Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 978 - Chương 978: Khí Thế

Chương 978: Khí thế Chương 978: Khí thế

Thiên hạ này có rất nhiều anh hùng, mỗi một nơi đều có, nơi nào có người thì nhất định sẽ có anh hùng, bởi vì trong một khoảnh khắc nào đó mỗi một người đều sẽ biến thành anh hùng, không thể nghi ngờ.

Có người nói nhân chi sơ, tính không thiện, mà là ác, bởi vì con người vừa ra đời chỉ biết đòi hỏi.

Thời Sở người tự xưng là giang hồ đệ nhất nhàn nhân đó từng khai đàn luận đạo ở Thái Sơn, cùng một đám đại nho và đạo nhân đương thời biện luận mấy ngày trên đỉnh Thái Sơn, không ai có thể nói được lại ông ta. Thứ nhất là bởi vì tài ăn nói của ông ta quả thật lợi hại, cơ biến vô song, thứ hai là ông ta mặt dày.

Lúc giang hồ đệ nhất Lý đại nhàn nhân ngồi trên đỉnh Thái Sơn biện luận cùng một đám đại nhân từng nói sáu chữ "nhân chi sơ tính bản thiện" này là sai, ngay lập tức bị phản bác. Khi đó Lý đại nhàn nhân nói... Nhân chi sơ không có thiện ác, chỉ có sự ích kỷ đơn thuần, nhưng bất kể như thế nào ích kỷ cũng không thể tính là tốt đẹp. Ích kỷ là trời sinh đã có, trẻ con khi chưa có trí lực đã điên cuồng đòi hỏi mọi thứ từ thế giới bên ngoài. Mọi người nói, ngươi xem đứa bé đó cả ngày không nhìn thấy mẫu thân sẽ khóc, trong khoảng thời gian đó, đổi một nữ nhân khác có thể nuôi nấng nó cũng chưa chắc là chuyện không thể. Trẻ con không biết tình thân, chỉ là nó đói.

Ích kỷ là trời sinh, cho nên ác niệm cũng là trời sinh, rất nhiều cảm xúc đều là trời sinh, duy chỉ có thiện niệm là không phải. Lý đại nhàn nhân nói thiện niệm là sau này tu luyện được, con người không ngừng lớn lên, thiện niệm sẽ dần dần thành hình trong lòng con người, mà đây là chỗ lợi hại của con người. Bọn họ nói thứ sau này mới tu luyện được là trước đây đã có, dùng để chứng minh con người mới đứng trên vạn linh ở thế gian.

Những lời nói này bị người ta mắng xối xả, nói ông ta đi ngược tư tưởng truyền thống.

Lý đại nhàn nhân không thèm quan tâm, cho đến chết ông ta cũng không thừa nhận nhân chi sơ tính bản thiện là đúng, nhưng ông ta kiên trì cho rằng, người sống phải tu thiện niệm, làm việc thiện.

Lý đại nhàn nhân còn nói người tu thiện niệm đều là anh hùng.

Mà trong thiên hạ này khắp nơi đều có anh hùng, chiến trường là nhiều nhất.

Anh hùng có rất nhiều kiểu, anh hùng trên chiến trường rất đặc biệt.

Thẩm Lãnh nhìn Nhị Bản đạo nhân nói ta cần một anh hùng, Nhị Bản đạo nhân đứng lên nói chính là ta.

Thế là gã thay chiến giáp đình úy màu đen của Thẩm Lãnh, đội mũ sắt, đeo mặt mạ nạ hung tợn. Lúc gã đi ở trên đường cái, các bách tính cũng hướng về phía gã hoan hô, giơ ngón tay cái lên với gã, mà Thẩm Lãnh đã cởi chiến giáp thì không có ai hỏi thăm.

Thời khắc này, Nhị Bản đạo nhân đã tu đạo hơn hai mươi năm, cũng chính là tu tín ngưỡng hơn hai mươi năm mới chính thức hiểu được thế nào là tín ngưỡng.

Ví dụ như bộ chiến giáp đình úy này chính là tín ngưỡng, mặc kệ người bên trong chiến giáp là ai, có chiến giáp là có tín ngưỡng.

Vì thế Nhị Bản đạo nhân đã tạm thời quên mình là một đạo nhân, tạm thời quên mình không giỏi chém giết. Sư phụ gã Thanh Quả đạo nhân nói đời người chính là một sân khấu lớn, mỗi một người đều là một nhân vật trên sân khấu này, còn rất mặt dày nói sắm vai nhân vật rất thú vị. Lúc đó Nhị Bản đạo nhân cũng không hiểu sự dung tục trong ngữ khí của sư phụ gã, thậm chí gã không hiểu thế nào là sắm vai nhân vật.

Giờ khắc này gã cảm thấy sư phụ nói đúng, sắm vai nhân vật rất thú vị.

Gã sẽ sắm vai một anh hùng.

Cho nên gã chính là một anh hùng, nhưng Nhị Bản đạo nhân cảm thấy vẫn chưa đủ, mình vẫn chưa làm được chuyện mà một anh hùng nên làm, chưa đạt tới độ cao mà mọi người mong đợi ở một anh hùng, gã phải khiến trên người anh hùng này có dấu ấn của Nhị Bản đạo nhân gã.

Vì thế, gã đeo một thanh kiếm sau lưng thiết giáp, hông đeo một thanh hoành đao.

Ăn cơm xong, Nhị Bản đạo nhân cảm giác mình sức lớn vô địch thiên hạ. Gã mặc chiến giáp ra ngoài thành Tây Giáp với sự đồng hành của Hắc Nhãn, giống như Thẩm Lãnh hôm qua, ngồi trên ghế ở cổng, nhưng gã ngồi đoan chính hơn Thẩm Lãnh nhiều. Lúc Thẩm Lãnh ngồi ở đó rất biếng nhác, Nhị Bản thì rất đứng đắn.

"Nhị Bản."

"Ừm?"

"Sợ không?"

"Sợ."

Hắc Nhãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng sợ, Tiểu Trương chân nhân ở trên tường thành nhìn đấy."

Nhị Bản trong lòng luống cuống, sau đó cười khổ: "Người nàng ta nhìn không phải ta."

Hắc Nhãn nói: "Người nàng ta nhìn chính là ngươi, bởi vì nàng ta biết giờ khắc này người trong thiết giáp không phải Thẩm Lãnh, mà là ngươi."

Nhị Bản bắt đầu vui vẻ, biết rõ là Hắc Nhãn đang an ủi mình nhưng vẫn là thấy vui.

"Ngươi chính là một anh hùng."

Hắc Nhãn giữ chiến kỳ Đại Ninh đứng ở sau lưng Nhị Bản đạo nhân: "Ta rất muốn người Lãnh Tử chọn là ta, nhưng Lãnh Tử không chọn ta, là vì hắn biết ta võ nghệ không tốt, điều này rất có cảm giác thất bại..."

Nhị Bản đạo nhân gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Rõ ràng Hắc Nhãn còn đang an ủi Nhị Bản, Nhị Bản bỗng nhiên nghiêm túc nói gã hiểu rồi, Hắc Nhãn cũng không biết gã hiểu cái gì, mẹ nó trong lời nói của mình cũng đâu có đạo lý gì không dễ hiểu.

"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn."

Hắc Nhãn ngẩn người, cảm thấy cảm giác thất bại càng lớn hơn nữa.

Nhị Bản đạo nhân nắm chặt hắc tuyến đao. Thanh hắc tuyến đao này không phải của Thẩm Lãnh, thanh đao đó quá nặng, gã dùng không quen, mặc dù gã cũng cảm thấy thanh hắc tuyến đao trong tay lúc này hơi nặng một chút. Gã quen dùng kiếm rất nhẹ rất nhanh.

Còn có người nói thời thế tạo anh hùng. Trước đây Lý đại nhàn nhân cũng từng bác bỏ câu này. Ông ta nói đâu có nhiều chủ động như vậy, con người trên đời này đa số thời gian đều là bị động, không phải thời thế tạo anh hùng, là lựa chọn dưới thời thế thôi. Có người phản bác, nói thời thế là con người tạo ra, Lý đại nhàn nhân cười nói cho nên ta mới nói trên đời này đại đa số mọi người là bị động.

Số người cực kỳ ít, mới có thể tạo thời thế.

Nhị Bản đạo nhân không phải anh hùng dưới thời thế, gã là một anh hùng thật sự.

Lúc sắc trời vẫn chưa tối, ở đối diện thành Tây Giáp, cách chỗ Nhị Bản đạo nhân ngồi khoảng chừng 2 – 3 dặm, đông nghìn nghịt đều là quân đội, quân đội của các quốc gia Tây Vực. Hôm qua Thẩm Lãnh đã ngồi ở đó giết mười bốn người, mười bốn người này đương nhiên không có nghĩa là võ giả mạnh nhất trong quân Tây Vực, thường thường cường giả đều tự phụ, cũng quý thanh danh, sẽ luôn để người không bằng mình đi trước dò đường.

Đương nhiên mười bốn người này cũng không phải kẻ yếu, như Giả Biệt Liệt chẳng hạn, Thẩm Lãnh giết hắn ta cũng không có dễ dàng như vậy, Thẩm Lãnh đánh giá đợi cả một đêm, người mạnh nhất đến trước khi trời sáng, có thể là mức 9.

Từ trước đến nay Thẩm Lãnh rất hiếm khi đánh giá người khác mức 10, bởi vì hắn cảm thấy mình là mức 10.

Hôm qua liên tiếp chiến bại, người Tây Vực gần như thẹn quá hóa giận, quốc vương của các quốc gia đều mắng thủ hạ như tát nước vào mặt, nhưng đến ngày hôm sau thì số người còn dám ra trận đã ít lại càng ít hơn. Những tướng quân thành danh đó không một ai muốn bị người ta một đao chém chết ở ngoài thành Tây Giáp như vậy.

Cho nên bọn họ đã suy nghĩ một biện pháp, ngay trong đêm phái người đi núi Thiên Môn, Tây Vực Hậu Khuyết quốc.

Giờ khắc này, ba kẻ người Khương đứng bên cạnh Hậu Khuyết vương mặt không cảm xúc nhìn tướng quân áo giáp đen ngoài thành. Hậu Khuyết vương thò tay ra chỉ: "Ai đi giết hắn?"

Ba người này nhìn nhau, không phải là không ai dám đi, mà là cảm thấy nên khiêm nhường một chút.

"Ta đi cho."

Một tên người Khương trong số đó kéo cái khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ mình lên: "Ta giết người có yêu cầu."

Hậu Khuyết vương nói: "Giết hắn, ngươi cầu cái gì được cái đó."

Tên người Khương đi về phía trước cười cười: "Ta muốn một vị công chúa."

Hậu Khuyết vương nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Công chúa? Có thể, tuỳ tiện phong một người cho ngươi là được, nhưng trong lòng ông ta tất nhiên không vui. Mấy kẻ người Khương núi Thiên Môn này kẻ nào kẻ nấy bướng bỉnh không phục tùng, giống như một đám dã nhân.

"Có thể, giết hắn rồi trẫm gả một vị công chúa cho ngươi."

"Gả?" Tên người Khương kia quay đầu lại liếc mắt nhìn Hậu Khuyết vương một cái: "Ai muốn cưới ả? Ta chỉ là ngủ một lần mà thôi."

Sau khi nói xong liền cuồng ngạo cười to, vác đao Khương của y đi nhanh về phía Nhị Bản đạo nhân. Khi Nhị Bản đạo nhân nhìn thấy trên cổ người đi về phía gã có một cái khăn quàng màu đỏ, ánh mắt gã cũng bắt đầu hơi đỏ lên, tay nắm chặt thanh hắc tuyến đao kia.

Đạo môn nói người có tam hồn, một là thích linh, một là thai nguyên, một là u tinh, đây là cách nói của Đạo môn. Quỷ đạo trong Thiên Môn Quán cũng có cách nói tam hồn, sở dĩ có sự khác nhau là vì lúc đầu truyền đạo tới Tây Vực, người Khương cũng không thể hoàn toàn hiểu hàm nghĩa trong tiếng Trung Nguyên, truyền đến ngàn năm sau, tam hồn của Quỷ đạo môn lại là chỉ tịnh thiện, tịnh ác, tịnh nguyên.

Người cầm đao Khương đi tới chỗ Nhị Bản đạo nhân là một trong Tịnh tam hồn của Quỷ đạo môn, Tịnh Thiện.

Tịnh Thiện đi đến trước mặt Nhị Bản đạo nhân, đứng ở đó quan sát Nhị Bản: "Ngươi là Lý Thổ Mệnh?"

Nhị Bản đạo nhân trả lời: "Phải."

"Ngươi đã giết rất nhiều người?"

"Không nhiều, còn thiếu một người."

"Chỉ thiếu một người?"

"Chỉ kém một người."

Khóe miệng Tịnh Thiện nhếch lên một nụ cười gằn: "Có phải ngươi muốn nói chỉ thiếu một người là ta không?"

Nhị Bản thản nhiên trả lời: "Không phải, thiếu một người tiếp theo."

Giờ khắc này, Thẩm Lãnh ở trên tường thành thay một bộ thiết giáp, vẫn là thiết mặt che mặt. Nếu như là hắn ngồi ở đó nghênh chiến thì tuyệt đối sẽ không lo lắng gì, nhưng người ngồi ở đó là Nhị Bản, cũng may là Nhị Bản.

"Hắn như thế nào?"

Đại tướng quân Đàm Cửu Châu cũng hơi căng thẳng. Nếu lúc này Nhị Bản đạo nhân gặp bất trắc gì, nếu bị người Tây Vực kia đánh bại, kế hoạch xuất binh đêm nay sẽ không thể tiến hành được. Nhị Bản đạo nhân nhất định phải chống đỡ, gã chống được, các nhân vật lớn của các nước Tây Vực đó sẽ đứng ở cách xa 2 – 3 dặm dùng thiên lý nhãn nhìn.

Chính bởi vì có chuyện đêm qua Thẩm Lãnh ở ngoài thành giết địch mà Đàm Cửu Châu mới nghĩ ra biện pháp này, đây đã là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ được hiện giờ rồi.

"Đã nhìn rõ ràng chưa?"

Đàm Cửu Châu hỏi lính quan sát ở chỗ cao.

"Nhìn rõ rồi."

Lính quan sát giơ thiên lý nhãn, lớn tiếng trả lời: "Trong quân trận, có thể nhìn thấy người mặc vương bào, ít nhất có hơn mười người."

Đàm Cửu Châu ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vẫn nhìn ra ngoài thành: "Chờ trời tối."

Đao Khương rất nặng, đao Khương rất sắc bén, đao Khương cũng rất vô tình. Người Cổ Khương sống dưới chân núi Thiên Môn chính là dựa vào giết chóc để sinh tồn, nam nhân của tộc Cổ Khương sống để học phương pháp giết chóc, hoàn cảnh ác liệt khiến cho bọn họ nhất định phải trở nên ác liệt hơn hoàn cảnh thì mới có thể chinh phục hoàn cảnh.

Mỗi một cái khăn quàng cổ màu đỏ đều là nhuốm máu, bọn họ vẫn lấy nó làm tự hào.

Nhị Bản đạo nhân thở dốc một chút, liên tiếp ba đao, ba đao này rất nặng nề, cũng rất bá đạo, nhưng gã đã đỡ được, sau đó đánh trả một đao. Đây không phải là trường kiếm gã thường dùng cho nên lúc ra tay không lưu loát cho lắm, nhưng mà thời cơ vừa khéo. Gã cúi đầu nhìn vết thương bị đao Khương chém trên vai mình, đao Khương chém rách vai giáp, đao lưu lại một vết máu trên bả vai. Trong nháy mắt khi đao Khương chém vào thiết giáp, hắc tuyến đao của Nhị Bản đâm xuyên qua cổ họng Tịnh Thiện, gã dùng kiếm pháp Đạo môn.

Mặc kệ đao pháp hay kiếm pháp gì đó, thắng được là tốt.

Hắc Nhãn để lộ sắc mặt lo lắng, lấy thuốc ngoại thương trong túi da hươu ra, không thể cởi thiết giáp nên gã chỉ có thể rắc thuốc bột vào trong lỗ hổng trên vai giáp, cũng may thiết giáp đã tháo bỏ một phần sức nặng, cũng may Nhị Bản đạo nhân xuất đao cũng rất nhanh. Gã dùng chủy thủ bẩy chỗ hổng trên giáp vai lên, bằng không mảnh giáp vỡ sẽ chạm vào vết thương từng giờ từng phút.

"Thế nào?" Hắc Nhãn hỏi Nhị Bản.

"Ta còn cách anh hùng bao xa?"

Nhị Bản không trả lời mà hỏi ngược lại.

Hắc Nhãn nói: "Bây giờ ngươi chính là anh hùng rồi."

"Vẫn không phải."

Nhị Bản cảm thấy vết thương trên vai thật con mẹ nó đau, cho nên cảm thấy mình thật mất mặt. Nếu Thẩm Lãnh ở đây thì tuyệt đối sẽ không bị một đao kia chém trúng. Gã nghĩ Tiểu Trương chân nhân ở trên tường thành còn nhìn mình, vì thế cắn răng ngồi xuống, vẫn đoan chính.

"Có phải chỉ kém chút khí thế không?" Gã lại hỏi.

Hắc Nhãn gật đầu: "Ngươi nói sao cũng được."

Nhị Bản nghĩ nghĩ, khí thế là như thế nào?

Không hiểu lắm.

Vì thế dùng sự lý sự giải của gã về khí thế, đứng lên hô một tiếng với đại quân Tây Vực: "Lên hết đi!"

Hắc Nhãn sợ tới mức khẽ run rẩy.

"Nhị Bản... Đừng như vậy."

Bình Luận (0)
Comment