Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 974 - Chương 974: Liên Quan

Chương 974: Liên quan Chương 974: Liên quan

Suốt một đêm, Thẩm Lãnh ở ngoài thành Tây Giáp đặt sân tỉ võ, người Tây Vực có thể không đến, cũng không có ai ép buộc bọn họ đến, nhưng nếu thật sự không đến thì cái liên minh gì đó còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Chỉ có văn bản cổ hoặc là trong câu chuyện của người kể chuyện mới có kiểu hai quân đối chọi đại tướng trước trận chiến này, bên nào đánh thua cũng đồng nghĩa với bên đó chiến bại, cho nên chuyện Thẩm Lãnh tỉ thí với địch tướng trước trận chiến như vậy, Đại Ninh lập quốc tới nay cũng chưa từng có, mấy trăm năm lịch sử của Sở cũng chưa từng có.

Một đêm.

Thẩm Lãnh nhìn Giả Biệt Liệt nằm trước mặt mình, cầm lang nha bổng lên đánh giá một chút: "Đồ tốt."

Hắc Nhãn quay đầu nhìn bầu trời phía đông, mặt trời đã nhô lên, một ngày mới không phải bắt đầu từ sau giờ Tý, mà là bắt đầu từ lúc mặt trời mọc, phần lớn mọi người nghĩ là như vậy.

Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái, quả thật là hơi mệt mỏi.

Trên mặt đất bày mười hai cái trâm, một cái đầu chó lớn bằng vàng, còn có một miếng ngọc bội, mấy thứ này đều là của những người bị hắn giết để lại. Giết mười bốn người, không phải mười bốn người tầm thường, mà là mười bốn chiến tướng.

"Không ngờ đây cũng là một vụ làm ăn cực nhiều tiền."

Thẩm Lãnh cúi người thu những cái trâm kia lại, nghĩ tuy rằng thẩm mỹ của những kẻ khốn kiếp này đều rất kém, không có một cái nào có hoa lớn, nhưng dù gì cũng là trâm, tất cả đều tặng cho Trà gia.

Những thứ khác đương nhiên hắn cũng sẽ lấy, chỉ là phân chia ra, hiển nhiên cái đầu chó bằng vàng tương đương với mười hai cái trâm kia không thể nào khác so với trâm được, miếng ngọc bội kia đương nhiên cũng là không so sánh được.

Ngoài cổng thành, mười bốn cái đầu người chồng chất ở đó.

Thẩm Lãnh xoay người đi về, không quay đầu lại, phía sau hắn còn có thân binh của Giả Biệt Liệt mang đến.

"Trở về nói một tiếng, mười bốn cái đầu người này cứ để ở đây, buổi tối ta vẫn sẽ đến, ngồi ở đây chờ các ngươi giết, nếu không giết ta thì các ngươi đừng hòng mang đầu người về."

Thẩm Lãnh đi vào cổng thành, đại tướng quân Đàm Cửu Châu cũng cả đêm không ngủ, ở cổng thành chờ Thẩm Lãnh, thấy Thẩm Lãnh vào trong liền hỏi một câu: "Đói rồi chứ?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đói."

Đàm Cửu Châu nói: "Ta cho người chuẩn bị đồ ăn và nước ấm, sau khi ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, đi một đoạn rồi lại đột nhiên hỏi: "Giết mười bốn tướng địch, dựa theo quy định của Đại Ninh, có thể phong hầu không?"

"Chém mười bốn tướng địch, Đại Ninh lập quốc tới nay cũng chưa từng xảy ra chuyện thế này, ngươi hỏi ta có thể phong hầu hay không thì ta không biết, nhưng ta biết có thể lưu danh sử xanh."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, lưu danh sử xanh là lưu tên của Lý Thổ Mệnh, cũng không tệ.

"Làm phiền đại tướng quân báo công cho Trường An, cứ nói Lý Thổ Mệnh lập công."

"Lý Thổ Mệnh rốt cuộc là ai?"

Cuối cùng Đàm Cửu Châu vẫn còn không nhịn được mà hỏi một câu: "Tại sao ngươi để ý người này như thế?"

"Huynh đệ của ta..."

Thẩm Lãnh dừng bước chân, nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Trong năm đầu tiên ta tòng quân, vì bảo vệ ta, bảo vệ các huynh đệ khác, chết trận ở bờ Đại Vận Hà."

Đàm Cửu Châu chấn động trong lòng. Lý Thổ Mệnh đã chết nhiều năm, quân công này báo như thế nào? Quân công đăng báo phải qua Binh bộ, bên Binh bộ tất nhiên sẽ kiểm tra đối chiếu. Thẩm Lãnh mặc chiến giáp của phủ Đình Úy, phủ Đình Úy tất nhiên cũng phải kiểm tra đối chiếu, đến cuối cùng tra ra không có người này, quân công này làm sao có thể phê duyệt được?

"Để ta nghĩ cách."

Đàm Cửu Châu cũng không có nói ra những gì nghĩ, chỉ nói một câu "để ta nghĩ cách" với ngữ khí rất bình thản.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ăn gì vậy?"

"Ngươi cả đêm không ngủ, lại chém giết vất vả, cho nên chắc hẳn là ăn đồ thanh đạm một chút."

"Đừng, muốn ăn thịt."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu thở ra một hơi thật dài: "Ăn thịt thỏa thích."

Thành Trường An, Tứ Mao Trai.

Bệ hạ đứng trong vườn rau nhỏ ở bên ngoài phòng, đứng thẳng người nghỉ một chút, cúi người làm một lát lại thấy hơi đau lưng, ngẫm lại thật đúng là không chấp nhận già không được. Bỗng chốc lại nhớ đến bộ dạng cuốc đất của tiểu tử ngốc kia, hoàng đế không tự chủ được cười cười, khóe môi cong lên.

"Sao bệ hạ dậy sớm vậy?"

Trân phi từ xa đi đến, người hầu đi theo phía sau xách hộp cơm, hiển nhiên là bà còn dậy sớm hơn, tự tay làm cơm sáng cho hoàng đế.

Hoàng đế nghiêm túc nói: "Đêm qua nằm mơ, trong mơ có một lão thần tiên đối cầm dây đỏ nói với trẫm, sáng sớm tiểu mỹ nhân của ngươi sẽ đến, dậy sớm một chút chờ ở cửa, vì thế trẫm chờ ở cửa, đứng xa xa nhìn tiểu mỹ nhân này đi đến, thật đúng là không tệ."

Trân phi cười tươi rói.

Hoàng đế đưa tay ra đỡ tay Trân phi, đất vừa mới cuốc nên không bằng phẳng lắm, ông ta sợ Trân phi ngã. Ông ta luôn quên rằng Trân phi chính là tiểu đương gia mã bang năm đó khiến hơn nửa giang hồ nghe tin đã sợ mất mật. Đi bộ nhiều một chút là ông ta sợ Trân phi mệt đau chân, đường không bằng phẳng là sợ Trân phi trẹo chân. Trong mắt ông ta, Trân phi vĩnh viễn không phải là tiểu đương gia mã bang đó, mà là một nàng thiếu nữ mảnh mai yếu đuối.

"Bọn trẻ đều không ở Trường An, thiếp cũng trở nên thanh nhàn, nghĩ đã lâu không làm cơm cho bệ hạ nên động thủ làm một ít."

Hoàng đế nghe nói vậy, sắc mặt có chút bất mãn: "Bọn trẻ đi rồi nàng mới nhớ đến trẫm?"

Trân phi gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì đâu có thời gian nhớ bệ hạ."

Hoàng đế thở dài: "Haiz..."

Trân phi cười, cầm tay hoàng đế đi ra ngoài vườn rau: "Thiếp nghe nói đêm qua bệ hạ gần như cả đêm không ngủ, đại học sĩ Nội các Lại Thành cũng vừa mới đi phải không, còn có mấy vị đại nhân khác của Nội các, còn có mấy vị đại nhân của Binh bộ, Hộ bộ nữa. Thiếp nghĩ các đại nhân vừa mới đi bệ hạ sẽ lên triều, tan triều còn phải về đây duyệt tấu chương, hôm nay sợ là ngủ không được nữa, vì thế đã làm một ít đồ cho bệ hạ bồi bổ tinh thần."

Hoàng đế cười: "Món do nàng làm, bất kể là cái gì ăn cũng bổ."

Trân phi cười nói: "Lần đầu tiên nấu cơm cho bệ hạ ăn, có món nào ăn mà không nhổ ra?"

Hoàng đế: "Lần đó à... Không trách trẫm được, ý chí mạnh như vậy, cũng không phải trẫm thật sự muốn nhổ ra, có lúc thật sự không khống chế được cơ thể..."

Trân phi trợn mắt lườm ông ta: "Từ sau lần đó thiếp liền khổ luyện tay nghề nấu ăn, bệ hạ có từng nhổ ra nữa?"

Hoàng đế nói: "Thật ra lần thứ hai... là trẫm đã nhịn được."

Trân phi cười nhấc chân lên muốn đá hoàng đế, nhấc chân lên mới sực nhớ trường hợp này không thích hợp, len lén bỏ chân xuống: "Đêm qua không ngủ, có phải bởi vì chiến sự tây cương hay không? Thẩm Lãnh ở tây cương chắc có lẽ không quá lâu, hắn sẽ trở về, nếu không hắn cũng biết bệ hạ không dễ giải thích."

"Hắn à?"

Hoàng đế hỏi Trân phi: "Nếu trẫm chạy đến tây cương đúng lúc kịp đại chiến, nàng nghĩ trẫm sẽ trở lại sao?"

Trân phi lắc đầu: "Chắc chắn bệ hạ không trở lại."

"Vậy thì làm sao hắn có thể trở lại được."

Hoàng đế cười tự tin. Tuy rằng không nói nhưng hàm nghĩa trong vẻ mặt đó căn bản không cần phải nói cũng có thể hiểu được, nhất là ở trước mặt Trân phi, hoàng đế tất nhiên lại càng không che giấu, liếc mắt một cái là có thể lập tức cảm nhận được sự tự hào và đắc ý của người làm phụ thân. Đại khái chính là nếu lựa chọn của tiểu tử thối đó khác với lão tử hắn là ta đây mới lạ. Sự đắc ý không thể che giấu và cũng không muốn che giấu.

Trân phi cười lắc đầu.

Hoàng đế nói: "Cả đêm không ngủ, trẫm và người của Nội các đã bàn rồi, nói với bọn họ hiện giờ Thẩm Lãnh đang ở tây cương, bảo bọn họ nghĩ một biện pháp để Thẩm Lãnh ở lại bên đó danh chính ngôn thuận. Ngoài ra còn thương lượng với bọn họ xem điều người nào qua đó, vốn dĩ mấy vệ chiến binh thích hợp nhất cũng đã bắt đầu di chuyển rồi, có thể là không đủ. Trẫm cũng đã để Đường Bảo Bảo mau chóng trở về tây cương, quá nhiều việc, thời gian cũng có vẻ không đủ."

Hoàng đế và Trân phi nắm tay nhau đi vào thư phòng trong Tứ Mao Trai, nhìn đằng sau cực kỳ giống Thẩm Lãnh và Trà gia tay nắm nhau.

Ngay cả thái độ sống cũng giống nhau, lúc hoàng đế đi cùng Trân phi sẽ chẳng thèm quan tâm các triều thần nhìn như thế nào, luôn thích nắm tay Trân phi mà đi, vì thế người của Ngự sử đài không ít lần thượng tấu, nhưng hoàng đế lại chẳng thèm để ý. Nếu có những chuyện hoàng đế thật sự sai, người của Ngự sử đài mắng ông ta, ông ta quý vi thiên hạ chí tôn cũng sẽ nhận, nhưng về chuyện tay nắm tay với Trân phi này, hoàng đế không nhường một bước, mặc kệ người khác.

"Hắn ở tây cương, Trà Nhi bọn họ lại đi đông cương, lại phải một thời gian dài không được gặp, cho dù bây giờ từ tây cương đi đến đông cương cũng phải đi gần một năm, có lẽ bọn trẻ lại quên phụ thân trông như thế nào."

Trân phi vừa đi vừa nói: "Nhất là Trà Nhi, quá vất vả."

Hoàng đế đột nhiên cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu nhìn Trân phi, ông ta nhìn thấy một tia giảo hoạt trong ánh mắt của Trân phi.

Nội thị mở hộp cơm ra, tất cả đều là món ăn hoàng đế thích. Trên thế giới này không ai hiểu rõ khẩu vị của bệ hạ hơn Trân phi, mỗi một món đều sẽ không khiến hoàng đế có chút thất vọng nào. Hiển nhiên Trân phi làm mấy món này cũng không phải một buổi sáng là xong, có mấy loại điểm tâm tuy nhìn có vẻ khá bình thường nhưng mà làm lại phiền phức, không có hai canh giờ thì không làm được.

"Nàng cả đêm không ngủ để làm nhiều món trẫm thích ăn như vậy."

Hoàng đế ngồi xuống sau đó thở dài: "Nhưng nàng cũng không phải là vì trẫm, trong lòng bỗng dưng thấy buồn..."

Trân phi cười nói: "Không cái gì giấu được bệ hạ cả."

Hoàng đế nói: "Biết nàng nhớ hai đứa trẻ kia, cũng nhớ Trà Nhi, nhưng nàng quý vi chủ của hậu cung thì sao có thể dễ dàng đi xa được? Trẫm vốn định lúc cúng tế Thái Sơn sẽ đưa nàng đi, cũng tiện đội kim quan mẫu nghi thiên hạ trên đầu nàng, nhưng tây cương lại có chiến sự, đành phải trì hoãn thêm một chút. Nếu như nàng đi đông cương, sau này còn phải từ đông cương trở về, trẫm đã chiêu cáo thiên hạ chuyện cúng tế Thái Sơn, có thể trì hoãn một chút nhưng không thể không làm."

Trân phi lắc đầu: "Chuyện hoàng hậu..."

Hoàng đế nhìn về phía Trân phi: "Chúng ta đều lui một bước, nàng đồng ý với trẫm sẽ làm hoàng hậu, trẫm đồng ý với nàng chuyện đi đông cương."

Trân phi trầm mặc.

"Tại sao nàng nhất quyết không chịu?"

Hoàng đế nhìn vào mắt Trân phi hỏi nhưng Trân phi không trả lời. Giống như trước kia, nhắc tới việc để bà trở thành chủ hậu cung thật sự là bà sẽ lảng tránh không đáp, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lảng tránh.

"Thiếp..."

Hoàng đế khoát tay: "Quyết định như vậy đi, trẫm đói bụng lắm rồi, ăn trước đã."

Ông ta thì tay nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, vẫn là hương vị có thể thỏa mãn tất cả hy vọng của ông ta đối với đồ ăn. Thật ra tất nhiên Trân phi biết khả năng nấu nướng của mình cũng không quá tốt, nhưng bà chịu học, khổ học, hương vị đương nhiên không tệ, nhưng không có ngon đến mức như hoàng đế nói, chỉ là hoàng đế thật sự quan tâm đến bà, cho nên cảm thấy món ăn do bà làm vô địch thiên hạ.

"Ngon!"

Hoàng đế bưng bát lên uống mấy ngụm cháo: "Sao nàng không ăn?"

Trân phi vội vàng lên tiếng, dường như thoáng chốc đã trở nên có tâm sự.

"Chuyện này trẫm tạm không nhắc đến nữa được không, nàng ăn uống cho tốt, nhìn lại gầy hơn trước một chút rồi."

Hoàng đế giơ tay lên khẽ nhéo mặt Trân phi, nội thị, cung nữ trong phòng đều vội vàng quay đầu đi, các thiếu nữ đều mím môi cười, trong lòng có sự ngưỡng mộ không nói ra được.

"Thật ra nàng biết tâm ý của trẫm, cho dù nàng không chịu nhận danh hiệu đó, nàng cũng là hoàng hậu độc nhất vô nhị không thể thay thế trong lòng trẫm."

Hoàng đế múc thêm một bát cháo cho Trân phi: "Ăn trước đã, không được để đói bụng."

Trân phi ừm một tiếng, nhận lấy bát đũa: "Bệ hạ, nếu không thì để Thẩm Lãnh từ tây cương về đi, thiếp không đi đông cương, để hắn đi đông cương chăm sóc Trà Nhi."

Hoàng đế ngẩn ra: "Nàng thà không đi đông cương, cũng không muốn theo trẫm đến Thái Sơn?"

Ông ta vốn muốn tuyên bố Trân phi làm hậu trong lễ cúng tế ở Thái Sơn, tuyên bố bà là mẫu nghi thiên hạ bằng phương thức long trọng nhất mà ông ta có thể nghĩ được, có thể làm được.

Trân phi lắc đầu nhưng lại không biết nói gì.

"Thẩm Lãnh không thể nào trở lại được, trẫm và lão viện trưởng bọn họ đã suy đoán, sợ là trận chiến tây cương còn phức tạp hơn trận chiến bắc cương, một quốc môn mà không cẩn thận thì sẽ không ổn. Bọn họ nghĩ là Đại Ninh vừa mới đánh bại người Hắc Vũ cũng đã nguyên khí đại thương, cho nên muốn nhân dịp hư yếu mà đến. Thẩm Lãnh ở lại tây cương cũng có ích, chuyện đông cương thì cũng không vội. Nếu nàng muốn đi đông cương thì đi đi, trước lễ cúng tế Thái Sơn trẫm sẽ an bài người đi đón nàng."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Trân phi một cái: "Chuyện hoàng hậu trước tiên có thể để đó, nhưng có một chuyện khác không được không đồng ý."

Trân phi gật đầu: "Bệ hạ nói."

Hoàng đế cười cười: "Lúc không ở bên cạnh trẫm, một ngày phải nhớ trẫm ba lần."

Trân phi cười sáng lạn: "Một ngày ba lần là đủ rồi?"

Hoàng đế ừ một tiếng: "Một ngày ba lần là đủ rồi, một lần bốn canh giờ."

Bình Luận (0)
Comment