Sau khi từ phòng Hàn Hoán Chi đi ra Nhiếp Dã cứ cảm thấy không ổn. Lúc nãy trong khoảnh khắc nào đó trong ánh mắt của Hàn đại nhân có một tia sát ý, nhưng lại thoảng qua, Hàn đại nhân cũng thốt ra hai chữ "đi giết", đi giết ai?
Người mà Hàn đại nhân muốn giết, tất nhiên là người đáng chết, nhưng sau khi Hàn đại nhân nói ra hai chữ đó liền lập tức dừng lại. Trong hơn hai mươi năm Hàn Hoán Chi chưởng quản phủ Đình Úy đến bây giờ, tuy rằng Nhiếp Dã không đi theo Hàn đại nhân từ đầu nhưng theo những gì đã chứng kiến, Hàn đại nhân luôn luôn sát phạt quả quyết, bởi vì Hàn đại nhân biết mỗi một người mà ông ta muốn giết đều nhất định phải giết.
Sự do dự lần này khiến cho Nhiếp Dã cảm thấy Hàn Hoán Chi có chút đau khổ.
Nhưng Hàn đại nhân không nói tiếp gì cả, Nhiếp Dã cũng đành phải rời khỏi thư phòng. Gã vừa đến cửa thì giọng nói của Hàn Hoán Chi từ trong phòng truyền tới: "Ngươi chuẩn bị một chút, cùng Phương Bạch Kính đi tây cương. Bên tây cương cần thêm nhiều nhân thủ hỗ trợ đại quân tác chiến, hai người các ngươi đều từng trải qua đại chiến, các ngươi đi là thích hợp."
Nhiếp Dã lập tức xoay người lại: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Hàn Hoán Chi ở trong thư phòng nhắm mắt lại, lúc nãy gần như đã nói ra câu nói khiến chính bản thân ông ta cũng cảm thấy sợ.
Ông ta biết lúc ở Tứ Mao Trai mình đã nói sai một câu, ông ta không nên hỏi bệ hạ nếu chuyện được điều tra ra khác với phán đoán trước kia, bệ hạ còn muốn lập Trân phi làm hậu không?
Nhưng ông ta đã hỏi, bởi vì giây phút ông ta hỏi câu này đã không coi mình là thần tử, mà là coi như là bằng hữu của bệ hạ.
Ông ta cần câu trả lời của bệ hạ, biết câu trả lời thì ông ta mới biết được mình nên làm như thế nào.
Khi ông ta lấy thân phận bằng hữu để hỏi câu đó, thật ra Hàn Hoán Chi hiểu mình đã không phải là thần tử đơn thuần.
Nhưng mà bệ hạ đã đưa ra câu trả lời, khi ông ta căn dặn Nhiếp Dã thì lại do dự, không phải thần tử đơn thuần, cũng không thể là bằng hữu đơn thuần, thần tử dù sao cũng là thần tử.
Đúng lúc này có người gõ cửa, Hàn Hoán Chi đang thất thần lại không phát hiện đã có người đến cửa. Trong đầu ông ta ngổn ngang đều là vụ án dang dở trong vương phủ năm đó, trong lúc nhất thời bị chìm sâu vào trong đó, dường như đã thoát khỏi thế giới này.
Diệp Lưu Vân từ bên ngoài đi vào, trong lòng ôm một con mèo, một con mèo vẫn chưa lớn. Con mèo này cả người trắng muốt, nằm ở trong lòng Diệp Lưu Vân hơi rụt rè, không ngừng nhìn chung quanh.
Khi tầm mắt của nó dừng ở Hàn Hoán Chi, không tự chủ được lại rúc vào trong lòng Diệp Lưu Vân, giống như nhìn thấy một ác ma có thể dọa nó chết khiếp vậy.
"Đây là ý gì?"
Hàn Hoán Chi nhìn thấy Diệp Lưu Vân ôm một con mèo vào, không nhịn được hỏi một câu.
"Tìm một người bạn cho ngươi."
Diệp Lưu Vân đặt mèo con xuống đất, mèo con lập tức chạy tới một góc nào đó, đó là tầng dưới cùng của giá sách. Nó chui vào liền không chịu đi ra, giống như giá sách đã biến thành khôi giáp của nó vậy.
"Tự dưng cho ta một con mèo làm gì?"
Hàn Hoán Chi đứng dậy pha trà cho Diệp Lưu Vân: "Ngươi làm việc càng ngày càng khiến người ta không nắm bắt được."
Diệp Lưu Vân nói: "Ta sợ ngươi bị bệnh."
Diệp Lưu Vân nhìn cửa sổ, cửa sổ đang mở, rèm cửa cũng đang mở, trong phòng sáng trưng.
"Từ sau khi Cửu Tuế đi, ngươi liền kéo rèm cửa ra, trong phòng này không còn tối tăm nữa, nhưng ta lại nhìn ra được, tâm cảnh của ngươi không bằng lúc khép rèm cửa lại. Khi đó tuy rằng ngươi sống trong bóng tối, nhưng trong lòng ngươi lại sáng, thi thoảng ngươi sẽ còn cười nữa. Trong hai năm qua ta đã rất ít khi có thể nhìn thấy ngươi cười, người ở ngoài sáng nhưng tâm cảnh của ngươi lại càng ngày càng tối tăm."
Diệp Lưu Vân ngồi xuống, nhìn Hàn Hoán Chi: "Ngươi bệnh rồi."
Hàn Hoán Chi cố gắng cười cười: "Cái rắm."
Diệp Lưu Vân nói: "Cho ngươi một con mèo, là ở cùng ngươi trong thư phòng này. Đệ muội và bọn trẻ đều ở Trường An, ta biết ngươi về nhà sẽ cố gắng, rất cố gắng khiến cho mình trông có vẻ thoải mái, cố gắng, rất cố gắng nữa khiến cho mình mỉm cười từng giờ từng phút, nhưng trở lại thư phòng này, ngươi rất cô đơn."
Hàn Hoán Chi ngẩn ra: "Nói bậy bạ cái gì, hai mươi mấy năm rồi, ta chưa từng cô đơn."
"Cô đơn không phải là bên cạnh có bao nhiêu người hay không có bao nhiêu người, mà là tâm cảnh."
Diệp Lưu Vân liếc nhìn con mèo con đang trốn dưới giá sách còn lén nhìn ra ngoài: "Nó ở lại, ngươi rảnh rỗi thì cho nó ăn. Năm đó ta mới thành lập Lưu Vân Hội trong lòng cũng không yên tĩnh, cũng cảm thấy cô đơn, tuy rằng bên cạnh không thiếu người nhưng các ngươi đều không ở đó. Cho dù biết rõ các ngươi đều cách ta không xa nhưng lại không thể có liên lạc nữa. Một năm, hai năm, ba năm, ngươi còn nhớ bao nhiêu lâu không? Có lúc đến gần mười năm chúng ta không liên lạc với nhau, không chỉ là ngươi, và lão huynh đệ khác cũng như vậy."
Diệp Lưu Vân cười cười: "Ngu Bạch Phát đã tặng ta một con mèo."
Hàn Hoán Chi theo bản năng liếc nhìn con mèo kia: "Có tác dụng?"
Diệp Lưu Vân hơi nheo mắt lại: "Còn nói bản thân ngươi không có vấn đề?"
Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài: "Ta sợ mình biến thành một tên ma quỷ."
Diệp Lưu Vân trầm mặc, Hàn Hoán Chi cũng trầm mặc.
Meo...
Đúng lúc này con mèo kia kêu một tiếng, từ dưới giá sách thò đầu ra, dường như cảm thấy tò mò bởi vì hai người đột nhiên không nói.
"Chúng ta đều sẽ biến thành ma quỷ."
Diệp Lưu Vân đi đến cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói từng câu từng chữ: "Nhưng không thể quên, chúng ta vẫn là chính mình."
Vai Hàn Hoán Chi khẽ run lên, gật đầu, giơ tay về phía con mèo: "Nhóc con có tên chưa?"
Diệp Lưu Vân giương khóe miệng lên: "Ta đã đặt cho nó một cái tên, gọi Vĩ Ba, sau này sẽ là cái đuôi của ngươi."
Hàn Hoán Chi thò tay ra ôm con mèo từ dưới giá sách ra ngoài. Con mèo sợ hãi kêu một tiếng chạy trốn khỏi tay ông ta, vốn là rơi xuống đưa lưng xuống đất, nhưng trước khi chạm đất đã xoay người đứng vững vàng. Trước giờ đều Hàn Hoán Chi chưa từng cẩn thận quan sát một con mèo, cảm thấy có chút mới lạ: "Thân thủ không tệ."
Diệp Lưu Vân nói: "Mặc kệ nó rơi xuống như thế nào, đều sẽ xoay người bốn chân chạm xuống đất."
Hàn Hoán Chi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Vậy, nếu cột lưng hai con mèo lại với nhau thì sao?"
Trong đầu Diệp Lưu Vân xuất hiện hình ảnh hai mèo không ngừng xoay tròn ở giữa không trung, dùng sức lắc đầu: "Ngươi quả nhiên là tên ma quỷ..."
Hàn Hoán Chi cười, không phải nụ cười kiểu ngụy trang.
Diệp Lưu Vân thở dài một hơi: "Ngươi mới từ Tứ Mao Trai về, nhất định là bệ hạ đã giao cho ngươi một chuyện rất khó làm, sau khi ta vào trong đã thấy ngươi nhíu mày rất sâu. Ta không hỏi là chuyện gì, ngươi cũng không cần phân vân có nói cho ta biết hay không. Ta đứng ở ngoài một hồi lâu mới gõ cửa, ngươi vẫn không phát hiện, thậm chí ngay cả tiếng mèo kêu cũng không nghe thấy."
Diệp Lưu Vân nhìn ra ngoài cửa: "Mèo không phải ta mang đến, ta cũng không biết tại sao nó đi theo ta, hơn nữa chính là khi vào độc viện này của ngươi thì nó mới xuất hiện rồi đi theo ta. Có lẽ nó sống ở trong viện của ngươi, cái tên Vĩ Ba này cũng là ta vừa mới nghĩ ra."
Diệp Lưu Vân nói: "Đúng vào lúc này, đúng ở nơi này, cho nên ngươi nuôi nó đi."
Sau khi nói xong câu đó Diệp Lưu Vân xoay người đi ra ngoài: "Không cần tiễn, ta đã nói xong lời nên nói rồi. Huynh đệ, ta biết ngươi vẫn luôn cố gắng không phụ bất cứ người nào ngươi quan tâm, nhưng cũng đừng phụ bản thân mình."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn con mèo kia, gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế đã ngồi ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, đăng cơ nhiều năm như vậy làm sao có thời giờ để ngẩn người. Nhiều quốc sự như vậy đang chờ ông ta xử lý, nhiều người như vậy đang chờ ông ta chăm sóc, đối với ông ta mà nói thời gian quý giá hơn bất cứ thứ gì, trên thế giới này duy nhất chỉ có thời gian
Còn người ông ta trân quý là Trân phi. Lúc trước sắc phong ông ta dùng một chữ Trân để diễn tả suy nghĩ của mình, đã rất rõ ràng.
"Vệ Lam."
"Có thần."
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam lập tức từ bên ngoài đi vào, khom người cúi đầu: "Bệ hạ."
Tầm nhìn của hoàng đế không nhìn về phía Vệ Lam, mà là vẫn mảnh đất trồng rau bên ngoài cửa sổ kia.
"Đi trấn Ngư Lân quận An Dương Giang Nam đạo một chuyến."
Hoàng đế dừng lại một chút, tiếp tục căn dặn: "Đưa mẫu thân của Mạnh Trường An đến Trường An."
Vệ Lam cúi người: "Thần tuân chỉ."
Cùng lúc đó, tây cương.
Hắc Nhãn ngồi ở đó nhìn Nhị Bản đạo nhân ngấu nghiến ăn cơm. Nhị Bản đạo nhân hơi ngại ngùng: "Sao nhìn ta như vậy?"
Hắc Nhãn sáp lại phía trước: "Có phải chân nhân Đạo tông các ngươi có ý với Thẩm Lãnh không?"
Nhị Bản đạo nhân hiển nhiên là hơi hốt hoảng một chút, lập tức nghẹn họng.
"Ta..."
Gã ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái, rồi lập tức cúi đầu xuống: "Ta làm sao biết được."
Hắc Nhãn tựa người về phía sau: "Chắc chắn ngươi biết, chuyện thế này mỗi người trời sinh là có thể nhìn ra. Mấy ngày nay ta đã phát hiện, lúc Tiểu Trương chân nhân nhìn Thẩm Lãnh trong ánh mắt giống như có sao vậy, lấp lánh lấp lánh, lúc nàng ta nhìn người khác thì không phải là như vậy."
Nhị Bản đạo nhân nói: "Nói bậy, mắt của nàng ta không tốt, có thể nhìn ai rõ ràng chứ."
Hắc Nhãn bỗng nhiên cười cười: "Chuyện Tiểu Trương chân nhân là nữ hài tử, có phải ngươi đã biết từ lâu rồi không?"
Nhị Bản đạo nhân vội vàng lắc đầu: "Ta làm sao biết được."
Hắc Nhãn: "Ngươi đang luống cuống."
Nhị Bản đạo nhân: "Ta luống cuống cái gì."
Hắc Nhãn: "Tuy rằng không biết ngươi đang luống cuống cái gì, nhưng chính là ngươi đang luống cuống."
Gã quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh đang nằm trên ghế ngáy khò khò, nói nhỏ giọng: "Mọi người đều là huynh đệ, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản một chút."
Nhị Bản đạo nhân nhíu mày: "Ngăn cản cái gì, cho dù Tiểu Trương chân nhân có ý với sư huynh ta, nhưng sư huynh ta lại không có ý."
"Ta mặc kệ."
Hắc Nhãn nói: "Trà gia cũng là huynh đệ của ta, ta phải suy nghĩ cho huynh đệ của ta."
Nhị Bản đạo nhân ghé sát lại gần nói nhỏ giọng: "Ngươi muốn giải quyết nàng ta?"
Hắc Nhãn đá một cước vào mông Nhị Bản đạo nhân: "Ngươi điên hả..."
Nhị Bản đạo nhân nhún vai: "Ngươi cũng không muốn giải quyết nàng ta, cho nên có thể ngăn cản như thế nào."
Gã dừng lại một chút, bỗng nhiên cười khổ: "Trên thế giới này việc không thể khống chế được nhất, chính là thích ai đó."
Hắc Nhãn dường như nghe ra được cái gì đó trong giọng nói của Nhị Bản đạo nhân, nheo mắt nhìn Nhị Bản. Nhị Bản bị gã nhìn đến mức hơi sợ hãi, ánh mắt liền trở nên lảng tránh hơn. Hắc Nhãn cảm thấy hoả nhãn kim tinh của mình đã nhìn thấu tâm tư Nhị Bản, ép người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Nhị Bản: "Ta nhìn ra được, trong lời ngươi nói lúc nãy có thâm ý, ngươi cũng có người mình thích đúng không?"
Nhị Bản đạo nhân lập tức lắc đầu: "Không có!"
Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Ngươi đừng hòng lừa ta. Lúc nãy ta nhắc tới Tiểu Trương chân nhân rõ ràng ngươi là luống cuống, nhất là khi ta nói đến có lẽ Tiểu Trương chân nhân thích Lãnh Tử thì ngươi lại càng luống cuống hơn, tay cầm đũa của ngươi cũng run lên. Phản ứng của ngươi không thoát khỏi mắt của ta đâu, nhắc tới Tiểu Trương chân nhân là ngươi liền thay đổi sắc mặt. Từ đủ mọi dấu hiệu này cho thấy trong lòng ngươi có tật."
Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Ta đã nhìn thấu nội tâm của ngươi rồi."
Nhị Bản đạo nhân lui về sau: "Đừng có nói hươu nói vượn."
Hắc Nhãn hắng giọng một cái, giống như minh thần có thể nhìn thấu vạn vật: "Ngươi cũng thích Thẩm Lãnh!"
Nhị Bản đạo nhân: "Ta đệch hai ông nội tên khốn kiếp đậu xanh nhà ngươi..."