Trân phi cùng hoàng đế ăn sáng xong liền trở về cung Vị Ương. Hoàng đế từ đầu đến cuối luôn tươi cười, nhưng sau khi Trân phi rời khỏi Tứ Mao Trai, hoàng đế lại thở hắt ra một hơi, trong ánh mắt có chút lo lắng, có chút khó hiểu, còn có chút sợ hãi.
Không có ai từng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt hoàng đế. Khi còn trẻ ông ta lãnh binh chém giết với địch, dù là lấy ít đánh nhiều cũng chưa từng sợ, sau này bị tước bỏ binh quyền, bị đối xử bất công, ẩn cư ở thành Vân Tiêu Tây Thục đạo cũng chưa từng sợ, rồi sau này lúc lâm nguy ngăn cơn sóng dữ, vẫn ổn định Đại Ninh trong tình huống không có mấy người có thể dùng, khi đó lại càng chưa từng sợ hãi.
Rồi sau này hắn lấy hoàng đế tôn sư vi mồi, ngạnh sinh sinh đem ít nhất đánh ba năm đích trận chiến bắc cương một năm đánh xong và còn đại thắng mà về, bị người Hắc Vũ trọng binh vây nhốt hết sức, hắn vẫn chưa từng sợ quá.
Nhưng lúc nãy trong khoảnh khắc Trân phi rời khỏi Tứ Mao Trai, trong ánh mắt hoàng đế lại có lóe lên ý sợ hãi.
Đáng sợ nhất là hoàng đế không biết mình đang sợ có đúng hay không.
"Tuyên Hàn Hoán Chi vào."
Hoàng đế căn dặn một tiếng, cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay mình lại hơi ướt mồ hôi.
Mỗi khi nhắc với Trân phi chuyện muốn lập bà làm hậu là Trân phi luôn tránh né, luôn tìm những đề tài không liên quan để lấp liếm đi chuyện này, hoàng đế không biết bà đang sợ gì. Hoàng đế có thể đối địch với thiên hạ vì bà, ngay cả những thế gia đại tộc kia, thậm chí cả người của hoàng tộc Lý gia đều cảm thấy xuất thân của Trân phi không thể làm mẫu nghi thiên hạ nhưng hoàng đế cũng không để ý. Trên đời này nếu xuất thân có cao quý ti tiện, hoàng đế cũng cảm thấy Trân phi vô cùng cao quý.
Vì bà, ông ta bằng lòng tuyên bố bà trở thành hoàng hậu Đại Ninh trong lễ cúng tế ở Thái Sơn, chính là nói cho tất cả những người phản đối biết ai phản đối cũng vô dụng.
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài. Ông ta không tức giận, chỉ là ông ta không hiểu, tại sao Trân phi không đồng ý?
Nửa canh giờ sau, Hàn Hoán Chi vội vã chạy đến Tứ Mao Trai.
Hàn Hoán Chi vào phòng liền lập tức cúi người: "Thần..."
"Miễn đi."
Hoàng đế khoát tay: "Lại đây nói chuyện."
Hàn Hoán Chi vội vàng tiến lên mấy bước: "Xin bệ hạ căn dặn."
Hoàng đế nhìn một chồng tấu chương dày cộp trên bàn trước mặt dường như hơi thất thần, Hàn Hoán Chi yên lặng chờ hoàng đế lên tiếng. Từ sắc mặt của hoàng đế, đại khái ông ta có thể nhìn ra là bởi vì sao. Hoàng đế chưa từng gặp khó khăn vì quốc sự, ông ta luôn kiên nghị như vậy, lại nhìn xa trông rộng như vậy, hoàng đế cũng sẽ không phiền não kẻ địch. Ông ta sát phạt quả quyết, cũng không có bất cứ kẻ thù nào có thể khiến hoàng đế u sầu như vậy.
Có thể khiến hoàng đế phản ứng như vậy, chỉ có thể là chuyện nhà.
Chuyện nhà còn có cái gì? Một, thái tử điện hạ. Tào An Thanh bỏ trốn khiến cho thái tử điện hạ hiện giờ trở thành chim sợ cành cong, cả ngày gã ta nơm nớp lo sợ đến mức ngay cả người cũng không dám gặp. Hôm đó sau khi Tào An Thanh bỏ trốn, thái tử quỳ ở Đông Noãn Các khoảng một ngày một đêm, hoàng đế cũng không làm gì gã ta.
Hai, Trân phi?
Vốn dĩ Hàn Hoán Chi nghĩ tới Thẩm Lãnh, nhưng hiện tại hẳn là Thẩm Lãnh không thể có chuyện gì khiến cho bệ hạ cảm thấy phiền não, cho nên ông ta lập tức nghĩ tới Trân phi nương nương. Thiên hạ này nếu còn có một người có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của bệ hạ, vậy thì chỉ có thể là Trân phi.
Nghĩ đến Trân phi, Hàn Hoán Chi lập tức liền nghĩ đến chuyện gần đây mình tra được, cho nên trong lòng lập tức căng thẳng một chút.
"Người đâu?"
Hoàng đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái.
"Đã đang trên đường áp giải về kinh."
Hàn Hoán Chi cúi người nói: "Bắt người ở Tây Thục đạo, tên là Khưu Niệm Chi, là thủ hạ chó săn của Tào An Thanh. Tào An Thanh sai hắn đi điều tra chuyện trong vương phủ năm đó, dường như hắn... dường như hắn thật sự đã tra được chút gì đó."
Hoàng đế trầm mặc.
Qua nhiều năm như vậy, hoàng đế vẫn luôn phái người điều tra, Hàn Hoán Chi lại là người biết nhiều nhất những số những người này, nhưng chuyện mà ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không tra được, làm sao một kẻ khách giang hồ thủ hạ của Tào An Thanh lại tra được? Không phải Hàn Hoán Chi bất tài, cũng không phải Khưu Niệm Chi mạnh hơn Hàn Hoán Chi nhiều, mà bởi vì hoàng đế hay thay đổi ý định.
Trong chuyện này, Hàn Hoán Chi đã thấy một bệ hạ không quả quyết, thấy một bệ hạ rối rắm như thế, khó quyết đoán như thế.
"Tra được gì rồi?"
Hồi lâu sau, cuối cùng hoàng đế cũng mở miệng hỏi một câu.
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Vẫn chưa có tin tức gì trở lại, người được phái đi bắt Khưu Niệm Chi sẽ không tự tiện thẩm vấn chưa được thần cho phép. Thần đã thông báo nhất định phải mang người về Trường An sau đó thần đích thân thẩm vấn, những người khác không được hỏi nhiều nửa câu."
Hoàng đế gật đầu: "Có phải khanh cũng đang nghi hoặc không?"
Hàn Hoán Chi vội vàng trả lời: "Thần không có."
"Khanh có."
Hoàng đế nói với ngữ khí rất trầm thấp: "Khanh hiểu trẫm, khanh biết trước giờ trẫm không phải một người không cầm lên được, không bỏ xuống được. Khanh cũng biết cho dù đối mặt với chuyện khó khăn cỡ nào thì trẫm sẽ luôn nghĩ được biện pháp, nhưng duy chỉ có trong chuyện này, khanh đã nhìn thấy sự yếu đuối của trẫm, nhìn thấy sự do dự của trẫm... Hàn Hoán Chi, giao vụ án cho khanh điều tra nhưng sau đó lại ngăn cản khanh điều tra, khanh biết là tại sao lặp lại như thế nhiều lần không? Là vì... thật ra trẫm đang sợ."
Đây là lần đầu tiên Hàn Hoán Chi nghe thấy bệ hạ nói sợ.
"Trân phi chưa từng lừa gạt trẫm, từ khi biết nàng đến bây giờ đã bao nhiêu năm, ngay cả một lời nói cũng chưa từng lừa gạt trẫm."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Cho nên trẫm hỏi nàng ấy, đứa trẻ bị hoàng hậu lấy đi lúc trước là con trai hay là con gái, nàng ấy trả lời trẫm là con trai, trẫm liền chưa từng hoài nghi, hiện tại cũng không hoài nghi. Trẫm biết nàng ấy vĩnh viễn sẽ không lừa gạt trẫm, nhưng điều trẫm sợ là... có người lừa gạt nàng ấy."
Vai của Hàn Hoán Chi hơi run lên. Người làm thần tử như ông ta không nên nghe những lời này, nhưng mà bệ hạ nói ra ngay trước mặt ông ta, đây cũng là sự tín nhiệm lớn lao đối với ông ta. Nhìn khắp toàn thiên hạ, có ai là người mà hoàng đế có thể nói những lời này?
"Thần sẽ tra rõ ràng."
"Lần này, hãy tra rõ ràng đi."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Khanh cũng biết trẫm luôn muốn để Trân phi làm hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ cho nàng ấy nghi thức long trọng nhất, để cho thiên hạ đều biết... nhưng Trân phi luôn tránh né không đáp. Trẫm không xác định được nàng ấy đang sợ cái gì, nhưng trẫm biết chắc là nàng ấy đang sợ, có lẽ nỗi sợ này không phải bởi vì nàng ấy lừa trẫm, mà là bởi vì nàng ấy cũng không chắc chắn. Trẫm vẫn luôn biết, từ đầu đến bây giờ cũng biết, bởi vì trẫm hiểu nàng ấy."
Ngữ khí của hoàng đế lại càng trầm thấp hơn, ngón tay cũng đang khẽ run.
"Thật ra làm sao trẫm lại không biết đáp án? Qua nhiều năm như vậy, chuyện mất đứa trẻ chính là một căn bệnh trong lòng nàng ấy, thuốc thang không chữa lành. Nàng ấy cảm thấy có lỗi với trẫm, cũng cảm thấy có lỗi với đứa bé đó. Nàng ấy không chịu đồng ý làm hoàng hậu của trẫm là vì nàng ấy sợ chuyện đó sẽ có biến cố, một khi có biến cố, những thế gia mà trẫm vẫn luôn ép xuống, thậm chí người của hoàng tộc sẽ lập tức đứng ra..."
Hoàng đế lắc đầu: "Nhưng nàng ấy lại không hiểu, mặc kệ lúc trước chuyện đó rốt cuộc là như thế nào thì cũng không phải lỗi của nàng ấy. Mặc kệ có bao nhiêu người đứng ở trước mặt trẫm ngăn cản, trẫm cũng không quan tâm, trẫm chỉ muốn để nàng ấy làm hoàng hậu của trẫm."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nghe, ông ta biết mình chỉ cần nghe.
Rất lâu sau, hoàng đế ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Lần trước khanh nói Khưu Niệm Chi đã điều tra được con gái của một bà đỡ, nếu quả thật lúc ấy nàng ta có mặt ở hiện trường, chuyện này sẽ tra ra được manh mối đúng không?"
Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Vâng..."
Hoàng đế cười khổ: "Thật ra chuyện này đã sớm có thể tra ra manh mối, là trẫm vẫn luôn sợ, là Trân phi vẫn luôn sợ. Sau khi trẫm biết Thẩm Lãnh lại càng phản đối việc đi điều tra, nếu đã có Thẩm Lãnh rồi thì hà tất đi điều tra nữa?"
Hoàng đế lại thở ra một hơi thật dài, đó là áp lực không được gỡ bỏ được trong lòng.
"Nhưng dù sao trẫm cũng phải cho đứa bé đó một công đạo."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Sau khi đưa người về Trường An, trẫm muốn đích thân hỏi."
Hàn Hoán Chi cúi người: "Thần phái thêm nhân thủ qua, cần phải đưa người an toàn về Trường An."
"Không ai đi giết họ nữa rồi, cho dù là hoàng hậu còn sống cũng sẽ không phái người đi giết họ nữa."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Trẫm lại hỏi khanh một chuyện, lúc trước tra được những bà đỡ này đi Liên Sơn đạo ẩn cư, sau đó mọi người đều chết, có phải là người của Trân phi giết không?"
Hàn Hoán Chi giật mình.
Nhưng ông ta không thể nói dối.
"Vâng, từ chuyện hiện giờ tra được, là..."
Hàn Hoán Chi lập tức nói: "Nhưng Trân phi nương nương cũng không biết chuyện. Trân phi nương nương tuy sợ, qua nhiều năm như vậy cũng không dám đối mặt, cũng nhẫn nhịn chuyện hoàng hậu tìm mọi cách chèn ép, chỉ là bởi vì sợ. Giống như bệ hạ nói, điều Trân phi nương nương sợ không phải bản thân nương nương làm gì sai, mà là sợ bị người khác lừa, là không tự tin."
Hoàng đế thở ra lần thứ ba nhưng không lên tiếng.
"Người là Trân phi phái ra ngoài cung, ở thời điểm đó hẳn là nương nương đã làm chuẩn bị sẵn để đón nhận tất cả những chuyện này rồi, nhưng người do nương nương phái đi lại giết hết những bà đỡ đó, cho nên..."
Hoàng đế giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương: "Hàn Hoán Chi, nếu Thẩm Lãnh không phải con trai của trẫm, phải làm sao?"
"Hắn vẫn là đại tướng quân của Đại Ninh, vẫn là An Quốc Công của Đại Ninh, quan trọng nhất hắn là người mà bệ hạ tín nhiệm. Hơn nữa thần cảm thấy xác suất Thẩm Lãnh là vị hoàng tử mất tích đó cực lớn, bảy tám phần mười."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Quá giống, bất kể chỗ nào cũng giống trẫm."
Hàn Hoán Chi biết mình không nên nói quá nhiều về chuyện này, bệ hạ tín nhiệm ông ta cỡ nào thì ông ta cũng là thần tử, chuyện nhà của bệ hạ, ông ta không thể nhiều lời.
Nhưng ông ta vẫn không nhịn được.
"Bệ hạ, nếu cuối cùng tra rõ ràng chuyện năm đó có thể có ẩn tình khác, một khi bị người khác rêu rao ra ngoài, bệ hạ còn muốn lập Trân phi nương nương làm hậu không?"
"Muốn."
Hoàng đế không có chút do dự gì khi trả lời một chữ này.
"Mặc kệ chuyện gì, mặc kệ ai, đều không thể ngăn cản trẫm."
Hoàng đế nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi: "Trẫm chỉ muốn điều tra rõ ràng, chỉ muốn khiến Trân phi gạt bỏ tâm ma."
Hàn Hoán Chi cũng dài ra một hơi, bởi vì ông ta đã hiểu tâm ý của bệ hạ.
"Thần hiểu rồi."
Hàn Hoán Chi cúi người: "Thần trở về sắp xếp nhân thủ."
"Được."
Hoàng đế khoát tay: "Ra ngoài đi... Ngoài ra, sắp xếp người đi tây cương, phái thêm mấy người đắc lực đi trong phủ Đình Úy đi, tình hình bên tây cương sẽ rất phức tạp. Chiến sự bắc cương khiến cho người Hắc Vũ nguyên khí đại thương. Người Hắc Vũ là hổ, người Tây Vực là bọ chét, hổ mới là đối thủ, nhưng bọ chét lại khiến người thấy phiền, bọ chét quá nhiều sẽ còn khiến người ta khó chịu, quá nhiều cũng có thể cắn chết người. Bây giờ nếu bọ chét đã tự chui đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, vậy thì đập một phát chết hết."
"Vâng!"
Hàn Hoán Chi lại khom người cúi đầu: "Thần hiểu."
Hoàng đế đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhìn trong cảnh xuân trong Tứ Mao Trai.
"Hàn Hoán Chi, trẫm không sợ, khanh cũng đừng sợ."
Hàn Hoán Chi khom người rời khỏi Tứ Mao Trai.
Phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi trở lại thư phòng của mình, sau khi ngồi xuống liền hít sâu hết lần này đến lần khác. Những lời đó bệ hạ nói lúc nãy giống như sấm sét vang rền trong lòng ông ta, vang lên từng hồi từng hồi. Ông ta không dám, cũng không thể nói lại những lời này với một người khác, cho dù là người như lão viện trưởng cũng không được.
Đó là sự tín nhiệm vô hạn của bệ hạ.
"Người đâu, gọi Nhiếp Dã vào."
Ông ta căn dặn một tiếng, thủ hạ đình úy vội vàng ra ngoài. Không bao lâu sau thiên bạn Nhiếp Dã từ bên ngoài bước nhanh vào, khom người cúi đầu: "Đại nhân, có gì căn dặn?"
"Chọn một vài người thân tín đi làm một chuyện, ngươi đích thân dẫn đội đi."
Hàn Hoán Chi nhíu mày rất chặt.
"Đại nhân căn dặn."
Nhiếp Dã liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, thầm nghĩ chuyện gì mới có thể khiến Hàn đại nhân rối rắm như thế.
"Đi giết..."
Hàn Hoán Chi nói một nửa bỗng im bặt.
"Thôi đi... Đi làm việc của ngươi đi."
Hàn Hoán Chi mệt mỏi khoát tay, nhắm mắt lại, lông mày càng nhíu chặt hơn nữa.