Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 971 - Chương 971: Ta Tăng Sĩ Khí Cho Đại Quân

Chương 971: Ta tăng sĩ khí cho đại quân Chương 971: Ta tăng sĩ khí cho đại quân

Kẻ thù không có lập tức tiến công như dự tính, dường như bọn họ cũng không vội cướp lại thành Đồng Dương Đài. Sau khi trời tối có một đội kỵ binh từ xa đến, ở dưới thành hô hào một hồi lâu, đại khái ý là bảo người trên tường thành chuyển lời cho tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu, nếu đồng ý nhường lại thành Tây Giáp, giao đầu sỏ Thẩm Lãnh công phá thành Đồng Dương Đài ra, dâng tấu lên hoàng đế Đại Ninh, từ nay về sau hàng năm Ninh nộp lượng lớn thuế cống cho liên minh Tây Vực, vậy thì có thể thả ba ngàn biên quân Ninh bị vây ở thành Đồng Dương Đài đi.

Lúc những người này kêu gọi đầu hàng, cổng thành Tây Giáp mở ra két một tiếng, một gã thiên bạn mặc chiến giáp màu đen của phủ Đình Úy xách một cái ghế từ bên trong cổng thành đi ra, lẻ loi một mình. Hắn đi đến trước mặt những người kêu gọi đầu hàng, những người đó lập tức lui về phía sau.

Thẩm Lãnh kéo ghế ngồi xuống ở chỗ cổng thành, cái mặt nạ u ám kia khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

"Ta là thủ hạ của Đại Ninh tây cương đại tướng quân, ta phụng mệnh đến nói chuyện với các ngươi."

Thẩm Lãnh ngồi ở đó, trong lòng cũng hiểu đại khái, cái gọi là liên minh Tây Vực đó tạm thời sẽ không khởi xướng tiến công với thành Đồng Dương Đài, bọn họ cho rằng đó là thẻ đánh bạc đã cầm chắc trong tay. Những người đó cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Đại Ninh không thể nào đồng ý với điều kiện của bọn họ, cho nên giải thích hợp lý duy nhất chính là... Người Tây Vực vẫn đang đợi, về phần chờ cái gì thì tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.

Thẩm Lãnh cũng không phải thần tiên có thể tính toán được mọi chuyện, ngay cả Tiểu Trương chân nhân được xưng tụng là thần thông quảng đại cũng không tính được. Ngay khi sắp khởi xướng tiến công với thành Đồng Dương Đài, các nhân vật lớn của cái gọi là liên minh các nước Tây Vực đó đang tranh cãi.

Hậu Khuyết vương, Kim Tước vương, cùng với sứ giả An Tức quốc Khí Nhiếp Thích vẫn chưa rời đi, Thổ Phiên vương, còn có quốc vương của mười mấy tiểu quốc Tây Vực đang tranh cãi ầm ĩ.

Ý của đám người Thổ Phiên vương là muốn Hậu Khuyết vương lập tức hạ lệnh tiến công thành Đồng Dương Đài, tiêu diệt ba ngàn biên quân Ninh trước để tăng sĩ khí, chỉ cần trận chiến này đánh xong, giết ba ngàn người Ninh, liên quân Tây Vực tất nhiên sẽ sĩ khí đại chấn.

Nhưng Hậu Khuyết vương lại không đồng ý, ông ta kiên quyết muốn đợi Lâu Nhiên vương đến.

Thổ Phiên vương giận tím mặt: "Ngươi chính là luyến tiếc nhân mã của ngươi!"

Hậu Khuyết vương thì lại có vẻ mặt không thèm quan tâm: "Ngươi nói gì cũng được, ta chỉ làm việc dựa theo ước định. Lúc trước mọi người đã nói rồi, Lâu Nhiên vương suất lĩnh đại quân trăm vạn đến, trận chiến đầu tiên giao cho Lâu Nhiên đánh. Nếu ta đánh lời, Lâu Nhiên vương đến chẳng phải là sẽ trách ta? Lúc ấy mọi người đều bày tỏ thái độ, nếu Lâu Nhiên vương có thể mang trăm vạn người đến thật, hắn sẽ là minh chủ, hắn không đến, ta không chiến."

Khí Nhiếp Thích nhíu mày: "Hiện giờ Ninh quốc không có phòng bị, chính là cơ hội tốt nhất để nhất cổ tác khí công phá thành Tây Giáp, nếu còn trì hoãn nữa tất nhiên sẽ dẫn đến quân Ninh có viện trợ. Nếu đến lúc đó quân đội Ninh quốc hội tụ ở đây, đừng nói thành Tây Giáp, ngay cả thành Đồng Dương Đài ngươi cũng không lấy lại được."

Hậu Khuyết vương hừ một tiếng: "Ở đây đến phiên ngươi nói?"

Vốn dĩ lúc ở Thổ Phiên ông ta cũng khá là khách khí với Khí Nhiếp Thích, nhưng lần này đại quân liên minh Tây Vực đã lên đến mấy chục vạn, binh mã mà người An Tức hứa hẹn cũng chưa có một người nào đến, Hậu Khuyết vương đâu còn nể nang gì nữa.

Khí Nhiếp Thích thay đổi sắc mặt, ánh mắt mơ hồ lộ ra sát khí.

"Con người ta xem thường nhất là hạng người nói không giữ lời. Chuyện đã nói lúc trước, đại bộ phận mọi người đều đã làm theo ước định, tuy rằng Lâu Nhiên vương vẫn chưa tới, đó là bởi vì hắn ở xa nhất, đại quân trăm vạn hành quân lại chậm. Quân đội của hắn đã vào Hậu Khuyết ta, thêm 7 – 8 ngày nữa là có thể đến nơi rồi. Ta đã cung cấp không ít lương thảo tiếp tế cho đại quân trăm vạn của Lâu Nhiên vương, việc nên làm ta đều đã làm được rồi."

Hậu Khuyết vương liếc xéo Khí Nhiếp Thích một cái: "Không giống những người nào đó, ngoài miệng nói ba hoa chích choè, nhưng đến lúc thật nên làm việc thì lại không hề biểu thị gì. Khí Nhiếp Thích, không phải ngươi nói người An Tức sẽ có đại quân ít nhất hai mươi vạn binh đến sao? Đừng nói hai mươi vạn, ngươi có hai vạn người đến, đêm nay ta sẽ tiến công thành Đồng Dương Đài ngay. Ngươi một binh cũng không đến, còn muốn khoa tay múa chân, thật sự tưởng ta không thể thu lại thể diện đã cho ngươi?"

Khí Nhiếp Thích hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.

Kim Tước vương ngượng ngùng cười cười: "Mọi người đều là đồng minh, hà tất phải làm tổn thương hòa khí? Không thì như thế này, ngươi đánh thành Đồng Dương Đài trước. Dù sao đó cũng là biên thành của ngươi, hiện giờ rơi vào tay người Ninh, Hậu Khuyết cả nước trên dưới đều sẽ cảm thấy hổ thẹn, đánh trước rồi hãy."

"Muốn đánh thì ngươi đánh đi."

Hậu Khuyết vương nói: "Nếu như ngươi chịu đánh, bây giờ ta sẽ kéo binh mã của ta xuống, giao doanh địa cho ngươi."

Kim Tước vương ngây người ra: "Liên quan gì đến ta."

Cả đám người tranh cãi nửa ngày, cuối cùng cũng không có một quyết định. Thành là của Hậu Khuyết, các quốc gia khác tất nhiên sẽ không xuất binh đi đánh, ai cũng biết biên quân Ninh không dễ chọc vào, ba ngàn biên quân thủ thành, làm không tốt thì số người chết trận ở dưới thành Đồng Dương Đài còn nhiều gấp mấy lần binh sĩ quân Ninh. Bản thân Hậu Khuyết vương cũng không đánh thì dựa vào cái gì mà bảo bọn họ đánh.

Cuối cùng tuy rằng không ai nói gì nhưng đại khái cũng xem như là chấp nhận suy nghĩ của Hậu Khuyết vương. Dù sao đại quân trăm vạn gì đó của Lâu Nhiên vương mới là vật hi sinh, chờ thì chờ thôi, chẳng qua cũng chỉ 7 – 8 ngày mà thôi.

Nhưng chờ thì chờ, cũng không thể nhàn rỗi được, cho nên mới sắp xếp người đến bên ngoài thành Tây Giáp kêu gọi đầu hàng.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn người kêu gọi đầu hàng: "Cách xa như vậy, đến trước mặt ta nói chuyện đi."

Người phụ trách kêu gọi đầu hàng chẳng qua là một giáo úy, đâu thể làm chủ được, cho dù hắn ta có thể làm chủ thì cũng không dám một mình ngồi ở cổng thành Tây Giáp nói chuyện với ngươi. Mũi tên ở trên tường thành có thể bắn hắn ta thành con nhím chỉ trong nháy mắt.

"Ngươi không thể nói chuyện? Đi tìm một người có thể nói chuyện đến đây."

Thẩm Lãnh đứng dậy, thuận tay lại xách ghế lên, hắn vừa cử động, những người Tây Vực kia lại vội vàng lui về phía sau.

Thẩm Lãnh xách ghế đi nhanh lên phía trước: "Nếu các ngươi sợ cường cung ngạnh nỏ trên thành Tây Giáp, ta chăm sóc các ngươi. Ta đi ra ngoài tầm bắn của mũi tên ở trên tường thành nói chuyện với các ngươi. Đêm nay ta không vào thành, sẽ chờ ở chỗ này, ai có thể làm chủ thì người đó đến nói chuyện. Nếu các ngươi không dám thì sau này đừng cho người đến kêu gọi đầu hàng nữa."

Hắn thật sự xách ghế đi đến chỗ cách tường thành gần hai trăm bước mới dừng lại. Khoảng cách này, mũi tên bình thường đã không thể nào bắn tới.

Thẩm Lãnh lại ngồi xuống, cắm hắc tuyến đao ở một bên, hướng về phía sau vẫy tay: "Lấy thêm một cái ghế đến đây, lỡ như có người đến nói chuyện với ta thì sao."

Hắc Nhãn xách một cái ghế từ trong cổng thành đi ra, sắc mặt rất kém: "Ngươi liều lĩnh quá rồi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ba ngàn biên quân bị bao vây, sĩ khí trong thành Tây Giáp không tốt, nếu không phấn chấn quân tâm thì trận này ngay từ đầu đã không dễ đánh. Mỗi người đều cảm thấy hoang mang trong lòng, cũng đều đang lo lắng cho các huynh đệ trong thành Đồng Dương Đài, ta phải làm chút gì đó."

Hắc Nhãn hừ một tiếng, đặt ghế ở chỗ đối diện, gã đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh: "Ta đứng cùng ngươi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi về đi."

Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Ta không về, ngươi có thể làm gì được?"

Thẩm Lãnh khẽ thở dài một tiếng, hắn biết khuyên cũng không khuyên được.

Đúng lúc này xa xa vang lên một hồi tiếng vó ngựa, một tướng quân Tây Vực mặc trọng giáp dẫn theo một đội kỵ binh phóng ngựa đến, đến cách đó không xa thì dừng lại, ngồi ở trên lưng ngựa nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi chính là Thẩm Lãnh?"

"Ta không phải."

Thẩm Lãnh trả lời: "Ta là một quân nhân Đại Ninh bình thường, ta là Lý Thổ Mệnh."

Tướng quân Tây Vực kia thay đổi: sắc mặt "Nếu ngươi không phải Thẩm Lãnh, cũng không phải Đàm Cửu Châu, ngươi có tư cách gì đàm phán với chúng ta?"

"Đại Ninh chưa bao giờ đàm phán. Ta ngồi ở đây chỉ là muốn nghe xem các ngươi nói những gì, có gan hay không, chẳng phải đứng ở dưới thành cách rất xa hô hào vài tiếng, mà là nói rõ ràng từng chữ từng chữ ở trước mặt ta. Ta không có danh tiếng gì, nếu các ngươi cũng không có gan nói ở trước mặt ta, hà tất phải mời Đàm đại tướng quân đến nói? Ta sợ các ngươi mà nói trước mặt đại tướng quân, ngay cả thở mạnh cũng không dám."

Thẩm Lãnh chỉ vào cái ghế phía đối diện: "Dám nói thì ngồi xuống, không dám thì cút."

Tướng quân Tây Vực kia từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước đến: "Ta là đại tướng Hậu Khuyết quốc Ô Dã Đồ, tướng quân chính tam phẩm. Ta đại diện vương ta đến, hôm nay ngồi xuống nói ngay trước mặt ngươi, ta xem ngươi có thể như thế nào."

Hắn ta đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, cúi đầu nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi ngay cả mặt nạ cũng không dám tháo ra?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi không quản được."

Ngẫm nghĩ, hắn lại bồi thêm một câu: "Tháo cũng đúng, một vạn lượng bạc."

Ô Dã Đồ ngây người ra, không dám tin là Thẩm Lãnh đang rất nghiêm túc đòi bạc.

Ô Dã Đồ ngồi xuống, cố ý ngồi thẳng người, mấy tên thân binh đứng ở phía sau hắn ta, tay không rời khỏi chuôi đao.

Thẩm Lãnh nhìn Ô Dã Đồ, tuy rằng ngồi ở đó nhưng tay của Dã Đồ cũng không rời loan đao bên hông. Đao của Thẩm Lãnh cắm trên mặt đất ở một bên, nếu thật sự có gì bất ngờ, hiển nhiên không rút đao nhanh bằng đối phương.

"Nói đi." Thẩm Lãnh nói.

Ô Dã Đồ nhìn Thẩm Lãnh. Cái mặt nạ kia quả thật rất hung dữ, cũng không biết trên mặt nạ khắc mãnh thú gì, mặt mũi hung tợn, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy trong lòng không thoải mái, lỗ chân lông đều giãn ra.

"Thứ nhất, Ninh đế cần xin lỗi liên minh, viết tội mình chiếu. Thứ hai, hàng năm Ninh quốc tiến cống liên minh các nước ta, số lượng đợi quyết định sau. Thứ ba, giao ra thành Tây Giáp cùng với tất cả vật tư trong thành Tây Giáp trước, nhất là binh khí giáp giới của Trọng Giáp, tây cương Trọng Giáp nhất định phải cởi chuồng cút. Thứ tư..."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vẫy vẫy: "Chờ một chút."

Hắn chỉ vào hông Ô Dã Đồ: "Rút đao của ngươi ra."

Ô Dã Đồ ngẩn ra: "Ngươi có ý gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Không dám?"

Ô Dã Đồ giận dữ: "Chẳng lẽ còn sợ ngươi?"

Hắn ta rút loan đao ra: "Còn có thể thế nào?"

Thẩm Lãnh đưa tay phải ra cầm hắc tuyến đao cắm ở cách đó không xa. Ô Dã Đồ nhìn xuyên qua lỗ vị trí mắt trên mặt nạ của Thẩm Lãnh, dường như nhìn thấy hung quang lóe lên trong cặp mắt đó, hắn ta lập tức chém một đao xuống phía Thẩm Lãnh. Lúc thanh đao kia còn cách Thẩm Lãnh có hai thước, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đã đến trước. Đao chém vào từ một bên cổ Ô Dã Đồ, một khoảnh khắc sau cắt ra ngoài từ một bên khác, đầu người đầu tiên là lắc lư, ngay sau đó liền dính máu bay lên.

"Tránh nói ta ức hiếp ngươi, cho ngươi rút đao ra trước."

Thẩm Lãnh lại cắm hắc tuyến đao vào vỏ đao.

Hắn nhìn về phía mấy tên binh sĩ Hậu Khuyết quốc đã sợ tới mức lui về sau mấy bước: "Trở về nói với quốc vương bệ hạ các ngươi, người hắn phái tới không tốt, miệng thối, ta không thể kiên trì đợi hắn nói xong, đổi một người khác đến."

Thẩm Lãnh vẫn ngồi ở đó, giống như trước giờ đều không nhúc nhích.

"Đổi một tên biết nói tiếng người đến."

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại: "Đi đi."

Mấy tên lính còn lại nhìn nhau nhưng lại không có một người nào dám liều mạng, cũng không biết là sợ tướng quân mặt mũi hung tợn này, hay là sợ vạn nỏ trên thành Tây Giáp sau lưng tướng quân. Bọn họ cúi người muốn đưa thi thể của Ô Dã Đồ về, Thẩm Lãnh rõ ràng không mở mắt ra nhưng lại giống như nhìn thấy bọn họ: "Đầu người để lại, thi thể mang về."

Hắc Nhãn đi qua nhặt đầu của Ô Dã Đồ về đặt ở bên cạnh Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh mở mắt ra nhìn nhìn những người đó, nói với ngữ khí bình thản: "Coi như là món khai vị trước đại chiến, cũng có thể coi như là giải trí tiêu khiển. Các ngươi về nói với các vị quốc vương bệ hạ Tây Vực, ta là Lý Thổ Mệnh, ta muốn làm vạn hộ hầu, cần tích góp đầu người, cho nên ta ngồi chờ ở đây. Trong liên minh các ngươi tất nhiên có hàng vạn hàng ngàn dũng sĩ, đêm nay ta không đi, ai tới ta đều tiếp đón. Ta giết người của các ngươi, các ngươi đáng đời. Người của các ngươi giết ta, ta đáng đời. Người trên tường thành sẽ không bắn tên vào các ngươi, cũng sẽ không làm khó các ngươi."

Thẩm Lãnh lại nhắm mắt lại: "Ta sẽ ở đây chờ, người lần sau tới nhớ mang một cái trâm tới đây, bằng vàng, bằng bạc, bằng ngọc đều được, chỉ cần trâm, không có tiền đặt cược, giết người vô vị."

Hắn lấy một cái trâm trên người ra đặt phía ở trước: "Đây là tiền đặt cược của ta."

Trên người hắn cũng không có thứ gì khác, trâm này là thấy đường đi, nhìn đẹp nên định mua về tặng Trà gia.

Hắc Nhãn giương khóe miệng lên.

Thầm nghĩ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tử ra oai trên chiến trường... Đó là cái gì, cơ mà con mẹ nó chứ ra oai cũng thật hay.

Bình Luận (0)
Comment