Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 967 - Chương 967: Sơ Sót

Chương 967: Sơ sót Chương 967: Sơ sót

Bên biên cương đại chiến sắp tới, mà giờ phút này Trà gia đã mang theo hai đứa trẻ đi đông cương dưới sự hộ tống của mấy ngàn chiến binh, nhưng giờ lại xuất hiện một cục diện rất khó khống chế. Bệ hạ đã tuyên bố triều đình Thẩm Lãnh mang theo gia quyến đến đông cương huấn luyện tân binh thủy sư, chuẩn bị cuộc chiến viễn chinh Tang quốc, nhưng hiện giờ Thẩm Lãnh lại sắp đánh ở tây cương nhau.

Ngay trong ngày Thẩm Lãnh binh vây thành Đồng Dương Đài, bệ hạ ở thành Trường An cũng nhận được thư của Thẩm Lãnh viết.

"Bệ hạ, chuyện này phải làm sao?"

Đại học sĩ Nội các Lại Thành vẻ mặt lo lắng: "Thẩm Lãnh không biết sắp xếp của bệ hạ, nói không chừng hắn ở tây cương đã gặp đại tướng quân Đàm Cửu Châu, không ít người cũng đã biết chuyện hắn ở tây cương, nhưng hắn nên là đang trên đường đi đông cương."

Hoàng đế cũng rầu rĩ.

Ông ta chậm rãi đi lại trong phòng: "Có phải tướng quân thân binh doanh Trần Nhiễm của Thẩm Lãnh đã qua đó rồi không?"

"Vâng, vốn là phải hộ tống Nhan công chúa điện hạ đi đông cương, nhưng Nhan công chúa lo lắng cho Thẩm Lãnh nên bắt Trần Nhiễm dẫn theo một đoàn thân binh đến tây cương. Bọn họ là vòng lại ở nửa đường, cho nên hẳn là cách Trường An chưa quá xa."

"Phái người đuổi theo, nói với Thẩm Lãnh, che mặt mà chiến."

"Che mặt?"

Lại Thành: "Nếu che mặt, trận chiến tây cương, Thẩm Lãnh có công lớn cũng không thể lĩnh, có chiến tích mà không thể nói, thật sự..."

"Tính thời gian, cho dù trẫm tức khắc hạ chỉ cho hắn đến tây cương, ít nhất cũng phải bốn tháng sau hắn mới có thể đến nơi."

Hoàng đế nói: "Hắn đã xuất đầu lộ diện ở tây cương, cũng may các lộ chiến binh trẫm triệu tập vẫn chưa đến, đại quân đi chậm hơn khoái mã đưa tin, phái người đi vẫn còn kịp, thông báo Đàm Cửu Châu để ông ta sắp xếp, tính thời gian rồi hãy nói."

Hoàng đế cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Ông ta đã hạ thánh chỉ, nếu để người khác biết Thẩm Lãnh âm thầm đến tây cương, hoàng đế như ông ta phải giải thích thế nào?

Hoàng đế thở dài: "Về phần quân công... Đàm Cửu Châu đã sắp lui xuống rồi."

Lại Thành lập tức hiểu ý của hoàng đế.

"Chỉ là, lại ủy khuất Thẩm Lãnh."

"Trẫm..."

Hoàng đế gần như thốt ra câu nói, khó khăn lắm mới nhịn được.

Con trai của trẫm, chịu chút ủy khuất thì chịu chút ủy khuất thôi.

Nhưng điều hoàng đế muốn lại không như vậy, dựa vào cái gì mà khiến con trai của trẫm chịu ủy khuất? Chỉ là ông ta vẫn chưa nghĩ được một cái biện pháp thật trơn tru. Chiến sự ở tây cương đến quá đột ngột, trong tình huống bình thường làm sao hoàng đế có thể điều Thẩm Lãnh đã đi đông cương đi phía tây? Phía tây có các vệ chiến binh, có Trọng Giáp, còn có Đường gia Tây Bắc, không phải là Đại Ninh không còn người để dùng.

Nếu Hoàng đế bày tỏ một thái độ, trẫm chính là muốn để Thẩm Lãnh đi Tây Vực đánh trận, tất cả các tướng quân ở miền tây Đại Ninh sẽ nghĩ như thế nào? Các tướng quân không nghĩ nhiều, thủ hạ của tướng quân sẽ nghĩ như thế nào?

Bọn họ sẽ cho rằng bệ hạ cảm thấy bọn họ bất tài, cho nên trận chiến ở phía tây cũng phải điều người ở phía đông sang đánh.

Ông ta là hoàng đế, ông ta có thể có một chút tùy hứng, nhưng không thể quá mức tùy hứng.

"Chi bằng nhân lúc đại quân các lộ tây cương vẫn chưa hoàn toàn hội tụ, bệ hạ điều Thẩm Lãnh về đông cương?"

Lại Thành cũng ngại nói hết câu. Nếu Thẩm Lãnh ở tây cương đánh trận còn phải che mặt mà chiến, không có công lao, không có khổ lao, còn phải đối mặt với hung hiểm không thể tưởng tượng được, hà tất còn phải giữ Thẩm Lãnh ở đó nữa? Ông ta không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra được giờ khắc này còn có biện pháp tốt nào nữa. Bệ hạ càng ngày càng mê tín chỉ cần Thẩm Lãnh ở chiến trường thì nhất định sẽ đánh thắng, điều này không tốt.

"Có phải khanh có lời gì muốn nói không?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái: "Là đại học sĩ, chớ không phải là đã quên mình từng là ngôn quan chứ?"

Lại Thành trầm mặc một lát, vén áo quỳ xuống: "Bệ hạ, chuyện Thẩm tướng quân đuổi theo Tiểu Trương chân nhân đã là phá lệ. Hắn là đại tướng quân của quốc gia, chức trách của hắn là ở đông cương thủy sư. Các vệ chiến binh tây cương đều có thể đánh trận này, đại tướng quân Đàm Cửu Châu cũng không cần Thẩm Lãnh che mặt mà chiến để tặng quân công cho ông ta, đây không phải là vinh diệu của đại tướng quân, đó là sự hổ thẹn của Đàm Cửu Châu trước khi lui xuống. Một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, đại tướng quân Đàm Cửu Châu sẽ trở thành một trò cười, bệ hạ cũng sẽ trở thành một trò cười."

"Không phải là Đại Ninh không có Thẩm Lãnh thì không thể chiến, không phải là tây cương không có Thẩm Lãnh thì không thể thắng. Nếu lúc này bệ hạ khẩn cấp triệu hồi Thẩm Lãnh, tương lai còn có thể cứu vãn được. Nếu lúc này không triệu hồi, bệ hạ để của thể diện Đàm Cửu Châu ở đâu, để sự uy nghiêm của quốc gia, sự uy nghiêm của thánh chỉ, sự uy nghiêm của bệ hạ ở đâu?"

Hoàng đế ngẩn ra.

Lại Thành quỳ gối ở đó nhưng không cúi đầu, nhìn vào mắt hoàng đế nói: "Bệ hạ cảm thấy Thẩm Lãnh là phúc tướng, nơi nào có hắn đều có thể ca khúc khải hoàn, nhưng mà bệ hạ, Đại Ninh có trăm vạn chiến binh, hàng ngàn chiến tướng, bọn họ cũng năng chinh thiện chiến, bọn họ cũng trung quân ái quốc, huống hồ thần vẫn luôn không cho rằng Thẩm Lãnh là phúc tướng. Thẩm Lãnh có thể đánh thắng mỗi một trận chiến là vì năng lực của hắn chứ không phải là vận may."

Hoàng đế mấp máy môi, đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì đó.

Không biết bắt đầu từ lúc nào ông ta lại để ý đến Thẩm Lãnh như thế, bất kể có chuyện gì cũng hy vọng hắn có thể được chia chút vinh dự. Lúc nãy tất cả những gì ông ta đang nghĩ đều là làm như thế nào mới có thể xử lý ổn thỏa chuyện Thẩm Lãnh ở tây cương, làm như thế nào mới có thể khiến Thẩm Lãnh danh chính ngôn thuận tiếp tục nhận vinh dự ở tây cương. Bất tri bất giác ông ta đều suy nghĩ về bất cứ một vấn đề nào của Thẩm Lãnh với thân phận của một vị phụ thân, chứ không phải vua của một nước.

"Trẫm..."

Hoàng đế muốn nói gì đó nhưng lại không phản bác được.

Lại Thành từng không chỉ một lần cứng rắn chỉ trích ông ta, thậm chí chỉ vào mũi ông ta mắng ông ta là hôn quân ở trước mặt cả triều văn võ, nhưng đó đều là làm bộ làm tịch, đều là diễn kịch. Giờ khắc này đại học sĩ quỳ trước mặt ông ta không phải ở diễn kịch.

"Trẫm biết rồi."

Hoàng đế ngồi xuống ghế, trầm lặng một lúc rồi nói: "Viết chỉ, dùng thông văn hạp truyền tin cho Đàm Cửu Châu, bảo ông ta thông báo cho Thẩm Lãnh lập tức quay về đông cương, không cần phải về Trường An."

Lại Thành dập đầu: "Thần đi làm ngay lập tức."

Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có lẽ... đã không kịp rồi."

Cùng lúc đó, tây cương.

Thẩm Lãnh ngồi trên lưng ngựa nhìn thành Đồng Dương Đài, máy ném đá ở phía sau đã lắp xong, có thể công thành bất cứ lúc nào, nhưng đám người Nhạc Vọng Tung đang chờ hạ lệnh lại chợt phát hiện Thẩm Lãnh ngồi ngây ngẩn ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ c gì.

"Sơ sót rồi."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên giơ tay lên vỗ vào gáy một cái.

"Đại tướng quân, sao vậy?"

Nhạc Vọng Tung liền vội hỏi một câu.

"Ta không nên ở đây."

Thẩm Lãnh giơ tay lên lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán trong nháy mắt. Bản thân hắn tham công, tham chiến, tham thắng, bởi vì quá đắc ý, quá ngông cuồng mà lại quên là mình không nên xuất hiện ở tây cương. Giờ khắc này hắn đã ở trước mặt đại quân mấy vạn người, cũng đã báo tên của mình với kẻ địch, như vậy thì sẽ đặt bệ hạ ở đâu?

Bắt đầu từ lúc nào mình đã ngông cuồng như thế?

Trong nháy mắt Thẩm Lãnh không chỉ là túa mồ hôi trán, sau lưng cũng ướt nhẹp mồ hôi.

Hắn nhìn về phía Nhạc Vọng Tung: "Các tướng sĩ đều đã biết ta đến?"

"Tân binh đều biết."

Nhạc Vọng Tung nói: "Lúc trước đại tướng quân đã căn dặn, tất cả tân binh đều thuộc quyền ngài điều khiển."

Trong đầu Thẩm Lãnh kêu ong ong, nghĩ làm như thế nào mới có thể cứu vãn chuyện này. Đầu tiên phải suy nghĩ bệ hạ sẽ giúp hắn xử lý như thế nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là bệ hạ đã tuyên bố Thẩm Lãnh đi đông cương, nhưng hắn lại xuất đầu lộ diện ở tây cương như thế này...

"Ta không phải Thẩm Lãnh."

Thẩm Lãnh cúi đầu, xé một mảnh áo che mặt: "Nói với các tướng sĩ, tuyệt đối không được phép tiếp tục truyền ra ngoài chuyện ta ở tây cương."

"Nhưng đại tướng quân..."

Nhạc Vọng Tung vẻ mặt nghi hoặc: "Không chỉ là tân binh, tây cương Trọng Giáp, bao gồm cả bách tính trong thành ngoài thành cũng biết ngài đã đến rồi. Nếu lúc này đại tướng quân nói không phải đại tướng quân, làm sao giải thích với các tướng sĩ, làm sao giải thích với các bách tính?"

Thẩm Lãnh thật sự không thể nghĩ được biện pháp.

"Công thành trước."

Thẩm Lãnh che mặt: "Sau trận chiến này ta sẽ bàn bạc với đại tướng quân."

Cùng lúc đó, thành Tây Giáp.

Đứng ở trên tường thành dùng thiên lý nhãn nhìn chỗ lửa cháy sáng rực ở phía xa, đợi một lát vẫn chưa thấy công thành, Đàm Cửu Châu khẽ nhíu mày, nghĩ tại sao Thẩm Lãnh vẫn chưa tiến công?

Đúng lúc này, thủ hạ của ông ta bỗng nhiên nói một câu.

"Trận chiến này, chớ không lại muốn để An Quốc Công đến đánh?"

Đàm Cửu Châu sắc mặt biến đổi: "An Quốc Công làm sao? Ngươi không được nói nhảm."

Thủ hạ nói: "Sau trận chiến bắc cương, bệ hạ đã nói để An Quốc Công đi đông cương huấn luyện tân binh thủy sư, kết quả là ngài ấy lại chạy đến đây, trận chiến này cho dù đột xuất, nhưng ngài ấy đến lúc này..."

Thủ hạ còn chưa nói xong, Đàm Cửu Châu đột nhiên tỉnh ngộ.

"Hỏng rồi."

Ánh mắt Đàm Cửu Châu lóe lên một cái: "Là ta đã sơ sót, Thẩm Lãnh cũng đã sơ sót."

Ông ta thò tay ra: "Mang giáp trụ trường sóc của ta đến đây."

Đàm Cửu Châu lãnh binh nhiều năm như vậy cũng chưa từng hốt hoảng, nhưng chuyện vừa nghĩ đến trong nháy mắt lại khiến ông ta không thể không luống cuống một chút. Thẩm Lãnh không nên ở đây, sao mình lại hoàn toàn không suy nghĩ cẩn thận vậy? Quốc sư đã đến đây, chuyện Thẩm Lãnh với thân phận đại tướng quân đích thân đuổi theo vốn đã không hợp với lẽ thường. Thẩm Lãnh cũng đã nói hắn là đuổi theo gấp gáp nên không có ý chỉ của bệ hạ, chuyện này không dễ nói, một khi lớn lên thì không khống chế nổi.

"Phải nghĩ một cách mới được."

Đúng lúc này ánh lửa bên thành Đồng Dương Đài kia hơi hỗn loạn một chút, từ cách xa như vậy cũng loáng thoáng nghe được tiếng hô giết của binh lính công thành. Trong lòng Đàm Cửu Châu càng ngày càng sốt ruột, chuyện này phải xử lý như thế nào?

Cách thành Tây Giáp không đến một trăm dặm có một tòa huyện thành Vị Nam. Vị Nam là nơi rất quan trọng ở tây cương, mặc dù chỉ là một huyện thành nhưng nơi này được gọi là nơi tập kết phân phối dược liệu lớn nhất Tây Bắc, rất nhiều dược liệu ở Tây Bắc đều sẽ tập trung ở này. Dược thương đến từ các nơi trên Đại Ninh sẽ từ bốn phương tám hướng tụ đến, rất nhiều dược liệu đều là chỉ ở Tây Bắc mới có. Vị Nam nổi tiếng nhất là một loại thảo dược tên là Huyết Trùng Diệp, ngoại trừ huyện Vị Nam ra thì nơi khác không thể trồng được.

Trong một y quán ở huyện thành Vị Nam, Hắc Nhãn nhìn Chu Đông Ngô: "Thay thuốc thêm nữa là gần ổn rồi. Nếu huynh nghe ta thì không đến nỗi phải đợi ở đây đến tận bây giờ, sau khi chúng ta và Thẩm Lãnh tách ra cứ trực tiếp đến một huyện thành, tìm y quán khám chữa cho huynh, nhưng huynh lại chạy..."

Chu Đông Ngô nói: "Y giả nhân tâm, không phải là ta không tin tưởng y quán đó, không phải chúng ta muốn đi tìm y quán Thẩm gia sao, phải có tín dụng, nói đi y quán Thẩm gia phải đi Thẩm gia y quán."

Hắc Nhãn nói: "Lúc huynh ra khỏi y quán vội vàng hấp tấp, chắc chắn là có vấn đề."

Chu Đông Ngô nói: "Cũng... không có gì vấn đề lớn, chỉ là lúc phải khâu vết thương, trợ thủ của lang trung an ủi một câu, nói đừng lo, chỉ là khâu vết thương lại, không cần căng thẳng, không có gì to tát cả, khâu một lần không được thì hai lần."

Hắc Nhãn: "Hắn an ủi đúng đó, đối với người chúng ta như mà nói khâu lại cũng không tính là gì."

Chu Đông Ngô thở dài: "Người hắn an ủi là lang trung kia."

Hắc Nhãn: "..."

Nằm trong y quán, Chu Đông Ngô nhìn ra bên ngoài: "Tại sao vẫn chưa có ai đến?"

Đúng lúc này lang trung khám bệnh đi vào, vẻ mặt ngượng ngùng: "Hiện giờ trong thành không có bao nhiêu người vẫn còn ngồi khám bệnh, sau khi nhận được tin tức thì phần đông các lang trung đều mang thuốc trị thương chạy tới thành Tây Giáp. Ta cũng muốn đi, nhưng cũng không thể không có một người nào ở lại, cho nên khá là bận."

Ông ta cởi áo của Chu Đông Ngô ra nhìn: "Vết thương khôi phục không tệ, vết đao lớn như vậy..."

"Người tốt!"

Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô lập tức nói: "Chúng ta đều là người tốt, chúng ta muốn đi thành Tây Giáp tham chiến, giữa đường gặp gian tế Hậu Khuyết lẻn vào Đại Ninh, đánh một trận nên bị thương."

Lang trung giúp Chu Đông Ngô thay thuốc, ra ngoài cửa căn dặn học đồ: "Đến quan phủ, cứ nói chúng ta có người bị đao chém, không rõ lai lịch."

Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô vừa muốn đi, ngoài cửa đã có mấy bộ khoái nhanh vào, liếc nhìn: "Đều đứng lại!"

Bình Luận (0)
Comment