Trước đại chiến, trên tường thành.
Đàm Cửu Châu hỏi Thẩm Lãnh: "Quân địch gấp mười lần ta, trận này đánh như thế nào?"
Lúc ấy Thẩm Lãnh trả lời: "Chờ trời tối."
Đàm Cửu Châu cười, gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có thể là chờ trời tối."
Tường thành Tây Giáp Đại Ninh cao lớn kiên cố, ngay cả quân địch gấp mười lần ta, nhưng nếu như quân Ninh kiên thủ không ra, liên quân Tây Vực muốn công phá thành Tây Giáp cũng không phải chuyện dễ. Qua nhiều năm biên quân tây cương tiếp xúc với người Tây Vực, tất nhiên cũng khá quen thuộc chiến lực của quân đội các nước Tây Vực, kiên thủ thành Tây Giáp, đối với quân Ninh mà nói cũng không có áp lực quá lớn.
So với quen thuộc chiến lực của quân đội Tây Vực, quân Ninh lại quen thuộc sự hỗn loạn của các nước Tây Vực hơn.
Đàm Cửu Châu lại hỏi Thẩm Lãnh: "Đêm đứng về phía chúng ta không?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Đêm không đứng về một bên nào cả, sẽ không thiên vị chúng ta, may là cũng không đứng về phía kẻ thù."
Đàm Cửu Châu cười càng thoải mái hơn: "Vậy là đủ rồi."
Liên quân hơn mười nước, nước lớn như Thổ Phiên lần này xuất binh hơn mười vạn người, như Hậu Khuyết quốc xuất binh mười vạn. Nước nhỏ như Đại Chi quốc xuất binh chẳng qua chỉ một vạn hai ngàn, nước nhỏ hơn nữa như Tố Nguyệt Quốc xuất binh không quá bảy ngàn. Liên minh được gọi là có trăm nước Tây Vực gia nhập đoàn kết một lòng này thật ra đến bây giờ cũng chưa chọn ra một người có thể hiệu lệnh quần hùng, cũng chính là không có chỉ huy thống nhất, không có điều hành thống nhất.
Thổ Phiên vương tưởng rằng liên minh lần này là ông ta khởi xướng, cho nên đương nhiên ông ta sẽ làm minh chủ, nhưng mà người Hắc Vũ và người An Tức không thể nào không chiếm quyền chủ đạo, kết quả cuối cùng lại giống như một trò cười khi giao vị trí minh chủ cho Lâu Nhiên vương. Bọn họ đồng ý chỉ cần Lâu Nhiên vương có thể mang đến đại quân trăm vạn, minh chủ chắc chắn chính là ông ta.
Chuyện càng buồn cười hơn là đến bây giờ vị minh chủ này vẫn còn chưa đến...
Nếu như là ban ngày, nét đặc trưng bề ngoài hoàn toàn khác nhau của người Tây Vực và người Trung Nguyên khiến bọn họ có thể dễ dàng nhận biết địch ta, chỉ cần khoảng cách đủ gần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người Tây Vực hay người Ninh, nhưng đêm tối đã che mắt bọn họ, Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu cùng nghĩ tới chỉ có trong đêm tối mới có thể làm cho các nước Tây Vực rối loạn.
Đến tận bây giờ, có lẽ binh sĩ Hậu Khuyết quốc cũng chưa nhớ binh sĩ Đại Chi quốc mặc giáp trụ như thế nào, giương cờ như thế nào. Cũng như vậy, chưa chắc quân đội của Đại Chi quốc đã biết nơi đóng trại của Hậu Khuyết quốc ở chỗ nào.
Liên minh hơn mười nước, quân đội các quốc gia đều có đại doanh riêng của mình. Đánh trận chiến kiểu này, nếu ngay từ đầu bọn họ đã chiếm thế chủ động đánh được thắng lợi, như vậy thì dựa vào nhiều người, thế thắng của bọn họ có thể mở rộng vô hạn độ, nhưng một khi không có ưu thế sẽ rất dễ dàng sụp đổ.
Đây không phải là Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu quá coi thường người Tây Vực, cũng không phải bọn họ quá tự đại, lại càng không là bọn họ đánh cược tất cả. Bọn họ còn lâu mới cho rằng những người Tây Vực đó đáng để bọn họ gom góp hết tất cả đánh cược một lần.
Ngay lúc ban ngày, thám báo của Đại Ninh đi ra ngoài thăm dò tin tức, cũng không biết đã gặp phải thám báo của nước nào. Bởi vì thám báo Đại Ninh mặc quân phục của Hậu Khuyết quốc, những người phía đối diện đó ở cách xa khoảng chừng trăm trượng còn vẫy tay chào hỏi. Khoảng cách trăm trượng, bọn họ căn bản là không nhìn kỹ rốt cuộc có phải đồng minh hay không.
Sau khi Đàm Cửu Châu nghe được tức này liền đưa ra quyết định, đêm nay chắc chắn đón biên quân trong thành Đồng Dương Đài ra ngoài.
Bãi đất trống hoang vu, đêm.
Tây cương trọng giáp hợp thành phương trận trầm mặc đứng ở đó, tạo thành sự đối lập vô cùng rõ ràng với người Tây Vực đang gào thét hô hào ở bốn phía, một bên kêu gào hò hét, một bên trầm mặc chờ đợi.
"Chuẩn bị nghênh chiến!"
Đàm Cửu Châu chỉ mạch đao thẳng về phía trước, đó là quân đội Tây Vực đông nghìn nghịt xông đến.
Người Tây Vực còn chưa xông đến thì mũi tên đã tới trước, mũi tên dày đặc từ giữa không trung rơi xuống, mũi tên bắn lên người binh lính tây cương trọng giáp phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, hàng loạt đốm lửa bắn ra.
Bị mũi tên xung kích như thế nhưng trọng giáp vẫn trầm mặc không tiếng động, bọn họ hình như biến thành những pho tượng, mũi tên bắn lên người bọn họ không hề có cảm giác gì, nhưng trên thực tế điều này đương nhiên không có khả năng. Trọng giáp nặng nề chắc chắn đến mấy thì cũng không có khả năng không tổn hại một cọng tóc. Có người bị mũi tên bắn bị thương, nhưng bọn họ vẫn không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Trên thế giới này không tồn tại thần linh, nếu tồn tại, trong đêm đen này, thần linh ở trên trời nhìn xuống dưới cũng sẽ bị chấn động đến tột đỉnh bởi cảnh tượng nhìn thấy.
Người Tây Vực từ bốn phương tám hướng hội tụ tới liều mạng bắn tên, mũi tên giống như mưa rào, tụ lại đến giữa không trung có không ít mũi tên va chạm rơi xuống đất, căn bản là không bắn tới phương trận của trọng giáp. Mà ở bốn phía phương trận, mũi tên bắn vào người tóe đi ra đốm lửa nối liền thành một mảnh, cực kỳ hoành tráng.
"Đao!"
Đàm Cửu Châu hét to một tiếng.
Sau ba lượt mũi tên, người Tây Vực xông đến.
Quân đội giống như làn sóng ập tới đánh vào phương trận của trọng giáp, giống như sóng biển đánh vào đá lớn bên bờ, chẳng qua không phải bọt nước văng lên mà là máu.
"Chém!"
Lại là một tiếng hét to, binh lính trọng giáp ở hàng thứ nhất chỉnh tề giơ mạch đao lên cao cao rồi chém xuống, binh lính Tây Vực xông đến trước mặt căn bản là không cản được. Mạch đao hạ xuống, một loạt người Tây Vực phía trước nhất liền ngã xuống đất toàn bộ trong nháy mắt.
Nhưng người Tây Vực ở phía sau lại nhào lên lấp chỗ trống giống như không nhìn thấy gì. Không phải bọn họ không sợ, mà là phía sau quá nhiều người chen chút, người chạy ở phía trước căn bản là không có khả năng lui về.
Lượt đao thứ nhất, phía trước phương trận đã trống trải, tất cả đều đã bị chém chết.
Kẻ thù ở phía sau gào thét xông lên, mà hàng binh lính trọng giáp thứ nhất vẫn chưa giơ đao lên, mạch đao quá nặng... Nhưng bọn họ không cần giơ lên.
Sau khi đao thứ nhất chém xuống, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn kẻ thù trước mặt rốt cuộc đã chết hay chưa, bọn họ chỉ cần chém mạch đao xuống thật mạnh là đủ rồi. Sau khi chém đao, hàng trọng giáp thứ nhất xoay người đi về phía sau, hàng trọng giáp thứ hai sải bước đi lên, thế là lượt mạch đao thứ hai chém xuống, lại là một lớp thi thể đứt đoạn ngã xuống đất.
Động tác của bọn họ đã không chê vào đâu được, sự phối hợp của bọn họ càng không chê vào đâu được. Sau khi lượt mạch đao thứ hai chém xuống, hàng binh lính trọng giáp này cũng giống như hàng trước, xoay người lui về phía sau, vừa mới rút xuống thì hàng trọng giáp tiếp theo đi nhanh lên, lượt đao thứ ba.
Căn bản là không cần phải giở chiêu màu mè gì, càng không cần phải chú ý phức tạp gì, trọng giáp tác chiến trước giờ đều là bổ chém từng đao từng đao một như vậy.
Sau ba lượt mạch đao chém xuống, thi thể ở bên ngoài phương trận đã nhiều đến mức khiến người ta tê rần da đầu.
Không phải là không có người chém loan đao của bọn họ vào người binh lính trọng giáp, mà là bọn họ không chém vỡ. Giáp xích dày nặng tuyệt đối không phải thứ đao kiếm bình thường có thể dễ chém vỡ, đao chạm vào giáp xích phát ra âm thanh làm cho lỗ tai người ta run lên, đốm lửa sẽ khiến mắt người ta mơ hồ, nhưng lại không chém vỡ được.
Sở dĩ ngay cả mũi tên cũng không thể mang đến tổn hại gì nhiều cho trọng giáp chính là bởi vì giáp xích này dẻo dai và còn chắc chắn. Đao chém vào giáp xích không giống như chém vào thiết giáp bình thường, lưỡi dao căn bản không có khả năng cắt đứt giáp xích được kết nối từng mắt xích một, huống hồ cũng không phải một lớp giáp xích. Mà mũi tên bắn vào giáp xích, mũi tên rất khó bắn thủng, sẽ bị những mắt xích nhỏ xíu của giáp xích ngăn cản.
"Đổi!"
Đàm Cửu Châu nhìn thấy kẻ thù trước mặt không dám chụm lại tiến lên vì sợ hãi, nhân khoảng thời gian dừng lại này, hàng binh lính trọng giáp thứ hai lập tức lui về phía sau theo mệnh lệnh, hàng thứ ba sải bước đến vị trí của hàng thứ hai. Binh lính hàng thứ hai lui xuống thì tiếp tục lui về phía sau, hàng thứ tư trở thành vị trí của hàng thứ ba lúc nãy.
Hàng binh sĩ thứ nhất lại chém mạch đao xuống, trước sau như một, đao hạ liền xoay người lui về phía sau, không nhìn kẻ thù đã chết hay chưa, cũng sẽ không chém thêm. Bọn họ lui về phía sau, hàng thứ hai bổ sung lên, mà hàng thứ nhất lui về cũng từ từ đổi đến vị trí nghỉ ngơi ở phía dưới cùng.
Cảm giác vô lực, người Tây Vực tràn ngập cảm giác vô lực.
Đúng lúc này một đội kỵ binh ùn ùn kéo đến, tốc độ hoàn toàn không giảm. Sau khi quân đội các nước Tây Vực nhìn thấy đội kỵ binh kia chạy qua đều né tránh, chỉ là bởi vì dưới ánh đuốc chiếu rọi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều đại kỳ Thổ Phiên quốc.
Người Thổ Phiên mà lại muốn dùng khinh kỵ binh đánh vào trọng giáp Ninh quốc ư? Chẳng lẽ người Thổ Phiên không biết trọng giáp trời sinh chính là khắc tinh của khinh kỵ binh?
Nhưng bọn họ đã sai, đội kỵ binh hơn hai vạn người kia căn bản là không nhằm về phía trọng giáp, lúc sắp sửa đụng vào nhau, đội ngũ kỵ binh bỗng nhiên chuyển hướng giết qua quân đội Tây Vực ở bên cạnh. Biến cố bất thình lình khiến các binh sĩ Tây Vực ở bên rìa sợ tới mức sắc mặt đại biến, khinh kỵ binh như gió lướt qua, một lớp thi thể nằm xuống, sau đó rời đi như gió.
Xuất hiện của kỵ binh khiến cho binh lính trọng giáp có thể nghỉ ngơi, bọn họ bắt đầu tự động chậm rãi lui về phía sau, vẫn ổn định, vẫn duy trì phương trận đội ngũ.
"Về rồi!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng với Đàm Cửu Châu, Đàm Cửu Châu nghe được câu này liền cười lớn ha ha: "Tốt!"
Về rồi!
Không ai đi tiếp ứng ba ngàn biên quân trong thành Đồng Dương Đài, đội ngũ ba ngàn biên quân đã đốt lên ba cột khói báo động, ôm ý định quyết tử đó tự ra ngoài. Không ai đi tiếp ứng bọn họ là vì căn bản không cần đi tiếp ứng cho bọn họ. Sau khi thừa dịp ngoài thành đại loạn, bọn họ ra khỏi thành ngược lại cũng không bị bao nhiêu kẻ thù vây công, nhanh chóng rút về đến ngoài thành Tây Giáp.
"Giết ngược trở về!"
Đàm Cửu Châu hô to một tiếng.
Bộ binh trọng giáp hướng tới phía thành Tây Giáp bắt đầu chỉnh tề đi về phía trước, mỗi một người, mỗi một bước đều giống như đã dùng thước đo vậy. Mặc dù là vừa chém giết vừa đi lên nhưng đội ngũ lại vẫn duy trì cực kỳ chỉnh tề.
Hậu Khuyết vương nhìn thấy trọng giáp bắt đầu động, làm sao ông ta có thể chịu để cho quân Ninh đi, không ngừng hạ quân lệnh, không ngừng phái người đi liên lạc với quân đội các nước khác tiếp tục tạo áp lực.
"Bệ hạ!"
Có người từ xa chạy nhanh tới: "Có lượng lớn quân Ninh ra ngoài thành Tây Giáp, từ bên cánh giết tới đây, nhân số rất đông."
"Không thể nào!"
Hậu Khuyết vương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt: "Quân Ninh đâu còn quân đội nữa."
"Là viện quân!"
Lúc người báo tin nói chuyện tiếng nói cũng run rẩy: "Không phải giương cờ hiệu biên quân, mà là cờ hiệu các vệ chiến binh, hẳn là chiến binh quân Ninh của các đạo tây cương đều đã đến, đông nghịt không nhìn rõ có bao nhiêu người, phán đoán từ tiếng trống trận, tiếng trống quá dày đặc, nhân số chắc hẳn là không ít hơn mười vạn."
Sắc mặt Hậu Khuyết vương càng xấu hơn. Mười vạn chiến binh? Nói cách khác thì ít nhất là hai vệ, thậm chí là ba vệ chiến binh đã đến. Cũng không biết bên quân đội Thổ Phiên vương kia đã xảy ra chuyện gì, thế mà mấy vạn kỵ binh Thổ Phiên lại rút lui.
"Lui binh!"
Hậu Khuyết vương biết đại thế đã mất, nếu bị hơn mười vạn chiến binh Đại Ninh kẹp cứng, một bên là trọng giáp một bên là các vệ chiến binh, quân đội của ông ta cũng sẽ bị kẹp chết.
Ngay sau khi quân đội Hậu Khuyết quốc lui đi trước, quân đội của các quốc gia khác cũng bắt đầu rút lui.
Thẩm Lãnh dẫn theo kỵ binh không ngừng vu hồi quấy rối, hoàn toàn có khí thế "viện binh của ta đến cho nên ta sẽ đuổi tận giết tuyệt các ngươi", càng như vậy thì quân đội của các nước Tây Vực lại càng không dám tập hợp lại. Chiến trường nhanh chóng xuất hiện sự thay đổi, liên quân Tây Vực đến như sóng cuốn rồi rút đi như sóng cuốn.
Ngoài thành Tây Giáp, mấy vạn bách tính vẫy chiến kỳ đã làm từ trước đi lên phía trước. Phía trước nhất quả thật là chiến binh, chẳng qua là quân đội lưu thủ thành Tây Giáp số lượng không nhiều. Chiến binh từ các nơi sắp tới còn cách xa thành Tây Giáp, đâu có nhiều chiến binh như vậy. Phía sau đều là lão bách tính, thương nhân, nông phu, đạo nhân, bọn họ quơ chiến kỳ Đại Ninh, mà ở trong đội ngũ, toàn bộ mấy chục cái trống trận gõ vang tùng tùng tùng.
Trên một chiếc cổ xa, Tiểu Trương chân nhân vén cổ tay áo, hai tay mỗi tay một cái dùi trống, cắn răng, mặt đỏ bừng bừng, ra sức gõ trống trận.
Người Tây Vực đã lui.
Cuối cùng bọn họ đã thua nỗi sợ hãi của chính mình.