Tiểu đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh phóng ngựa đi, không nhịn được có chút ngưỡng mộ: "Bang chủ thật đẹp trai."
Lão đạo nhân thầm nghĩ trên đời này thực sự có bang vịt?
Tiểu đạo nhân cúi đầu nhìn giày của mình, lắc đầu: "Ta cũng thêu một đôi vịt lên, còn phải là hiếm lạ, vịt bình thường nhìn không đẹp."
Lão đạo nhân nhổ phì một tiếng: "Ngươi nhìn đám người của bang vịt đó, có người nào không phải là người cao ngựa lớn, muốn làm người của bang vịt ít nhất cũng phải cường tráng hữu lực, nhìn phải uy vũ hùng tráng. Ngày thường bảo ngươi ăn nhiều một chút ngươi cứ không nghe, gầy còm nhom làm sao làm vịt..."
Nói đến đây lão đạo nhân ngây người ra, cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
"Gầy còm nhom làm sao làm... người của bang vịt."
Ở phía trước Thẩm Lãnh và đám áo trắng kia đã đi xa tiếp tục đuổi theo người, tiểu đạo nhân tuy sợ nhưng vẫn không nén được tò mò hỏi: "Người bị giết là ai?"
"Chắc hẳn là người Cổ Khương."
Lão đạo nhân bảo đạo nhân béo bọn họ tiếp tục che mắt tiểu đạo nhân, ông ta đi đến bên cạnh thi thể nhìn, cố nén cơn buồn nôn, lật cổ thi thể kia ra cẩn thận kiểm tra, quả nhiên là nhìn thấy một ký hiệu rất cổ quái ở trên khăn quàng cổ màu đỏ. Ông ta từng nhìn thấy ký hiệu này, nhìn thấy lúc đi Tây Vực, cũng nhìn thấy trong sách cổ.
"Người của Thiên Môn Quán."
Lão đạo nhân giật mình: "Quả nhiên là Quỷ đạo Tây Vực."
Đạo nhân gầy sáp lại nhìn: "Quỷ đạo Tây Vực là gì?"
quyển sách cổ không trọn vẹn, người của Quỷ đạo Tây Vực tự xưng là đệ tử Đạo môn, vốn lấy giết chóc làm vui. Bọn họ tự nhận là mình mới là Đạo tông chính thống, từng tuyên bố muốn tiêu diệt hết Đạo môn Trung Nguyên, là một đám điên khùng."
Tiểu đạo nhân thở dài: "Diệt sạch Đạo môn thì không có khả năng, nếu không phải gặp người của bang vịt, sợ là Phục Lôi Quán chúng ta cũng bị người ta diệt tuyệt rồi."
Lão đạo nhân lắc đầu: "Nghe đồn là một đám người hung ác."
Ba mươi mấy đạo nhân đem thi thể vào ven đường chôn để không làm người qua đường sợ. Bọn họ tụ lại bàn bạc một chút, tuy rằng giết người có vẻ thật sự là chuyện đáng sợ, nhưng nhất trí cảm thấy vẫn là người Ninh chúng ta lợi hại, cho nên bọn họ vẫn tiếp tục đi.
Ở phía sau bọn họ hơn trăm dặm có một chiếc xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt đi về phía trước, Hắc Nhãn ngồi trên xe ngựa phụ trách đánh xe, vẻ mặt sầu muộn: "Huynh nói xem hắn cũng không nghèo, tại sao hắn lại mua một chiếc xe nát như thế này?"
Phó đường chủ Thiếu Niên Đường Chu Đông Ngô nằm ở trên xe ngựa nghiêm túc nói: "Kẻ giàu có đều keo kiệt, huống hồ An Quốc Công còn không bình thường."
Hắc Nhãn nghĩ Thẩm Lãnh keo kiệt sao?
Còn phải nghĩ à?
"Cũng không biết Tiểu Trương chân nhân đã đi đâu, nói là một canh giờ sẽ trở lại, nhưng chúng ta đợi khoảng một ngày cũng không thấy đâu, hỏi thăm chung quanh thì chỉ nghe nói Đạo Kiếm truyền lệnh, không biết người đang ở đâu nữa."
Hắc Nhãn thở dài: "Nếu nàng ta thật sự gặp chuyện gì thì phải làm sao."
Chu Đông Ngô nói: "Tiểu Trương chân nhân cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, lúc trước một mình nàng ta từ núi Long Hổ đến Trường An, bây giờ còn không thể đi đến Tây Vực? Chúng ta vừa đi vừa tìm là được rồi, dù sao cũng chỉ có một con đường này."
Hắc Nhãn ừ một tiếng, nghe tiếng trục xe kẽo kẹt kẽo kẹt lại tức: "Xe nát!"
Gã vỗ một cái vào xe ngựa, rắc một tiếng, trục xe vốn đã nhanh bị gãy rồi liền gãy luôn, xe ngựa lập tức bị phế đi, hai người đều ngã xuống dưới. Hắc Nhãn còn đỡ, dù sao cũng là đang ngồi nên phản ứng cũng nhanh, Chu Đông Ngô đang nằm, bị ngã đến thất điên bát đảo.
"Chẳng trách trước đó An Quốc Công nói ngươi chăm sóc xe của hắn cho tốt, nếu phá hỏng phải bồi thường hắn một trăm lượng bạc."
Chu Đông Ngô ôm ngực bị thương đứng lên: "Ngươi có cần chạy trốn không?"
Hắc Nhãn nhìn cái xe nát kia, lại nhìn hai con ngựa già èo uột kia, không nhịn được lắc đầu: "Không chạy, ta cũng không có tiền..."
Đúng lúc này phía sau truyền đến từng hồi tiếng chuông, Hắc Nhãn nhón chân nhìn về phía sau thì thấy xa xa có một đám người cưỡi ngựa lùn đi đến, nhìn màu sắc kiểu dáng y phục thì hẳn là một đoàn đạo nhân. Gã đứng nhìn từ xa, thầm nghĩ gom góp một đoàn ngựa lùn như vậy cũng thật không dễ dàng, đợi khi đến gần mới nhìn rõ ràng, đâu phải là ngựa lùn gì, đó là một đám lừa, còn có cả xe lừa nữa.
Dân gian muốn mua ngựa kéo cũng không dễ dàng, nhưng lừa thì rất nhiều, huống hồ lừa còn có sức chịu đựng rất tốt.
Hắc Nhãn khom người cúi đầu: "Các vị đạo trưởng, có thể cho chúng ta đi nhờ đoạn đường không?"
Gã đứng thẳng lên mới nhìn rõ ràng đâu phải là đạo nhân gì, hóa ra là một nhóm đạo cô. Bọn họ mở hai mắt nhìn Hắc Nhãn, Hắc Nhãn nhìn bọn họ. Một đạo cô ngồi trên xe lừa ánh mắt sáng lên, nói từng câu từng chữ: "Rất, cường, tráng."
Hắc Nhãn lập tức ưỡn ngực lên, có vẻ hơi đắc ý. Đạo cô vừa lên tiếng nói chuyện hỏi đồng bạn bên cạnh: "Hay là giữ lại đi, khỏe mạnh như vậy nhất định là rất có sức lực, mang hắn đi cùng, dù sao thì lừa cũng sẽ mệt, để hắn kéo xe giúp chúng ta cũng tốt."
Hắc Nhãn: "..."
Chu Đông Ngô chắp hai tay lại: "Cáo từ."
"Người bị thương kia."
Đạo cô xinh đẹp vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Ngươi lên đây ngồi."
Chu Đông Ngô trầm mặc, nhìn Hắc Nhãn, sau đó có vẻ khó xử nói: "Cũng được, nhưng nhìn con lừa kéo xe này của các ngươi quả thật là hơi mệt rồi, vị bằng hữu này của ta thật sự rất khỏe mạnh."
Hắc Nhãn: "..."
Trên các con đường, đều có đệ tử Đạo môn đi về hướng tây.
Phía trước, Thẩm Lãnh dẫn theo đệ tử của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường điên cuồng đuổi theo. Đuổi từ sáng sớm tới trưa, bất kể là ngựa của bọn họ hay là ngựa của đám người Tào An Thanh ở phía trước đều đã không chạy nổi nữa. Thẩm Lãnh liền trượt xuống sải bước lao về phía trước. Suốt quãng đường này chỉ ngồi trên lưng ngựa ăn vài miếng lương khô, uống hai ngụm nước, cũng may tố chất thân thể của hắn vượt xa người thường.
Thấy Thẩm Lãnh xuống ngựa, tất cả người của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường cũng đều từ trên lưng ngựa nhảy xuống chạy về phía trước đồng loạt tăng tốc, khoảng cách càng ngày càng gần. Ngựa của đám người Tào An Thanh ở phía trước đâu còn chạy nhanh được nữa.
Tào An Thanh quay lại liếc nhìn, giật thót mình, lập tức cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống dồn lực chạy như điên, vừa chạy vừa nói: "Cản bọn họ lại!"
Lúc này phía sau y chỉ còn lại hai tên người Khương, trên quãng đường này tịnh thất phách sứ giả đã bị chết năm người, hai người còn lại cũng đã mệt rã rời từ lâu, trên đường đi bị Thẩm Lãnh đuổi theo ngay cả một khắc cũng không dám buông lỏng. Có trời mới biết cho dù là bọn họ dừng lại tìm chút đồ ăn thì liệu Thẩm Lãnh có đột nhiên xuất hiện hay không.
Tào An Thanh hô xong sau đó cũng không dám quay đầu lại nhìn, cắm đầu chạy một mạch về phía trước. Hai tên người Khương kia cũng biết còn tiếp tục chạy như vậy thì cuối cùng vẫn sẽ bị đuổi kịp nên cũng dứt khoát nhảy xuống, đều tháo đao Khương của mình xuống. Hai người nhìn về hướng Tào An Thanh bỏ chạy trước, một trong hai người hô to: "Tào tiên sinh, chúng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng ngươi phải nhớ, nếu nhất mạch ta không thể dựng lên vì ngươi, chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tào An Thanh nào có thời giờ để ý tới hai người bọn họ. Nếu phía sau chỉ là người của Lưu Vân Hội đuổi theo thì đương nhiên y sẽ không sợ như vậy, nhưng người đằng sau là Thẩm Lãnh quỷ kiến sầu. Người ta thường nói Hàn Hoán Chi là quỷ kiến sầu, Thẩm Lãnh này là quỷ thấy cũng sợ.
Một tên người Khương trong số đó ước lượng đao Khương trong tay, nhìn về phía đồng bạn ở bên cạnh: "Không ngờ bảy sư huynh đệ chúng ta mà lại bị những người Trung Nguyên này đuổi chật vật như thế, hôm nay liều chết một trận, bảo vệ tôn nghiêm của Thiên Môn Quán."
"Giết!"
Một tên người Khương quát lớn một tiếng, cầm đao Khương lao tới phía Thẩm Lãnh.
Còn cách khoảng chừng nửa trượng, Thẩm Lãnh đá một cước xuống mặt đất, vốn định đá lên một ít đất cát vào mắt hai tên người Khương kia rồi sau đó hắn lại xuất chiêu phá địch, nhưng một cước này hết sức không khéo, trong đất có đá, một cước này đá vào hòn đá, Thẩm Lãnh cảm thấy đầu ngón chân cũng như gãy rời, đau nhức làm hắn nhảy một chân sang bên cạnh đề phòng.
Nhưng người Khương từ phía đối diện đến cũng không thừa cơ đuổi giết, lúc này Thẩm Lãnh mới nhìn rõ, một cước vừa rồi đã đá hòn đá bay khỏi mặt đất, đá và bụi đất cùng bay. Tên người Khương kia theo bản năng chắn ngang đao phía trước hai mắt mình để cản bụi đất và đá sỏi, nhưng hòn đá kia lại đập vào chỗ không thể cẩn thận chi tiết.
Lần này là đau thật sự, mặt của tên người Khương này cũng méo xẹo.
Tên người Khương ở phía sau mắng một câu vô liêm sỉ, cầm đao Khương lao thẳng vào Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh đang rất đau chân, nhảy ra tránh né một đao, đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường ở phía sau đi lên. Tuy rằng bọn họ võ nghệ không bằng người Khương, nhưng bọn họ nhiều người, đệ tử Lưu Vân Hội còn hơn hai mươi người, người Khương có hai người, vẫn là một tạm thời hành động bất tiện.
Thẩm Lãnh thấy hai mươi mấy gã đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường cũng có thể khống chế cục diện, kiếm trận phối hợp, đao trận phối hợp, lưu loát vô cùng, cho nên hắn nhảy sang một bên ngồi xổm xuống nhìn chân. Giày đã thủng một lỗ, đầu ngón chân cái từ trong lỗ thò ra, một cước này đá thật ngoan độc, trong móng chân toàn là máu, cũng không biết sau này có thể bóc đi hay không.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tào An Thanh đã chạy đi một khoảng cách, hắn cắn răng đứng dậy đuổi theo.
Một tên người Khương thấy Thẩm Lãnh vòng qua bọn họ muốn đuổi theo Tào An Thanh, dưới tình thế cấp bách y ném trong tay đao Khương đi. Đao Khương như một vệt lưu quang lao thẳng đến sau lưng Thẩm Lãnh, người của Lưu Vân Hội lập tức kinh hô.
Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng hô biết là có nguy hiểm, lập tức nhảy sang bên cạnh, thanh đao kia bay sát qua người hắn. Với thân thủ và phản ứng như hắn, trong khoảnh khắc đao bay qua liền lập tức bay lên đá một cước vào chuôi đao. Đao Khương vốn đã bắt đầu rơi xuống, một cước này đạp lên khiến đao Khương lại bay vụt đi, không phải là đá thẳng cho nên đao Khương xoay tròn bay về phía trước.
Tào An Thanh đang dồn lực chạy như điên, thình lình mông đau nhức một trận.
Lần này không thể giữ ở trọng tâm, người nhào xuống đất, ở giữa mông còn cắm một thanh đao Khương.
Thẩm Lãnh nhảy đến, thò tay ra muốn rút đao nhưng tay đã vươn ra rồi lại ngây người.
Quả thật là đao cắm trên mông Tào An Thanh, nhưng tại sao là mũi đao lại hướng ra ngoài?
Trong khoảnh khắc Thẩm Lãnh đang sửng sốt đó, trong đầu hắn lại nảy ra một suy nghĩ không hay lắm, cúi đầu nhìn, xác định điều mình nghĩ là đúng.
Tào An Thanh nằm sấp trên mặt đất kêu rên, nhìn có vẻ cực kỳ đau đớn, nhưng lại không dám đứng dậy cũng không dám cử động lung túng, thanh đao giống như Định Hải Thần Châm đở đó khiến y cảm giác như mình bị ghim trên mặt đất vậy.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, hai tên người Khương kia bị đệ tử Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường chiếm số đông vây công, hai mươi mấy người đánh một người, phát huy truyền thống tốt đẹp từ xưa của Lưu Vân Hội, phỏng chừng không bao lâu là có thể thắng.
Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh Tào An Thanh, liếc nhìn bên cạnh có một cái cây nhỏ, thò tay ra nhổ cây nhỏ lên bẻ gãy. Hắn ngồi ở đó nhìn khuôn mặt méo xệch của Tào An Thanh, lại nhìn thanh đao kia, giơ gậy trong tay lên gõ vào mũi đao một cái, gõ xuống.
"Còn chạy?"