Hắc Nhãn nhìn Thẩm Lãnh được thay thuốc băng bó một lần nữa, không nhịn được cười hỏi một câu: "Không phải ngươi tham tiền sao? Y quán Thẩm gia phủ khắp Đại Ninh, tài phú không thể tính xuể, nếu ngươi nhận vụ này, cho dù không coi là người giàu có đứng đầu Đại Ninh thì cũng không kém nhiều."
Thẩm Lãnh thở dài: "Tham tiền thì tham tiền, nhưng ngươi nghĩ xem, nói là trưởng tử trưởng tôn, ta lại không chờ được, chỉ có thể giải quyết Thẩm tiên sinh mới có thể thật sự tiếp quản, quá phiền."
Hắc Nhãn phụt cười một tiếng.
"Thuốc của Thẩm gia quả nhiên lợi hại."
Hắc Nhãn lại sờ trán Thẩm Lãnh, phát hiện đã không nóng như lúc trước nữa.
Sinh tử trên chiến trường thường không hành hạ người ta bằng sinh tử sau chiến tranh, có bao nhiêu người vì bị thương, cho dù được trị liệu cũng không thể gắng gượng nổi. Thẩm Lãnh đã bị vô số vết thương, nhưng đến tận bây giờ cũng may là vẫn còn sống tốt. Có lúc Thẩm Lãnh cũng nghi ngờ mình thật sự được ông trời chiếu cố, hồi nhỏ đều nếm trải tất cả nỗi khổ rồi, cho nên không còn tai ương nữa.
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thuốc của Thẩm gia đương nhiên là tốt. Hồi nhỏ không ít lần bị Thẩm tiên sinh đánh, đánh xong liền đắp thuốc cho ta, sau khi đắp lên mát mát rất nhanh hết đau. Nếu không thì thế này, nếu như ngươi muốn thì ta lấy giúp ngươi một ít. Tuy rằng ta không có làm thiếu gia Thẩm gia, chắc hẳn có thể lấy được giá nội bộ cho ngươi."
Hắc Nhãn: "Ta mua thuốc từ tay ngươi nếu không đắt bằng trực tiếp mua thuốc từ y quán Thẩm gia, chó đều không tin."
Thẩm Lãnh cười cười: "Thế nào, còn không cho kiếm lãi?"
Hắc Nhãn cười nói: "Ngươi ngủ đi. Có lúc ta thấy rất ngạc nhiên, ngươi bị thương khắp toàn thân vậy mà sao lại không có một lần nào đánh đúng chỗ, đáng ra nên đánh vào miệng của ngươi đấy."
Thẩm Lãnh cười đến mức vết thương nhói đau: "Ngủ quá nhiều rồi, bây giờ bảo ta ngủ tiếp cũng không ngủ được, hay là như vậy, chơi ván cờ?"
Hắc Nhãn hơi nheo mắt: "Ngươi còn có thể chơi cờ?"
Gã hỏi: "Ngươi biết loại nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Chính là loại tượng tại điền lí, mã tại nhật."
Hắc Nhãn: "..."
Thẩm Lãnh: "Nói sai rồi, ngươi đừng che mặt, không phải mã tại nhật, là mã tẩu nhật, tẩu nhật!"
Hắc Nhãn trợn mắt lườm hắn: "Con mẹ nó ngươi thích ngủ thì ngủ, ta muốn đi ngủ."
Thẩm Lãnh thở dài: "Haiz, nhân tính thiếu thốn, đạo đức không có."
Hắc Nhãn kéo ghế nằm qua, nằm xuống bên giường Thẩm Lãnh: "Có việc thì gọi ta."
Cả đêm qua gã không ngủ, lại trông chừng Thẩm Lãnh cả ngày, sau khi nằm xuống không bao lâu đã ngủ. Thẩm Lãnh nén đau lấy chăn của mình đắp cho Hắc Nhãn, cố gắng tựa người về phía sau, cố gắng tránh né vết thương sau gáy dựa nghiêng vào cạnh giường. Lúc yên tĩnh, trong đầu hắn lại bắt đầu không tự chủ được mà suy nghĩ trận chiến tiếp theo nên đánh như thế nào. Theo lý mà nói hắn còn lên chiến trường chém giết như vậy nữa đồng nghĩa với tự tìm cái chết, nhưng hắn lại nghĩ may mà không tổn hại đến gân cốt, nếu chỉ là thương da thịt thì vấn đề không lớn.
Cùng lúc đó, phủ đại tướng quân.
"Đại tướng quân."
Thám báo từ bên ngoài bước nhanh vào: "Từ phương hướng Hậu Khuyết quốc có rất nhiều viện binh của quân địch đến, đứng từ xa nhìn căn bản không nhìn thấy điểm cuối, số lượng nhiều đến mức không thể đoán được."
Đàm Cửu Châu cũng không cảm thấy bất ngờ, cái gọi là liên minh các nước Tây Vực này nếu chỉ là số lượng quân đội nhìn thấy mấy ngày nay, bọn họ làm sao có thể dám chủ động khiêu khích Đại Ninh. Chỉ là ông ta hơi tò mò, các nước Tây Vực còn có quốc gia nào có thể mang đến số lượng binh mã không thể tính được.
"Binh mã nơi nào tới?"
"Giương cờ hiệu Lâu Nhiên."
Thám báo nói: "Từ lúc nhìn thấy quân đội Lâu Nhiên quốc xuất hiện đến khi rút về đều không nhìn thấy điểm cuối. Nhưng binh mã Lâu Nhiên quốc tuy nhiều, nhìn trang bị có vẻ đơn sơ, ngay cả bì giáp cũng không đầy đủ, binh khí cũng rất loạn, thậm chí có người còn cầm gậy gỗ, xiên sắt."
Đàm Cửu Châu gật đầu, trong lòng thầm thấy may mắn. Nếu quân đội của Lâu Nhiên quốc đến sớm hơn một ngày một đêm, nếu muốn cứu đích ba ngàn biên quân bị nhốt trong thành Đồng Dương Đài ra sẽ khó khăn.
"Tiếp tục đi thăm dò, gặp nguy hiểm liền rút về ngay, đừng uổng phí tính mạng."
Đàm Cửu Châu căn dặn vài câu. Ông ta cũng đã mệt mỏi, lớn tuổi không thể chịu đựng giỏi giống như lúc còn trẻ nữa. Việc quân vụ đã căn dặn thỏa đáng, ông ta đứng dậy đi đến giường nằm xuống chợp mắt một lát, ngay cả y phục cũng không cởi. Chỉ là ngủ chưa đến một canh giờ đã nghe thấy tiếng tù và vang lên, ông ta ngồi bật dậy, thân binh ở bên ngoài đã chạy lại: "Đại tướng quân, người Tây Vực đã công thành rồi!"
Đàm Cửu Châu cũng có chút bất ngờ, người Tây Vực đây là đấu pháp gì? Ngay cả viện binh của Lâu Nhiên quốc đã đến, nhưng khi binh lính đi đường xa mệt nhọc, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi đã trực tiếp tiến công?
Ông ta đâu biết sự bành trướng của Lâu Nhiên vương giờ khắc này.
Thổ Phiên vương đã chết, bên người Tây Vực cũng không ngờ sẽ có tổn thất lớn như vậy, cũng chính bởi vì Thổ Phiên vương đã chết cho nên quân đội của Thổ Phiên quốc tạm thời rút về trong biên thành của bọn họ, Tây Vực liên minh thiếu một quốc gia thực lực mạnh nhất. Đối với những nước còn lại mà nói không thể nghi ngờ là đã bị bao phủ một tầng bóng tối, đã có người bắt đầu định trực tiếp lui binh về nhà, cũng may là lúc này Lâu Nhiên vương đến.
Thấy sĩ khí liên minh giảm thấp, Lâu Nhiên vương nóng lòng muốn thể hiện, cảm thấy bản thân mình nên xứng với thân phận đứng đầu liên minh, cho nên không mặc kệ binh lính dưới trướng mệt nhọc, trực tiếp hạ lệnh tấn công thành Tây Giáp.
Chiến sự bắt đầu từ giờ Tý, kéo dài mãi đến khi trời sáng vẫn chưa kết thúc. Lâu Nhiên vương hoàn toàn bất chấp thương vong nặng cỡ nào, không ngừng hạ lệnh thúc giục các binh sĩ xông lên phía trước, thế nên ở dưới thành Tây Giáp thi thể chồng chất cao đến mức khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sởn tóc gáy. Sau khi trời sáng mới nhìn rõ ràng, thi thể ở ngoài thành nhiều đến mức đếm cũng không đếm xuể. Chiến binh Đại Ninh cũng là lần đầu tiên gặp kẻ thù không thiện chiến nhưng lại điên cuồng tiến công như thế. Những nô lệ quần áo tả tơi kia hoàn toàn không có lựa chọn khác, bọn họ ngay cả bì giáp cũng không có, bất chấp mũi tên điên cuồng lao về phía trước, giống như lao đến dưới thành là có thể lật đổ tường thành vậy.
Quân Ninh đã phòng thủ một đêm, nếu nối số lượng những mũi tên bắn đi lại thì chiều dài tất nhiên là kinh người. Giờ khắc này đứng ở trên tường thành nhìn xuống, thi thể phủ kín trên mặt đất, trên thi thể toàn là lông vũ trắng.
Cảnh tượng đó làm cho người ta không thể không nghĩ đến địa ngục.
"Người Lâu Nhiên dùng kiểu đấu pháp này là muốn gì?"
Một gã tướng quân biên quân nhìn quân đội Lâu Nhiên quốc ở bên ngoài vừa mới lui xuống, không nhịn được cảm thán một tiếng: "Mạng người không đáng giá như vậy?"
"Có thể Lâu Nhiên vương cảm thấy bách tính của hắn, binh lính của hắn không quý giá."
Đàm Cửu Châu đã theo dõi nửa đêm, thế công của kẻ thù tuy có vẻ như dồn dập mạnh mẽ nhưng trên thực tế thì không có bao nhiêu uy hiếp. Những binh lính Lâu Nhiên đó ngay cả chiến trường cũng chưa từng đi qua, căn bản không biết phải đánh trận như thế nào, thế công như vậy nhìn hung hãn đến mấy cũng không sợ. Dù sao thì quân Ninh trang bị đầy đủ, cho dù ngày đêm không ngừng bắn tên ra ngoài thành thì cũng không cần lo lắng mũi tên sẽ không đủ dùng.
"Thay phiên nghỉ ngơi."
Đàm Cửu Châu căn dặn một tiếng, nghĩ nghĩ rồi cũng không xuống thành đi ngủ nữa, ở trên thành lầu tìm một chỗ dựa lưng ngủ một lát, nhưng lại vừa mới nằm xuống không bao lâu thì thế công của Lâu Nhiên lại đến. Lần này nhìn thanh thế có vẻ lớn hơn, quân đội che trời phủ đất kéo đến.
Người Lâu Nhiên liên tục tiến công đến khi trời tối, ngay cả thang mây cũng không có mấy cái có thể đến gần tường thành. Tiếp tục đánh như vậy, điều chiến binh Đại Ninh lo lắng nhất không phải sẽ bị kẻ thù công phá thành Tây Giáp, mà là lo thi thể của kẻ địch sẽ đắp lên cao giống như tường thành.
Mà giờ phút này Thẩm Lãnh đang húp cháo.
Nghe người ta nói về thế công của người Lâu Nhiên cả một ngày một đêm qua, Thẩm Lãnh vốn còn có chút bận tâm, lúc này húp cháo cũng trở nên vui vẻ hẳn.
"Không cần lo lắng người Tây Vực nữa."
Thẩm Lãnh nhìn bát cháo nhíu mày: "Có thể hơi cho thêm một thịt không?"
Tất cả mọi người trong phòng đều lắc đầu, Thẩm Lãnh đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
"Hiện tại nên lo lắng về người An Tức và người Hắc Vũ, đánh đến bây giờ binh mã của hai nước này vẫn không xuất hiện, không yên tâm."
Hắn nhíu mày suy nghĩ: "Nếu người An Tức và người Hắc Vũ đến, bọn họ sẽ công chỗ nào?"
Thành Tây Giáp không thể phá vỡ, cho dù người Tây Vực tấn công mạnh thế nào cũng không thể phá thành bằng đấu pháp như vậy. Nếu muốn nói đến công thành, người An Tức giỏi nhất, còn giỏi hơn cả người Hắc Vũ, đối với bất cứ một tòa kiên thành nào mà nói đấu pháp máy ném đá của bọn họ đều là khảo nghiệm. Bây giờ người An Tức vẫn chưa đến, chẳng lẽ có toan tính khác?
Thật ra người An Tức đã đến, chẳng qua ở thờ ơ đứng nhìn.
Chỗ cuối liên doanh đại quân Tây Vực, người An Tức đang dựng doanh địa. Thế tử Tả Hiền Vương Khí Nhiếp Thích quỳ trước mặt hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược, trong ánh mắt tràn ngập sự kính nể. Hắn ta quỳ ở đó, dùng trán chạm nhẹ vào giày của Già Lạc Khắc Lược, sau đó bò lui về phía sau mấy bước, quỳ gối nói: "Bệ hạ, quân đội của người Tây Vực quả thực chính là trò cười, bọn họ căn bản không biết nên đánh trận như thế nào. Ở trước mặt bọn họ, kiên thành của người Ninh chính là một ngọn núi cao không thể leo lên, chết nhiều người hơn nữa cũng vô dụng."
Già Lạc Khắc Lược ừ một tiếng. Trước đó y đã quan sát thành Tây Giáp, có thể nói đây là tòa biên thành kiên cố nhất mà y từng thấy trong nhiều năm lãnh binh công thành đoạt đất. Người Ninh lại phát huy chiến pháp thủ thành đến cực hạn, với kiểu đấu pháp đó của người Tây Vực, đánh đến khi sông cạn đá mòn cũng đừng mong công phá thành Tây Giáp.
"Người Hắc Vũ đã tới chưa?"
Già Lạc Khắc Lược hỏi một câu.
"Vẫn chưa."
Khí Nhiếp Thích nói: "Thần nghi người Hắc Vũ căn bản là sẽ không tới. Bọn họ vừa mới thua người Ninh, bị tổn thất thảm trọng, cho dù có thể chắp vá ra một ít quân đội, muốn đột phá phòng tuyến của người Ninh bố trí ở bắc cương cũng không dễ dàng. Bọn họ vốn có thể mượn đường Hắc Sơn Hãn quốc đi vòng qua bên tây cương của Ninh, nhưng Hắc Sơn Hãn quốc cũng đã bị Ninh diệt, cách phối hợp tác chiến duy nhất người Hắc Vũ có thể làm chỉ là tạo áp lực ở bắc cương Ninh, không cho quân Ninh ở bắc cương có thừa lực chi viện cho bên này thôi."
"Vậy thì đừng nghĩ đến người Hắc Vũ nữa, đi chuẩn bị một bàn tiệc rượu."
Già Lạc Khắc Lược căn dặn một tiếng: "Trẫm nghe nói những người Tây Vực kia không có lễ phép gì với khanh?"
Khí Nhiếp Thích cúi đầu nói: "Một đám ngu ngốc mà thôi."
Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Bọn họ ngu ngốc cũng không sao, nhưng vô lễ với người của trẫm thì không được. Khanh đi mời bọn họ đến đây, cứ nói trẫm vừa mới đến, muốn bày tiệc tối làm quen với bọn họ một chút."
Khí Nhiếp Thích vội vàng cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
Già Lạc Khắc Lược nói: "Người nào vô lễ với khanh nhất?"
Khí Nhiếp Thích trả lời: "Hậu Khuyết vương."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Vậy thì để hắn ngồi ở bên cạnh trẫm, để trẫm hỏi thử xem tại sao hắn vô lễ với khanh."
Trước khi trời tối, quốc vương của tất cả các quốc gia Tây Vực đều đến đại doanh của người An Tức. Lều lớn vừa mới dựng lên cũng khá lớn, yến tiệc cũng đã bày xong, rượu và thức ăn nhìn có vẻ rất phong phú. Hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược có vẻ cũng rất nhiệt tình, đích thân đứng ở bên ngoài lều lớn nghênh đón các vị quốc vương đến.
Sau khi Hậu Khuyết vương đến, Già Lạc Khắc Lược lại càng nhanh chân bước qua, giống như là cực kỳ tôn kính Hậu Khuyết vương phá vậy, ngay cả Hậu Khuyết vương cũng cảm thấy hơi ngại.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Già Lạc Khắc Lược cười nói: "Ở An Tức chúng ta, uống rượu với đồng minh phải uống huyết tửu, biểu thị thành ý kết minh. Hôm nay trẫm mở tiệc chiêu đãi các vị khách tôn quý, sẽ lấy huyết tửu chiêu đãi, cùng uống máu rượu, sau này đồng tâm đồng đức."
Chuyện thế này cũng không mới lạ, tất cả các vị quốc vương đều gật đầu.
"Uống rượu đương nhiên không thể nhấp môi một ngụm là được, cho nên trẫm đã chuẩn bị rất nhiều rượu ngon."
Già Lạc Khắc Lược vẫy tay, thủ hạ khiêng một cái chum lớn lên, 7 – 8 người khiêng cái chum lớn này cũng có vẻ bước đi không vững. Trong chum chứa đầy rượu, trong nháy mắt mùi rượu đã sực nức trong đại trướng.
"Trẫm làm trước."
Già Lạc Khắc Lược đi đến bên cạnh chum rượu, rút chủy thủ ra cắt rách bàn tay: "Trẫm đại diện An Tức đế quốc biểu đạt thành ý kết minh, các vị thì cũng không cần tất cả đều góp máu vào, lấy một người đại diện các nước Tây Vực là được."
Mọi người còn chưa kịp nói, thủ hạ của Già Lạc Khắc Lược bỗng nhiên tiến lên kẹp nách Hậu Khuyết vương lên. Mấy tên thị vệ bên cạnh Hậu Khuyết vương còn chưa kịp phản ứng đã bị một đao chém một người gục xuống đất, người An Tức đưa Hậu Khuyết vương đến, nhấc lên bên trên chum rượu, Hậu Khuyết vương sắc mặt trắng bệch liều mạng giãy giụa nhưng chẳng có ích gì. Ông ta hướng mặt xuống chum rượu, ông ta không nghi ngờ rằng một giây sau sẽ bị ném vào trong chum rượu, nhưng mà người An Tức không định ném ông ta vào.
Già Lạc Khắc Lược cười nói: "Hậu Khuyết vương đức cao vọng trọng, có thể đại diện các nước Tây Vực, nếu là một người đại diện cho hơn mười nước, phải góp máu nhiều bằng mười nước góp lại mới được."
Chủy thủ của y di tới di lui ở trên người Hậu khuyết vương hai lần, cuối cùng dừng lại ở ngực: "Chỗ này, tâm huyết thành thật nhất."
Chủy thủ đâm vào rồi nhanh chóng rút ra, máu lập tức phun ra ngoài.
"Nhìn đi, Hậu Khuyết vương quả nhiên có thể đại diện cho các nước Tây Vực, góp nhiều máu như vậy, trẫm thật sự cảm nhận được rõ ràng sự thành thật của hắn."
Già Lạc Khắc Lược nhìn chum rượu: "Vậy thì, ai uống trước?"
Lặng ngắt như tờ.