Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 991 - Chương 991: Dễ Bị Lừa

Chương 991: Dễ bị lừa Chương 991: Dễ bị lừa

Trường An, cung Vị Ương.

Hoàng đế ngồi ở trong viện quay lại liếc nhìn, ở trong phòng Trân phi đang cầm tay Hoàng Niệm Sinh nói chuyện. Trân phi đang rơi lệ, Hoàng Niệm Sinh cũng đang rơi lệ, hoàng đế dang hai cánh tay ra thở một hơi thật dài, cảm thấy cuối cùng coi như cũng đã có một đáp án.

Hoàng Niệm Sinh nói đó chính là một bé trai, một bé trai đen đúa xấu xí. Tuy rằng trong lòng hoàng đế thầm nói một câu không thể nào, bé trai thì bé trai, còn thêm một câu đen đúa xấu xí để làm gì? Nhưng không biết tại sao vẫn rất thích nghe.

Đen đúa xấu xí?

Cái rắm, con của trẫm làm sao có thể đen đúa xấu xí được.

Ngay nửa canh giờ trước, ở trong cung Vị Ương này, ông ta nhìn vào mắt Hoàng Niệm Sinh nói rất nghiêm túc: "Trẫm đối đãi thành tâm với người khác, cũng hy vọng người khác đối đãi thành tâm với trẫm. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, không dính dáng đến căn cơ quốc gia, không dính dáng đến giang sơn xã tắc, chỉ bởi vì trẫm là một phụ thân..."

Ông ta còn chưa nói xong, Hoàng Niệm Sinh đã quỳ xuống dập đầu: "Bé trai."

Hoàng đế lập tức ngẩn người.

"Ngươi xác định?"

"Tội thần xác định."

Hoàng Niệm Sinh chạm trán xuống mặt đất: "Lúc ấy người đỡ đẻ cho Trân phi nương nương là mẹ nô tì. Ngày đó đưa nô tì vào vương phủ là mẹ lo nhân thủ không đủ dùng. Lúc ấy bệ hạ không ở vương phủ, bên hoàng hậu tìm mọi cách gây khó dễ, không cho bất cứ người nào trong vương phủ đến chỗ Trân phi nương nương giúp đỡ, thế nên cả vương phủ nhiều hạ nhân như vậy, không một người nào dám qua giúp một tay, ngay cả một người đun nước nóng cũng không có."

Hoàng đế nghe được câu này trong lòng đau nhói.

Hoàng hậu làm việc quá ác, quá tuyệt.

"Lúc ấy mẹ nô tì nói tiểu đương gia là ân nhân của cả nhà chúng nô tì. Năm đó phụ thân nô tì và đại ca cưỡi ngựa đi làm ăn bị lục lâm sơn phỉ chặn giết, là tiểu đương gia cầm một thanh kiếm giết vào hang ổ của sơn phỉ báo thù cho phụ thân nô tì. Mẹ nói cho dù nô tì chỉ có thể bưng chậu nước cũng nhất định phải đi theo qua đó Mẹ nói người người đều nghĩ cho người khác, người người đều là công đức vô lượng. Khi đó tất cả người trong vương phủ đều nhìn sắc mặt hoàng hậu làm việc, bọn họ không hiểu thế nào là nghĩ cho người khác, chúng nô tì phải hành động. Nô tì đã nhìn thấy hoàng hậu đứng ở ngay trong đình bên ngoài viện tử của Trân phi nhìn, ai dám đến chỗ Trân phi giúp là trực tiếp loạn bổng đánh chết."

"Người trong vương phủ không dám đến, là nô tì ở trong viện đun nước. Bệ hạ, tuy rằng lúc ấy nô tì không có ở trong phòng, nhưng lúc mẹ nô tì bế đứa trẻ ra ngoài đưa cho nô tì, là nô tì bé đứa trẻ một lúc lâu. Mẹ ta đi vào hầu hạ Trân phi nương nương, nô tì đứng bên ngoài phòng bế nó, lúc đó vẫn chưa mở mắt, đen đúa xấu xí, giống như..."

Nàng ta không dám nói ra câu một con khỉ con, nuốt trở lại.

Hoàng đế há hốc miệng: "Đen... đen đúa xấu xí?"

Hoàng Niệm Sinh vội vàng dập đầu: "Trẻ con mới sinh ra chắc hẳn đều là như vậy cả."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Sau đó hoàng hậu mang đứa trẻ đi như thế nào, ngươi có biết?"

"Sau khi Trân phi sinh xong cơ thể quá yếu, mẫu thân và mấy bà đỡ khác phân công làm việc, mẹ nô tì ở trong phòng chăm sóc Trân phi, nô tì bế đứa trẻ ở bên ngoài phòng, mấy người khác chuẩn bị thuốc, chuẩn bị nước. Đúng lúc này cửa sau bỗng nhiên bị phá vỡ, có người bịt mặt xông vào muốn cướp đứa trẻ nhưng không cướp được ngay lập tức. Nô tì ôm đứa trẻ xoay người chạy, người bịt mặt chém một đao xuống muốn lấy mạng đứa trẻ."

Hoàng Niệm Sinh cởi áo xuống để lộ vai ra, trên vai có một vết sẹo cho dù đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

"Một đao đó không thể làm đứa trẻ bị thương, nhưng nô tì cũng không thể ôm nó, sau nô tì ngã xuống, đứa trẻ cũng văng ra ngoài. Trân phi nương nương ở trong phòng nói là ai, rõ ràng thị vệ vương phủ ở ngay bên ngoài viện tử nhưng không có người nào quan tâm."

Hoàng Niệm Sinh ngẩng đầu nhìn hoàng đế một cái: "Hoàng hậu đầu tiên là phái người vào muốn giết đứa trẻ, một đao không thể đắc thủ, lúc muốn động thủ nữa thì nha hoàn thân cận bên cạnh nương nương lao ra, võ nghệ của nàng ta rất mạnh, lấy một chọi ba, nhưng chung quy cũng không phải đối thủ, nàng ta... Nàng ta ở trước mặt nô tì, trơ mắt nhìn nàng ta bị một đao chém rơi đầu."

"Nô tì bò đến cửa kêu cứu đám thị vệ vương phủ, ở cửa có người nhiều như vậy đang nhìn, nhưng cũng chỉ nhìn như vậy."

Sau khi nói xong câu này nàng ta ngừng một chút, đã nhiều năm qua nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đối với nàng ta mà nói vẫn là nỗi đau khó có thể tiếp nhận.

Hoàng đế siết chặt nắm đấm. Lúc ông ta hỏi Trân phi chuyện này, trong ánh mắt Trân phi chỉ có sát ý, chắc hẳn là khi đó bà cũng rất oán hận ông ta, cho nên cũng không muốn nói với ông ta nhiều thêm một câu. Ngày hôm đó khi ông ta từ bên ngoài chạy về, quả thật trong viện của Trân phi đã có nhiều người chết, nha hoàn thân cận của Trân phi đầu lìa khỏi xác nằm ở ngoài phòng, đây đều là chuyện hoàng đế tận mắt thấy.

Cho nên ông ta mới nổi trận lôi đình, đại khai sát giới ở trong vương phủ, những thị vệ khoanh tay đứng nhìn ở bên ngoài viện tử của Trân phi, những hạ nhân người hầu đó, từng người từng người một bị Diệp Lưu Vân bọn họ chặt đầu. Đêm hôm đó, sáu người "Khai chi tán diệp thiên biên lưu vân" này, còn có đám người Trang Ung trở về sau đó, xách đao giết từng người từng người một, giết đến nỗi trong cả đại viện vương phủ đều máu chảy thành sông.

"Trân phi nương nương lảo đảo từ trong phòng đi ra, một kiếm giết chết một tên trong đám thích khách, hai tên khác thấy Trân phi nương nương đi ra, có thể là sợ cho nên quay đầu bỏ chạy. Đứa trẻ bị nô tì đè dưới người, nô tì sợ đè bẹp nó."

Hoàng Niệm Sinh xoay người lại, thả áo xuống, trên lưng cũng có một vết sẹo rất dài.

Trên nắm đấm của hoàng đế nổi gân xanh.

"Có lẽ chính bởi vì nô tì bị thương, cho nên sau đó mới không chết."

Ánh mắt của Hoàng Niệm Sinh có chút mơ hồ: "Mẹ đưa nô tì ra khỏi vương phủ giao cho một vị lang trung quen biết chữa trị, qua một thời gian sau thì đưa nô tì đến nông thôn. Trước khi đi mẹ nói chuyện trong vương phủ hôm đó không bình thường, còn có người ác hơn, âm mưu ác hơn, cho nên bọn họ nhất định phải đi, nếu không thì đều sẽ bị giết hết. Chết không đáng sợ, đáng sợ là lỡ như bị người khác lợi dụng làm hại đến Trân phi nương nương thì không tốt, cho nên họ đã đi."

Hoàng Niệm Sinh cúi đầu: "Nô tì xác định hôm đó nô tì bế là một bé trai. Cho đến khi kẻ xấu chạy thoát, lúc mẹ bế đứa trẻ từ dưới người nô tì lên, nô tì đều ở cạnh đứa trẻ. Bởi vì làm rơi đứa trẻ, cái chăn nhỏ bọc nó cũng mở ra, nô tì sẽ không nhìn lầm."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài.

"Trẫm, xin lỗi ngươi."

Ông ta khom người cúi đầu trước Hoàng Niệm Sinh.

Hoàng Niệm Sinh vội vàng dập đầu.

Đã không thể biết được đứa trẻ bị hoàng hậu trộm đi lúc nào, tại sao sau khi hoàng hậu trộm đứa trẻ đi lại giao cho Thẩm Tiểu Tùng, cũng đã không thể biết được. Lúc hoàng hậu giao đứa trẻ cho Thẩm Tiểu Tùng chỉ nói một câu "ngươi xem qua sẽ biết", lúc ấy Thẩm Tiểu Tùng rối tinh rối mù, xem qua sẽ biết?

Nhưng sau khi hoàng hậu chết dường như tất cả những điều này đã không còn quan trọng. Đứa trẻ là một bé trai, hoàng đế tin Hoàng Niệm Sinh. Với khả năng nhìn người của hoàng đế, tất nhiên ông ta nhìn ra được trong ánh mắt Hoàng Niệm Sinh không có sự lừa gạt.

Giờ khắc này, hoàng đế ngồi ở trong viện, quay đầu lại nhìn hai nữ nhân vẫn luôn tay nắm nhau ở trong phòng kia, thở mạnh một hơi.

Rất tốt đẹp.

Tuy rằng ngày đó đã xảy ra chuyện ghê tởm như thế, ác độc như thế, nhưng nhiều năm sau, tất cả đều trở nên tốt đẹp.

Đứa trẻ còn sống, cũng rất tài cán.

Hoàng đế đứng dậy, bỗng nhiên hướng lên bầu trời hét một tiếng rất lớn, trong nháy mắt dường như tất cả những thứ tích tụ trong lồng ngực đều văng ra ngoài. Một tiếng hét này đã khiến tất cả mọi người vòng trong vòng ngoài đều giật mình, các thị vệ đại nội ùa đến, Trân phi ở trong phòng lao vọt đến cửa trong nháy mắt. Hoàng đế hét xong rồi nhìn chung quanh, cười ngượng: "Trẫm... luyện cổ họng một chút..."

Phủ Đình Úy.

Hàn Hoán Chi nhìn Phương Bạch Lộc cúi đầu nhận sai trước mặt, giơ tay lên vỗ vỗ vai Phương Bạch Lộc: "Sau này đừng làm bừa như vậy nữa."

Phương Bạch Lộc vội vàng lên tiếng đáp lại, trong lòng lại nghĩ sau này chắc hẳn ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Gã biết rõ Khưu Niệm Chi người này tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt bệ hạ. Nếu gã đưa người về, Hàn đại nhân sẽ động thủ, nhưng động thủ ở trong thành Trường An, Hàn đại nhân phải làm sao?

"Trở về nghỉ ngơi đi, cho ngươi nghỉ mấy ngày."

Hàn Hoán Chi mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một tờ ngân phiếu đưa cho gã: "Nghe nói ngươi mua chút son phấn và y phục cho Hoàng cô nương, số tiền này phủ Đình Úy bỏ ra, ngươi lấy ngân phiếu."

Phương Bạch Lộc vội vàng nói: "Không trả tiền, bệ hạ nói tính cho Thẩm Lãnh."

Hàn Hoán Chi nhìn tờ ngân phiếu ra, Phương Bạch Lộc thò tay ra: "Nhưng nếu đại nhân nhất quyết muốn thưởng cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ..."

Còn chưa nói dứt lời, Hàn Hoán Chi đã thả ngân phiếu trở lại trong ngăn kéo: "Ồ, tính cho Thẩm Lãnh, vậy thì tính cho Thẩm Lãnh."

Phương Bạch Lộc: "..."

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Hàn Hoán Chi nói một tiếng vào đi, Lý Bất Nhàn ôm một chồng hồ sơ vào trong: "Chỗ này đều là án cũ của phủ Đình Úy cũ năm đó, còn điều tra sao?"

Sau khi vào phòng gã ta liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái trước, bất chợt phát hiện trên trán Hàn đại nhân đã không có vẻ u sầu nữa, làn khói đen như có như không kia cũng không còn nữa, sắc mặt nhìn có vẻ còn tốt hơn hôm qua nhiều, không còn u sầu mà là nét mặt toả sáng.

"Đại nhân, hôm nay ngài hơi khác."

Lý Bất Nhàn thấy vậy cũng vui vẻ: "Thật sự khác rồi."

Hàn Hoán Chi chỉ cái hũ nhỏ trên bàn: "Kem dưỡng da của ngươi dùng tốt."

Lý Bất Nhàn cười lớn ha ha.

Thò tay ra: "Đã nói có tác dụng thì đưa thêm tiền, bây giờ nên đưa rồi."

Một canh giờ sau, ngoài cung Vị Ương. Hoàng Niệm Sinh không nhận lời Trân phi ở lại trong cung, nàng ta nói muốn nhìn ngắm Trường An thật kỹ, Trân phi muốn phái người đi cùng nàng ta nhưng Hoàng Niệm Sinh cũng không đồng ý. Nàng ta nói bên ngoài có người đợi nàng ta, Trân phi không tin. Hoàng Niệm Sinh mới đến Trường An, nhiều năm như vậy đều là sống một mình, đâu có người nào đợi nàng ta?

Ra khỏi cung Vị Ương, Hoàng Niệm Sinh liền nhìn thấy Phương Bạch Lộc đang cúi đầu ngồi ở ven đường. Nam nhân trẻ tuổi nhỏ hơn nàng ta 6 – 7 tuổi đó dường như đang chìm đắm trong việc bện rơm không thể dứt ra được, bên cạnh để một bó rơm nhỏ, hơi cau mày, rất tập trung.

Nam nhân rất tập trung thường thường đều rất đẹp trai.

Nàng ta đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Bạch Lộc: "Vẫn chưa học được?"

Phương Bạch Lộc lập tức ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ giấu món đồ nhỏ đang bện trong tay ra sau lưng, lúc gã cười để lộ ra hàm răng trắng nõn, sạch sẽ.

"Chờ lâu rồi?"

"Không có, không bao lâu. Đúng rồi, Hàn đại nhân đã cho ta nghỉ mấy ngày, ta đưa cô tham quan Trường An?"

"Được."

Hoàng Niệm Sinh thò tay ra: "Cho ta xem nào."

Phương Bạch Lộc càng xấu hổ hơn, nhưng lại không tiện từ chối, đành phải giơ bàn tay giấu sau lưng ra, trong tay là một con châu chấu bên rất xấu rất xấu. Nói thế nào nhỉ, nếu gặp một người cứng đầu thì cho dù đánh chết hắn ta cũng không thừa nhận thứ này giống châu chấu.

Phương Bạch Lộc vụng về cầm đuôi châu chấu kéo một cái, tuy rằng châu chấu bện chẳng ra sao, nhưng đóa hoa nhỏ đó lại hoàn mỹ không tỳ vết.

Mặt Hoàng Niệm Sinh bỗng dưng đỏ lên.

"Cho cô."

Phương Bạch Lộc đưa cho Hoàng Niệm Sinh: "Hỏi cô một câu hỏi."

Hoàng Niệm Sinh: "Cái gì?"

Phương Bạch Lộc: "Cô dễ bị lừa không?"

Hoàng Niệm Sinh suy nghĩ rất nghiêm túc, gật đầu: "Người quê mùa ngốc nghếch, dễ bị lừa, chưa từng thấy sự đời gì."

Bình Luận (0)
Comment