Người Ninh không phải vừa thối lại vừa cứng, nếu nhất quyết phải hình dung như vậy, người Ninh là vừa thối lại vừa cứng hơn cả vừa thối vừa cứng, ít nhất còn thối hơn, cứng hơn so với bọn họ nghĩ gấp mấy lần.
Nghe nói Già Lạc Khắc Lược đến, hơn nữa còn tuyên bố sẽ cắt đầu của đại tướng quân Đàm Cửu Châu ở ngoài cổng thành, Thẩm Lãnh chỉ nhún vai.
Người An Tức quả thật thiện chiến, đối với xâm lược mà nói bọn họ am hiểu hơn người Ninh, đối với giết chóc mà nói bọn họ cũng am hiểu hơn người Ninh. Thẩm Lãnh cũng thật không xem thường người An Tức, nhưng Già Lạc Khắc Lược nói sẽ cắt đầu của đại tướng quân Đàm Cửu Châu, Thẩm Lãnh ngay cả một thái độ cũng không muốn thể hiện.
Thiện ý lớn nhất trên thế giới này chính là cho phép có người khoác lác.
Người của y quán Thẩm gia thay thuốc cho Thẩm Lãnh xong liền đến quân doanh. Trận chiến cứu viện ba ngàn biên quân thành Đồng Dương Đài lúc trước cũng đã có rất nhiều quân Ninh bị thương, y quan không đủ dùng, cũng may lang trung trong dân gian cũng đến không ít. Người của y quán Thẩm gia mỗi ngày đến chỗ Thẩm Lãnh ba lần, thời gian còn lại đều ở quân doanh.
"Già Lạc Khắc Lược, đây là cái tên quỷ gì vậy."
Hắc Nhãn nhún vai: "Những người tên bốn chữ có phải là đều nghĩ mình rất tài giỏi không?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Đạm Đài Viên Thuật."
Hắc Nhãn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đây là thật sự tài giỏi..."
Thẩm Lãnh nói: "Người An Tức đến thì ta không lo lắng nữa, không đến ta mới lo."
Hắn nằm sấp trên giường, cảm thấy mình còn tiếp tục nằm sấp như vậy nữa không chừng sẽ mốc meo.
"Ta muốn ra ngoài đi bộ một vòng, cứ nằm sấp như vậy chắc sắp mọc nấm rồi."
Hắc Nhãn: "Ngươi đã có từ lâu rồi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Có cái gì?"
Hắc Nhãn: "Nấm đó."
Một lúc lâu sau Thẩm Lãnh mới phản ứng lại: "Ông nội ngươi..."
Hắc Nhãn cười lớn ha ha: "Muốn ra ngoài đi bộ một vòng cũng được, nhưng nhất định phải dùng cách của ta, nếu không thì không có thương lượng."
Thẩm Lãnh đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: "Chỉ cần có thể ra ngoài hít thở không khí, cách của ngươi thì cách của ngươi. Ta cũng không tin là sẽ không tôn nghiêm hơn việc cứ nằm sấp mãi trên giường."
Một khắc sau, Thẩm Lãnh cảm thấy mình nảy sinh ý định muốn chết.
Hắc Nhãn đẩy cái xe cút kít, trên xe cút kít buộc một tấm ván gỗ dài, Thẩm Lãnh nằm sấp trên ván gỗ bị Hắc Nhãn cột ở đó, cho nên Thẩm Lãnh có cảm giác mình như là một con heo sắp bị đưa đến chợ. Hóa ra thật sự có thể không tôn nghiêm hơn việc cứ nằm sấp mãi trên giường.
"Thế nào?"
Hắc Nhãn còn có vẻ mặt đắc ý: "Cách này như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Không muốn chửi bậy."
Hắc Nhãn nói: "Đưa ngươi ra ngoài dạo phố trong tình huống phải bảo đảm ngươi nằm sấp, ngoại trừ người thông minh như ta thì còn ai có thể nghĩ được cách như thế này."
Thẩm Lãnh không muốn nói chuyện, bởi vì hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn nằm sấp trên xe cút kít, Hắc Nhãn hai tay cầm tay vịn xe đẩy đi. Chỗ tay vịn hơi cao, đầu xe hơi thấp, Thẩm Lãnh nằm sấp hướng về phía trước, cho nên tư thế này thoạt nhìn là mông cao hơn đầu một chút, mông còn quay về phía Hắc Nhãn.
"Ta muốn về."
"Không, ngươi muốn đi dạo."
"Bây giờ ta muốn về rồi."
"Không, ngươi vẫn không muốn."
Hắc Nhãn đẩy Thẩm Lãnh đi trên đường cái, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn, mọi người nghĩ chắc hẳn là Thẩm Lãnh đã phạm lỗi gì đó phải bị đưa đến quan phủ xử theo pháp luật. Kiểu ánh mắt này làm cho Thẩm Lãnh cảm thấy không thiết sống nữa.
Sau khi đi vài vòng, Hắc Nhãn đẩy Thẩm Lãnh về: "Còn muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thẩm Lãnh: "Ta muốn nằm sấp trên giường mọc nấm, mọc mãi."
Hắc Nhãn cười hì hì: "Phải có tự giác chứ, bị thương thì nên tu dưỡng, không có chuyện gì cũng đừng cứ nghĩ đến chuyện ra ngoài đi dạo. Lúc thương thế của ngươi không tốt, bên ngoài có quan hệ gì với ngươi sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta muốn ăn thịt."
Hắc Nhãn: "Chỉ cần không đi loạn, muốn ăn gì cũng có, chờ đã!"
Gã đỡ Thẩm Lãnh trở lại giường, Thẩm Lãnh lại nằm sấp lần nữa, cảm thấy thế giới lập tức liền lại trở nên ấm áp hẳn, nghĩ đến cái xe cút kít làm cho người ta xấu hổ ở bên ngoài, Thẩm Lãnh cảm thấy giường là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này.
Không bao lâu sau Hắc Nhãn xách một hộp cơm đi vào: "Ăn cơm, ăn cơm."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Bón cho ta."
Hắc Nhãn: "Cút..."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Lúc nãy ngươi đẩy ta ra ngoài là ghê tởm ta như thế nào."
Hắc Nhãn: "Nào, há mồm."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Hắc Nhãn mở hộp cơm ra, Thẩm Lãnh nằm sấp trên giường nhích lên phía trước, trước giường để một cái bàn vuông bày mấy đĩa thức ăn. Hắc Nhãn rót một chén rượu cho mình, Thẩm Lãnh giương mắt nhìn gã, Hắc Nhãn làm như không nhìn thấy, tự bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, xi một tiếng, lại còn chép miệng, động tác này thuần thục đến mức làm cho người ta có ảo giác gã đã già 60 – 70 tuổi vậy.
Thẩm Lãnh: "Xin một ngụm rượu."
Hắc Nhãn: "Tiếp tục xin."
Đúng lúc này bên ngoài có người xách mấy thứ đi vào, Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn, là Nhị Bản đạo nhân và Tiểu Trương chân nhân cùng đến. Trong tay hai người xách những loại trái cây tươi không thường thấy, còn có một chút điểm tâm. Sau khi để đồ xuống Nhị Bản liền cười: "Tới đúng lúc không bằng mặt dày tới."
Gã lấy một cái chén từ trong cổ tay áo ra: "Không cần đi lấy, ta có mang theo."
Hắc Nhãn cười lớn ha ha, đứng dậy lấy một cái chén cho Tiểu Trương chân nhân: "Cùng uống hai chén, mấy ngày nay chiến sự căng thẳng, mọi người khó được thoải mái một chút."
Tiểu Trương chân nhân nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Các ngươi là đến thăm ta sao?"
Không ai để ý đến hắn, ba người kia giơ chén rượu lên cụng một cái: "Nào, cụng chén!"
Ba người uống rượu trò chuyện gạt Thẩm Lãnh sang một bên, Thẩm Lãnh cảm thấy bọn họ không phải là đến thăm mình... Không bao lâu sau lại có người đến. Chu Đông Ngô mang theo một ít ăn chín vào, nhìn thấy Nhị Bản, Hắc Nhãn bọn họ đã đang uống rượu, vội vàng mở túi ăn chín ra đặt lên bàn: "Ta đến góp đồ ăn, vừa mới mua, còn nóng hổi đấy."
Thẩm Lãnh thò tay ra: "Ta cũng..."
Tay hắn bị Chu Đông Ngô gạt qua một bên, Chu Đông Ngô nói: "Ngươi lo nằm sấp đi, ấy, nhìn khí sắc có vẻ không tệ, nào, chúng ta uống một chén."
Thẩm Lãnh: "..."
Một lát sau Nhị Bản đạo nhân không thấy Thẩm Lãnh nói chuyện, nhìn bên cạnh, giật thót mình, thế mà Thẩm Lãnh cũng không nằm sấp trên giường, lúc nhìn lại thì Thẩm Lãnh đã bò đến cửa: "Cột ta lên xe, đẩy ta ra ngoài dạo phố!"
Thành Trường An.
Gian phòng thư phòng rất lớn đó của đô đình úy đại nhân Phủ Đình Úy đã khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa, bức rèm dày nặng khép kín, ánh sáng ngoài cửa sổ không lọt vào một chút nào. Hàn Hoán Chi ngồi trong bóng tối hai tay đặt dưới cằm, ánh mắt có chút mơ hồ.
Người của bên phủ Đình Úy có thể sắp xếp đi tây cương đã xuất phát, đi cùng với đoàn vật tư của Binh bộ phát cho tây cương. Phái hai thiên bạn có kinh nghiệm tác chiến và phối hợp với chiến binh rất phong phú là Phương Bạch Lộc và Nhiếp Dã đi, nhân thủ của phủ Đình Úy lại lập tức thiếu thốn.
Bởi vì Tu Di Ngạn đã đi Tang quốc, Lý Bất Nhàn về Trường An cùng với Tu Di Ngạn liền có vẻ rất rảnh rỗi. sau khi biết gã ta rảnh rỗi Hàn Hoán Chi đã gã ta mời đến phủ Đình Úy giúp đỡ, sắp xếp lại hồ sơ trong khoảng thời gian này. Lý Bất Nhàn làm việc này rất tốt, lại là một người có hội chứng ám ảnh cưỡng chế, cho nên sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp.
Đang suy nghĩ thì Hàn Hoán Chi nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta nói một tiếng vào đi, thấy là Lý Bất Nhàn ôm một chồng hồ sơ lớn đi vào. Vóc dáng Lý Bất Nhàn không cao, lại ôm nhiều đồ như vậy, lúc đi vào trong chỉ lộ ra cái trán.
"Những hồ sơ này thời gian đều không đúng, ta muốn mang về nhà đối chiếu lại một lần nữa."
"Được." Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng tại sao ngươi phải ôm hết đồ qua đây, ngươi tự qua đây nói với ta một tiếng là được."
Lý Bất Nhàn ngây người ra: "Ặc?"
Gã ta đặt đồ xuống, nhìn sắc mặt Hàn Hoán Chi, trong lòng căng thẳng.
"Hàn đại nhân có chuyện gì buồn?"
Hàn Hoán Chi cười nói: "Ngươi còn biết xem tướng?"
quyển sách bói toán, ta từng thuộc lòng."
Hàn Hoán Chi cười cười nói: "Vậy ngươi xem thử ta có chuyện phiền lòng gì?"
quyển sách của tổ tiên ta viết, đạo nhân chân chính đã dùng lời bình đặc biệt không đứng đắn... viết tầm bậy."
Hàn Hoán Chi phì một tiếng, thật sự đã bị chọc cười.
"Ngài xem."
Lý Bất Nhàn cười nói: "Con người có khuôn mặt u sầu, sắc mặt sẽ tối tăm, đây là chuyện tất nhiên, không cần nghiên cứu sách bói toán cũng có thể nhìn ra được, khuôn mặt u sầu thảm đạm chính là do như vậy. Không những sắc mặt tối, làn da cũng sẽ trở nên đen hơn, thoạt nhìn cũng không căng bóng chút nào. Tổ tiên ta từng làm ra một loại kem có thể làm trắng da, làm cho da người ta trở nên sáng bóng, ta có thể bán rẻ cho ngài một lọ..."
Hàn Hoán Chi: "..."
Lý Bất Nhàn ngồi xuống: "Trước kia ta thấy bộ dạng Tu Di Ngạn không khác bộ dạng Hàn đại nhân hiện tại là mấy, cả ngày mặt mặt ủ rũ, nhìn giống như sẽ tự sát bất cứ lúc nào vậy, ta đã nói chuyện với hắn rất nhiều. Thật ra tâm trạng cũng không phải là không thể thay đổi, khúc mắc trong lòng không phải là không có thể cởi bỏ. Hàn đại nhân cả đời này làm việc đều quang minh lỗi lạc, cho nên trước kia nhìn tướng mặt của Hàn đại nhân đều có thể nhìn ra phong thái tự tin này. Hiện tại trên mặt Hàn đại nhân không có là vì chuyện Hàn đại nhân đang rầu rĩ không quang minh?"
Hàn Hoán Chi thở dài: "Bây giờ ta tin cái gọi là xem tướng, không ngoài bốn chữ sát ngôn quan sắc."
Lý Bất Nhàn nói: "Lúc đầu tổ tiên ta chính là dựa vào cái này để kiếm ăn... Hàn đại nhân, chuyện không quang minh không nhất định là không chính xác, chuyện chính xác chưa chắc đã quang minh, cho nên nếu quả thật Hàn đại nhân gặp phải vấn đề nan giải gì, chi bằng hãy hỏi bản tâm một câu... có đúng hay không?"
Gã ta thở mạnh một hơi: "Một người đã thành thục, có thể tự nói với mình có đúng hay không."
Hàn Hoán Chi cúi đầu lâm vào trầm tư. Ông ta từng muốn để Nhiếp Dã đi giết người, nhưng ra mệnh lệnh được một nửa lại bị ông ta thu hồi, lời muốn nói ra bị ép trở về. Chính như Lý Bất Nhàn nói, quyết định đó không quang minh.
Nhưng ông ta cảm thấy đúng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Hàn Hoán Chi chắp tay với Lý Bất Nhàn: "Đa tạ."
Lý Bất Nhàn cười: "Ta đều là thuận miệng bịa chuyện, nhất mạch Lý gia chúng ta chính là dựa vào bản lĩnh này để lăn lộn giang hồ... Nếu như có thể giúp được Hàn đại nhân, vậy thì Hàn đại nhân có thể sắp xếp cho ta một chỗ ở trong phủ Đình Úy không? Lúc nãy ta ôm một chồng hồ sơ vào nói muốn đem những thứ này về nhà đối chiếu một lần nữa, đáp án chính xác của Hàn đại nhân nên là hỏi ta có nhà ở trong thành Trường An không? Ta giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ nói ta không có, sau đó Hàn đại nhân lập tức nói để ta sắp xếp cho ngươi chỗ ở tốt."
Lý Bất Nhàn nhìn Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc biểu đạt qua ánh mắt.
Hàn Hoán Chi thở dài: "Haiz... Làm khó ngươi rồi."
Lý Bất Nhàn: "Hả?"
Hàn Hoán Chi: "Ngươi xem, sắc mặt của ngươi hơi tối tăm, khuôn mặt u sầu thảm đạm chính là bởi như vậy."
Lý Bất Nhàn: "..."
Hàn Hoán Chi đứng dậy, giãn hai cánh tay: "Ngươi nói một câu có đúng hay không bỗng nhiên khiến ta hiểu ra một chuyện, đa tạ."
Lý Bất Nhàn nói: "Có phải còn thiếu gì đó không?"
Hàn Hoán Chi cười lớn ha ha: "Ngươi hãy ở trong phủ Đình Úy luôn bây giờ đi, ở đây còn có mấy viện để trống, ngươi tự chọn một cái mà ở."
Lý Bất Nhàn cười cười, ôm lấy chồng hồ sơ lớn kia đi ra ngoài, đi được mấy lại bước quay đầu hỏi một câu: "Hàn đại nhân có từng nghĩ nếu không làm đô đình úy nữa thì sẽ làm gì không?"
Hàn Hoán Chi ngẩn ra.
Lý Bất Nhàn lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Tướng mặt của Hàn đại nhân không tốt lắm.