Nghênh Tân Lâu.
Hoàng Niệm Sinh nhìn thấy nhiều người như vậy chào hỏi nhiệt tình với Phương Bạch Lộc, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoang mang, đột nhiên trong lòng có thêm một sự quan tâm, đến hơi bất ngờ khiến nàng ta không kịp chuẩn bị. Nhưng quan tâm thì quan tâm, đến thì cũng đến rồi, nàng ta vẫn chưa học được sự nhiệt tình đó, nhưng may là mỉm cười cũng rất chân thành.
Trong một gian phòng riêng của Nghênh Tân Lâu, đồ ăn đã đưa lên đầy đủ, Phương Bạch Lộc cười nói: "Sợ cô mới đầu không quen ăn đồ ăn ở Trường An, cho nên phần lớn là gọi món ăn của bên Tây Thục đạo, cô thử xem."
"Bọn họ đều là bằng hữu của ngươi?"
Hoàng Niệm Sinh hỏi.
Phương Bạch Lộc gật đầu: "Đều là."
Hoàng Niệm Sinh ừ một tiếng: "Ngươi nhiều bằng hữu thật."
"Sau này bằng hữu của cô cũng sẽ nhiều lên."
Phương Bạch Lộc gắp đồ ăn cho nàng ta: "Bệ hạ không làm cô sợ chứ."
Hoàng Niệm Sinh lắc đầu: "Không có."
Nàng ta thở ra một hơi thật dài, dường như vừa rồi nhiều người như vậy vây quanh làm nàng ta bị sợ, cho nên giờ khắc này thoải mái hơn, trong lòng cũng không có phòng bị, nói rất tùy ý: "Thật ra cũng không có gì đáng sợ cả, ta cũng đang chuẩn bị cho ngày này, vẫn luôn chuẩn bị."
Phương Bạch Lộc cười: "Cô cũng không quá ngốc."
Sau khi nói xong liền ngây người ra.
Hoàng Niệm Sinh nhìn gã cười: "Thật ra thật sự ngốc, sống một mình lâu sẽ khó tránh khỏi nghĩ đến nhiều thứ, nhiều đến mức có rất nhiều chuyện hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhưng lại không tự chủ được mà xuất hiện suy nghĩ về nó, ngay cả chuyện không liên quan đến nhau cũng sẽ nghĩ đến rất nhiều. Có lúc ngồi dưới cây nhìn kiến cũng sẽ liên tưởng đến rất nhiều chuyện lung tung, cho nên làm sao có thể chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó gặp bệ hạ?"
Nàng ta nhìn trên bàn nhiều món ăn cầu kỳ như vậy: "Nhưng trước giờ đều không nghĩ sẽ có nhiều đồ ăn ngon như vậy để trước mặt ta."
Nhưng nàng ta lại phát hiện thấy Phương Bạch Lộc đột nhiên trầm mặc, cho nên trong ánh mắt nàng ta lóe lên một chút sợ hãi.
"Có phải ta đã nói gì sai không?" Nàng ta hỏi.
Phương Bạch Lộc lắc đầu, cố gắng cười cười: "Không có, là ta đột nhiên nhớ đến một việc vẫn chưa làm xong, nhưng cũng không phải việc gấp gì, ngày mai đi làm cũng không muộn. Thật ra mấy ngày nữa đi làm cũng không muộn, mấy ngày này Hàn đại nhân cho ta nghỉ, ta đưa cô đi một vòng Trường An."
Gã đưa tay ướm thử dáng người của Hoàng Niệm Sinh: "Có thể chui qua thanh chắn của xe chở tù, quá gầy, từ hôm nay trở đi, ta muốn khiến cô mập lên."
Hoàng Niệm Sinh ừ một tiếng, nụ cười lại trở nên tươi tắn.
Cảm giác này trước giờ đều chưa từng có, thật sự rất tốt, rất tốt.
Cùng lúc đó, tây cương.
Thẩm Lãnh đã nghỉ ngơi khoảng hai mươi ngày, cho nên không ai còn có thể cản hắn ra ngoài nữa, theo chính lời hắn nói thì còn nằm sấp nữa có thể thật sự sẽ mọc nấm mất. Hắc Nhãn và Nhị Bản đạo nhân một tấc cũng không rời, muốn ra ngoài đi lại một chút không có vấn đề gì, muốn lên thành tường cũng không có vấn đề gì, muốn đánh trận thì tuyệt đối không được.
Cho nên Thẩm Lãnh lựa chọn lên thành tường, nhìn thôi cũng được, nhìn thấy thì trong lòng cũng hơi kiên định một chút.
Cho dù hai mươi mấy ngày này có vẻ như hắn rất thoải mái, không hề nhắc đến chiến sự, nhưng trong lòng hắn làm sao có thể yên tâm được. Nằm sấp trên giường, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng tù và bên phía tường thành truyền đến, từ tiếng tù và này hắn có thể đoán được chiến sự như thế nào. Hôm qua sau khi trời tối tiếng tù và vang lên hơi gấp gáp, đó là triệu tập đội dự bị lên, cho nên Thẩm Lãnh xác định cuộc tiến công của liên quân Tây Vực đã bắt đầu thật sự uy hiếp đến thành Tây Giáp rồi.
Lúc đi lên tường thành Thẩm Lãnh mới biết được chiến sự lại thảm liệt đến mức độ này. Hai mươi mấy ngày nay không có người nào nói với hắn về thế công của người Tây Vực, cho dù hắn chủ động hỏi tới thì cũng không ai nói cho hắn biết, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào tiếng động để phán đoán, nhưng mà rốt cuộc vẫn là phán đoán không được quá chuẩn xác.
Trên tường thành một đống hỗn độn, những tảng đá lớn khiến cho các binh sĩ ở trên tường thành đi lại cũng hơi khó khăn. Mấy ngày qua máy ném đá điên cuồng công kích thành Tây Giáp, nếu không phải thành Tây Giáp xây dựng cũng rất chắc chắn, nếu như tường thành của Nhật Lang quốc thì đã bị máy ném đá của người An Tức đập sụp từ lâu rồi.
"Đánh như vậy không phải biện pháp."
Thẩm Lãnh nhìn quân đội của người Tây Vực lại tụ tập lần nữa ở bên ngoài, nhíu mày rất chặt. Máy ném đá của quân Ninh tuy đã được cải tiến nhưng không thể nào lắp đặt ở trên tường thành, ở trong thành bắn bổng ra bên ngoài có thể áp chế hữu hiệu đối với quân đội kẻ thù tiến công, nhưng mà lại không đánh tới máy ném đá của người An Tức. Người An Tức không phái một binh một tốt đi lên, nhưng lại bố trí ít nhất hơn trăm cỗ máy ném đá ở ngoài thành, tiếp tục đánh như vậy, thành vỡ chỉ là chuyện sớm muộn. Các vệ chiến binh tây cương đều đã đến, nhưng mà dưới sự chỉ huy của người An Tức, liên quân người Tây Vực ở ngoài thành chiến trận cực kỳ nghiêm chỉnh, muốn đánh vào cũng khó.
Nhất là những binh sĩ Lâu Nhiên quốc kia, nói chính xác là những nô lệ của Lâu Nhiên quốc, bọn họ không nắm quyền lợi sinh tử của mình, gần trăm vạn người này lần lượt được sắp xếp ở bên ngoài liên doanh và bên ngoài quân đội của các quốc gia Tây Vực khác, ba lớp trong ba lớp ngoài, nhất là phía trước trận địa máy ném đá. Quân đội của Lâu Nhiên quốc gần như người chen người đứng ở đó, trong tình huống thế này bất kể là bộ binh trọng giáp hay là khinh kỵ binh đều khó có khả năng giết qua. Khi số lượng đạt tới mức độ nhất định, cho dù là trăm vạn con dê cũng có sức uy hiếp rất lớn.
"Sao ngươi lại lên đây."
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu nghe nói Thẩm Lãnh đến liền vội vàng đi qua, nhìn bộ dạng của Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có chút đau lòng: "Ngươi nên nằm trên giường."
Thẩm Lãnh đeo mặt nạ, bên triều đình vẫn chưa có ý chỉ tới đây, hắn vẫn là Lý Thổ Mệnh.
"Người An Tức để người Lâu Nhiên ở ngoài rìa, cho dù chúng ta đột kích thì cũng rất khó giết tới trận địa máy ném đá."
Thẩm Lãnh chỉ ra ngoài thành: "Nhưng nếu như còn không nghĩ một biện pháp, cuối cùng tường thành cũng có lúc bị đập hỏng."
Đàm Cửu Châu khẽ thở dài: "Tuy rằng các vệ chiến binh đã đến nhưng về mặt binh lực vẫn chênh lệch quá lớn so với người Tây Vực. Bọn họ có đủ nhiều người để có thể đi chết, nhưng chúng ta thì không muốn uổng phí tính mạng dù chỉ một người. Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ nếu dùng kỵ binh tập kích quấy rối, phối hợp với trọng giáp phản công một lần, nhưng số lượng kẻ thù nhiều đến mức có thể bao vây trọng giáp không thể rút lui trở lại. Trọng giáp di chuyển tốc độ quá chậm, một khi rơi vào vòng vây thì giống như giẫm vào vũng bùn, không thể ra được."
Ông ta giơ tay lên chỉ những người Lâu Nhiên ở ngoài thành: "Những kẻ đó căn bản không phải là người, bọn họ không thiện chiến, nhưng bọn họ rất điên cuồng, cho bọn họ một bữa cơm no ăn, bọn họ có thể liều lĩnh xông về phía trước, nhưng kẻ thù như vậy giết nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, ngay cả người Tây Vực cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Ngươi nhìn dưới thành xem, thi thể của người Lâu Nhiên phủ hết lớp này đến lớp khác, nhưng bọn họ vẫn còn hết lớp này đến lớp khác."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Liên quân của người Tây Vực ngoài thành tổng binh lực khổng lồ như vậy, lương thảo của bọn họ giải quyết như thế nào?"
"Ta phỏng đoán."
Đàm Cửu Châu nói: "Các nước Tây Vực cùng cung cấp lương thảo cho quân đội của Lâu Nhiên quốc. Nhưng hơn trăm vạn người, tiêu hao mỗi ngày lớn như vậy, các nước Tây Vực lại không đều thừa thãi lương thực, cho nên người cung cấp nhiều nhất hẳn cũng là hai nước Thổ Phiên và Hậu Khuyết gần đây nhất."
Ánh mắt Thẩm Lãnh lóe lên một cái, Đàm Cửu Châu biết ngay Thẩm Lãnh và ông ta nghĩ không khác nhau lắm. Giống như hai con hồ ly, một lớn một nhỏ, đều đã nhìn thấu tâm tư của nhau.
"Cho nên quân đội bên trong thành mới ít như vậy?" Thẩm Lãnh hỏi.
Đàm Cửu Châu gật đầu: "Cũng không thể cứ luôn bị đánh như vậy được, đó không phải là phong cách của chiến binh Đại Ninh."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi không ở trong phòng tĩnh dưỡng đàng hoàng mà chạy tới đây, không chỉ là vì lo lắng chứ?"
Thẩm Lãnh nói: "Đêm hôm qua tiếng tù và nổi lên quá gấp gáp, đó là hiệu lệnh cho đội dự bị lên thành. Hai mươi mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng tù và cho đội dự bị đi lên. Nếu các vệ chiến binh đều ở trong thành, đội dự bị nên đổi rất thường xuyên mới đúng, thế công của kẻ thù lui xuống một lớp, đội dự bị sẽ lên thay một lớp, cho nên ta suy đoán thật ra trong thành không có nhiều binh lực lắm."
Đàm Cửu Châu cười, trong nụ cười, trong ánh mắt đều là sự tán thưởng. Thẩm Lãnh đúng là một tướng tài, chỉ dựa vào tiếng tù và đã có thể đoán được trong thành không đủ binh lực. Lúc nãy ông ta còn cố ý lồng ghép lời của mình, gã này... Nếu không phải bệ hạ đã khâm điểm Đường Bảo Bảo tới tiếp nhận chức tây cương đại tướng quân, ông ta thật sự nghĩ sau khi đến Trường An sẽ khuyên bệ hạ để Thẩm Lãnh ở lại tây cương.
Không phải nói Đường Bảo Bảo không giỏi, chỉ là ông ta cảm thấy Thẩm Lãnh thật sự được người ta yêu thích.
"Hậu Khuyết?"
"Ừm."
Thẩm Lãnh hỏi xong đã thấy yên tâm hơn: "Vậy thì ta tiếp tục trở về nằm sấp nuôi nấm thôi."
Đàm Cửu Châu cười nói: "Mau khỏe lại, ngươi vẫn có thể kịp quyết chiến."
"Kịp."
Thẩm Lãnh đi mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói một câu: "Các bách tính đều nói hy vọng Lý Thổ Mệnh sẽ ở lại tây cương, ta đã hứa hắn sẽ vĩnh viễn ở lại tây cương... Lúc này đại chiến, quân địch sĩ khí đang thịnh, các bách tính trong thành thấp thỏm không yên, dù là binh lính trong quân cũng sẽ lo lắng, nhất là nhìn máy ném đá của kẻ thù mỗi ngày đập qua như vậy nhưng chúng ta lại giống như không thể làm gì được, trong lòng bọn họ càng thấp thỏm không yên hơn, cần phải..."
Thẩm Lãnh chưa nói xong, Đàm Cửu Châu đã gật đầu: "Ta biết."
"Nếu triều đình hỏi tới, chuyện này cũng xem như là lừa gạt bệ hạ, lừa gạt triều đình, đây không phải là tội nhỏ. Nếu như là một mình ta thì thôi, còn có đại tướng quân, còn có nhiều người như vậy liên lụy vào. Lấy một người đã chết từ lâu đòi vạn hộ hầu với triều đình, việc này dù bệ hạ đứng về phía ta thế nào thì cũng không có thể không làm theo quốc pháp, quân luật."
Thẩm Lãnh nhìn Đàm Cửu Châu nói: "Cho nên... ta chỉ có thể có lỗi với huynh đệ Lý Thổ Mệnh, ta không thể xin vạn hộ hầu cho hắn, ta chỉ có thể khiến cho tên của hắn được Đại Ninh khắc ghi, được các bách tính tây cương nhớ đến, cũng vĩnh viễn khiến cho những kẻ thù của Đại Ninh nhớ."
Đàm Cửu Châu đứng nghiêm, hành quân lễ với Thẩm Lãnh: "Nhận quân lễ này, không phải là cho ngươi, là cho Lý Thổ Mệnh."
Thẩm Lãnh đứng nghiêm, đáp lễ.
Thế giới này không có lý tưởng như vậy, không phải bất cứ nguyện vọng tốt đẹp gì cũng có thể thực hiện. Trước lúc lâm chung Lý Thổ Mệnh nói đời này mình không thể làm vạn hộ hầu, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời không có viên tướng tinh thuộc về gã, có thể... là thật.
Không phải Thẩm Lãnh muốn mưu cầu một vạn hộ hầu cho Lý Thổ Mệnh là có thể mưu cầu được. Nếu chuyện này chỉ liên lụy đến một mình Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh thà gánh tội danh khi quân võng thượng cũng sẽ mưu cầu, nhưng mà không được. Tây cương có bao nhiêu người biết chuyện Thẩm Lãnh chính là Lý Thổ Mệnh? Có bao nhiêu người giúp Thẩm Lãnh che giấu thân phận của hắn? Nếu Thẩm Lãnh còn muốn mưu cầu một vạn hộ hầu cho Lý Thổ Mệnh, như vậy thì không phải là đánh cược tiền đồ của một mình Thẩm Lãnh nữa, mà là tiền đồ của nhiều người như vậy, hắn không có tư cách để đánh cược tiền đồ của người khác.
Cho nên Đàm Cửu Châu mới hành một quân lễ với hắn, bởi vì Thẩm Lãnh đang suy nghĩ cho ông ta, đang suy nghĩ cho các tướng sĩ tây cương.
"Dùng đại thắng để an ủi vong linh của huynh đệ ngươi ở trên trời."
Đàm Cửu Châu buông cánh tay phải xuống: "Ta hứa với ngươi, tên của hắn sẽ khiến cho một một kẻ thù tây cương phải sợ, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại tây cương."