Bởi vì câu trả lời của Thẩm Lãnh mà Đàm Cửu Châu rơi vào im lặng. Cho dù ông ta ở tây cương nhưng cũng đã được nghe nói về chuyện giữa Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan, cũng biết tình cảm giữa hai người trẻ tuổi này, một thứ tình cảm hoàn toàn không ăn nhập với thời đại này, thế giới này, nhưng ông ta cũng không hiểu tình cảm này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy không ăn nhập.
Đương nhiên ông ta cũng đã từng nghe nói về vấn đề thưởng thức của Thẩm Lãnh. Không chỉ một lần có người chê cười nói cho dù Thẩm Lãnh mặc cẩm y thì như thế nào? Khiếu thẩm mỹ đó còn không phải là khiếu thẩm mỹ của kẻ quê mùa, sự thưởng thức đó còn không phải sự thưởng thức của nông dân nhà quê.
Đàm Cửu Châu chưa từng khinh thường suy nghĩ của Thẩm Lãnh, nhưng trong lòng ông ta cũng không kháng cự phán đoán của người khác dành cho Thẩm Lãnh. Đặt tay lên ngực tự hỏi mình, có lẽ trong lòng bản thân ông ta cũng không phải là chưa từng nghĩ như vậy.
Nhưng khi nghe được câu trả lời của Thẩm Lãnh, Đàm Cửu Châu biết mình đã sai, sai giống như một tên hề.
"Nàng ta cũng nhất định sẽ thích."
Đàm Cửu Châu thật dài thở ra một hơi: "Lấy một bộ y phục đến đây, đồ sạch."
Thân binh thủ hạ vội vàng chạy ra ngoài lấy y phục. Thẩm Lãnh cứ đứng ở đó như vậy, trên người đã không còn vết máu nữa, chỉ là đã dùng quá nhiều rượu thuốc, trên người đều đã được rửa sạch sẽ, chỉ là khó tránh khỏi có mùi hơi gay mũi.
"Đồ ta mua, nàng ấy đều thích."
Thẩm Lãnh tự hào cười cười. Không có mấy người hiểu hắn, có được Thẩm Trà Nhan là hắn đã có được cả thế giới.
Đương nhiên hắn cũng không cần phải ép buộc người khác hiểu hắn, người khác hiểu hắn hay không thì có liên quan gì đến hắn.
Thẩm Lãnh lấy tay áng chừng một chút: "Nàng ấy có một cái rương nhỏ, lớn như thế này, bên trong đều là trang sức của ta mua cho nàng ấy, đã sắp đầy tràn rồi."
Đàm Cửu Châu lại ngẩn ra. Đường đường một vị công chúa, một vị quốc công phu nhân, chỉ có một rương trang sức nhỏ như vậy?
"Đều là của ta mua."
Thẩm Lãnh nhìn ra sự nghi hoặc của Đàm Cửu Châu: "Bản thân nàng ấy không nỡ mua, nàng ấy còn keo kiệt hơn ta nữa, ha ha ha... Nàng ấy thích mua nhà đất."
Hình như Đàm Cửu Châu đã phát hiện ra một thế giới khác. Hai đại nhân vật như vậy, một vị quốc công và còn là đại tướng quân của triều đình, một vị công chúa và còn là con gái nuôi của bệ hạ và Trân phi, nhưng hình như cũng không có dung nhập vào cái gọi là cuộc sống xã hội thượng lưu, cho nên đương nhiên những người của áo mũ chỉnh tề kia sẽ cảm thấy Thẩm Lãnh là ngoại tộc, mới chê cười Thẩm Lãnh là một kẻ quê mùa.
"Các ngươi cần nhiều nhà như vậy làm gì?"
"Giữ lại một ít cho mình ở, phần lớn đều tặng người khác."
Thẩm Lãnh nhận lấy y phục từ thân binh của Đàm Cửu Châu đưa cho hắn, mặc vào sau đó cười cười: "Nàng ấy thường nói có quá nhiều người vẫn chưa tới Trường An, rồi quá nhiều người muốn nhìn Trường An nhiều thêm. Nàng ấy không thể lo được hết cho nhiều người như vậy, chỉ có thể quan tâm đến những người tốt với ta. Phần lớn các huynh đệ ở trong thủy sư cùng tay liều mạng đều là người quận An Dương, người nhà của rất nhiều huynh đệ cả đời đều chưa từng tới Trường An. Trà Nhi nói mỗi một huynh đệ của ta đều là ân nhân cứu mạng của ta, bởi vì có bọn họ cho nên ta mới có thể sống sót trên chiến trường hết lần này đến lần khác, không có gì có thể cảm ơn, cho nên mua nhiều nhà đất ở Trường An một chút, sau đó tặng cho các huynh đệ."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nàng ấy đang dùng biện pháp ngốc ngếch của nàng ấy để giúp ta, nàng ấy nghĩ việc duy nhất mình có thể làm là cảm ơn những người đã bảo vệ nam nhân của nàng ấy."
Đàm Cửu Châu thở ra một hơi thật dài: "Cho nên trong triều đình mới có rất nhiều người nói ngươi tham tiền."
Thẩm Lãnh cười nói: "Có phải đại tướng quân ngại nói hết câu không? Là hai vợ chồng chúng ta đều tham tiền."
Đàm Cửu Châu không trả lời, bởi vì lời đồn quả thật là như thế.
Lời đồn còn nói nếu không phải ỷ mình là con gái nuôi của Trân phi, nếu không thì phu nhân của Thẩm Lãnh sao có thể làm buôn bán ở trong thành Trường An. Cho dù nàng không phải công chúa thì cũng là phu nhân đại tướng quân, xuất đầu lộ diện như thế đương nhiên có vẻ không thỏa đáng.
Đàm Cửu Châu bỗng nhiên muốn chửi đổng, chửi những người nói móc mỉa đó một câu đệch con mẹ ngươi.
Ông ta nhìn Thẩm Lãnh: "Có thể chịu đựng được không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nếu giờ này ngày mai không bị sốt, hẳn là ta không chết được."
"Vậy thì ngày mai uống rượu."
"Chi bằng hôm nay đi, lỡ như ngày mai bị sốt thì sao?"
Thẩm Lãnh thay y phục khác, nhìn giống như đã hoàn toàn quên ba vết thương đáng sợ trên người hắn rồi.
"Hôm nay không uống."
Đàm Cửu Châu vẫy tay: "Dắt ngựa của ta đến."
Thân binh vội vàng chạy đi, dắt con chiến mã của Đàm Cửu Châu đến cửa tửu lâu. Đàm Cửu Châu kéo tay Thẩm Lãnh ra ngoài, chỉ con ngựa: "Cưỡi ngựa về, đừng đi lại nữa."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta không sao."
Đàm Cửu Châu bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra: "Lên ngựa!"
Thẩm Lãnh giật thót mình, vừa muốn nói thì Đàm Cửu Châu lớn tiếng nói: "Lên ngựa!"
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, lắc đầu: "Ta có thể lên ngựa, nhưng lên ngựa thế này sẽ giảm thọ, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
Hắn vươn tay kéo Đàm Cửu Châu dậy: "Ta biết đại tướng quân thương ta, không bằng tìm một chiếc xe?"
Ban ngày kết thúc trong tiếng hoan hô và huyên náo, ban đêm nhanh chóng kéo đến.
Quân doanh.
Thẩm Lãnh không thể nằm ngửa, hai vết thương nặng nhất đều ở sau lưng, cho nên chỉ có thể nằm sấp ở đó. Vết thương nặng như vậy mà hắn vẫn có thể ngủ được, sau khi uống thuốc xong là bắt đầu nằm ngáy khò khò, lúc mở mắt ra trời đã tối. Từ lúc chém giết ở ngoài thành trở về là trời mới sáng không bao lâu, một giấc này đã ngủ cả một ngày. Hắn cũng không nhớ đã bao lâu mình không phóng túng ngủ nhiều như vậy, bắt đầu từ ngày tòng quân hắn đã không dám ngủ nhiều.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Hắc Nhãn ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh giơ tay ra sờ sờ trán Thẩm Lãnh: "Hơi nóng."
Thẩm Lãnh nói: "Bình thường."
Trong ánh mắt Hắc Nhãn ngập vẻ lo lắng: "Bình thường?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Cũng không phải là ngươi chưa từng bị thương."
Hắc Nhãn nhìn vết thương phía sau cổ Thẩm Lãnh, vết máu đã thẩm thấu ra ngoài từ phía dưới băng vải.
"Ta chưa từng bị thương như thế này."
"Vậy thì vĩnh viễn đừng bị thương như thế này."
Thẩm Lãnh trở mình hết sức cẩn thận: "Người Tây Vực lại tiến công chưa?"
"Không có, ngươi đã chém Thổ Phiên vương, bọn họ không dám đến dễ dàng nữa."
Hắc Nhãn nói: "Đại tướng quân đã phái người dán bố cáo ở trong thành và ngoài thành, tất cả lang trung đều đến quân doanh chữa trị cho người bị thương. Lúc ngươi hôn mê, người của y quán Thẩm gia đã đến xem qua, nói chờ ngươi tỉnh lại thì thay thuốc cho ngươi, đổi sang thuốc của Thẩm gia."
Thẩm Lãnh thấy ấm lòng, người của Thẩm gia, dường như nên xóa một chữ Thẩm đó, đó là người nhà.
Người nhà của Thẩm tiên sinh cũng đối đãi với Thẩm Lãnh như người nhà. Hiện giờ người của Thẩm gia ở khắp các nơi trong Đại Ninh đều biết quan hệ giữa Thẩm Lãnh và Thẩm tiên sinh, cũng đều đối đãi với Thẩm Lãnh như hậu sinh của Thẩm gia.
"Ồ." Thẩm Lãnh giương khóe miệng lên: "Thuốc của Thẩm gia tốt."
Hắc Nhãn gật gật đầu: "Thuốc của Thẩm gia quả thật là tốt."
Thẩm Lãnh: "Ý của ta là không cần trả tiền."
Hắc Nhãn: "..."
Đúng lúc này Tiểu Trương chân nhân từ bên ngoài đi vào, nhìn sắc mặt đã tốt hơn một chút. Nàng đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh giống như người đã làm sai chuyện gì đó, mắt vẫn còn hơi đỏ, hiển nhiên trước đó đã khóc.
"Xin lỗi."
Nàng cúi đầu.
"Tuy không biết tại sao lại nói xin lỗi, ta tha thứ cho ngươi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nhưng mà đại khái ta có thể đoán được tại sao ngươi nói xin lỗi."
Tiểu Trương chân nhân liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bởi vì ta..."
Nàng vốn định nói nếu không phải vì ta rời Trường An thì ngươi sẽ không đuổi theo ra ngoài. Nếu ngươi không đuổi theo ra ngoài thì sẽ không bị thương nặng như vậy. Trải qua chuyện trên đường đi, trải qua đại chiến biên cương, cuối cùng nàng cũng hiểu sự tùy hứng của mình sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như thế nào.
Nàng vẫn chưa nói xong đã bị Thẩm Lãnh cắt ngang. Thẩm Lãnh cười nói: "Bởi vì ngươi đến thăm bệnh nhân nhưng lại đi tay không tới, quả thật hơi quá đáng."
Tiểu Trương chân nhân "hả" một tiếng, vẻ mặt trở nên có chút phấn khích.
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên sau khi về Trường An ngươi phải mời ta ăn cơm để đền bù lại một chút."
Tiểu Trương chân nhân liền gật đầu: "Được!"
Hắc Nhãn nói: "Hai người ăn cơm không náo nhiệt, ta có thể đi cùng."
Gã vừa mới nói xong, bên ngoài có hai nam nhân trung niên mặc trường sam đi vào, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đã tỉnh lại, hai người đi nhanh hơn, khom người cúi đầu với Thẩm Lãnh: "Thiếu gia."
Cách xưng hô này làm Thẩm Lãnh ngây người?
"Hả?"
Thẩm Lãnh nằm sấp ở đó nhìn hai nam nhân trung niên kia, thầm nghĩ đây là ý gì? Thiếu gia?
Một nam nhân trung niên trong số đó đứng thẳng người lên, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Thẩm Lãnh liền giải thích: "Cách đây không lâu có nhận được tin tức lão thái gia đã qua đời ở Trường An, rất thanh thản, không có tiếc nuối, cũng không đau đớn. Trước khi lão thái gia chết đã giao gia tộc cho đại tiên sinh chưởng quản. Đối với Thẩm gia mà nói, người không chỉ là quốc công, là đại tướng quân, còn là nghĩa tử của gia chủ, cũng là con trai độc nhất, chính là trưởng tử trưởng tôn của gia tộc."
Nam nhân trung niên nói: "Lão thái gia trước lúc lâm chung đã nói chuyện với đại tiên sinh nửa buổi tối, để lại di huấn, đã thông báo cho tất cả người của Thẩm gia khắp Đại Ninh. Lão thái gia nói sau này người của Thẩm gia, bất kể khi nào chỗ nào, chỉ cần thiếu gia triệu tập, tất phải dốc hết toàn lực."
Mắt Thẩm Lãnh hơi đỏ lên, mũi hơi cay cay.
"Đỡ ta dậy."
Hắn giơ tay ra.
Nam nhân trung niên vội vàng lắc đầu: "Vẫn không tiện cử động, đừng ."
Thẩm Lãnh nói: "Ta chỉ gặp lão thái gia một lần, lúc ở Trường An đã đi cùng Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh bảo ta quỳ xuống dập đầu, lão thái gia còn cho ta một hồng bao lớn, sau lại về Trường An vẫn luôn quên đi thăm hỏi lão nhân gia. Lão thái gia đã nhận ta, nhưng ta lại không làm được việc mà một hậu sinh Thẩm gia nên làm."
Hắn nhìn về phía nam nhân trung niên: "Đỡ ta dậy đi."
Hai người kia đành phải đỡ Thẩm Lãnh dậy, Thẩm Lãnh xuống giường sau đó quỳ xuống, hướng tới phương hướng thành Trường An, nghiêm túc dập đầu ba bái.
Hai nam nhân trung niên cũng vội vàng quỳ xuống theo, hướng về Trường An dập đầu.
Một người trong số đó nói: "Trước lúc lâm chung lão thái gia đã nói, cả đời này có hai chuyện ông ấy đắc ý nhất, một là làm cho phân hiệu của y quán Thẩm gia phủ khắp các thành lớn ở Đại Ninh, có thể cứu chữa thêm nhiều người hơn nữa, còn khiến cho thuốc của Thẩm gia trở thành vật tùy thân của chiến binh Đại Ninh, thời khắc mấu chốt không chừng có thể giữ mạng. Hai là cả đời ông ấy chưa làm qua chuyện thất đức, cho nên trời cao đối tốt với ông ấy, có thể cho Thẩm gia ra một vị đại tướng quân."
Ông ta vươn tay ra đỡ Thẩm Lãnh dậy: "Đại tiên sinh phái người truyền tin từ Trường An, nói nếu tìm được thiếu gia thì nói với thiếu gia, lão thái gia thích người, ngay khi vừa nhìn thấy đã thích người."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
"Ta dập đầu, cảm ơn lão thái gia."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Nhưng từ nay về sau đừng gọi ta là thiếu gia nữa, vậy là không công bằng với thế hệ trẻ tuổi của Thẩm gia. Bắt đầu từ lúc ta quyết định để mình mang họ Thẩm đã là người của Thẩm gia, nhưng trưởng tử trưởng tôn gì đó ta đều không làm. Nếu ta không đoán sai, hẳn là Thẩm tiên sinh cũng sẽ không tiếp quản Thẩm gia, ta là người của Thẩm gia, vẫn luôn là vậy, sau này cũng vậy."
Hắn khom người cúi đầu: "Đa tạ."