Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 979 - Chương 979: Binh Pháp

Chương 979: Binh pháp Chương 979: Binh pháp

Cuối thời Chu quần hùng cắt cứ, ở thời đại đó năng nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp, chiến tướng như mây, trí giả có hàng vạn hàng ngàn. Có người nói nếu sống ở thời đại đó phải có khát vọng lớn, phải có chí hướng lớn, chỉ cần có lòng, có sức, nói không chừng sẽ có thành tựu lớn.

Còn có người nói không chiến loạn thì không có đại tướng, trong thịnh thế, người nổi danh thiên hạ chỉ có thể là văn sinh.

Nhưng Đại Ninh khác, ở Đại Ninh người nổi danh thiên hạ không chỉ là văn sinh, đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng đã qua đời, đương kim thủ phụ Nội các Lại Thành, những cái tên như vậy được văn sinh thiên hạ coi là mục tiêu, coi là tấm gương, cũng coi là núi cao.

Đại Ninh cũng có chiến tướng nổi danh thiên hạ, còn có tiểu nhân vật nổi danh thiên hạ.

Nhị Bản đạo nhân mặc chiến giáp màu đen của Thẩm Lãnh, đeo mặt răng nanh nạ của Thẩm Lãnh, giờ khắc này gã không còn là Nhị Bản đạo nhân, cũng không phải Thẩm Lãnh, mà là Lý Thổ Mệnh, một tiểu nhân vật sắp sửa nổi danh thiên hạ, nhảy vọt thành đại nhân vật.

Nhị Bản đạo nhân chưa từng lên chiến trường, đây là lần đầu tiên gã cảm nhận bầu không khí của chiến trường, cảm nhận hoàn cảnh của chiến trường ở khoảng cách gần như vậy. Một đao giết một trong Tịnh tam hồn, tâm huyết trong xương tủy Nhị Bản đạo nhân đã hoàn toàn bộc phát ra.

Gã đứng lên hướng về phía đại trận liên quân Tây Vực hô to một tiếng.

"Lên hết đi!"

Sẽ có người cho là gã ngốc, nhưng ai người có dũng khí như gã?

Đó là sự bùng nổ huyết tính của nam nhân.

Sắc trời tối đi, đèn sáng thay mặt trời, tuy rằng đèn không chiếu sáng toàn bộ thế giới nhưng có thể chiếu sáng khuôn mặt đã ửng đỏ của Nhị Bản đạo nhân.

Có người đến, lại có người đến, vẫn có người đến.

Tịnh tam hồn Thiên Môn Quán được Hậu Khuyết vương gửi gắm kỳ vọng nhưng lại bị một mình Nhị Bản đạo nhân chém liên tục.

Giết cả ba.

Sắc mặt của Hậu Khuyết vương khó coi muốn chết. Ông ta biết rõ nhất sự tàn nhẫn của người Khương, sự hung hãn của người Khương. Trong đêm qua gã người Ninh tên Lý Thổ Mệnh kia đã giết mười bốn chiến tướng. Liên minh Tây Vực có hơn mười nước, tất cả tướng quân lớn nhỏ cũng có mấy ngàn người, nhưng mấy ngàn người này không một ai dám đứng ra đầu tiên nữa. Cũng là để không tổn thất thêm tướng lĩnh trong quân, Hậu Khuyết vương mới phái người đi Thiên Môn Quán mời Quỷ đạo xuống núi ngay trong đêm.

Nhưng mà không được việc gì cả.

Đáng ra tên kia đã chết rồi mới đúng, tại sao lại không chịu chết?

Giờ khắc này, Nhị Bản đạo nhân đứng ngoài cổng thành có một vết thương rất lớn trên ngực, cắt rách thiết giáp từ trái sang phải, trên chiến giáp cũng loang lổ vết máu, ở một bên cổ cũng có một vết máu. Tên người Khương cuối cùng kia suýt chút nữa đã có thể giết gã rồi, nhưng Nhị Bản chỉ nhanh hơn kẻ thù một chút xíu như vậy.

"Còn ai nữa?!"

Nhị Bản cả người dính máu lại gào thét lên lần nữa, giống như một con mãnh thú vừa mới thức tỉnh.

Cùng lúc đó, quân Ninh từ một bên khác đi vòng ra, hai vạn sáu ngàn kỵ binh lao vào trong bóng tối dưới sự dẫn dắt của Thẩm Lãnh. Đêm tối gần như đưa tay không thấy năm ngón như vậy, nếu muốn phân biệt phương hướng cũng khó, huống chi phía đối diện chính là liên quân hơn mười nước Tây Vực, ai có thể đảm bảo nơi chui đầu vào là đại doanh của nước nào?

Thẩm Lãnh có thể.

Lúc đứng ở trên tường thành Thẩm Lãnh gần như không có nhìn Nhị Bản đạo nhân chém giết, không phải hắn không lo lắng cho Nhị Bản đạo nhân, là hắn không thể phụ lòng Nhị Bản đạo nhân đang lấy tính mạng đánh cược trong giờ khắc này.

Có những người trời sinh đã không giống nhau, lúc đứng ở trên tường thành, Thẩm Lãnh đều ghi tạc trong đầu mỗi một doanh địa của quân địch ở ngoài thành, dựa vào thiên lý nhãn quan sát để suy đoán ra khoảng cách đại khái, trước khi ra khỏi thành cũng đã nghĩ kỹ tất cả tình huống có thể gặp phải, cũng đã xác định đúng phương hướng cần đi.

Đại doanh Kim Tước quốc, cũng không phải là thành Đồng Dương Đài.

Nếu tấn công thành Đồng Dương Đài, nhất định phải đánh bại mấy vạn kỵ binh Thổ Phiên quốc cách quân Ninh gần nhất trước. Kỵ binh Thổ Phiên chiến lực cũng không yếu kém, dựa vào kỵ binh có thể đánh ra được địa vị như bá chủ ở Tây Vực, có thể thấy được chiến lực của kỵ binh Thổ Phiên. Cho dù đánh bại kỵ binh Thổ Phiên bằng thế công lấn lướt nghiền áp, còn phải đánh xuyên liên doanh đại quân mười vạn của Hậu Khuyết bằng tốc độ nhanh hơn. Mà hết thảy những việc này nhất định phải hoàn thành trong vòng một canh giờ, còn chỉ là lao vào trong thành Đồng Dương Đài mà thôi, cũng không phải cứu người ra.

Không ai có thể làm được, các tướng quân như sao sáng rực rỡ cuối thời Chu đó cũng không có một người nào có thể làm được, vị đệ nhất dũng sĩ được phong làm Tây Lương Vương thời Sở mới lập quốc đó cũng không thể, ai cũng không thể.

Cho nên ngay từ đầu quân Ninh đã không có ý định tấn công người Hậu Khuyết và người Thổ Phiên. Thẩm Lãnh mang theo hai vạn sáu ngàn kỵ binh lao thẳng tới doanh địa đại quân Kim Tước quốc. Binh mã của Kim Tước quốc có khoảng chừng năm vạn người, mà lúc này đây hẳn là Kim Tước vương đã dẫn một bộ phận quân đội ở chỗ cách Nhị Bản đạo nhân không xa nhìn. Đối với quân Ninh mà nói đại doanh Kim Tước quốc lúc này không tính là quần long vô thủ, chỉ có thể là dê đầu đàn không có ở trong chuồng dê.

"Giết qua phóng hỏa, đừng ham chiến!"

Thẩm Lãnh gào thét một tiếng, kéo mặt nạ xuống, đầu tàu gương mẫu lao về phía đại doanh Kim Tước quốc.

Bên ngoài đại doanh quân Kim Tước lắp cọc gỗ, đây là phối trí tiêu chuẩn sử dụng để phòng ngự bên ngoài đại doanh, nhưng nhiều cọc gỗ hơn nữa cũng sẽ không ngăn chặn cửa chính đại doanh. Lúc hơn hai vạn kỵ binh biên quân Đại Ninh chạy rầm rầm như tiếng sấm rền đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài đại doanh Kim Tước quốc, những người Kim Tước kia lập tức luống cuống. Ai có thể dự đoán được quân nhân người Ninh dám phản công?

Trong tình huống binh lực chênh lệch lớn như thế, phản công đồng nghĩa với chịu chết.

Nhưng người Ninh trước giờ đều không tin chuyện không có khả năng trên chiến trường.

Bất chấp mưa tên, kỵ binh quân Ninh lao tới bên ngoài đại doanh Kim Tước quốc, thiết giáp trên người Thẩm Lãnh bắn ra hàng loạt đốm lửa, đó là mũi tên sượt qua thiết giáp của hắn bay ra ngoài. Không nhìn được mũi tên bay trong bóng đêm, cho dù là chạy tới chỗ có chút ánh sáng bên ngoài đại doanh thì cũng không nhìn thấy, sinh tử, trong thời khắc này đều giao cho vận may.

Khoảng cách còn chừng mười trượng, binh lính quân Ninh chạy phía trước nhất ném thiết tiêu thương trong tay đi, bọn họ vẫn không dùng liên nỏ đánh trả, thứ bọn họ cần chỉ là tốc độ, đến nhanh như gió. Một loạt thiết tiêu thương rơi xuống gần cổng tròn, binh lính Kim Tước quốc trên tường gỗ lập tức ngã xuống một lớp.

Cánh cửa lớn được ghép từ những cây gỗ tròn rất nặng nề và chắc chắn, không có xe phá thành mà muốn phá được cánh cửa lớn như vậy gần như là người si nói mộng. Thẩm Lãnh dẫn theo hơn trăm kỵ binh xông lên trước nhất, quay đầu lại hô một tiếng: "Dừng lại, thả dây thừng!"

Đội ngũ kỵ binh phía sau hắn bỗng dừng lại.

Hơn một trăm kỵ binh đi theo Thẩm Lãnh này trong tay mỗi người đều cầm một cái thiết trảo, dây thừng của thiết trảo không ở trên người bọn họ, mà ở trong tay kỵ binh phía sau bọn họ. Bọn họ bấp chấp mưa tên lao đến bên ngoài cửa lớn, binh lính ở bên cạnh Thẩm Lãnh ngã xuống hết người này đến người khác, nhưng lại không có một người nào lùi bước.

Hơn một trăm người lao đến bên ngoài cánh cửa đã tổn thất ít nhất một phần ba, những người còn lại từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhanh chóng móc thiết trảo lên cửa lớn. Chiến binh Đại Ninh bên cạnh Thẩm Lãnh bị mũi tên bắn ngã, Thẩm Lãnh móc thiết trảo trong tay mình lên trước, lại cúi đầu lấy thiết trảo của đồng bào đã chết cài lên. 70 – 80 cái thiết trảo nhanh chóng móc trên cửa thành gỗ, bọn họ nhảy lên lưng ngựa bắt đầu rút lui trở về, hơn một trăm người, còn lại mười mấy người lui về.

"Kéo!"

Sau khi Thẩm Lãnh một tiếng hét to, các kỵ binh chờ ở phía sau lập tức tăng tốc chạy về sau, 70 – 80 sợi dây thừng liền kéo căng trong nháy mắt, kiểu sức mạnh đột nhiên bạo phát này đã kéo cửa gỗ lay động mạnh. Đừng nói cửa gỗ, binh lính Kim Tước quốc trên tường gỗ cũng không thể đứng vững.

Rầm một tiếng, một cánh cửa gỗ trực tiếp bị kéo xuống, không phải gãy ván cửa, mà là trục cửa.

Cửa gỗ đổ sập xuống, kỵ binh của Đại Ninh lao vọt vào.

Trên tường thành, các binh sĩ biên quân căng thẳng nhìn ra ngoài thành, đúng lúc này bỗng nhiên có người giơ tay lên chỉ về phương xa hô một tiếng: "Lửa cháy rồi!"

Mới đầu là một chỗ cháy, không bao lâu là một đường hoả tuyến, kéo dài về phía trước với tốc độ cực nhanh. Thẩm Lãnh dẫn theo kỵ binh chạy qua lại không ngừng phóng hỏa trong đại doanh Kim Tước quốc. Người Kim Tước vội vàng không kịp chuẩn bị, không biết có bao nhiêu quân Ninh đến, khắp nơi trong bóng tối đều là tiếng hô giết. Trong mắt bọn họ quân Ninh vốn đã là sự tồn tại giống như ác mộng, giờ khắc này đâu còn có ai dám chủ động xông lên chém giết.

Phóng hỏa cũng không phải là phóng bừa bãi lung tung. Trước khi Thẩm Lãnh tiến công đều đã bố trí thỏa đáng, lửa bắt đầu cháy từ hướng đông nam đại doanh Kim Tước quốc, lan thẳng theo hướng tây bắc, thế lửa cháy cực nhanh, nhất là sau khi quân nhu doanh bị đốt lại càng có vẻ như sóng lửa ngập trời.

Binh lính Kim Tước quốc bị dọa sợ theo bản năng chạy trốn đến chỗ không có lửa cháy, hơn hai vạn kỵ binh Đại Ninh lùa mấy vạn người Kim Tước chạy về hướng tây bắc. Người Kim Tước không thể tổ chức phòng ngự, chỉ có thể bỏ thành chạy trốn, nhưng mục tiêu của Thẩm Lãnh cũng không phải là bọn họ.

Mấy vạn người bị quân Ninh lùa chạy hướng tây bắc, có người chạy mất cả giày, có người ngay cả y phục cũng chưa mặc xong, đại bộ phận binh lính Kim Tước quốc là bị bừng tỉnh trong lúc đang ngủ, cũng chỉ có hơn phân nửa người đang cầm binh khí trong tay.

"Giảm tốc độ!"

Thẩm Lãnh thò tay ra rút một mũi tên cắm trên vai ném xuống: "Đừng đuổi theo quá sát, cho bọn họ thời gian chạy."

Sau khi hiệu lệnh không ngừng truyền đạt xuống, kỵ binh quân Ninh lùa người Kim Tước chạy đi hướng tây bắc từ từ giảm tốc độ lại. Bọn họ giống như một đàn mãnh hổ, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau một đàn dê.

Phía trước đàn dê này chính là liên doanh Hậu Khuyết quốc có đại quân mười vạn người.

"Tướng quân, sắp đến rồi!"

Có người hô một tiếng.

Thẩm Lãnh chỉ hắc tuyến đao về phía trước: "Cho người Kim Tước thêm chút sức!"

Kỵ binh gào thét một tiếng, một loạt tên nỏ bắn đi, trong nháy mắt những binh lính Kim Tước quốc chạy cuối cùng gục xuống một loạt, mũi tên dày đặc từ sau lưng bay vun vút tới. Vốn đã chạy sắp kiệt sức rồi, nhưng giây phút tiếng kêu rên ở sau lưng nổi lên, binh lính Kim Tước quốc vẫn bộc phát ra sức lực không biết lấy từ đâu ra, tăng tốc chạy nhanh về phía trước.

Liên doanh Hậu Khuyết quốc.

"Ngăn bọn họ lại!"

"Bắn tên!"

"Mau bắn tên!"

Từng tiếng gào thét vang lên, có thể xé rách cả bầu trời đêm.

Cung tiễn thủ của Hậu Khuyết quốc bắn mũi tên dày đặc như mưa rào, binh lính Kim Tước quốc chạy về phía bọn họ ngã xuống giống như lúa mạch bị liềm cắt, mấy hàng người phía trước nhất bị bắn gục trong nháy mắt. Binh sĩ Kim Tước quốc đã điên rồi, phía sau là kỵ binh quân Ninh đuổi theo không bỏ, phía trước là tiễn trận của người Hậu Khuyết, bọn họ không có đường để đi.

"Ngăn bọn họ lại, không được để bọn họ đánh vào đại doanh!"

Trong tiếng hét của người Hậu Khuyết lộ ra sự sợ hãi. Đương nhiên bọn họ biết một khi bị bại binh của Kim Tước quốc đánh vào đại doanh sẽ có hậu quả gì, bọn họ cũng không bắn tên hung ác như vậy với người Ninh, dày đặc, hết lượt này đến lượt khác. Càng ngày càng nhiều binh sĩ Hậu Khuyết quốc tụ tập về bên này, tiễn trận càng lúc càng dày đặc, mỗi một lần mũi tên vút lên không trung đều giống như có thể che khuất mây và trăng.

Người Kim Tước đã chết quá nhiều, mũi tên vô tình, bọn họ không thể lên trời, chẳng thể xuống đất.

"Triệu tập người lại đây, điều hết cung tiễn thủ lại đây!"

Đại tướng Hậu Khuyết quốc lưu thủ đại doanh Dã Lý Thạch khàn giọng nói: "Điều hết tất cả thương binh lại đây, bày trận ngăn địch, quyết không thể để cho bại binh của Kim Tước quốc lao vào đại doanh!"

Rất nhiều binh sĩ Hậu Khuyết quốc hợp thành trận hình phòng ngự, nặng nề như núi.

Ngay lúc này, ở một bên khác đại doanh Hậu Khuyết quốc, cách đại doanh không bao xa, trong bóng tối, mấy vạn tây cương trọng giáp của Đại Ninh im lặng đứng ở đó. Trọng giáp rét lạnh hơn đêm tối, từng đôi mắt dường như tản ra sát ý màu đỏ tươi. Đại tướng quân Đàm Cửu Châu cũng một thân trọng giáp giơ thiên lý nhãn lên nhìn, gần như tất cả binh lực của Hậu Khuyết quốc đều chuyển dời đến chỗ Thẩm Lãnh.

Đàm Cửu Châu giơ mạch đao lên, chỉ vào đại doanh Hậu Khuyết quốc: "San bằng!"

Mấy vạn trọng giáp xẻ đất mà đến.

Bình Luận (0)
Comment