Binh lực tây cương ít hơn phỏng đoán của người Tây Vực rất nhiều, ngoại trừ trọng giáp ra, các vệ chiến binh vẫn đều trên đường đến, quân đội do Đường gia Tây Bắc huấn luyện đều ở bắc cương. Thật ra người Tây Vực thật sự đã tìm được một thời cơ tốt nhất tiến công tây cương Đại Ninh vào lúc này, nhưng bọn họ lại không nắm bắt được.
Ngoại trừ chiến binh ra, có hai đội ngũ chiến binh khác có thể gấp rút tiếp viện chiến trường tây cương nhanh nhất, một là đại doanh tân binh Đường gia ở dốc Liêu Vọng Tây Bắc, nhưng sau trận chiến bắc cương, tân binh gần như đều ngừng huấn luyện, hiện giờ số lượng tân binh ở bên dốc Liêu Vọng ít đến mức gần như có thể không cần tính. Một vạn sáu ngàn kỵ binh này còn là chiến binh được huấn luyện cho bắc cương mới xây dựng. Nếu chiến binh mấy đạo bắc cương mới tăng thêm hình thành quy mô, Đường gia cũng sẽ lập tức ngừng việc tiếp tục chiêu mộ tân binh, trên thực tế là đã ngừng rồi.
Người của Đường gia trước giờ khiêm tốn, mỗi một người đều biết rõ nếu muốn duy trì gia tộc vinh quang bất diệt, biện pháp duy nhất chính là khiêm tốn.
Thời chiến, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh hiệu lệnh một tiếng là người của Đường gia có thể mặc giáp ra trận, nhưng khi không có chiến sự hoặc là không có ý chỉ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh yêu cầu bọn họ huấn luyện quân đội, đại doanh của Đường gia ở dốc Liêu Vọng gần như là trống không.
Bắc cương mở rộng mấy ngàn dặm, cần xây dựng ít nhất ba vệ chiến binh mới, chỉ dựa vào bắc cương võ khố huấn luyện thì hiển nhiên không thể đạt tới quy mô đó, cho nên Đường gia mới huấn luyện nhóm quân đội này bởi sự thuyết phục của bệ hạ.
Một đội khác là kỵ binh trên thảo nguyên. Bởi vì đại ai cân Vân Tang Đóa lấy Hàn Hoán Chi, gần như đã không còn quản lý thảo nguyên nhiều mà giao quyền lợi cho quan viên của triều đình phái đến. Mười vạn kỵ binh thảo nguyên hiện giờ còn đang tiêu diệt toàn bộ tàn dư của Hắc Sơn Hãn quốc, cho nên cũng không thể chi viện tây cương.
Về phần các vệ chiến binh, sau khi đại tướng quân Đàm Cửu Châu phái người đi truyền lệnh liền lập tức chuẩn bị gấp rút tiếp viện, nhưng đại quân hành quân chậm hơn nhiều so với một mình cưỡi ngựa, lương thảo đồ quân nhu cần thiết trên đường đi sẽ cần dùng đến vô số xe ngựa, cũng không phải nói đi là có thể đi ngay được.
Tính thời gian, nhanh nhất cũng còn nửa tháng nữa các vệ chiến binh mới đến tây cương. Nếu đêm qua liên quân của người Tây Vực to gan hơn một chút nữa, có thể cục diện thành Tây Giáp bây giờ cũng không có lạc quan như vậy.
Đây giống như tâm thái trên sòng bạc, các nước Tây Vực là một đám người trong tay không có nhiều thẻ đánh bạc, bọn họ tưởng là người Ninh có rất nhiều, rất nhiều thẻ đánh bạc, cho nên ngay từ đầu đã có áp lực rất lớn về tâm lý.
Bọn họ gom góp tất cả thẻ đánh bạc trong tay lại muốn đánh cuợc một lần lớn với người Ninh, nhưng bọn họ lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu thẻ đánh bạc trong tay người Ninh, mặc kệ gom góp được bao nhiêu, từ đầu đến cuối đều cảm thấy hết sức lo lắng.
Đàm Cửu Châu dẫn bộ binh trọng giáp rút về trong thành Tây Giáp, khắp cả thành Tây Giáp vang lên tiếng hoan hô. Mấy vạn bách tính và khách giang hồ, thương nhân, đạo nhân từ bốn phương tám hướng chạy tới đây, tất cả đều tụ tập ở hai bên đường, hoan hô khi trọng giáp đi vào thành.
Cửa một tửu lâu bên đường cái, Thẩm Lãnh toàn thân mỏi mệt dựa vào cột ngồi xuống, trước mặt hắn chính là đám người đang hoan hô, hắn không ở trong đội ngũ được hoan hô, nhưng hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào.
Ngồi tựa lưng ở đó, cả người trên dưới có rất nhiều chỗ đang đau nhức. Lần này tới tây cương ngoài mang theo hắc tuyến đao hắn thường dùng ra, những thứ khác gần như đều không mang. Huyền thiết giáp đen của hắn, hắc ngao của hắn, nếu huyền thiết giáp đen ở đây thì hẳn là có thể đỡ hơn hiện giờ không ít. Trên vai trúng một mũi tên, mũi tên bị hắn trực tiếp nhổ ra ném đi, vết thương rách ra bây giờ vẫn đang chảy máu, thuốc đắp lên căn bản không cầm máu được, nhưng mũi tên đó cũng không phải là vết thương nặng nhất.
Hiện tại Thẩm Lãnh chỉ muốn cứ ngồi yên nghỉ ngơi như vậy một lát, cảm giác đã cạn kiệt sức lực này khiến hắn hiện tại ngay cả đi thêm một bước cũng không muốn.
"Ta giúp huynh cởi giáp."
Âm thanh xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Lãnh, hắn nghiêng đầu nhìn, là Nhị Bản đạo nhân.
"Thương thế của ngươi như thế nào?" Thẩm Lãnh hỏi.
Nhị Bản đạo nhân hơi đỏ mặt lên: "Hơi mất mặt, thật ra có một đao ta có thể tránh được, chỉ là vì quá căng thẳng cho nên động tác hơi chậm. Thương thế của ta không sao, Tiểu Trương chân nhân đã giúp đắp thuốc băng bó, thương thế của huynh nếu không cầm máu là sẽ có vấn đề."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy thì đa tạ."
Hắn vịn vào cột đứng lên, máu trên chiến giáp còn đang rỏ giọt xuống đất. Đương nhiên đó không phải đều là máu của hắn, một đêm chém giết, trời mới biết hắn đã giết bao nhiêu người.
Dẫn theo hơn hai vạn kỵ binh chém giết tới lui trong đại quân Tây Vực hơn mười vạn người, đêm tối cho hắn sự bảo vệ tốt nhất, mà hắn thì tiếp nhận sự ban tặng của đêm tối, sau đó đem đưa kẻ thù vào địa ngục tối tăm.
Nhị Bản đạo nhân giúp Thẩm Lãnh cởi giáp trụ xuống. Một khắc đó, Nhị Bản đạo nhân vốn cảm thấy mình đã đánh ra khí khái, cũng đánh ra được tâm huyết lập tức thay đổi sắc mặt.
Bộ y phục dưới áo giáp ướt đẫm, tất cả đều là máu. Nếu không tận mắt nhìn thấy hình ảnh đó thì căn bản là không thể tưởng tượng ra được.
Tay của Nhị Bản đạo nhân khẽ run lên, muốn nhìn xem Thẩm Lãnh bị thương ở đâu, nhưng y phục đều dính chặt trên người ngay cả vị trí vết thương cũng không nhìn ra được. Tay của Nhị Bản khựng lại ở giữa không trung không dám vươn ra. Gã vốn tưởng rằng mình đã đi vào chiến tranh, nhìn thấy bộ y phục đẫm máu này của Thẩm Lãnh thì gã mới hiểu được hóa ra mình còn cách chiến tranh xa như vậy.
Đúng lúc này cách đó không xa vang lên một tiếng thét kinh hãi. Đeo kính mắt thật dày, thật to, Tiểu Trương chân nhân nhìn rõ Thẩm Lãnh trong giờ khắc này, máu trên mặt hắn, máu trên người hắn, máu trên mặt đất ở vị trí hắn đứng ở, làm cho Tiểu Trương chân nhân không thể giữ tỉnh táo được.
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn, thò tay ra lấy hòm thuốc trong tay Nhị Bản đạo nhân: "Ngươi đưa chân nhân về nghỉ ngơi."
Nhị Bản ngẩn ra: "Huynh thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta không có vấn đề gì."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Mời chân nhân về đi. Ta chỉ là người thô ráp, cũng là quân nhân, bị thương chảy máu đã quen lắm rồi, nhưng chuyện như thế này, ta không hy vọng người như các ngươi có thể nhìn thấy quá nhiều lần. Nếu các ngươi nhìn thấy quá nhiều sự đổ máu hy sinh của quân nhân, vậy thì chứng tỏ là chiến tranh cách các ngươi rất gần."
Thẩm Lãnh xoay người đi vào tửu lâu kia: "Ta tự về đại doanh."
Nhị Bản đạo nhân muốn đi cùng nhưng quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân, gã phát hiện sắc mặt của Tiểu Trương chân nhân trắng bệch đến mức đáng sợ.
"Ta đưa chân nhân về trước."
Nhị Bản đạo nhân nghĩ mau chóng đưa Tiểu Trương chân nhân đi, sau đó trở lại giúp Thẩm Lãnh, nhưng Tiểu Trương chân nhân lại đột nhiên lao vào tửu lâu. Ngay khi nàng vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Lãnh đang quay lưng về phía cửa, đúng lúc Thẩm Lãnh cởi áo ra, những vết thương ngang dọc chằng chịt trên lưng khiến Tiểu Trương chân nhân trợn trừng mắt. Từng vết, từng vết thương cũ đó giống như những khe rãnh phủ kín mặt đất Tây Bắc khi nhìn từ trên cao xuống.
Có một vết thương mới ở phía dưới gáy Thẩm Lãnh, trên cổ có một vết cắt, thịt tách sang hai bên, loáng thoáng dường như còn có thể nhìn thấy vài thứ màu trắng, Tiểu Trương chân nhân không xác định đó có phải là xương hay không.
Ngoài vết thương này ra, trên vai Thẩm Lãnh còn có một lỗ máu, đó là do bị mũi tên xuyên thủng để lại, trên lưng còn có một vết đao, dài hơn vết thương trên cổ không ít.
Bị thương như vậy, lúc nãy làm sao Thẩm Lãnh có thể mặt không cảm xúc?
Nhị Bản đạo nhân chạy theo vào, khi gã liếc mắt nhìn thấy vết thương trên gáy Thẩm Lãnh, da đầu lập tức nổ tung.
Thẩm Lãnh không chú ý tới bọn họ trở lại, lấy một lọ rượu thuốc dùng để rửa vết thương, mở nút lọ ra, giơ tay lên đổ xuống phía sau cổ mình. Trong giây phút rượu thuốc đổ vào vết thương, Tiểu Trương chân nhân và Nhị Bản đều thấy cơ thịt trên cả tấm lưng của Thẩm Lãnh đều căng ra một chút.
Cơn đau thế này, đổi lại là người thường có thể đã sớm không chịu nổi rồi, nhưng Thẩm Lãnh lại không rên một tiếng.
Thời khắc này, Tiểu Trương chân nhân bỗng nhiên nghĩ đến câu nói trước kia Thẩm Lãnh từng nói với nàng... Ta và chân nhân đều là người của Đại Ninh, nhưng chúng ta không ở cùng một thế giới.
Lúc đó Tiểu Trương chân nhân không hiểu ý nghĩa trong câu nói này của Thẩm Lãnh, hiện tại đại khái đã hiểu rồi.
Nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu giờ khắc này người đứng ở đây không phải mình mà là Trà Nhan cô nương, nàng ấy sẽ làm thế nào?
Nếu như là Trà Nhan ở đây, lúc nãy khoảnh khắc Thẩm Lãnh vừa mới trở về thì nàng đã chờ ở đó rồi. Mặc kệ hàng vạn hàng ngàn người, nàng nhất định có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy nam nhân của mình. Giờ khắc này nàng sẽ dùng một đôi tay rất ổn định để rửa vết thương cho Thẩm Lãnh và khâu lại, có thể nàng buồn hơn Tiểu Trương chân nhân gấp vô số lần, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tay của nàng. Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nhìn tay của mình, run rẩy kịch liệt, căn bản là không kiềm chế được.
"Các ngươi đều về đi."
Đúng lúc này ngoài cửa có người đi vào, là đại tướng quân Đàm Cửu Châu vẫn còn mặc trọng giáp.
Đàm Cửu Châu vẫn tìm Thẩm Lãnh mãi, lúc nãy ngoài cửa có binh lính nhìn thấy Thẩm Lãnh đã lập tức đi bẩm báo, đại tướng quân trực tiếp rời khỏi đội ngũ về doanh chạy tới đây.
"Cởi giáp!"
Đàm Cửu Châu căn dặn một tiếng.
Các thân binh đi lên cởi giáp trụ cho đại tướng quân. Sắc mặt Đàm Cửu Châu thoạt nhìn không có chút dao động nào, đi đến một bên nghiêm túc dùng rượu thuốc rửa tay, sau đó đi đến sau lưng Thẩm Lãnh: "Ngồi xuống."
Thân binh đặt một cái ghế ở trước mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế. Một quân nhân, cho dù vết thương lớn như vậy, nặng như vậy nhưng vẫn ngồi thẳng tắp.
Đàm Cửu Châu thò tay ra lại lấy một hòm thuốc nữa, lấy hết tất cả rượu thuốc ra, mở từng lọ từng lọ một.
"Chịu đựng một chút."
Đàm Cửu Châu lấy một cuộn băng vải đưa cho Thẩm Lãnh: "Cắn vào."
Thẩm Lãnh nhận lấy băng vải nhưng lại vẫn có thể bật cười: "Muốn đánh cược một lần không?"
Đàm Cửu Châu hỏi: "Đánh cược gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Đánh cược ta có kêu hay không."
Đàm Cửu Châu nói: "Vậy ta đánh cược ngươi không kêu."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ông đổi cái khác đi."
Đàm Cửu Châu đổ từng lọ rượu thuốc lên lưng Thẩm Lãnh, cơ thể Thẩm Lãnh cũng không tự chủ được mà co lại, nhưng Thẩm Lãnh lại thật sự không rên một tiếng. Cuộn băng vải vẫn còn nắm chặt trong tay hắn, không có bỏ vào miệng.
"May mắn."
Đàm Cửu Châu rửa vết thương cho Thẩm Lãnh xong rồi bắt đầu khâu lại: "May mắn gì?"
"May mắn là Trà Nhi không ở đây."
Đàm Cửu Châu nhìn về phía trước, phát hiện Thẩm Lãnh lại đang dùng miếng băng vải kia lau một cái trâm vàng dính máu. Hắn lau rất cẩn thận, giống như cái trâm vàng này là thứ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của hắn vậy.
"Muốn tặng cho Trà Nhan cô nương?" Đàm Cửu Châu hỏi.
Thẩm Lãnh ừ một tiếng.
Đàm Cửu Châu lại hỏi: "Ta nghe nói ngươi luôn thích tặng đồ trang sức bằng vàng cho nàng ta, hơn nữa hình dạng đều là kiểu rất lớn này, Trà Nhan cô nương thích lắm à?"
"Thật ra nàng ấy thích những thứ đơn giản, mà đồ ta tặng nàng ấy đều là phân lượng lớn, hoa cũng lớn, có vẻ hơi khoa trương."
"Nếu ngươi đã biết nàng ta thích những thứ đơn giản, tại sao lại tặng nàng ta thứ ngươi thích?"
"Chính là bởi vì lớn."
Thẩm Lãnh cười: "Người như chúng ta, trời mới biết lần nào lên chiến trường sẽ không về được. Đồ ta chọn cho nàng ấy đều là thứ hoa lớn có phân lượng nặng nhất, hơn nữa phần lớn đều là làm bằng vàng, chỉ là nghĩ lỡ như ta không còn nữa, nàng ấy không cần phiền não vì cuộc sống, ít nhất nàng ấy phải sống có tôn nghiêm, không cúi đầu trước tiền."
Đàm Cửu Châu ngẩn người.