc chiến mã dừng lại, người trẻ tuổi áo đen này từ trên chiến mã nhảy xuống, cả đám đạo nhân đều ngẩng đầu lên, nhìn người áo đen kia lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ, góc độ này thật sự có chút không tránh được cái đế giày kia.

"Vịt?" Tiểu đạo nhân ngẩng đầu nhìn: "Tại sao ở đế giày lại thêu vịt xấu như vậy?"

Thẩm Lãnh tiêu sái xuất hiện thiếu chút nữa thì quỳ xuống vì câu nói này... Hắn đáp xuống đất sau đó xoay người, liếc nhìn tiểu đạo nhân đang nấp phía sau lão đạo nhân: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy vịt?"

Tiểu đạo nhân giơ tay lên chỉ vào mắt mình: "Hai con mắt này nè."

Thẩm Lãnh: "Nhắm lại!"

Tiểu đạo nhân ồ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại. Cũng không biết tại sao, dù sao gã cũng cảm thấy không nghe lời người này chắc hẳn là hậu quả rất nghiêm trọng.

Thẩm Lãnh hô một tiếng nhắm lại, xoay người đi nhanh đến chỗ tên người Khương trúng kiếm. Tên người Khương kia vẫn chưa chết, chém một đao vào Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nghiêng người tránh một đao kia, thò tay ra túm lấy cổ tay của tên người Khương kéo ngược lại, thanh đao Khương kia liền cứa lên cổ chính tên người Khương này.

Thẩm Lãnh vỗ một chưởng lên sống đao của đao Khương, đao Khương chém vào trong cổ phập một tiếng, đao trực tiếp cắt xuyên qua cổ.

Thẩm Lãnh thò tay ra lấy đầu người xuống ném cho đám người ở phía sau, cái đầu người kia lăn trong, máu vung vãi, vết máu rơi xuống người rất nhiều đạo nhân.

Thi thể không đầu mềm nhũn quỳ xuống, lúc ngã xuống đất, máu trong cổ vẫn còn tuôn ra giống như suối. lão đạo nhân vươn tay ra che mắt tiểu đạo nhân lại, tiểu đạo nhân rụt rè hỏi một câu khi nào có thể mở mắt?

Mấy tên người Khương từ phía trước trở lại sửng sốt, lập tức thúc ngựa muốn chạy. Bọn họ ở Tây Vực giết người như ngóe, nhưng sau khi gặp Thẩm Lãnh mới hiểu thế nào gọi là giết người như ngóe. Thẩm Lãnh thấy bọn họ thúc ngựa muốn đi, dưới chân nhún một cái, đế giày bùng nổ sức mạnh trên mặt đất giống như sấm sét, một bước dài hơn một trượng, thò tay ra túm lấy chiến mã của tên người Khương đi cuối cùng. Chiến mã lao nhanh về phía trước, chân Thẩm Lãnh đột nhiên phát lực, hai chân lập tức trầm xuống, bị chiến mã kéo lê đi xe 7 – 8 thước, hai gót chân đã lún vào nền đất, chiến mã bị hắn giữ chặt lại, sau đó ngã xuống đất bụp một tiếng.

Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn giày của mình, trong lòng thầm nói một câu.

Không hay rồi.

Vịt trên đế giày... Phì, uyên ương trên đế giày đều bị mài tróc da rồi.

Hắn đi nhanh qua đá một cước vào tên người Khương bị ngã xuống kia. Tên người Khương đang đứng lên nên không kịp né tránh, nâng hai tay lên để trước người mình, một cước này đá nghiêng vào hai tay y, hai cánh tay không thể chắn được, hai cánh tay bị một chân kia bức ép đập vào mặt y. Người Khương rên một tiếng sau đó hướng bay sang một bên, đầu đập xuống mặt đất rồi lại lăn lộn đi.

Thẩm Lãnh đá một cước vào cổ người Khương, trong miệng người Khương rặn đi ra một âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy, sợ là bên trong cổ cũng bị một cước này đá cho vỡ vụn.

Thân thể người Khương áp sát mặt đất trượt đi, người đã không thể nào đứng lên nữa.

Thẩm Lãnh chỉ tay về phía trước, hơn hai mươi người áo trắng đuổi theo phía trước, chỉ còn lại hai tên người Khương bảo vệ Tào An Thanh bỏ chạy như điên.

Thẩm Lãnh túm cổ người trên mặt đất xách lên, ném lên giữa không trung, hán tử áo trắng từ phía sau tới rút đao chém ngang, tên người Khương kia bị một đao chém thành hai nửa ở giữa không trung.

Một đám đạo nhân của Phục Lôi Quán đứng nhìn, mắt to lườm mắt nhỏ, sợ tới mức tim đập thình thịch.

Thẩm Lãnh huýt sáo, con chiến mã kia chạy nhanh đến chỗ hắn, hắn leo lên ngựa quay lại liếc nhìn đám đạo nhân kia: "Làm không tệ."

Tiểu đạo nhân ló mặt ra khỏi tay lão đạo nhân, cười cười với Thẩm Lãnh, còn giơ tay lên vẫy vẫy một chút, sau đó liếc mắt nhìn thấy thi thể máu me nhầy nhụa trên mặt đất, dọa gã lại kéo tay lão đạo nhân đặt lên mắt mình.

"Sợ là biên cương có đại chiến, các ngươi đừng đi về hướng tây nữa."

Thẩm Lãnh nói xong câu đó rồi giục ngựa chạy về phía trước.

Lão đạo nhân không nhịn được hô một tiếng: "Ngươi là ai?"

Thẩm Lãnh lớn tiếng trả lời: "Bang chủ bang vịt."

Tiểu đạo nhân phì cười một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment