Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 977 - Chương 977: Ta Cần Một Anh Hùng

Chương 977: Ta cần một anh hùng Chương 977: Ta cần một anh hùng

Hắc Nhãn cảm thấy mình là một trí giả, đứng trên đám mây cao nhìn xuống chúng sinh, chút tâm tư này của Nhị Bản đạo nhân không thể che giấu được trước mắt gã, cho nên gã làm vẻ mặt uy nghiêm của cha già, lúc nhìn Nhị Bản đạo nhân giống như nhìn đứa con trai ngốc của mình vậy.

Nhị Bản đạo nhân không phức tạp như gã, Nhị Bản đạo nhân chỉ đơn thuần cảm thấy Hắc Nhãn là kẻ ngu ngốc.

"Ta nói đùa với ngươi đấy."

Hắc Nhãn thở dài: "Sao ngươi lại thích Lãnh Tử ngốc chứ."

Nhị Bản đạo nhân thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi vẫn cứu được."

Hắc Nhãn: "Nhất định là ngươi thích Trần Nhiễm, mượn cơ hội đến gần Thẩm Lãnh để tiếp cận Trần Nhiễm."

Trong mắt Nhị Bản đạo nhân lóe sáng, kiểu ta muốn giết chết ngươi.

Hắc Nhãn không nói đùa nữa, lại quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Việc này chúng ta phải nhìn chú ý một chút, con người ta đây ích kỷ, phân chia rõ ràng xa gần. Lãnh Tử và ta là huynh đệ, trước mặt người khác hắn là đại tướng quân, hắn là An Quốc Công, khi không có người ngoài thì chính là đệ đệ ngốc của ta, Trà gia là vợ của huynh đệ ta, ta phải giúp nàng ta trông chừng Lãnh Tử ngốc."

Nhị Bản đạo nhân: "Ngươi cũng là rảnh để lo chuyện này."

Gã chỉ hai cái búa lớn để dưới mặt đất, đó là chiến lợi phẩm của Thẩm Lãnh thu được. Sau khi giết hổ tướng Tây Vực đã đoạt được rất nhiều binh khí, hai cái búa lớn này để dưới mặt đất, cũng không biết là ai để đó, giữa hai cái búa lớn để lang nha bổng.

Hắc Nhãn nhìn cái búa lớn kia, phụt cười một tiếng.

"Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút, để cho Lãnh Tử ngủ một giấc."

Hai người nhẹ nhàng ra ngoài đi dạo trong quân doanh ở thành Tây Giáp. Cửa tiệm trong thành Tây Giáp trên cơ bản là vẫn còn mở cửa, chỉ là mọi người đều không buôn bán gì nhiều, toàn bộ tinh lực đều dùng để nấu cơm cho các tướng sĩ biên quân, sát hai bên đường đều là từng cái từng cái nồi sắt lớn, có nồi hấp bánh màn thầu, có nồi nấu cháo. Nhưng nếu có người vào tửu lâu thì cũng tiếp đãi, bất kể là thân phận gì, lúc này những người còn ở trong thành Tây Giáp đi vào bất cứ một tửu lâu nào đó, chỉ lấy nửa giá tiền.

Lúc nãy Nhị Bản đạo nhân ăn đã mấy miếng cơm nhưng Hắc Nhãn lại không ăn. Một là bởi vì gã quá ngán, hai là bởi vì gã có tâm sự, hẹn Nhị Bản đạo nhân ra ngoài quả thật cũng là có chuyện muốn nói.

"Nhị Bản?"

Hắc Nhãn gọi đại vài món thức ăn sau đó nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: "Có chuyện nhờ ngươi hỏi Tiểu Trương chân nhân một chút, sau khi chúng ta đến thành Tây Giáp thì nghe có không ít người nói, nói là Tiểu Trương chân nhân từng xem tướng mặt cho Lãnh Tử, nói Lãnh Tử là tướng mệnh cực phú cực quý. Nếu lời này truyền về Trường An có thể gây ra sóng to gió lớn. Ta biết bệ hạ không thể nào bởi vì vài lời đồn đãi này đã nghi ngờ lòng trung thành của Lãnh Tử, nhưng khó tránh khỏi có người sẽ gây sóng gió, ngươi cũng biết đấy, Lãnh Tử luôn ở trên đầu sóng ngọn gió."

Nhị Bản đạo nhân nói: "Ta đã hỏi rồi, Tiểu Trương chân nhân căn bản là chưa từng nói như vậy, nàng ta cũng rất bất ngờ."

Hắc Nhãn thở phào nhẹ nhõm: "Không phải Tiểu Trương chân nhân nói là được."

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang lên, Nhị Bản đạo nhân cầm đũa ăn luôn, Hắc Nhãn nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của gã cũng ngây người: "Không phải ngươi vừa mới ăn rồi sao?"

"Đó là bữa cơm trước."

"Còn chưa tới nửa canh giờ."

"Cho dù ta ăn xong miếng này để đũa xuống, đó cũng là bữa cơm trước."

Hắc Nhãn nghe câu trả lời này cảm thấy rất có lý, không chê vào đâu được.

"Nhị Bản."

"Ừm?"

"Chúng ta cũng được coi như là huynh đệ đúng không?"

"Đúng vậy."

"Chúng ta đều là người một nhà, giữa người một nhà thật ra nói chuyện cũng cần phải quá khách khí."

Nhị Bản đạo nhân phản ứng lại: "Nào, ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ ngồi nhìn."

Hắc Nhãn nói: "Ngươi xem, ngươi đúng là không biết nói chuyện khách khí, thế nào gọi là khách khí? Ngươi nên dùng các từ văn minh kiểu như mời, cảm ơn, xin lỗi nhiều một chút."

Nhị Bản nhìn Hắc Nhãn giống như nhìn kẻ ngốc, chỉ đợi bước tiếp theo Hắc Nhãn sẽ tác quái như thế nào.

Hắc Nhãn nói: "Để ta làm mẫu cho ngươi một chút. Nhị Bản, xin lỗi, hôm nay ta không mang tiền, bữa cơm này ngươi mời nhé, cảm ơn."

Nhị Bản đứng lên đi luôn.

Hắc Nhãn: "Ngươi xem... Ngươi như vậy thật tổn thương tình cảm."

Quân doanh.

Thẩm Lãnh ngủ hai canh giờ mới dậy, cảm thấy tinh thần đã khôi phục hơn phân nửa, hoạt động người một chút, nhìn trên bàn có đồ ăn để lại cho hắn, tuy rằng đều là món chay, khoai tây thái sợi, cải thảo gì đó, nhưng nhìn cũng rất muốn ăn. Hai bát cơm lớn, ăn hết sạch ba đĩa thức ăn chay, Thẩm Lãnh đứng dậy, bảo người của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường giúp mình mặc thiết giáp vào, đội mũ sắt lên kéo mặt nạ xuống, đi nhanh đến phủ đại tướng quân.

Đi trên đường cái, khi các bách tính nhìn thấy người một thân thiết giáp, mặt nạ xanh hung tợn đi qua, tất cả bọn họ đều tụ tập ở ven đường nhìn Thẩm Lãnh đi qua.

"Lý tướng quân!"

Có người nói: "Ngươi là người của thành Tây Giáp sao?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Ta không phải, ta là người quận An Dương, Giang Nam đạo."

"Lý tướng quân, ngươi giết nhiều tướng quân phiên bang Tây Vực như vậy, có mệt không? Tới nhà ta uống chén rượu đi."

"Còn có việc quân vụ, chờ đánh xong trận này nhất định đến nhà người uống rượu."

"Lý tướng quân, ngươi là người của phủ Đình Úy?"

"Ta không phải, ta là người của thủy sư An Dương, Đại Ninh."

"Lý tướng quân, huynh hãy ở lại thành Tây Giáp chúng ta được không?"

Nghe được câu này Thẩm Lãnh dừng lại một chút, nhìn về phía người nói với hắn. đó là một tiểu nam hài thoạt nhìn mới 14 – 15 tuổi, lúc nhìn về phía hắn trong ánh mắt ngập tràn vẻ sùng bái và kính nể. Nhất định là tiểu nam hài cũng nghe cha mẹ mình nói chuyện Lý Thổ Mệnh giết mười bốn đại tướng của địch ở ngoài thành, nam hài tử cảm thấy Lý Thổ Mệnh chính là một anh hùng cái thế.

"Được."

Thẩm Lãnh gật đầu nghiêm túc trả lời: "Ta sẽ vĩnh viễn ở lại đây."

Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh bước đi nhanh hơn, các bách tính nhìn theo bóng lưng của hắn hoan hô.

Phủ đại tướng quân, lúc Thẩm Lãnh vào thì thân binh canh gác ở cửa lập tức đứng nghiêm hành lễ. Lúc nãy ở trên đường cái Thẩm Lãnh thấy được sự tôn kính của các bách tính đối với hắn, hiện tại hắn thấy được sự tôn kính của các binh sĩ đối với hắn, xét đến cùng, đó là bởi vì hắn bằng lòng đứng ra giành vinh quang cho các tướng sĩ.

Đại tướng quân Đàm Cửu Châu nhìn thấy Thẩm Lãnh đến lập tức hỏi một câu: "Sao không ngủ thêm một lát nữa?"

"Quen rồi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Suốt nhiều năm nay đều không có thói quen ngủ nướng."

"Vậy thì qua đây nghe thử xem."

Đàm Cửu Châu bảo Thẩm Lãnh đứng bên cạnh mình, hắng giọng một cái rồi giới thiệu: "Vị này chính là thiên bạn phủ Đình Úy Lý Thổ Mệnh, nhưng mà ta đã điều vào trong quân chúng ta làm việc."

Mọi người dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Thẩm Lãnh, đại tướng Diêu Chí Sơn dưới trướng Đàm Cửu Châu bỗng nhiên cười: "Đại tướng quân, không cần gạt chúng ta, chúng ta biết đó là An Quốc Công."

Tây cương Trọng Giáp tướng quân Lý Sơn Hổ cười nói: "Ta từng cùng An Quốc Công kề vai chiến đấu giết người Thổ Phiên, ta vẫn nhận ra được thanh hắc tuyến đao đó. Tuy rằng không biết tại sao An Quốc Công lại dùng cái tên Lý Thổ Mệnh này, nhưng nếu An Quốc Công không muốn để người ta biết hắn là An Quốc Công, chúng ta sẽ đều nói An Quốc Công là Lý Thổ Mệnh Lý tướng quân."

Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười khổ lắc đầu.

Thẩm Lãnh tháo mặt nạ xuống, cũng cười khổ: "Thật sự không phải cố ý muốn lừa gạt các huynh đệ, mà là ta vốn không nên ở đây, chờ sau này ta sẽ giải thích với mọi người, vẫn mong mọi người đều giữ bí mật giúp ta."

Mọi người chắp tay.

Đàm Cửu Châu nói: "Trước tiên là nói về việc quân vụ đã... Ta đã phái người đi Đường gia, tân binh do Đường gia huấn luyện gần như cũng đã phái đến bắc cương, hiện giờ đóng tại đường tuyến thành Biệt Cổ. Tân binh Đường gia hiện đang huấn luyện vẫn chưa phải là chiến binh đủ tiêu chuẩn, cho nên binh lực có thể điều động được cũng có hạn, nhưng tướng quân Đường Trạch Trọng vẫn phân phái một vạn sáu ngàn binh lực qua đây, đều là kỵ binh. Cộng thêm kỵ binh do ta điều động tới, hiện tại trong tay đã có hai vạn tám ngàn kỵ binh."

Đàm Cửu Châu đi đến trước bản đồ chỉ vào vị trí thành Đồng Dương Đài: "Từ thành Tây Giáp đến thành Đồng Dương Đài không đến bốn mươi dặm đường, đất bằng phẳng, cưỡi ngựa chạy không mất bao lâu, nhưng bây giờ chắn trước mặt chúng ta là liên quân Tây Vực ít nhất hơn mười vạn người, có mấy vạn kỵ binh Thổ Phiên quốc, còn có ít nhất mười vạn bộ binh Hậu Khuyết quốc. Nếu muốn đón ba ngàn người của Vương Cửu Sinh trong thành Đồng Dương Đài ra ngoài, trước hết đánh bại kỵ binh của người Thổ Phiên, rồi giết xuyên qua liên doanh của Hậu Khuyết quốc."

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Trong vòng một canh giờ, quân đội của các nước như Kim Tước, Đại Chi, Tố Nguyệt sẽ đến chi viện, phải đánh bại kỵ binh của người Thổ Phiên, sau đó giết xuyên qua doanh địa của đại quân Hậu Khuyết mười vạn người trong vòng một canh giờ, vậy mới có thể không bị kẻ thù bao vây ở ngoài thành. Nhưng dù vậy thì đây cũng chỉ là thời gian vào thành Đồng Dương Đài, không có thời gian đi ra. Lúc đi ra, đội ngũ chặn đường chúng ta có thể sẽ là mấy chục vạn người. Mấy chục vạn người, có thể đứng kín bốn mươi dặm đường từ đây đến thành Đồng Dương Đài, không có cách nào giết ra được."

"Cho nên ta không định trực tiếp phái binh đi thành Đồng Dương Đài."

Ngón tay của Đàm Cửu Châu chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Chỗ này, là đại doanh Hậu Khuyết quốc, lều lớn trung quân của Hậu Khuyết vương ở vị trí này."

Ngón tay của ông ta dừng lại ở một chỗ khác: "Chỗ này, là đại doanh của Thổ Phiên quốc, nhưng quốc vương Thổ Phiên lại không ở trung quân, mà là ở bên trong tường thành biên cảnh của bọn họ. Người Thổ Phiên đã bị chúng ta đánh cho sợ, Thổ Phiên vương không dám ở chỗ cách chúng ta gần như vậy. Ta nghi không những là hắn, người nhát gan một chút cũng sẽ ẩn nấp ở phía sau tường thành cùng với hắn."

"Đây." Đàm Cửu Châu lại chỉ: "Chỗ này là đại doanh Kim Tước quốc. Lần này binh lực của Kim Tước quốc mang đến chắc hẳn là khoảng chừng năm vạn người, kề sát đại doanh Hậu Khuyết quốc."

Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Hiểu rồi."

Đàm Cửu Châu nói: "Cần phải phân binh hai đường, ta dẫn Trọng Giáp, kỵ binh đều cho ngươi hết."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Được."

Đàm Cửu Châu thích người như Thẩm Lãnh, ông ta cũng không cần giải thích cặn kẽ gì là Thẩm Lãnh đã có thể hiểu ý nghĩ của ông ta.

"Một huynh đệ cũng không từ bỏ."

Đàm Cửu Châu thở ra một hơi: "Đây là lời hứa trước nay quân nhân Đại Ninh đều chưa từng quên."

"Khi nào tiến công?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Đêm nay."

Đàm Cửu Châu nói: "Mượn uy giết địch của ngươi đêm qua, nhưng phải có người đóng giả ngươi, tiếp tục ở ngoài thành chờ người Tây Vực tới khiêu chiến. Người này nhất định phải võ nghệ phi phàm, hơn nữa còn can đảm cẩn trọng, không thể để cho người Tây Vực nhìn ra sơ hở. Tuy rằng rất khó tìm được một người như vậy, cũng may là lúc ngươi giao thủ với người Tây Vực đều che mặt, nhưng mà... sẽ rất hung hiểm."

Đàm Cửu Châu nhìn chúng tướng thủ hạ, lập tức có người chắp tay: "Ta nguyện!"

"Ta nguyện!"

"Ta nguyện!"

Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Ta tìm người, các vị tướng quân mỗi người một chức trách, đêm nay tiến công đều phải dẫn đội ngũ của mình ra khỏi thành."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh chắp tay: "Lát nữa ta trở lại."

Trong tửu lâu trên đường cái, Hắc Nhãn nhìn Nhị Bản đạo nhân, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Có phải ngươi thích Tiểu Trương chân nhân không?"

Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Không, không có, không thể nào."

Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là tên ngốc?"

"Nàng ta..."

Nhị Bản đạo nhân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt mơ hồ: "Người nàng ta thích chắc hẳn là một anh hùng cái thế."

Đúng lúc này Thẩm Lãnh cũng tìm đến đây, cất bước đi vào, nhìn thấy Hắc Nhãn và Nhị Bản liền trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: "Nhị Bản, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."

Nhị Bản lập tức đứng lên: "Cứ việc nói."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Ta cần một anh hùng."

Nhị Bản giương khóe miệng lên: "Chính là ta."

Bình Luận (0)
Comment