Đại tướng quân Đàm Cửu Châu đứng trên tường thành nhìn chỗ sáng đèn nhất ở ngoài thành không xa, người tuổi trẻ kia vẫn ngồi ngay ngắn. Sau một đêm này, có lẽ các nước Tây Vực sẽ người người đều biết, có một quốc tướng quân Ninh quốc thiết giáp màu đen, mặt nạ sắt màu xanh tên là Lý Thổ Mệnh, đại sát tứ phương.
Nhưng, Lý Thổ Mệnh là ai?
Đàm Cửu Châu tưởng đó chẳng qua là một cái tên giả Thẩm Lãnh tuỳ tiện nghĩ ra mà thôi, nhưng Thẩm Lãnh giết một người lại nhắc đến Lý Thổ Mệnh một lần, Đàm Cửu Châu mới hiểu được đối với Thẩm Lãnh mà nói hẳn là cái tên này rất quan trọng.
Tất nhiên ông ta không biết khi đó Thẩm Lãnh chẳng qua chỉ là đội chính, có hơn mười thủ hạ, Lý Thổ Mệnh sức lực kém nhất, tính cách yếu đuối nhất. Mọi người thường hay cười nói gã ta vài câu, nhưng gã ta là huynh đệ đầu tiên nguyện chết vì huynh đệ.
Ngày đó Lý Thổ Mệnh nằm chết trong lòng Trần Nhiễm nhìn lên bầu trời đầy sao nói, ta nhìn thấy một ngôi sao cực kỳ cực kỳ lớn trên trời, sáng nhất, rực rỡ nhất, đó là tướng tinh của đội chính chúng ta. Ta không làm vạn hộ hầu được nữa, nhưng đội chính của chúng ta nhất định có thể làm vạn hộ hầu.
Hiện giờ Thẩm Lãnh đã là quốc công, Lý Thổ Mệnh, vẫn là Lý Thổ Mệnh.
"Mấy người rồi?"
Đàm Cửu Châu hỏi.
Thật ra ông ta biết, ông ta nhìn thấy rõ ràng, chỉ là ông ta cũng muốn để cho thủ hạ biết, để cho thủ hạ rõ ràng.
"Bảy người rồi."
Đàm Cửu Châu gật đầu, dường như nhìn thấy bản thân mình ở người trẻ tuổi đó.
Ai mà không từng niên thiếu?
Thẩm Lãnh cầm một miếng vải lau đao trên tay: "Hắc Nhãn, ngươi về đi, trước trời sáng sẽ không có người đến nữa."
"Làm sao ngươi biết?"
"Bọn họ sợ rồi, cho nên bọn họ sẽ chờ."
Thẩm Lãnh lau hắc tuyến đao, nói với ngữ khí bình thản: "Bây giờ bọn họ đã hận ta thấu xương, hận không thể lập tức một đao chém chết ta, nhưng lại không có bản lĩnh đó, cho nên chỉ có thể chờ. Chờ đến lúc trời sắp sáng, cảm thấy chúng ta đã mệt mỏi, cũng đã không có bao nhiêu tinh lực ý chí chiến đấu, khi đó mới có người đến."
Nhưng Hắc Nhãn lại không chịu đi.
"Ngươi ở đâu, ta ở đó."
Hắc Nhãn quay đầu lại hô một tiếng với các binh sĩ: "Lấy chiến kỳ đến đây!"
Không bao lâu sau chiến kỳ đã tới tay, Hắc Nhãn vác chiến kỳ đứng ở phía sau Thẩm Lãnh: "Ngươi tăng sĩ khí cho đại quân, ta tăng sĩ khí cho ngươi."
Cùng lúc đó, trong đại doanh liên minh Tây Vực.
Thổ Phiên vương sắc mặt có chút khó coi: "Người đó tên là gì? Lý Thổ Mệnh? Chưa từng nghe nói trong quân đội Ninh quốc có một viên dũng tướng như vậy. Cáp Mê Si thủ hạ của ta là dũng quan tam quân, vốn tưởng rằng có thể một búa đánh chết tên cuồng nhân kia, đâu ngờ được cũng chết dưới đao Lý Thổ Mệnh... Các vị, trong quân của ai còn có dũng tướng có thể địch được Lý Thổ Mệnh?"
"Trong quân ta thì có rất nhiều dũng tướng."
Ánh mắt của Hậu Khuyết Vương lóe lên một cái: "Nhưng lúc này không phải thời cơ thích hợp nhất, đợi đến khi trời sắp sáng, ta phái dũng tướng trong quân Giả Biệt Liệt đi lấy đầu hắn. Lúc này Lý Thổ Mệnh sĩ khí đang thịnh, sát tâm đang nặng, trước hết cứ để cho hắn càn rỡ, trước khi trời sáng, hắn sức lực đã hết, sĩ khí đã giảm, đến lúc đó tất có thể chém."
Khí Nhiếp Thích ngồi ở một bên không nhịn cười được: "Một tên tướng vô danh của Ninh quốc mà thôi, đã dọa nát lá gan của các vị rồi."
Hậu Khuyết Vương vốn đã ghét hắn ta, lập tức liếc mắt lườm một cái: "Cũng không bằng người nào đó mặt dày, lẻ loi một mình ở đây còn giả thần giả quỷ, cũng không biết da mặt có dày đến mức có thể cản được một đao của Lý Thổ Mệnh hay không, có lẽ là được thì sao? Tại sao thế tử không đi thử lấy mặt đỡ một đao của Lý Thổ Mệnh?"
Khí Nhiếp Thích nhún vai: "Không nói với kẻ ngu dốt."
Hậu Khuyết Vương dần nổi sát tâm: "Ngươi thật sự tưởng là ta không dám động tới ngươi?"
Khí Nhiếp Thích cười mà không nói.
Kim Tước vương khuyên nhủ: "Bớt giận bớt giận, mọi người đều bớt giận... Tuy rằng đại quân An Tức quốc vẫn chưa đến, nhưng không phải thế tử Tả Hiền Vương cũng không nói là đại quân An Tức sẽ không tới sao? Nếu mọi người đã kết minh thì phải một lòng. Mọi người chúng ta đều rõ sức mạnh của Ninh, nếu không thể một lòng thì càng không có cơ hội giành thắng, chúng ta đều là đánh cược toàn bộ đấy."
Hậu Khuyết Vương chỉ vào Khí Nhiếp Thích: "Hắn thì sao? Hắn đánh cược cái gì? Thứ hắn đánh cược chẳng qua là một cái miệng mà thôi."
Khí Nhiếp Thích lại nhún vai, vẫn không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt châm chọc đó làm sao khiến Hậu Khuyết Vương có thể nhịn được nữa, ông ta đưa tay rút bội đao bên hông ra: "Loại tiểu nhân này, giữ lại có ích gì?"
Thổ Phiên vương ho khan vài tiếng rồi nói: "An Tức quốc khoảng cách quá xa, đại quân không tới là có nguyên nhân, không phải binh mã bên Hắc Vũ cũng chưa tới sao? An tâm chớ vội. nếu kẻ địch của chúng ta đã là Ninh thì tạm thời đều nhẫn nhịn một chút, trước tiên là nói về chuyện trước mắt này đi... Các ngươi ai biết rốt cuộc Lý Thổ Mệnh này có lai lịch gì? Chuyện cho tới bây giờ, người của các vị cài vào Ninh quốc cũng nên có chút tác dụng rồi. Lúc nãy ta đã hỏi, bên ta không có ai biết Lý Thổ Mệnh lai lịch ra sao."
Hậu Khuyết vương nói: "Ta cũng đã hỏi rồi, cũng không biết."
Một đám các đại nhân vật đều có chút rầu rĩ.
"Lý Thổ Mệnh này một mình chống đỡ sĩ khí quân Ninh, chi bằng chúng ta công phá thành Đồng Dương Đài trước đi, ép sĩ khí của người Ninh xuống, giết ba ngàn quân Ninh, cho bọn họ biết thế nào gọi là đau."
"Không thể."
Thổ Phiên vương nói: "Vốn còn nghĩ mau chóng công phá thành Đồng Dương Đài cho quân Ninh mất uy, nhưng lúc này ngược lại là không được vội. Ba ngàn người này bị chúng ta bao vây, chính là thẻ đánh bạc trong tay chúng ta. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, trước đó chúng ta đòi hơi nhiều cho nên người Ninh sẽ không đồng ý, cũng sẽ không trách tội Đàm Cửu Châu không đồng ý, nhưng nếu chúng ta để thẻ đánh bạc ở đó, đòi giá thấp một chút, trong phạm vi Cửu Châu chấp nhận được. Nếu Đàm Cửu Châu còn không đồng ý, như vậy binh lính dưới trướng y sẽ nghĩ như thế nào? Ví dụ như chúng ta chỉ cần thành Tây Giáp, hoặc là đòi chút lương thảo, chỉ cần Đàm Cửu Châu cắn răng là có thể quyết định lại còn khiến y khó chịu. Các binh lính quân Ninh đều cảm thấy có thể chấp nhận, Đàm Cửu Châu lại cứ không chấp nhận, vậy thì y làm sao giữ uy tín với biên quân?"
"Diệu kế!"
Hậu Khuyết vương vốn đã không muốn đánh nhau, lập tức nịnh hót vài câu: "Cứ như vậy thì binh lính quân Ninh sẽ nói Đàm Cửu Châu không quan tâm tới tính mạng của thủ hạ, nếu có thể làm cho quân Ninh nội loạn, không chiến mà thắng."
Thổ Phiên vương có một chút đắc ý: "Cho nên vẫn là vây mà không công, chờ đại quân trăm vạn của Lâu Nhiên vương đến, trực tiếp tấn công thành Tây Giáp. Thành Đồng Dương Đài không tính là gì, chỉ cần công phá thành Tây Giáp thì đại quân có thể tiến quân thần tốc, đó mới là chúng ta tính toán xa."
"Vậy thì chờ."
Kim Tước vương nói: "Chờ lúc trời sắp sáng lại phái người đi giết tên Lý Thổ Mệnh này, cũng không thể quá mất thể diện như vậy được."
Dưới thành Tây Giáp.
Thẩm Lãnh nhìn hai cái búa sắt lớn trước mặt, phát hiện bề mặt búa sắt lại có rất nhiều hoa văn phức tạp, lúc nãy hắn không chú ý tới. Hắn cúi người, hai tay nhẹ nhàng vuốt búa sắt lớn. Hắc Nhãn ngáp một cái vừa hay nhìn thấy, không nhịn được hỏi một câu: "Có lớn không? Có cứng không?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Hai câu sau thì sao?"
Hắc Nhãn cười lớn ha ha: "Có sướng không? Gọi bố!"
Thẩm Lãnh chắp hai bàn tay trước ngực, nhấc chân lên giẫm mạnh vài cái trên mặt đất: "Thỉnh một đạo thiên lôi đánh chết tên khốn kiếp này."
Hắc Nhãn bĩu môi: "Lôi Thần có phải nam không? Là nam thì nhất định từng hỏi mấy câu này, còn không phải ông ta tự đánh chết mình."
Thẩm Lãnh nheo mắt: "Ngươi từng hỏi?"
Hắc Nhãn: "Khụ khụ..."
Thẩm Lãnh lấy hai cái búa sắt lớn làm giá: "Đói rồi, nướng hai cái màn thầu ăn."
Hắc Nhãn lập tức sai người lấy ít bánh màn thầu đến. Thẩm Lãnh giết một người là giữ lại một món binh khí, đặt một thanh loan đao vừa mới đoạt được lên hai cái búa sắt lớn, đốt lửa ở phía dưới loan đao, đặt bánh màn thầu ở trên thân đao nướng.
"Xem ra ngươi đã đoán đúng rồi."
Hắc Nhãn nhìn nhìn phía đông: "Trước khi trời sáng mới đến."
Thẩm Lãnh lật bánh màn thầu nướng: "Ngươi có nghĩ tới không? Đại Ninh đã cường thịnh mấy trăm năm rồi, nhưng kể từ năm Thiên Thành có nhiều đại chiến nhất, cương vực Đại Ninh đã mở rộng gấp đôi. Đợi đến khi chúng ta cũng già nua chuẩn bị quy ẩn giống như đại tướng quân Đàm Cửu Châu, nếu như có thể đánh hết tất cả kẻ thù của Đại Ninh thì tốt. Con của chúng ta sẽ an tâm lớn lên, con cái của các tướng sĩ cũng sẽ không phải không ngừng đi liều chết giống như đời cha của chúng."
Hắc Nhãn ngẫm nghĩ: "Có thể thời đại mà ngươi nói vĩnh viễn cũng sẽ không đến, trừ phi trên thế giới này chỉ còn lại Đại Ninh."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, dường như rất có lý.
Ninh cường đại, Lâm Việt không thể so sánh được, nhưng tại sao tự thân Lâm Việt lại muốn chết?
"Những người đó sẽ nghĩ cho dù chúng ta không đánh người Ninh, sớm muộn gì người Ninh cũng sẽ tới đánh chúng ta."
Hắc Nhãn nhận bánh màn thầu Thẩm Lãnh đưa cho gã cắn một miếng: "Đơn đả độc đấu cũng không được, cho nên sau này vẫn sẽ xuất hiện chuyện liên minh để chống Đại Ninh, tương lai con cháu của chúng ta cũng sẽ đánh giặc, bảo vệ Đại Ninh giống như chúng ta."
Nhắc tới con cái, không biết sao Thẩm Lãnh lại bỗng nhiên nghĩ đến đứa con của Mạnh Trường An và Tẩm Sắc. Tính ra hẳn là đứa trẻ cũng đã hai tuổi rồi, đứa bé đó tương lai sẽ trở thành kẻ thù của Đại Ninh sao? Nếu có một ngày, Mạnh Trường An đã già lại suất quân giao chiến với người Hắc Vũ, lãnh binh người trẻ tuổi bên phe đối diện là con trai của gã thì sẽ đối mặt như thế nào?
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Lãnh liền nhói đau.
"Sao vậy?"
Hắc Nhãn nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh không ổn liền hỏi một câu.
"Đoạn bọn họ có tin tức gửi về không?"
"Mỗi tháng đều sẽ gửi tin tức về Trường An. Lúc trước ngươi và đại đương gia thương lượng phái người đi bắc cương bảo vệ con của Mạnh Trường An, Đoạn liền quyết định hắn dẫn người đi. Trước khi hắn đi từng nói, con của người Ninh thì để người Ninh dạy, người Ninh bảo vệ, không thể để tương lai đứa bé này thù hằn Đại Ninh."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chuyện tương lai, ai nói chính xác được."
Hắn hỏi: "Đứa trẻ tên là gì?"
"Đoạn không nói."
Hắc Nhãn nói: "Thư qua lại đã rất nhiều, nhưng Đoạn vẫn không nói đứa bé đó tên là gì."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, nghĩ đối với Tẩm Sắc mà nói hẳn là cũng rất khó.
Đúng lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên.
"Đại tướng Hậu Khuyết quốc Giả Biệt Liệt đến thỉnh giáo."
Một đội kỵ binh dừng lại ở cách Thẩm Lãnh khoảng mười trượng, người cầm đầu thoạt nhìn cực kỳ hùng tráng, dáng người giống như Vương Khoát Hải, mặc một bộ chiến giáp, tay phải cầm một lang nha bổng nhìn có vẻ cực kỳ nặng nề. Lang nha bổng này còn uy phong hơn cả búa lớn mà Thẩm Lãnh đang dùng để làm giá nướng bánh. Lúc Thẩm Lãnh nhìn thấy lang nha bổng kia liền hơi nheo mắt lại.
"Chắc Vương Khoát Hải thích cái này hơn."
Hắc Nhãn ngẩn ra, nhìn cặp búa sắt kia: "Bởi vì cái đó dài hơn, to hơn sao?"
Thẩm Lãnh: "..."
Giờ khắc này, bầu trời đông phương đã tảng sáng.
Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút, nhìn về phía danh tướng Hậu Khuyết đang đi tới kia: "Sau ngươi là ai?"
Giả Biệt Liệt ngẩn ra: "Có ý gì?"
Thẩm Lãnh liếc nhìn hắc tuyến đao bên cạnh: "Ngươi đã tới rồi, cho nên muốn biết người tiếp theo là ai, dù sao vĩnh viễn cũng chỉ có một chút xíu mong đợi như vậy đối với người tiếp theo."