Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 970 - Chương 970: Biên Quân

Chương 970: Biên quân Chương 970: Biên quân

"Sao lại đột ngột như vậy?"

Thẩm Lãnh gấp gáp đi qua đi lại trong phòng: "Thám báo của chúng ta đâu? Lúc nãy đánh hạ thành Đồng Dương Đài ta hạ lệnh cho thám báo mở rộng phạm vi thăm dò chung quanh."

"Hỏi thăm được rồi."

Hắc Nhãn từ bên ngoài bước nhanh vào, thở hổn hển nói: "Có mấy nguyên nhân thám báo không điều tra được tình quân địch. Thứ nhất đây là quan ngoại, thám báo của chúng ta không thể điều tra ở ngoài quan ngoại hơn mười dặm bất cứ lúc nào, cho dù chúng ta là Đại Ninh, một khi thám báo của chúng ta bị phát hiện ở trong cương vực nước khác, cho dù bị giết, chúng ta cũng không có cách nào, hơn nữa không thể nào đối động binh với nước khác vì chuyện này."

Hắc Nhãn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Thứ hai thành Tây Giáp có vị trí đặc biệt, tây bắc là Hậu Khuyết quốc, tây nam là Thổ Phiên. Sau đại chiến lần trước Thổ Phiên quốc xây dựng tường vây biên thành, thám báo của chúng ta đã không có cách nào tra xét tình báo ở trong cương vực Thổ Phiên, thậm chí tới gần cũng không được. Người Thổ Phiên bị đánh sợ, chỉ có thể xây dựng tường thành hơn ngàn dặm để ngăn cản chúng ta. Kỵ binh của Thổ Phiên xông ra từ bốn cửa ra này, cách thành Đồng Dương Đài không quá mười dặm xa, không chênh lệch khoảng cách từ chỗ chúng ta đến thành Đồng Dương Đài lắm."

"Thứ ba, sau khi công phá thành Đồng Dương Đài, đại bộ phận thám báo của chúng ta đều được phái đi hướng tây bắc, bởi vì hướng tây nam muốn tra cũng không có cách tra. Người Thổ Phiên trực tiếp ngăn chặn đường về của Vương tướng quân bằng tốc độ nhanh nhất, hiển nhiên là bọn họ đã có kế hoạch."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Lần trước sau khi đánh Thổ Phiên đau, Thổ Phiên lại bắt đầu xây dựng tường thành ngàn dặm. Lúc ấy còn từng chê cười người Thổ Phiên, nhưng mà bây giờ xem ra người Thổ Phiên không tiếc hao phí tài lực, vật lực, nhân lực khổng lồ để xây dựng tường thành ngàn dặm, chính là đang đợi cơ hội phản công như vậy. Liên quân của các nước Tây Vực tập kết một bộ phận ở trong tường thành Thổ Phiên quốc, chúng ta căn bản là không nhìn thấy."

Hắn nhìn về phía Hắc Nhãn: "Sau đó sẽ còn có thêm nhiều liên quân Tây Vực đến nữa, ta không thể đi vào lúc này."

"Ngươi không đi, một khi để triều đình biết được, bệ hạ cũng không thể bảo vệ ngươi."

"Ta không chết là được."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Cùng lắm thì bãi chức đại tướng quân của ta. Nếu bởi vì danh đại tướng quân này, danh quốc công này mà ta đi, ta không tính là người, có lỗi với quân giáp."

Hắc Nhãn nhíu mày: "Nhưng Đàm đại tướng quân đã nói với mọi người chuyện ngươi là giả rồi, ngươi lại ra ngoài nữa, làm sao được người khác tín nhiệm?"

"Ngay cả chức đại tướng quân ta cũng không muốn, chẳng lẽ còn tham quân công chiến tích gì đó?"

Thẩm Lãnh xoay người liền nhìn thấy phòng bộ áo giáp đại tướng quân ở trên giá áo. Đây là thư phòng của Đàm Cửu Châu, ở đó là một bộ giáp toàn thân của tây cương Trọng Giáp, mặt nạ dữ tợn như mãnh thú. Thẩm Lãnh đi qua tháo mặt nạ xuống: "Ta đeo cái này."

Hắn nhìn về phía Hắc Nhãn: "Giúp ta đi tìm một bộ giáp trụ, bì giáp là được."

Hắc Nhãn bất đắc dĩ, sau khi ra ngoài gần nửa canh giờ mới ôm một bộ giáp trụ trở về: "Đây là giáp trụ của phủ Đình Úy, phủ Đình Úy cũng có chiến giáp, ta mượn của thiên bạn Nhậm Lao."

Chiến giáp của phủ Đình Úy tất nhiên khác với biên quân Đại Ninh chiến giáp. Giống như quan phục cẩm y của phủ Đình Úy, chiến giáp cũng tối đen như mực, bên trái giáp ngực có in dấu hai chữ Đình úy, áo giáp đen chữ đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, nhưng trên mũ sắt không có mặt nạ, Thẩm Lãnh treo mặt nạ lên mũ sắt đội thử. Mặt nạ răng nanh màu xanh thẫm phối hợp với bộ áo giáp màu đen của thiên bạn phủ Đình Úy này, trong sự uy nghiêm còn có thêm một chút âm trầm.

Thẩm Lãnh nhanh chóng thay giáp trụ, kéo mặt nạ xuống: "Đều ghi nhớ, đừng gọi tên ta nữa, ta không thể khiến Đàm đại tướng quân khó xử thêm nữa."

Hắc Nhãn hỏi: "Vậy gọi ngươi thế nào?"

Thẩm Lãnh dừng bước chân lại: "Gọi ta là... Lý Thổ Mệnh."

Hai khắc sau Thẩm Lãnh đã ở trên tường thành, khi hắn đứng ở bên cạnh đại tướng quân Đàm Cửu Châu, tất cả mọi người đều ngây người ra. Tất cả mọi người đều biết bộ áo giáp màu đen này, đó là chiến giáp của thiên bạn phủ Đình Úy, nhưng mặt nạ nhìn giống như là mặt nạ phối với trọng giáp mà đại tướng quân Đàm Cửu Châu mặc khi còn trẻ. Bộ chiến giáp đó được làm khi Đàm Cửu Châu còn trẻ mới tiếp quản Trọng Giáp, đã khá nhiều năm không mặc nhưng rất nhiều người vẫn có thể nhận ra.

Đàm Cửu Châu nhìn thấy mặt nạ kia liền biết là Thẩm Lãnh, nói nhỏ giọng: "Sao còn không đi?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không thể đi được."

Đàm Cửu Châu thở dài: "Ngươi nên đi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta phải là một con người."

Hắn giơ tay lên chỉ thành Đồng Dương Đài phía xa: "Có cứu viện không?"

"Hai vạn kỵ binh tinh nhuệ Thổ Phiên trực tiếp chặn kín đường về của Vương Cửu Sinh. Người hắn mang theo đều là bộ binh, sau khi ra khỏi thành vừa đánh vừa lui trở lại trong thành Đồng Dương Đài. Hiện tại kỵ binh của người Thổ Phiên đã lui ra bên ngoài, bộ binh của Hậu Khuyết quốc bao vây bốn phía thành Đồng Dương Đài, ngươi xem..."

Đàm Cửu Châu chỉ về hướng cửa đông thành Đồng Dương Đài: "Bên cửa đông đã hội tụ lượng lớn quân đội Hậu Khuyết quốc, cửa đông đã bị ngươi đánh nát, tất nhiên người Hậu Khuyết lấy chỗ này làm chủ công."

Vừa mới dứt lời thì nghe thấy lính quan sát nói lớn: "Khói báo động, khói báo động ba chỗ!"

Trên tường thành Đồng Dương Đài nổi lên ba cột khói báo động.

Đó là tín hiệu quyết tử của chiến binh Đại Ninh, ba cột khói báo động, ý là không cần cứu viện, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết.

"Chiến kỳ của chúng ta kéo lên rồi."

Giọng nói của lính quan sát cũng đang run lên.

Trên tường thành Đồng Dương Đài, tướng quân biên quân chính ngũ phẩm Vương Cửu Sinh sửa sang lại giáp trụ, hướng tới phía thành Tây Giáp làm một quân lễ tiêu chuẩn.

"Các huynh đệ."

Hắn ta nhìn về phương hướng thành Tây Giáp nói lớn tiếng: "Ta đã hạ lệnh đốt lên ba cột khói báo động, nói với đại tướng quân không cần tới cứu chúng ta nữa. Bên ngoài có đại quân mấy chục vạn phiên bang, mà chúng ta đứng trên thành Đồng Dương Đài vừa mới đánh chiếm được này, mỗi người các ngươi đều biết rõ ràng đất đai dưới chân chiến binh đều là đất đai của Đại Ninh, nơi có chiến kỳ chiến binh tung bay đều là cương vực của Đại Ninh. Hãy cùng ta tử thủ nơi này, ta đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh vì nước, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Nguyện chết vì Đại Ninh!"

"Nguyện chết vì Đại Ninh!"

Các tướng sĩ ở trên tường thành hô to.

"Ta đã hạ lệnh dùng bao cát đá vụn chặn tất cả cổng thành, chúng ta không ra ngoài được nữa, cũng không định sẽ ra ngoài. Các ngươi đã nghe thấy những tên nhãi nhép phiên bang ở bên ngoài kia đang hô gì. Bọn chúng muốn nhìn thấy biên quân của Đại Ninh đầu hàng, đời này bọn chúng muốn nhìn thấy quân nhân của Đại Ninh đầu hàng, nhưng bọn chúng chắc chắn không nhìn thấy."

Vương Cửu Sinh đặt chiến đao ở trên tường thành, thò tay ra, thân binh đưa một bầu rượu qua: "Rượu này là rượu của phiên bang, con mẹ nó uống dở tệ, nhưng cũng may là vẫn có rượu, cũng may là vẫn có các ngươi, chết ở nơi này, ta không cô đơn!"

Hắn ta uống một hơi cạn sạch rượu trong hũ, ném hũ ném xuống dưới tường thành: "Cha mẹ, con trai dập đầu với cha mẹ tại đây, sau này không thể phụng dưỡng nhị lão, càng không thể đưa tiễn nhị lão lúc lâm chung."

Hắn ta quỳ xuống dập đầu lạy ba cái cộp cộp cộp, đứng lên: "Những người trong nhà còn cha mẹ đều dập đầu đi, chúng ta tận trung vì Đại Ninh, tất nhiên sẽ có người tận hiếu thay chúng ta."

Thủ quân trên tường thành người này nối tiếp người kia đều quỳ xuống, hướng về phía đông dập đầu.

"Còn có vướng bận không?"

"Không còn!"

"Không còn nữa!"

"Vậy thì giết con mẹ nó đi."

Vương Cửu Sinh cầm lấy cung cứng, ống tên đặt ở dưới chân: "Cho người Hậu Khuyết nhìn xem, chúng ta thủ thành như thế nào."

Dưới tường thành có một đội kỵ binh Hậu Khuyết phóng ngựa đến, người cầm đầu là một giáo úy, vừa phóng ngựa ở dưới thành vừa lớn tiếng nói.

"Người Ninh ở trong thành nghe đây, buông binh khí của các ngươi xuống, cởi giáp trụ, xếp hàng ra khỏi thành, có thể tha chết cho các ngươi, cút ra khỏi đất của Hậu Khuyết quốc chúng ta, cút ra khỏi biên thành của Hậu Khuyết quốc chúng ta!"

Vù!

Mũi tên trong tay Vương Cửu Sinh bay ra ngoài, một mũi tên bắn thủng cổ tên giáo úy kêu gọi đầu hàng kia.

"Con mẹ nó buông cái rắm. Của người Hậu Khuyết các ngươi? Ba ngày trước đã không phải rồi, bây giờ đây là đất của Đại Ninh! Đừng nói ba ngày, nơi nào ta giẫm một cước cũng là của chúng ta."

Sau khi mũi tên kia bắn gục người kêu gọi đầu hàng, kỵ binh ở phía sau đâu còn dám dừng lại, vội vàng chạy đi, lại còn không có ai dám ở lại nhặt xác. Giáo úy của Hậu Khuyết quốc từ trên ngựa ngã xuống đã chết, một con chiến mã cô đơn lẻ loi đứng ở đó, thi thoảng dùng mõm đẩy đẩy chủ nhân của mình.

"Cũng may là lúc công thành chỉ phá hỏng cửa đông."

Vương Cửu Sinh nói: "Cổng thành tuy đã chặn nhưng không chắc chắn, một đội người đi chặt thêm cây, dùng cành cây nhét thật kín động cổng thành cho lão tử. Chia ba trăm người đi dỡ một ít xà nhà xuống, chuyển xà nhà loại gỗ tròn đến để dùng, phân công thêm người đi xem thử trong thành có bao nhiêu lương thực, mặc kệ có bao nhiêu đều mỗi ngày nhất định phải đủ cung ứng. Dù sao chúng ta cũng sống không được lâu như vậy, đi làm cơm cho lão tử, không thể đói bụng liều chết được."

Thủ hạ lên tiếng đáp lại, chia làm ba đội, một đội đi chặt cây trong thành, một đội đi dỡ nóc nhà, còn một đội đi chuẩn bị cơm tối cho các huynh đệ.

Vương Cửu Sinh nhìn xuống dưới thành, con chiến mã kia đã đi rồi. Chân của tên giáo úy Hậu Khuyết quốc chết dưới mũi tên của hắn ta còn treo trên bàn đạp, lúc ngựa đi cũng kéo thi thể của chủ nhân nó đi, trên mặt đất lưu lại một đường kéo dài.

Hắn ta tháo tẩu thuốc xuống, nhồi một ít sợi thuốc vào, hít sâu một hơi rồi phun ra thật mạnh.

"Con mẹ nó may là lão tử đến, ai đến người đó chết, nếu đổi lại là những người khác dưới trướng đại tướng quân đến, trong lòng lão tử sẽ không thoải mái, sẽ nghĩ sao không phải là ta ở trong thành Đồng Dương Đài."

Hắn ta lại rít mạnh một hơi, nhả khói ra, như một con mãnh thú thôn vân thổ vụ, trong làn khói, cặp mắt kia hơi đỏ lên.

"Các huynh đệ, còn nhớ lần trước lúc uống rượu ta đã nói gì không?"

Hắn ta tựa vào tường thành, cùng đợi kẻ thù tiến công.

"Lần trước lúc uống rượu ta đã nói con mẹ nó thật ngưỡng mộ các huynh đệ biên quân bắc cương đã đánh người Hắc Vũ. Lúc ấy ta nói với các ngươi, đời này muốn soi với các huynh đệ biên quân bắc cương thật khó, đó là người Hắc Vũ. Bên Tây Vực này, bất kể là người Thổ Phiên, người Hậu Khuyết hay là người Kim Tước, người nào có thể so với người Hắc Vũ? Ai ngờ đến ông trời thương chúng ta như vậy, nếu lần này chúng ta đánh thắng so được với các huynh đệ bắc cương rồi. bọn họ đánh một mình Hắc Vũ, chúng ta đánh các nước Tây Vực. Các huynh đệ, nếu may mắn có thể còn sống sót trở về, sau này nhớ khoe khoang với các huynh đệ biên quân bắc cương, hãy nói... Vương Cửu Sinh nói các ngươi kém lắm."

Một câu nói này đã nhen nhóm lên ngọn lửa trong lồng ngực các tướng sĩ ở bên cạnh.

Vương Cửu Sinh đứng lên nhìn ra bên ngoài, quân đội của Hậu Khuyết quốc đã hợp thành từng phương trận một, xem ra bọn họ không định để cho chiến binh Đại Ninh ở trong thành yên tĩnh trải qua một đêm này. Tiếng tù và ở ngoài thành không ngừng vang lên, binh lực của Hậu Khuyết quốc rất nhiều, bọn họ cũng không cần phải đơn độc tấn công một chỗ nào đó.

"Các huynh đệ!"

Vương Cửu Sinh hoạt động hai cánh tay một chút: "Đều chấn chỉnh tinh thần một chút, sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đứng trên tường thành tiểu một bãi vào bọn chúng, cho bọn chúng thấy chiến binh Đại Ninh đi tiểu cũng xa hơn bọn chúng."

Hắn ta nắm chặt cung cứng.

"Biên quân!"

"Chiến!"

"Biên quân!"

"Chiến!"

Bình Luận (0)
Comment