Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 972 - Chương 972: Nhớ Trà Gia

Chương 972: Nhớ Trà gia Chương 972: Nhớ Trà gia

Đêm tối đen như mực, không biết sẽ còn có người nào đến, Thẩm Lãnh ngồi yên bất động, gác chân, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp trên đầu gối. Hắc Nhãn chưa từng nghe Thẩm Lãnh hát, nhưng có thể nghe ra được giai điệu Thẩm Lãnh đang rên. Trong Nghênh Tân Lâu thi thoảng cũng sẽ mời đoàn hát kịch nhỏ đến dựng sân khấu hát hí khúc cảm ơn khách quen, hát nhiều nhất chính là khúc này.

Định Quân Sơn.

Cuối thời Chu, quần hùng chia cắt chư hầu nổi lên, vốn dĩ ở thời kì đó vùng tây cương này được gọi là Tây Lương, lương địa nhiều hào kiệt, thiện chiến hung hãn. Các nơi trộm cướp hoành hành, vốn đã khánh kiệt cho nên dân chúng càng thêm lầm than. Không biết người nào đề nghị, rất nhiều thế lực ở Tây Lương tụ nghĩa trên núi Định Quân chọn ra một vị hào kiệt làm đầu lĩnh, các nơi Tây Lương hưởng ứng, đại tặc tề tụ núi Định Quân.

Lúc này là đại tặc, sau này chính là chư hầu, tất nhiên sẽ không khinh thường lẫn nhau.

Tới núi Định Quân, một tướng quân thiếu niên tự xưng họ Mã, mặc áo vải cầm ngân thương, chiến ba mươi sáu người thắng ba mươi sáu trận, được vinh danh là Tây Lương đệ nhất hảo hán, tụ tập lục lâm hào kiệt các nơi, xây dựng đại quân mười vạn binh, bình định đất Tây Lương.

Tới Sở, không dám công Tây Lương, triều đình phái người chiêu hàng. Lúc đó tướng quân thiếu niên kia đã không còn là thiếu niên nữa, đã hơn năm mươi tuổi, Sở hoàng phong người này là Tây Lương Vương.

Sở mới lập bốn phương chưa ổn định, các nước Tây Vực như hổ rình mồi, Tây Lương Vương lại thiết yến ở dưới núi Định Quân, lấy danh nghĩa Sở Tây Lương Vương mời các nước Tây Vực phái người đến. Dưới núi Định Quân, Tây Lương Vương năm mươi mấy tuổi tuyên bố muốn dùng võ kết bạn, thắng một người liền uống một bát rượu, đao là đao gỗ, rượu là rượu lâu năm, bát thì lại là bát lớn. Thắng mấy chục người, uống mấy chục bát, cắm Mạch Đao dưới núi Định Quân, kia lão nhân bễ nghễ phát ngôn bừa bãi, binh không thắng được Tây Lương đều là huynh đệ, người qua Tây Lương, không chết không ngừng.

Người của các nước Tây Vực phái tới thấy vẫn không thể địch lại ông ta, vẫn không thể chiến thắng thiết kỵ Tây Lương, vì thế đều tỏ thái độ bằng lòng lập minh ước, từ đó về sau Tây Lương nghênh đón năm mươi năm thái bình.

Về sau Sở hoàng lo lắng nhất mạch Tây Lương Vương có ý làm phản, bày mưu giết toàn tộc này.

Lại mấy trăm năm sau, tới Ninh nổi lên, chỉ có tây cương, không còn Tây Lương nữa.

Giờ khắc này Thẩm Lãnh ngồi ở ngoài cổng thành Tây Giáp, gió đêm vẫn còn lạnh, ngón tay gõ nhịp, ngâm nga một khúc Định Quân Sơn. Hắc Nhãn nhìn hắn, tựa như thật sự nhìn thấy một ngọn núi, ngọn núi Định Quân đó.

Chỉ là dưới ngọn núi này không phải cắm Mạch Đao, mà là một thanh hắc tuyến đao.

Trên tường thành, đại tướng quân Đàm Cửu Châu tất nhiên hiểu được tâm ý của Thẩm Lãnh. Còn có ba ngàn huynh đệ bị nhốt trong thành Đồng Dương Đài, trong thành Tây Giáp quân tâm không vững, sĩ khí bất ổn. Tất cả mọi người đang chờ ông ta hạ lệnh đi cứu các huynh đệ trở về, nhưng lúc này muốn cứu viện khó như lên trời, không cứu được người mà sẽ bị hao tổn thêm nhiều tướng sĩ, chẳng lẽ đại tướng quân không sốt ruột? Đại tướng quân sốt ruột hơn bất cứ ai khác, chỉ là chưa có kế hoạch ổn thỏa, đại tướng quân cũng không dám tùy tiện để thủ hạ mất mạng.

Lúc này nếu không thể chấn chỉnh lại sĩ khí, tây cương mới là thật sự nguy hiểm.

"Người đâu!"

Đàm Cửu Châu thò tay ra chỉ về phía Thẩm Lãnh ở ngoài thành: "Thắp đèn cho Lý Thổ Mệnh, đưa rượu nặng!"

Thân binh đồng loạt ra ngoài, dựng đèn sáng ở chung quanh chỗ Thẩm Lãnh ngồi bên ngoài thành. Thật ra các binh sĩ cũng đều hiểu ý của đại tướng quân, Thẩm Lãnh đã giết người, khó đảm bảo những người Tây Vực kia sẽ bắn lén từ xa. Trong vòng mấy trăm bước đều có đèn sáng, từng chiếc từng chiếc đèn bão được treo lên, đốt lửa lên liền sáng như ban ngày.

Mấy hũ rượu lâu năm đặt ở bên cạnh Thẩm Lãnh, binh lính mang rượu tới chắp tay: "Lý đại nhân, ta không biết ngươi, trước đó cũng chưa từng nghe đến tên của ngươi, lại càng không biết ngươi tới đây khi nào. Trên người ngươi là chiến giáp của phủ Đình Úy, chiến binh của Đại Ninh đều biết, huynh đệ phủ Đình Úy và huynh đệ chiến binh chúng ta độc nhất vô nhị. Ta là Diệp Khuê, nếu đại nhân không chê, có thể gọi ta là huynh đệ."

"Trên dưới biên quân tây cương."

Các biên quân khác đều đi nhanh lại đây, đứng ở cách Thẩm Lãnh không xa hành quân lễ.

"Đều có thể xưng huynh đệ."

Thẩm Lãnh đứng dậy, chắp tay.

"Sau này nếu Lý đại nhân lại đến tây cương, mời tháo mặt nạ xuống, chúng ta cùng uống."

"Được!"

Thẩm Lãnh chắp tay nhìn quanh một vòng, các binh sĩ biên quân lập tức lui về phía sau nhưng không vào thành, ai nấy đều đứng giữ đao, ở ngay phía sau Thẩm Lãnh.

Trên trăm chiến binh chỉnh tề đứng ở phía sau không xa, đó là một bức tường chắn cao, gió đêm lạnh mấy cũng không dám tới gần.

Xa xa nổi lên tiếng vó ngựa, một đám người Tây Vực phóng ngựa đến. Một đại hán râu quai nón từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nửa thân trên để trần, hai tay mỗi tay cầm một cây thiết chùy, nhìn thiết chùy còn lớn hơn quả dưa hấu một chút, đủ thấy độ nặng của thứ này.

"Thổ Phiên Cáp Mê Si, đến thử đao của ngươi."

Dũng tướng Thổ Phiên bước đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, nhìn nhìn những vò rượu bên cạnh Thẩm Lãnh: "Uống rượu trước hay là đánh trước?"

Thẩm Lãnh đưa một bát rượu tới: "Uống trước, nếu không thì ngươi không uống được."

Cáp Mê Si cười lớn ha ha: "Người Ninh thật ngông cuồng."

Thẩm Lãnh trả lời: "Người Ninh phải ngông cuồng."

Cáp Mê Si bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, ném bát xuống đất: "Ta nghe đồn ngươi nói phàm là người chiến một trận với ngươi, cần để lại một cái trâm. Ta là nam nhân, trên người nam nhân sao lại mang trâm, mang theo mấy thứ đồ đàn bà như vậy ghê tởm."

Hắn ta thò tay lấy tới một thỏi vàng lớn từ chỗ thân binh ném xuống dưới chân Thẩm Lãnh: "Cái này tính là tiền đặt cược, cũng đủ cho ngươi mua một cái trâm, phần còn lại mua quan tài cho ngươi dùng."

Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn thỏi vàng lớn kia, lắc đầu: "Chỉ nhận trâm."

Cáp Mê Si giận dữ: "Ở đâu ra nhiều quy định như vậy, giết ngươi cũng không cần quy định."

Hắn ta đi nhanh về phía trước, tay phải đập một búa về phía đỉnh đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đưa tay phải ra rút hắc tuyến đao cắm ở cách đó không xa trong nháy mắt, hai tay giơ đao lên trên, thiết chùy nặng nề kia nện mạnh lên hắc tuyến đao, đốm lửa văng tung tóe. Đầu tiên là một tiếng keng giòn vang, thiết chùy bị hắc tuyến đao cản lại, giống như bị đóng băng ở đó.

Ngay sau đó là một tiếng trầm đục vang lên, bốn chân của cái ghế Thẩm Lãnh đang ngồi bất chợt lún xuống, lún sâu trong nền đất.

Cáp Mê Si trời sinh thần lực, thấy không ngờ Thẩm Lãnh lại cản được một búa của hắn ta, cơn giận càng tăng lên, thiết chùy nên tay trái cũng giơ lên, hung hăng đập xuống thiết chùy bên tay phải. Lần này dường như nặng hơn một chút, gần như bốn chân ghế Thẩm Lãnh đều lún xuống đất, ghế không chịu được áp lực khổng lồ nên nứt vỡ trước khi lún hẳn xuống đất.

Nhưng Thẩm Lãnh lại không động đậy.

Đứng tấn ở đó, chân như bàn thạch.

Khi đó hắn còn nhỏ, Thẩm tiên sinh vừa mới mang hắn đi đã cố ý thăm dò thể chất của hắn, bắt hắn đứng tấn trên xe ngựa đang chạy, Thẩm Lãnh cứ luôn giữ vững bất động, hắn còn chưa tập võ đã khiến Thẩm tiên sinh phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Sau nhiều năm, Thẩm Lãnh đã là đại tướng quân đại sát tứ phương nhưng vẫn còn luyện bài tập như đứng tấn này.

Đơn đao chống chọi song chùy, Thẩm Lãnh còn nghiêng đầu nhìn cái ghế, khẽ nhíu mày: "Còn phải bồi tiền ghế cho ta nữa."

Hắn chậm rãi đứng thẳng lên, đứng thẳng đỡ song chùy trên đỉnh đầu, Cáp Mê Si trợn trừng mắt, hai tay sống chết ép thấp xuống nhưng đâu ép được.

"Ngươi một nhịp, ta một nhịp, nhường ngươi trước."

Thẩm Lãnh từ từ hạ hai cánh tay xuống, hai cái búa lớn gần như dính vào đỉnh đầu hắn, đúng thời khắc này hai cánh tay của Thẩm Lãnh chợt phát lực đẩy lên trên, hai cái búa lớn bị đẩy bay lên. Khoảnh khắc búa bay lên, chân trái của Thẩm Lãnh bước nửa bước về phía trước, hắc tuyến đao từ giữa không trung chém xuống, đao xẹt qua, trong nháy mắt những ngọn đèn chung quanh giống như đều tối hơn một chút.

Phập một tiếng, đầu của Cáp Mê Si rơi xuống đất.

Thẩm Lãnh cúi người nhặt hai cái búa lớn lên đặt ở trước mặt mình: "Coi như tiền ngươi đến ghế cho ta."

Hắc Nhãn đi lên, nhặt đầu của Cáp Mê Si về đến đặt ở một bên kia của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh nói: "Những người còn lại về đi, nhớ ta tên là Lý Thổ Mệnh. Đại Ninh có quân quy, quốc gia có pháp luật, tích lũy đủ đầu người rồi ta có thể được phong vạn hộ hầu. Ta mặc kệ rốt cuộc liên minh các nước Tây Vực các ngươi có mấy quốc gia, cũng không phải chỉ xem thường Thổ Phiên hoặc là Hậu Khuyết các ngươi, có mấy quốc gia thì tính mấy quốc gia, đều là rác rưởi, trở về nói là Lý Thổ Mệnh nói vậy."

"Lấy ghế mới đến."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nói một câu, lập tức có người xách một cái ghế chạy ra đặt ở bên cạnh hắn.

Hắc tuyến đao lại trở lại vỏ đao, vỏ đao cắm trên mặt đất.

Thẩm Lãnh ngồi xuống, nhìn hai cái búa lớn kia: "Thứ này đúng là rất nặng, mang về cho Vương Khoát Hải làm đồ chơi."

Hắc Nhãn cười, quay lại liếc nhìn những binh sĩ biên quân kia, khoảng cách không quá gần, cho nên gã cúi người nhỏ giọng hỏi Thẩm Lãnh: "Ta có thể đỡ được hai búa này không?"

Thẩm Lãnh nói: "Có lẽ có thể, nhưng không đỡ được búa sau, người này sức lực còn lớn hơn ta, đương nhiên chỉ là sức lực lớn."

Hắc Nhãn ồ một tiếng: "Vậy cũng tính là một mãnh nhân rồi."

"Mãnh cái rắm."

Thẩm Lãnh bĩu môi, mặt nạ che khuất, có bĩu môi thì Hắc Nhãn cũng không nhìn thấy.

"Nhiều nhất cũng chính là mức 7."

Thẩm Lãnh chuẩn bị sẵn sàng: "Đợi người tiếp theo."

Hắc Nhãn hỏi: "Ta thì sao? Tính là mấy?"

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Đơn đả độc đấu thì ngươi có thể giết hắn, nhưng trên chiến trường ngươi không phải đối thủ của hắn, nể tình ngươi là người bên ta, tính cho ngươi mức 8."

Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Vớ vẩn."

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Hắc Nhãn lại hỏi: "Trà gia thì sao?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Trà gia? Trà gia là mấy... quan trọng sao?"

Hắc Nhãn nghĩ đến thanh kiếm kia của Trà gia, dù sao gã cũng nghĩ mình nhất định không đỡ được một kiếm. Mãnh nhân Tây Vực dùng búa lớn này hẳn là ngay cả cơ hội giơ đại chuỳ lên cũng không có. Kiếm Trà gia đã là kiếm đáng sợ nhất thiên hạ rồi ấy chứ.

"Trà gia à..."

Nói đến Trà gia, ánh mắt Thẩm Lãnh không tự chủ được lại mơ màng một chút: "Cũng không biết họ đã đi đến đâu rồi, lần này đi đông cương vạn dặm xa xôi, một mình nàng chăm sóc hai đứa trẻ, quá cực khổ."

Cùng lúc này, trên thuyền lớn đi đông cương, hai đứa trẻ chơi vui quá không chịu ngủ, Trà gia ngồi ở trước bàn nương theo ngọn đèn khâu lại áo của Tiểu Thẩm Kế vừa mới bị rách, liếc mắt nhìn hai đứa trẻ một cái: "Cả hai đừng quậy nữa, ngồi xuống, làm một bài toán thì đi ngủ, không làm được thì ra ngoài phạt đứng trên sàn thuyền!"

Tiểu Thẩm Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiểu Thẩm Kế thì có chút không tình nguyện, nhưng không tình nguyện về không tình nguyện, người nó sợ nhất không phải là Trân phi nương nương mà là mẹ nó. Lúc cái chổi của mẹ nó đánh vào cái mông nhỏ của nó thật sự đau.

"Làm toán, có là gì chứ?"

"Muội muội của con làm toán, ta kiểm tra con."

Trà gia buông kim chỉ trong tay xuống, nhìn Tiểu Thẩm Kế nói rất nghiêm túc: "Con nhìn thấy ta đang khâu áo cho con, có thể nghĩ đến gì?"

Tiểu Thẩm Kế: "Nghĩ đến mẹ sẽ không mua y phục mới cho con."

Trà gia vừa nhướn đầu lông mày lên, Tiểu Thẩm Kế vội vàng cúi đầu: "Tiết kiệm, tiết kiệm, mẹ từng nói phải tiết kiệm."

Trà gia dịu lại một chút, dùng ánh mắt giống như mẹ hiền chăm chú nhìn Tiểu Thẩm Kế: "Có nghĩ đến, một bài thơ không? Từ mẫu gì đó..."

Cái này thì không khó đoán, Tiểu Thẩm Kế thông minh như vậy đương nhiên đã sớm nghĩ tới, chỉ là cảm thấy không khớp.

"Thế nào, con còn không chịu nói?"

Trà gia lại nhướn đầu lông mày lên.

Tiểu Thẩm Kế thở dài: "Mẹ, con biết mẹ muốn bảo con nói chỉ trong tay từ mẫu, lướt đi trên thân áo, nhưng mà... Mẹ, cha nói phải làm một nam nhân thành thực, nhất là không thể lừa gạt mẫu thân của con, cho nên con không nói được..."

Trà gia hít sâu: "Ta không phải từ mẫu?"

Tiểu Thẩm Kế: "...Kiếm trong tay từ mẫu, bổ lên người con thơ."

Tiểu Thẩm Ninh ngồi thẳng người lên vỗ tay.

Bình Luận (0)
Comment