Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 985 - Chương 985: Chưa Bao Giờ Thỏa Hiệp

Chương 985: Chưa bao giờ thỏa hiệp Chương 985: Chưa bao giờ thỏa hiệp

Ngày thứ mười hai liên quân Tây Vực hội tụ ở ngoài thành Tây Giáp, người Lâu Nhiên đến, người An Tức cũng đã đến, chiến sự dường như lại trở về cục diện có lợi với người Tây Vực một lần nữa, binh lực của bọn họ nhiều đến mức có khí thế dời non lấp biển.

Nhưng thành Tây Giáp cũng rất kiên cố, biên quân Đại Ninh cũng rất thiện chiến, từ khi lập quốc tới nay cũng chưa có quân địch của bất cứ một quốc gia nào có thể đánh bại người Ninh, đây là khí thế của người Ninh.

Ngay trong sáng sớm ngày thứ hai đại quân An Tức đến, một đội kỵ binh từ xa chạy như bay đến, dừng lại ở cách cổng thành Tây Giáp khoảng chừng trăm trượng, trong đó có một kỵ sĩ đi về phía cổng thành, trong tay quơ một lá cờ trắng. Đây không phải cờ trắng đầu hàng, mà là ra hiệu cho thủ quân trên tường thành đừng bắn tên.

"Hoàng đế bệ hạ An Tức muốn gặp mặt nói chuyện cùng Đại Ninh tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu. Mời người trên tường thành chuyển lời cho Đàm đại tướng quân, hoàng đế bệ hạ An Tức ta chờ ở ngay ngoài thành, chúng ta không mang đại quân đến."

Ngoài thành, Già Lạc Khắc Lược liếc mắt nhìn thành Tây Giáp gần ngay trước mắt, không thể không khâm phục thực lực của người Ninh. Độ cao của tường thành một tòa biên thành thậm chí còn vượt qua độ cao của tường thành đô thành ở những quốc gia trước kia y tiêu diệt. Lại nhìn phòng ngự trên tường thành, cứ cách khoảng chừng hai mươi trượng lại có một lầu quan sát, có thể đích công kích kẻ thù ở dưới thành không góc chết. Trên tường thành cách mỗi năm bước còn có một cỗ máy bắn nỏ, rìa ngoài tường thành gắn lang nha phách dày đặc.

Già Lạc Khắc Lược lại nhìn từng cái hố sâu trên mặt đất chung quanh, cùng với những tảng đá lớn dính máu, cho nên xác định cho dù không nhìn thấy máy ném đá trên tường thành, ở phía sau tường thành Tây Giáp cũng có không ít máy ném đá tồn tại, tính toán tầm bắn tốt, tảng đá lớn bay qua tường thành rơi vào quân trận của kẻ thù ở ngoài thành, lực sát thương rất lớn.

Y nhìn kỹ kích cỡ của tảng đá, không khỏi khẽ nhíu mày.

Máy ném đá của người Ninh dường như cũng không kém của người An Tức bọn họ, điều này làm cho trong lòng Già Lạc Khắc Lược xuất hiện nỗi lo mơ hồ, rất nhanh sau đó một cái tên xuất hiện trong đầu y... Tướng quân quân Ninh Thẩm Lãnh.

Nam nhân trẻ tuổi đó từng tháo máy ném đá của người An Tức bọn họ trên chiến trường nam hải. Xem ra người Ninh đã lợi dụng cấu tạo kỹ thuật máy ném đá của người An Tức, tạo ra máy ném đá có tầm bắn xa hơn.

Kẻ thù như vậy, quả thật đáng sợ.

"Để một cái ghế ở đó."

Già Lạc Khắc Lược thò tay ra chỉ về phía trước, chỗ đó chính là chỗ Thẩm Lãnh đã để một cái ghế tiếp nhận chiến tướng các nước Tây Vực khiêu chiến.

Không bao lâu sau, binh lính An Tức quốc chạy tới, để một cái ghế ở đó rồi chạy về. Già Lạc Khắc Lược từ trên lưng ngựa xuống, sửa sang lại bộ cẩm y hoa mỹ trên người. Y cũng không mặc khôi giáp, càng không mang theo binh khí, lẻ loi một mình đi đến bên đó ngồi xuống ghế.

Trên tường thành, đại tướng quân Đàm Cửu Châu nhìn Già Lạc Khắc Lược, hơi thay đổi sắc mặt.

Cuối cùng, một kẻ thù biết đánh trận đã xuất hiện.

Hoàng đế An Tức đến một mình là để trọng chấn sĩ khí đại quân Tây Vực, y đang dùng biện pháp mà Thẩm Lãnh đã từng dùng, biện pháp này cũng rất hữu hiệu.

Một vị đế vương, lẻ loi một mình ngồi ở dưới biên thành của kẻ thù, sự can đảm và dũng khí này đã đủ khiến cho người Tây Vực phải bái phục. Y đang dùng hành động của mình để nói với người Ninh rằng các ngươi có thể làm được thì ta cũng có thể, cũng là dùng hành động của mình để nói với những người Tây Vực kia, ta cũng có thể làm được việc mà các ngươi không dám làm.

Y ngồi ở đó, nhìn cái bàn lớn trước mặt, đó là đồ do Thẩm Lãnh để lại, trên bàn còn bày một số quân cờ. Già Lạc Khắc Lược nghĩ đây hiển nhiên là trò chơi của người tên Lý Thổ Mệnh trong quân Ninh bày ra trong lúc rảnh rỗi nhàm chán đợi người đến khiêu chiến. Y vươn tay cầm một quân cờ lên nhìn, sau đó sửng sốt. Y học rộng biết nhiều, không chỉ là hiểu biết rất sâu về binh pháp, cầm kỳ thư họa đều có học qua. Nhất là sau khi đánh Nhật Lang quốc lại càng có hứng thú với văn hóa Trung Nguyên của người Ninh, cố ý tìm mấy văn nhân của Nhật Lang quốc dạy y những thứ này, chỉ nửa năm là mấy văn nhân Nhật Lang quốc cũng đã không phải đối thủ của y trong cờ đạo rồi.

Nhưng mà y lại chưa từng thấy quân cờ trên bàn này, không phải cờ vây, không phải cờ tướng, vuông vức, nhìn chỉ là những miếng gỗ nhỏ, rất quy chỉnh, lật lại nhìn thử, trên miếng gỗ có chữ viết, chữ của người Ninh cũng rất quy chỉnh, vuông vức. Sau khi học chữ Ninh Già Lạc Khắc Lược cảm thấy thú vị hơn, cũng có ý cảnh hơn văn tự của người An Tức.

Chữ trên miếng gỗ là mã, cho nên y nghi ngờ đây là một loại cờ tướng hình vuông.

Cầm một miếng gỗ khác lên, bên trên vẫn là một chữ mã, lại lật một miếng nữa xem, vẫn là một chữ mã, cho nên Già Lạc Khắc Lược rất ngạc nhiên, tất cả đều là chữ mã thì là cờ gì?

Y vươn tay ra lấy hết những quân cờ cách xa hơn, nhìn từng quân cờ một, cũng giống như mấy quân cờ trước đó, đều có khắc một chữ mã, ngược lại là có một quân cờ không giống vậy, là tướng. Chẳng lẽ cái này và cờ tướng có gì khác nhau?

Lại nhìn một đống quân cờ bên cạnh, lấy qua xem thử, đều là chữ tốt.

Già Lạc Khắc Lược đột nhiên hiểu ra, đây không phải quân cờ bình thường, đây là một thứ dùng để suy đoán binh pháp chiến trận, chữ mã chắc hẳn là đại diện kỵ binh, chữ tốt đại diện bộ binh. Khi một tướng quân người Ninh ngồi ở đây đợi liên quân các nước Tây Vực đến khiêu chiến hắn, thế mà vẫn còn dùng quân cờ như vậy để suy đoán binh pháp chiến trận, quân Ninh làm sao có thể không cường đại?

Già Lạc Khắc Lược bỏ quân cờ xuống, đột nhiên rất muốn làm quen với vị tướng quân người Ninh tên Lý Thổ Mệnh này một chút.

Đương nhiên y không ngờ rằng lúc chơi những quân cờ này Thẩm Lãnh còn lẩm bẩm... Bên này đều là đâm vào bên này đều là rút ra, rút ngươi, đâm ngươi...

Đúng lúc này cổng thành Tây Giáp mở ra, đại tướng quân Đàm Cửu Châu cũng một thân một mình đi nhanh ra khỏi thành. Giây phút Già Lạc Khắc Lược nhìn thấy Đàm Cửu Châu, cảm thấy so với người này, những kẻ được gọi là chư vương Tây Vực mà mình mở tiệc chiêu đãi đêm qua căn bản chính là một đám hề. Một tướng quân, so với những quốc vương kia đều khí độ hơn, nhấc chân bước đi, mỗi một bước đều là tự tin.

Trong hai năm gần đây Già Lạc Khắc Lược vẫn luôn nghiên cứu về Ninh quốc, nghiên cứu từ mọi phương diện, không ngừng tìm hiểu đối thủ mà bản thân y cho là cuối cùng này, y chưa bao giờ tìm hiểu về kẻ thù của mình tỉ mỉ như vậy. Trước kia đánh trận phần lớn chỉ cần giết qua là đủ rồi, nhưng đối với người Ninh thì đấu pháp như vậy hiển nhiên là không được.

"Cảm ơn."

Già Lạc Khắc Lược đứng dậy, khẽ gật đầu, nhìn có vẻ khách khí đếnn mức không giống như là kẻ thù.

Đàm Cửu Châu cũng khẽ gật đầu xem như đáp lễ, ngồi xuống đối diện với Già Lạc Khắc Lược: "Bệ hạ muốn đến nói chuyện gì?"

Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Chúng ta vẫn chưa tính là kẻ thù, là như vậy à."

Đàm Cửu Châu nói: "Ở tây cương, vẫn chưa tính."

Già Lạc Khắc Lược chỉ về phía sau: "Quân đội của trẫm đóng quân ở chỗ cách xa thành Tây Giáp nhất, lúc người Tây Vực tấn công thành Tây Giáp, trẫm cũng không hỗ trợ, hơn nữa trên đường trẫm suất quân đến đây, đi ngang qua những tiểu quốc Tây Vực, thuận tiện đã diệt hết rồi. Ví dụ như có một tiểu quốc tên là Tố Nguyệt Quốc, quốc vương của bọn họ mang theo 7000 – 8000 quân đang đóng quân ở bên đó, nhưng quốc gia của hắn đã bị trẫm tiêu diệt, trẫm vẫn chưa nói cho hắn biết, sợ hắn buồn."

Lúc y nói chuyện ngữ khí rất bình thản, chính là dùng ngôn ngữ của người Ninh, mỗi một từ phát âm cũng được tính là chuẩn.

Cho nên Đàm Cửu Châu không thể không có cái nhìn khác về người này.

"Cho nên bây giờ xem ra, chúng ta không những vẫn chưa phải là kẻ thù, có khả năng còn trở thành bằng hữu."

Già Lạc Khắc Lược nói: "Người Tây Vực không biết tôn trọng kẻ thù của mình, cho nên bọn họ không xứng gọi là chiến sĩ. Trên thế giới này, kẻ yếu nên biết cúi đầu trước kẻ mạnh, thể hiện sự tôn trọng kẻ mạnh, nếu không thì cách ngày diệt vong cũng sẽ không xa. Người Tây Vực không biết tôn trọng Ninh, trẫm cảm thấy bọn họ giống như một đám người điên, tưởng là dựa vào bọn họ có thể đánh bại Ninh."

Đàm Cửu Châu gật đầu: "Điểm này ta cũng nghĩ không khác bệ hạ lắm."

Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Nhưng trẫm đã đến, cho nên những kẻ ngu ngốc kia sẽ khác. Trẫm không đến, bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội đánh bại người Ninh, trẫm đến... kết cục cũng không cố định."

Già Lạc Khắc Lược quay đầu lại vẫy tay, hai tên binh lính An Tức quốc khiêng một cỗ thi thể bước nhanh tới, ném thi thể ở bên chân Già Lạc Khắc Lược. Già Lạc Khắc Lược cười nói: "Khách từ xa đến phải tặng quà cho chủ nhân, trẫm biết đây là tập tục của người Ninh, cũng là một sự lễ phép. Trẫm là khách từ xa đến, đại tướng quân là chủ nhân của thành Tây Giáp, cho nên này vẫn mong vui lòng nhận món quà này... Trẫm nghe nói Hậu Khuyết vương là kẻ không tôn trọng Ninh nhất, cho nên đã đưa hắn đến đây, đây là thành tâm của trẫm..."

Không đợi Đàm Cửu Châu lên tiếng, Già Lạc Khắc Lược tiếp tục nói: "Người Ninh còn nói phải có qua có lại, đại tướng quân cũng nên tặng lại cho trẫm chút quà mới đúng. Trẫm biết yêu cầu này hơi quá gấp gáp, tất nhiên đại tướng quân không có chuẩn bị, cho nên chi bằng trẫm giúp đại tướng quân nghĩ một món quà thì thế nào?"

Già Lạc Khắc Lược đứng dậy, chỉ về hướng đại doanh liên quân Tây Vực phía đối diện: "Bên kia, chỉ cần đại tướng quân bằng lòng, trẫm và ngươi liên thủ có thể diệt toàn bộ, đến lúc đó, trẫm và Đại Ninh cùng chia cương vực của các nước Tây Vực thì thế nào?"

Đàm Cửu Châu cười cười: "Có thể, bệ hạ đi đánh một nửa của người trước, một nửa còn lại để chúng ta đánh."

Già Lạc Khắc Lược lắc đầu: "Đại tướng quân không nên là một người không chân thành, trẫm không có nói đùa với ngươi. Trẫm thà tiêu diệt cái gọi là liên minh Tây Vực cũng không muốn làm kẻ thù với người Ninh, bởi vì đó là cuộc chiến tranh duy nhất trẫm không chắc chắn có phần tất thắng. Chỉ cần hiện giờ đại tướng quân thể hiện thành ý, trẫm sẽ lập tức hạ lệnh cho đại quân tiến công. Đại tướng quân chỉ, ngón tay ngươi chỉ quân doanh của nước nào, trẫm sẽ đánh quân doanh của nước đó."

Đàm Cửu Châu hỏi: "Tại sao không nói thẳng chuyện cuối cùng muốn nói?"

"Không có chuyện cuối cùng muốn nói gì, trẫm đã nói xong chuyện muốn nói rồi."

Già Lạc Khắc Lược nói: "Trước mặt chính là quân đội của tất cả các nước Tây Vực mạnh nhất, An Tức và Ninh liên thủ có thể tiêu diệt bọn họ. Ninh quốc còn có một câu là môn đăng hộ đối, bọn họ không xứng làm hàng xóm với Ninh, An Tức mới có thể, hai người khổng lồ sóng vai đứng cạnh nhau mới cân xứng."

Đàm Cửu Châu chăm chú nhìn Già Lạc Khắc Lược, ông ta phát hiện Già Lạc Khắc Lược không có nói lung tung nữa, cũng không phải là ăn nói ba hoa. Không phải y đến thăm dò, những lời y nói chính là mục đích y đến lần này.

"Ý của bệ hạ là sau này từ bức tường thành về phía tây, chính là cương vực của người An Tức?"

"Trẫm để lại mấy nước bất kính với Ninh nhất cho Ninh, Thổ Phiên, Hậu Khuyết, Lâu Nhiên, người Ninh lấy địa bàn của ba nước này là được, trẫm lấy phần còn lại."

Già Lạc Khắc Lược nhìn vào mắt Đàm Cửu Châu: "Liên minh của hai con hùng sư, vượt xa liên minh của một con hùng sư cùng với một đàn dê."

Đàm Cửu Châu đứng dậy: "Đại Ninh không thích có hùng sư bên cạnh, trước đây người Hắc Vũ cũng từng tự xưng như vậy, sau này đã bị đánh tàn rồi."

"Mời trở về đi. Ninh không có hứng thú với đàn dê, có hứng thú với sư tử, tàn sát dê vô vị, tàn sát sư tử mới thú vị một chút."

Đàm Cửu Châu xoay người đi trở về.

Già Lạc Khắc Lược nhíu mày: "Tại sao cứ phải ép trẫm đối địch với Ninh?"

Đàm Cửu Châu nói: "Không đối địch cũng không phải là chuyện không thể, bệ hạ có thể quỳ xuống giống như bái lạy sư vương thử xem."

Già Lạc Khắc Lược cũng đứng dậy, cầm một quân cờ trên bàn, quân cờ đó khắc chữ tướng.

"Trẫm sẽ cắt đầu của ngươi." Y nói.

Đàm Cửu Châu cười cười, chẳng thèm trả lời.

Già Lạc Khắc Lược chợt nhớ đến mấy người Nhật Lang dạy y văn hóa của người Ninh từng nói... Người Ninh, vừa thối lại vừa cứng, chưa bao giờ thỏa hiệp.

Bình Luận (0)
Comment