Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 966 - Chương 966: Cuồng

Chương 966: Cuồng Chương 966: Cuồng

Thành Đồng Dương Đài.

Khuyết Nguyệt Sinh liếc nhìn cái đồng hồ cát đặt ở cách đó không xa, thời gian hai khắc người Ninh đưa ra đã không còn bao nhiêu, nhưng vẫn chưa bắt được một người nào trong số những người Ninh phóng hỏa trong thành. Thành Đồng Dương Đài quy mô không nhỏ, nếu những này người Ninh lẻn vào nhà dân, không kiểm tra từng nhà thì không thể bắt được, nhưng thời gian đã không kịp nữa, cho dù cho thêm hai khắc nữa cũng không làm được.

"Thả giỏ xuống, thả ta xuống dưới."

Khuyết Nguyệt Sinh bỗng nhiên căn dặn một câu.

"Hả?"

Tất cả thủ hạ đều ngẩn người, bọn họ vây quanh Khuyết Nguyệt Sinh, mỗi người đều là vẻ mặt khó tin.

"Ta đi kéo dài thêm một khoảng thời gian."

Khuyết Nguyệt Sinh sửa sang lại y phục của mình: "Trong thành có một vạn hai ngàn biên quân, có mấy vạn bách tính, nhất định phải kéo dài thêm một khoảng thời gian. Các ngươi nhớ, mau chóng bắt được quốc sư Ninh quốc đó, bất kể là thật hay là giả đều phải bắt được, ta có thể còn sống để trở về hay không phải xem các ngươi... cũng phải xem người Ninh."

Sau khi nói xong gã ta bước lên tường thành hô lớn: "Ta là tướng quân Khuyết Nguyệt Sinh thành Đồng Dương Đài Hậu Khuyết quốc, ta muốn nói chuyện với chủ tướng của các ngươi, bây giờ một mình ta sẽ xuống dưới."

Khuyết Nguyệt Sinh hô xong sau đó ra hiệu thả giỏ xuống, cả đám biên quân Hậu Khuyết quốc căng thẳng muốn chết. Vị này chính là con trai của tể tướng, ở Hậu Khuyết quốc đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn dưới một người trên vạn người, quyền thế quá nặng đến mức ngay cả quốc vương bệ hạ cũng phải nhún nhường ông ta ba phần. Nếu con trai độc nhất của đại thừa tướng xảy ra chuyện gì bất ngờ ở đây, bọn họ đều sẽ chết.

"Tướng quân, ngài không thể đi."

"Tướng quân, thật sự không thể đi được."

Khuyết Nguyệt Sinh khoát tay: "Các ngươi không hiểu người Ninh, người Ninh cũng không thèm vu làm khó ta trong tình huống ta lẻ loi một mình đi đàm phán. Ta đã rất nghiêm túc tìm hiểu bọn họ, bọn họ đều muốn cái gọi là thể diện, cũng chưa từng nghe nói có người Ninh nào ngay cả khí độ cũng không cần."

Gã ta đứng trong cái giỏ, lớn tiếng nói: "Thả ta xuống, nếu không thì xử trí theo quân luật."

Người Hậu Khuyết ở trên tường thành bất đắc dĩ đành phải thả Khuyết Nguyệt Sinh xuống. Khuyết Nguyệt Sinh ngay cả binh khí cũng không mang theo, sau khi xuống dưới lại sửa sang y phục trên người, đi nhanh về phía quân Ninh. Chiến binh Đại Ninh nhìn người tuổi trẻ kia một mình xuống thành cũng thật sự đều có một chút tán thưởng. Theo biên quân tây cương thấy biên quân của Hậu Khuyết quốc có khi nào không kinh sợ giống như chim cút khi đối mặt với bọn họ đâu. Đây là trạng thái của biên quân Hậu Khuyết quốc khi đối mặt quân Ninh, đương nhiên cũng có lúc không bình thường. Lúc không bình thường thì đương nhiên sẽ không kinh sợ giống như chim cút, đại khái sẽ giống như trứng chim cút.

Cho nên một người Hậu Khuyết lẻ loi một mình đến đối mặt với đại quân mấy vạn binh của Đại Ninh quả thật khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thẩm Lãnh ngồi trên chiến mã nhìn Khuyết Nguyệt Sinh đi nhanh qua, ngay cả hắn cũng có chút tán thưởng người trẻ tuổi Hậu Khuyết này.

"Ta là chủ tướng thành Đồng Dương Đài Hậu Khuyết quốc, Khuyết Nguyệt Sinh, xin hỏi ai có thể nói chuyện với ta."

"Ta." Thẩm Lãnh ngồi trên lưng ngựa không xuống: "Muốn nói gì?"

"Xin hỏi ngươi là vị tướng quân nào của tây cương Đại Ninh?"

"Ta không phải tướng quân của tây cương, ta là Thẩm Lãnh, ngươi cứ việc nói chuyện của ngươi."

Trong lòng Khuyết Nguyệt Sinh chấn động mạnh một cái. Gã ta vô cùng quan tâm đến Ninh quốc, ở biên cương chính là để học tập người Ninh cho nên làm sao có thể không biết tên của Thẩm Lãnh. Sát tinh đi đến chỗ nào sẽ mang chém giết đến chỗ đó này tại sao lại ở tây cương? Có người nói nếu Thẩm Lãnh không đến chỗ nào thì còn may, cho dù có chút mâu thuẫn với Đại Ninh cũng chưa chắc có thể đánh nhau, nếu Thẩm Lãnh đã đến chỗ nào thì không mâu thuẫn cũng có thể có đánh nhau.

"Thẩm... Thẩm tướng quân."

Khuyết Nguyệt Sinh khom người cúi đầu theo bản năng: "Xin nghe ta nói nói mấy câu."

Gã ta ngẩng đầu lên, đối mặt với Thẩm Lãnh trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng, im lặng một lát để sắp xếp từ ngữ sau đó mới mở miệng nói: "Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Đại tướng quân nói là Quỷ đạo Thiên Môn Quán bắt cóc quốc sư Đại Ninh, người của chúng ta không phát hiện người của Thiên Môn Quán ở trong thành, cũng không phát hiện quốc sư chân nhân ở trong thành. Ta mang thành ý đến, nếu đại tướng quân cảm thấy không ổn thỏa, ta có thể đích thân mang người đi núi Thiên Môn. Nơi này cách núi Thiên Môn cũng chỉ hơn một trăm dặm, đi về chỉ cần thời gian ba ngày, đại tướng quân cho ta thời gian ba ngày, ta tất sẽ cho đại tướng quân một câu trả lời."

"Ta không thích người khác giải thích với ta."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi có thể nghĩ là ta đang tìm một lý do rất khập khễnh để động binh với Hậu Khuyết, nếu nghĩ như vậy thì sai rồi, lý do khai chiến có rất nhiều, ví dụ như sơn dương gặm cải thảo, cần gì phải dùng lý do lớn như quốc sư. Ta nói nàng ta ở trong thành thì nàng ta trong thành. Một tòa thành Đồng Dương Đài không đáng để Đại Ninh đánh cược quốc sư Đạo môn, cho dù là cả Hậu Khuyết cũng không đáng để Đại Ninh đánh cược lớn như vậy."

Khuyết Nguyệt Sinh không ngừng tính toán trong lòng, gã ta nghe ra trong lời Thẩm Lãnh nói không phải là đang lừa gã ta, nhưng nếu người của Thiên Môn Quán bắt cóc quốc sư chân nhân Đại Ninh, sao gã ta không có một chút tin tức nào cả?

Những người Khương ở núi Thiên Môn đó từ trước đến nay không chịu quản giáo. Ở Hậu Khuyết quốc, vùng núi Thiên Môn cũng là nơi nằm ngoài pháp luật, ngay cả quân đội cũng không muốn trêu chọc. Chẳng lẽ là phụ thân bàn điều kiện với người Khương núi Thiên Môn?

Nhưng đây không phải là phong cách làm việc của phụ thân, không khôn ngoan cỡ đó? Chẳng lẽ phụ thân lại tự tay tặng cho người Ninh một lý do để khai chiến?

"Chắc ngươi biết Thiên Môn Quán có một đám gọi là tịnh thất phách sứ giả, người bắt cóc quốc sư chính là bọn họ."

Nghe thấy Thẩm Lãnh nói câu này, trong lòng Khuyết Nguyệt Sinh lập tức càng chấn động hơn.

Tịnh thất phách.

Đương nhiên gã ta biết.

Quỷ đạo Thiên Môn Quán, có tịnh tam hồn tịnh thất phách, còn có Huyền Cơ chân nhân tự phong là chưởng giáo, thủ lĩnh bộ lạc người Khương là Ngũ Di và Huyền Cơ chân nhân có quan hệ thân mật.

"Tịnh thất phách sứ giả, ta biết, bọn họ đâu? Nếu bọn họ ở thành Đồng Dương Đài thì sẽ không có chuyện ta không biết."

"Chết hết rồi."

Thẩm Lãnh thản nhiên trả lời ba chữ.

Khuyết Nguyệt Sinh ngẩn ra: "Nếu bọn họ đã chết hết rồi, là người nào đưa quốc sư chân nhân vào thành Đồng Dương Đài?"

Thẩm Lãnh liếc nhìn gã ta một cái: "Ta cũng muốn biết."

Khuyết Nguyệt Sinh trầm mặc một lát, chắp tay: "Xin đại tướng quân cho ta thời gian ba ngày, bất kể như thế nào, hai nước phải cố gắng tránh cho giao chiến, một khi giao chiến thì chắc chắn sinh linh đồ thán. Ninh tuy mạnh nhưng trên dưới Hậu Khuyết có lòng bảo vệ quốc gia, quân Ninh cũng nhất định sẽ không phải là không hề tổn thất."

"Không cho."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh vô tình, lạnh như băng.

"Còn không đến một khắc nữa."

Khuyết Nguyệt Sinh thay đổi sắc mặt: "Đại tướng quân hà tất kiêu căng như thế? Cho dù ta quân chức không bằng đại tướng quân, đại tướng quân ngồi trên lưng ngựa bất động cũng có vẻ hơi vô lễ, lúc này càng ngạo mạn khinh người, người Ninh đều ngông cuồng như này ư?"

"Ta không kiêu căng."

Thẩm Lãnh trả lời: "Ta ngồi trên lưng ngựa không xuống, không phải bởi vì ngươi quân chức thấp, dù Hậu Khuyết vương đứng trước mặt ta thì ta cũng sẽ không xuống, bởi vì ta mệt, muốn ngồi, chỉ là ta lười. Nếu ngươi cảm thấy ta cả vú lấp miệng em, ngươi nhịn đi."

Khuyết Nguyệt Sinh không phản bác được.

"Đại tướng quân!"

Gã ta lại chắp tay: "Ta vẫn khẩn cầu đại tướng quân cho ta thời gian ba ngày..."

"Không cần."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi về đi, các ngươi không tìm thấy, ta vào thành tự tìm, Thiên Môn Quán, ta sẽ tự đi."

"Đây là Hậu Khuyết quốc!"

Khuyết Nguyệt Sinh giận dữ nói: "Không phải Ninh quốc!"

Thẩm Lãnh vẫn bình thản: "Ta biến nơi này thành đất của Ninh là được."

Hắn khoát tay, Nhạc Vọng Tung lập tức tiến lên: "Ngươi về đi, còn không đến một khắc nữa, chiến binh Đại Ninh sẽ không ra ngoài mà không chiến, chưa từng có trường hợp đặc biệt, về chuẩn bị chiến đấu đi. Ngoài ra, theo ta được biết ngươi là con trai độc nhất của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn, ngươi có thể về hỏi thử phụ thân của ngươi, tại sao chiến binh Đại Ninh lại đến."

"Ủa." Thẩm Lãnh nhìn về phía Khuyết Nguyệt Sinh: "Ngươi là con trai của Ô Nhĩ Đôn?"

Khuyết Nguyệt Sinh nhìn ra vài điểm không ổn trong ánh mắt của Thẩm Lãnh, theo bản năng lui về sau một bước: "Đúng vậy, đại tướng quân muốn thế nào?"

"Ồ." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thôi bỏ đi, lúc nãy trong khoảnh khắc đó nghĩ có phải nên trói ngươi lại và rồi đòi cha ngươi tiền chuộc hay không, nhưng trường hợp này không thích hợp lắm, chờ sau khi ta phá thành rồi hãy nói."

Khuyết Nguyệt Sinh cũng ngây người, đường đường là một đại tướng quân mà có thể nói ra câu nói thế này? Bắt cóc, đòi tiền chuộc? Khí độ đâu? Mặt mũi đâu?

"Đi nhanh đi."

Thẩm Lãnh nói: "Con người ta thay đổi rất nhanh."

Khuyết Nguyệt Sinh lập tức quay đầu, gã ta không biết có phải Thẩm Lãnh đang nói đùa hay không, nhưng gã ta không dám đùa giỡn với tính mạng của mình nên đành phải rời đi, xoay người chạy nhanh về phía tường thành. Mà Nhạc Vọng Tung thì mỉm cười nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân thật biết nói đùa, phỏng chừng sắp dọa hắn tè ra quần rồi."

Thẩm Lãnh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không nói đùa."

Nhạc Vọng Tung: "..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi nói người này có thể đổi được mười vạn lượng bạc không?"

Nhạc Vọng Tung nói: "Hắn là con trai độc nhất của Ô Nhĩ Đôn. Ô Nhĩ Đôn ở Hậu Khuyết quốc nói một không nói hai, ngay cả quốc vương Hậu Khuyết cũng phải nhún nhường ông ta ba phần. Quân đội của Hậu Khuyết quốc, có hai phần ba trực tiếp trong tay Ô Nhĩ Đôn, một câu nói của ông ta có lẽ có thể điều động được nhiều binh lực hơn một câu nói của Hậu Khuyết vương, cho nên mười vạn lượng bạc chắc hẳn có thể đổi được, dù sao Ô Nhĩ Đôn cũng là phú khả địch quốc."

Thẩm Lãnh giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương: "Ra vẻ ta đây thật không tốt..."

Nhạc Vọng Tung ngây người: "Ý của đại tướng quân là?"

"Mất mười vạn lượng bạc rồi, lỗ quá."

Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu lúc nãy ta hạ lệnh bắt hắn, có phải là hơi không có phong độ không?"

"Vâng... Nếu bắt hắn, quả thật..."

Nhạc Vọng Tung ấp úng, cũng không tiện nói gì.

Thẩm Lãnh nói: "Phong độ này, giá mười vạn lượng, thật đắt."

Hắn quay đầu lại liếc nhìn: "Máy ném đá đã đến chưa?"

Có thân binh trả lời: "Đại tướng quân, lúc nãy sau khi truyền lệnh thì máy ném đá đã tăng hết tốc độ vận chuyển, đang lắp ráp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai khắc sau là có thể công thành."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Lúc này đã qua nửa đêm, chắc hẳn cũng không bao lâu nữa là trời sẽ sáng. Tiểu Trương chân nhân bọn họ ở trong thành phóng hỏa là sau giờ Tý, tính ra còn chưa đến một canh giờ nữa là đông phương sẽ sáng lên.

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, tất cả các binh sĩ đều đang đợi hắn hạ lệnh. Đây là lần đầu tiên thực chiến thật sự của những tân binh này, bọn họ cũng sẽ lần đầu tiên trải qua sinh tử, một khắc khi bọn họ đi lên chiến trường thì sẽ không phải thiếu niên ngây thơ nữa, mà là nam nhân.

"Nhạc Vọng Tung, đi truyền lệnh, chặn cả bốn cổng."

Thẩm Lãnh liếc nhìn khói báo động vẫn luôn bốc lên trên thành Đồng Dương Đài: "Nhanh nhất là ba canh giờ viện binh của Hậu Khuyết quốc có thể đến nơi, vậy thì đánh chiếm thành Đồng Dương Đài trong vòng hai canh giờ. Nói với mọi người, sau khi thành vỡ không được quấy nhiễu bách tính, đồ ở phủ khố trong thành thì chia cho bọn họ. Lúc nãy ta đã nói với Khuyết Nguyệt Sinh, ta có thể biến nơi này thành đất của Ninh, nếu là đất của Ninh, người cũng là người của chúng ta."

Nhạc Vọng Tung giương khóe miệng lên, thầm nghĩ Thẩm tướng quân chính là cuồng.

Thẩm Lãnh dừng lại một chút, cười cười: "Nói với bọn họ đánh cho tốt, sau này ta lại chia cho bọn họ mười vạn lượng bạc."

Nhạc Vọng Tung thầm ngẩn ra.

Đại tướng quân... thật sự muốn bắt cóc tên Khuyết Nguyệt Sinh đó?

Bình Luận (0)
Comment