Nếu như nói khinh kỵ hành động giống như biển rộng sóng trào, vậy thì trọng giáp hành động chính là núi lớn di chuyển. Tất cả tuyệt đại bộ phận binh lực Hậu Khuyết quốc đều bị điều đến tuyến phòng ngự đông nam, trọng giáp thì giết vào từ hướng tây bắc, bắt đầu từ nhát đao đầu tiên chém xuống, trận tập kích này liền biến thành giết hại. Không thể hình dung thật sự rõ ràng sự hoành tráng khi trọng giáp sải bước tiến về phía trước, nếu không thể tận mắt nhìn thấy thì không thể cảm nhận được khí thế hào hùng của từng đao từng đao đó.
Không ai đi thành Đồng Dương Đài, từ đầu đến cuối người Tây Vực đều tưởng là quân Ninh nhất định sẽ đi, nhưng chuyện bọn họ nghĩ lại không xảy ra.
Kiểu đấu pháp này làm cho người Hậu Khuyết đều không hiểu. Đừng nói người Hậu Khuyết, khi thấy ánh lửa ngút trời bên đại doanh Kim Tước quốc, quốc vương các nước đang ở ngoài thành Tây Giáp quan chiến cũng ngây người. Bọn họ tưởng là quân Ninh sẽ cứu người ở thành Đồng Dương Đài ra, nhưng tin tức truyền về lại phát hiện quân Ninh vẫn đang tấn công đại doanh Hậu Khuyết quốc, dường như căn bản là đã quên ba ngàn biên quân Ninh trong thành Đồng Dương Đài kia rồi.
"Tạm ổn rồi."
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu đi lên phía trước liếc nhìn, mấy vạn trọng giáp cùng tiến công, sau khi giết vào đại doanh Hậu Khuyết quốc chính là một mạch tiến lên phía trước. Trọng giáp tác chiến trước giờ đều không có gì mau mè, chỉ lấn át tiến về phía trước.
Lúc mạch đao trong tay từng hàng từng hàng bộ binh trọng giáp chém xuống, cảnh tượng này giống như cả một hàng dao cầu rơi xuống từng nhát từng nhát một, mà bộ binh khinh giáp của Hậu Khuyết quốc thì giống như cây rơm bị nhét vào dao cầu, một đao chém thành hai đoạn.
"Phát tín hiệu cho kỵ binh, chúng ta phải rút khỏi đi."
Đàm Cửu Châu căn dặn một tiếng, sau đó hạ lệnh cho trọng giáp lui về phía sau.
Nếu lúc này có người có thể nhìn từ trên không trung xuống, nếu tầm mắt có thể xuyên thấu qua màn đêm này, đội ngũ trọng giáp chỉnh tề kia nhất định sẽ khiến người ta rung động đích tột đỉnh, đồng thời sải bước, đồng thời hạ đao. Qua nhiều năm như vậy, tây cương Trọng Giáp vẫn là cơn ác mộng của mọi người Tây Vực, từng người từng người bộ binh trọng giáp giống như mãnh thú, dùng mạch đao trong tay bọn họ đưa kẻ thù vào địa ngục. Dưới đao của trọng giáp, gần như không nhìn thấy một cỗ thi thể nào còn hoàn chỉnh, trước giờ đều là nhất đao lưỡng đoạn, người ở trước mặt, người đứt, người trên ngựa, người ngựa đều đứt.
Nhưng trên chiến trường chính diện tuy rằng trọng giáp đánh đâu thắng đó nhưng cũng không phải là không có nhược điểm, trọng giáp tốc độ di chuyển chậm, một khi bị kẻ thù đông hơn mình gấp mấy lần bao vây thì rất khó đột phá vòng vây.
Cho nên sau khi giết xuyên qua đại doanh Hậu Khuyết quốc từ phía sau, một mồi lửa đốt đại doanh Hậu Khuyết, Đàm Cửu Châu lập tức hạ lệnh cho trọng giáp lui về phía sau, vẫn không đi giải cứu ba ngàn biên quân trong thành Đồng Dương Đài.
"Đốt đuốc lên rút lui."
Đàm Cửu Châu lớn tiếng hô, các binh sĩ lập tức đốt đuốc lên.
Liên quân Tây Vực từ bốn phương tám hướng chạy tới chi viện sau khi nhìn thấy những ngọn đuốc dày đặc kia rút lui về hướng thành Tây Giáp lại lập tức đuổi theo. Người đuổi ở phía trước nhất là chi kỵ binh của Thổ Phiên quốc, bọn họ không có cách nào đánh bại trọng giáp. Trên thực tế thì bộ binh trọng giáp trời sinh chính là khắc tinh của khinh kỵ binh, nhưng bọn họ định đi vòng qua cắt đứt đường về của trọng giáp, đợi khi đại đội nhân mã chạy tới thì có thể toàn diệt đội trọng giáp Đại Ninh đã uy chấn tây cương mấy trăm năm này.
Chỉ cần trọng giáp mà vỡ, quân lực của Ninh quốc ở tây cương sẽ bớt đi hơn phân nửa, sức hấp dẫn này làm sao có thể chống đỡ được.
"Đừng để cho Đàm Cửu Châu lui về thành Tây Giáp!"
Thổ Phiên vương gào thét, không ngừng hạ lệnh thổi tù và.
Không những đội kỵ binh Thổ Phiên kia đuổi theo, ngay sau tiếng tù và vang lên, từ phương hướng Thổ Phiên quốc, quân đội đông không đếm xuể lao ra khỏi tường thành cao cao đến tiếp viện. Lần này liên quân do người Tây Vực tạo thành có ưu thế tuyệt đối về mặt binh lực, cơ hội đột nhiên xuất hiện này khiến cho bọn họ trở nên điên cuồng hơn.
"Đừng quan tâm đến đội kỵ binh kia, giết chết Đàm Cửu Châu ở ngoài thành Tây Giáp!"
"Lập tức triệu tập tất cả nhân mã đuổi theo trọng giáp quân Ninh."
"Thổi tù và, hạ lệnh toàn quân xuất kích."
Tất cả đám quốc vương Tây Vực lớn nhỏ này điên cuồng hạ lệnh, lần này cũng không có bất kỳ tranh chấp gì. Cơ hội trên chiến trường lướt qua rất nhanh, một khi không nắm bắt được, muốn tìm được cơ hội như vậy nữa sẽ khó như lên trời.
Đàm Cửu Châu quay đầu lại liếc nhìn, vô số những ngọn đuốc hội tụ thành từng con rồng lửa đuổi theo về phía ông ta.
"Để cho bọn họ đuổi qua đây."
Ánh mắt Đàm Cửu Châu bễ nghễ, dường như căn bản không coi đám truy binh vô cùng vô tận kia là gì cả.
"Đại tướng quân, kỵ binh của chúng ta đã lui ra rồi."
"Tốt."
Đàm Cửu Châu nghe nói Thẩm Lãnh đã lui ra ngoài, trong lòng cũng thoải mái hơn chút: "Đừng đi nữa. Nếu Thẩm tướng quân bọn họ đã rút đi, vậy thì tranh thủ thêm một ít thời gian cho bọn họ, đợi tin tốt của Thẩm tướng quân."
Đàm Cửu Châu nhìn chung quanh, giơ tay phải lên: "Bày trận!"
Mấy vạn trọng giáp lập tức ngừng lại, đó giống như căn bản không phải từng người từng người một, mà là cả một cỗ máy móc, quân lệnh vừa hạ xuống, tất cả mọi người lập tức chấp hành, không một chút do dự.
Quân đội kẻ thù từ bốn phía hội tụ tới đâu chỉ hai mươi vạn, thế nhưng bọn họ lại không rút lui.
Rút lui, chỉ là để thu hút sự chú ý của người Tây Vực, để cho khinh kỵ binh của Thẩm Lãnh có thể thuận lợi rút lui trước, với tốc độ di chuyển của trọng giáp mà nói, không có khả năng chạy thoát người Tây Vực.
Cho nên ngay từ đầu Đàm Cửu Châu không có ý định dẫn người chạy một mạch về trong thành Tây Giáp. Phân lượng của giáp trụ trên người bộ binh trọng giáp người bình thường mặc vào đừng nói là hành động tự nhiên, chỉ là mặc vào rồi đứng bất động cũng không chịu được bao lâu. Mặc giáp nặng như vậy dồn sức chạy như điên? Cho dù mỗi một binh sĩ của tây cương trọng giáp đều là dũng sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng không chạy được bao xa đã tiêu hao hết sức lực rồi.
Một quân trận vuông vức nhanh chóng hình thành trong khu vực trống trải, mấy vạn bộ binh trọng giáp hợp thành một tòa thành ở nơi này.
"Người Tây Vực tưởng là có thể một ngụm nuốt chửng chúng ta."
Đàm Cửu Châu ở trước trận nói lớn tiếng: "Chúng ta ở đây, xem bọn họ có thể nuốt được hay không."
Cùng lúc đó, bên chỗ Thổ Phiên vương, thủ hạ cưỡi ngựa nhanh chóng trở về: "Bệ hạ, đội khinh kỵ binh tập kích đại doanh Kim Tước quốc đã rút đi, tốc độ bỏ chạy của trọng giáp quân Ninh không nhanh, đã sắp đuổi kịp rồi."
"Không hay."
Thổ Phiên vương vừa mới nhếch môi cười, đột nhiên phản ứng lại: "Khinh kỵ binh rút đi là muốn đi tiếp ứng quân Ninh trong thành Đồng Dương Đài rút ra ngoài. Đàm Cửu Châu là muốn lấy mình làm mồi thu hút tất cả binh lực, rồi để cho khinh kỵ binh đi thành Đồng Dương Đài. Hắn cho rằng trọng giáp kết trận có thể phòng thủ một khoảng thời gian, đợi viện binh đến rồi rút đi, mục tiêu của bọn họ xét đến cùng vẫn là cứu người trong thành Đồng Dương Đài ra."
Thổ Phiên vương nhìn chung quanh, đêm tối như thế, đánh trận loạn như vậy, quân đội của các quốc gia khác đều là ai làm việc của người nấy, nào có chỉ huy thống nhất gì. Quốc vương của các quốc gia đều đã vội vã chạy về đại doanh của mình triệu tập quân đội truy kích Đàm Cửu Châu, lúc này còn muốn đi liên lạc với người khác đến bên thành Đồng Dương Đài tiếp viện hẳn là không còn kịp nữa rồi.
"Truyền lệnh."
Thổ Phiên vương lớn tiếng căn dặn: "Đừng theo bọn họ đuổi theo Đàm Cửu Châu, ngoài kỵ binh chặn đường Đàm Cửu Châu ra, tất cả kỵ binh lập tức đến thành Đồng Dương Đài!"
Ngay sau khi mệnh lệnh của ông ta truyền đạt xuống, ít nhất hơn hai vạn kỵ binh Thổ Phiên ùn ùn kéo tới thành Đồng Dương Đài.
"Muốn dùng kế điệu hổ ly sơn?"
Trên mặt Thổ Phiên vương hiện lên một chút khinh miệt: "Hơn nữa lại còn muốn dùng hai lần... Đàm Cửu Châu, ngươi đúng là quá coi thường người khác rồi. Đầu tiên là dùng một tên Lý Thổ Mệnh ở bên ngoài thành Tây Giáp thu hút chúng ta, sau đó đánh lén đại doanh Kim Tước quốc và Hậu Khuyết quốc, làm cho tất cả mọi người đuổi theo ngươi, ngươi lại phân binh đi cứu người trong thành Đồng Dương Đài. Đúng là giỏi tính toán, nhưng hôm nay trẫm sẽ cho ngươi toàn quân bị diệt, một kẻ cũng đừng hòng đi."
Đêm tối như vậy, vùng đất rộng lớn trống trải như vậy, khắp nơi đều hỗn loạn, tuyệt đại bộ phận quân đội của các quốc gia đều đuổi theo Đàm Cửu Châu, còn có một bộ phân nhỏ căn bản là không nhúc nhích, bọn họ không dám lộn xộn, chỉ muốn bảo tồn thực lực. Cho dù là quân đội của các quốc gia hành động thì trong đêm tối như vậy cũng khó nhận biết là quốc gia nào, màu sắc vũ khí, cờ hiệu đều không thấy rõ.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Thủ hạ hỏi Thổ Phiên vương, Thổ Phiên vương trầm tư một lát: "Trở về, chờ tin tức."
Đúng lúc này người ở phía trước bỗng nhiên hét lên: "Kỵ binh của chúng ta lại trở về!"
Thổ Phiên vương ngẩn ra, tại sao lại trở về?
Phía trước, một đội kỵ binh ùn ùn kéo đến trong bóng tối, nhìn thấy sắp lao vào đội ngũ bộ binh của người Thổ Phiên nhưng cũng không hề giảm tốc độ, nhưng quả thực là bọn họ có đại kỳ của Thổ Phiên quốc, cho đến khi tới gần mới nhìn rõ là không thể sai được.
"Không hay!"
Thổ Phiên vương lập tức kịp phản ứng lại: "Đi! Đi bảo vệ trẫm!"
Thổ Phiên vương khàn giọng hô một tiếng nhưng đâu còn kịp nữa, bên cạnh ông ta vốn cũng không còn lại bao nhiêu người. Tưởng là kỵ binh quân Ninh đi thành Đồng Dương Đài cho nên Thổ Phiên vương chỉ để lại một ít cấm quân, nhưng kỵ binh do Thẩm Lãnh mang theo căn bản là không sang bên đó, mà đường hoàng vác đại kỳ Thổ Phiên quốc giết ngược trở lại trong đêm tối.
Thổ Phiên vương đã sợ vỡ mật rồi, đâu còn màng đến chuyện khác, lập tức xoay người thúc ngựa đi, cấm quân của ông ta cũng chạy về theo, một đám người rời khỏi chiến trường chạy nhanh về phía tường thành Thổ Phiên quốc.
Lúc này Thổ Phiên vương chỉ có một suy nghĩ, mau chóng vào thành, chỉ cần vào bên trong tường thành thì cho dù quân Ninh thiện chiến hơn nữa cũng có thể thế nào?
Một loạt mũi tên ập tới sau lưng ông ta, binh lính cấm quân bảo vệ ông ta chạy về bị bắn ngã ngựa từng người một, kỵ binh quân Ninh ở phía sau càng lúc càng gần, mũi tên cũng càng lúc càng dày đặc. Tiếng kêu rên liên tiếp vang lên bên cạnh Thổ Phiên vương, binh lính cấm quân chỉ lo chạy trối chết cho dù thi thoảng phản kích thì cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Tướng quân cấm quân nhìn thấy tường thành đã ở cách đó không xa, hắn ta dẫn theo số kỵ binh cấm quân còn lại quay đầu giết ngược trở về, chỉ cần có thể tranh thủ thêm một ít thời gian cho bệ hạ của bọn họ là được. Nhưng ngay một khắc khi bọn họ quay đầu giết ngược trở lại, một tướng quân Đại Ninh mặc thiết giáp lướt qua vai hắn ta từ bên cạnh, cũng chẳng thèm để ý đến hắn ta, con chiến mã kia hí vang một tiếng, chớp mắt đã đuổi tới sau lưng Thổ Phiên vương.
Thẩm Lãnh đuổi tới phía sau Thổ Phiên vương, vươn tay ra túm lấy áo choàng của Thổ Phiên vương. Thổ Phiên vương chỉ cảm thấy áo của mình siết chặt lại, sau đó dưới mông liền hẫng đi, chiến mã của ông ta vẫn đang lao nhanh về phía trước, mà ông ta thì bị xách lên giữa không trung.
Thẩm Lãnh túm Thổ Phiên vương trở lại, mặc kệ Thổ Phiên vương giãy giụa đá đánh, hắn cứ việc kẹp người dưới nách mình, tay trái lấy con dao săn nhỏ ra đâm một đao vào cổ Thổ Phiên vương. Con dao săn nhỏ cắt ngang hai nhát trong cổ, thi thể từ trên chiến mã của Thẩm Lãnh rơi xuống dưới. Thẩm Lãnh xách đầu người thúc ngựa trở lại, giơ đầu người lên hô to một tiếng.
"Thổ Phiên vương đã chết!"
Một tiếng này tựa như sấm sét.
Sau khi giết Thổ Phiên vương, Thẩm Lãnh cũng không có dừng lại ở đây, dẫn người giết sạch số cấm quân còn lại của Thổ Phiên vương, hạ lệnh cho binh lính vẫn giương đại kỳ của Thổ Phiên vương, giết qua chỗ tây cương Trọng Giáp của Đại Ninh bị bao vây.
Một đêm này đã chú định sẽ được lịch sử ghi lại, nơi này đã chú định sẽ máu chảy thành sông.