Trăng tây cương cũng là trăng thiên hạ, chiếu rọi tây cương cũng chiếu rọi cửu châu.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hắc Nhãn ngủ trên giường bên cạnh, hắn hết sức cẩn thận đứng dậy, dùng bước chân nhẹ nhàng nhất đi tới cửa. Ánh trăng đang sáng, ngân quang phủ kín mặt đất trong viện. Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm ở cửa, nhìn trên ánh trăng mặt đất nghĩ đêm ở cạnh Đại Vận Hà đó. Buổi tối đó, Lý Thổ Mệnh chính là ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời như vậy, dốc sức đi tìm viên tướng tinh thuộc về gã. Trên thế giới này không chỉ có một Lý Thổ Mệnh, chiến trường biên cương, mỗi ngày đều có Lý Thổ Mệnh đang liều mạng.
Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chắc hẳn là cũng đều tìm không thấy viên tướng tinh thuộc về mình, nhưng không ngừng tìm kiếm.
"Thổ Mệnh, đêm hôm đó quá nhiều mây."
Thẩm Lãnh lẩm bẩm, giơ tay lên chỉ bầu trời: "Ta vẫn luôn có thể nhìn thấy ngôi sao của ngươi, bởi vì ngươi vẫn luôn nhìn ta."
Nếu đêm hôm đó không phải Lý Thổ Mệnh chết vì bảo vệ Thẩm Lãnh bọn họ, có lẽ Thẩm Lãnh không giống như gà mái như hiện tại. Những người mặc quân phục đều từng muốn tương lai có một ngày được mặc giáp tướng quân, có phong địa vạn hộ hầu, sẽ không ai cười chê ước mơ giống y hệt nhau của người khác. Tất cả những người cười nhạo ước mơ chẳng qua có hai loại, một loại là cao cao tại thượng, một loại là tự đắm mình trong trụy lạc.
Người trong quân sẽ không bao giờ cười nhạo ước mơ của đồng bào. Lúc đó nói chuyện với Lý Thổ Mệnh bọn họ, Thẩm Lãnh hỏi Vương Khoát Hải tương lai muốn làm gì, Vương Khoát Hải nói tương lai muốn làm một địa chủ, trong nhà phải có một trăm con heo. Thẩm Lãnh hỏi Đỗ Uy Danh tương lai ngươi muốn làm gì, Đỗ Uy Danh suy nghĩ rồi trả lời nói về quê thật vinh quang giàu có. Thẩm Lãnh lại hỏi Trần Nhiễm ước mơ của ngươi là gì, Trần Nhiễm nói mỗi ngày đều có gà ăn. Hắn hỏi Lý Thổ Mệnh, Lý Thổ Mệnh nói muốn làm vạn hộ hầu.
Thẩm Lãnh lại hỏi sau khi ngươi làm vạn hộ hầu thì sao?
Lý Thổ Mệnh nói vạn hộ hầu ít nhất có một trăm con heo, cũng vinh quang giàu có về quê, hơn nữa chắc hẳn là mỗi ngày đều có gà ăn.
Lúc đó tất cả mọi người đều cười, cười ngặt nghẽo, nhưng không phải là cười nhạo.
Tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên với Lý Thổ Mệnh, bởi vì ước mơ của gã giống một quân nhân hơn.
Nhiều năm sau, Đỗ Uy Danh cũng đi, gã gần như đã được áo gấm về quê.
Thẩm Lãnh rất muốn cứ luôn trông chừng những huynh đệ còn lại, như Vương Khoát Hải, như Dương Thất Bảo, nhưng hắn biết mình không thể ích kỷ như vậy. Gà mái luôn muốn bảo vệ gà con ở dưới cánh của mình, nhưng điều đó cũng không công bằng, cũng không thực tế. Thẩm Lãnh để Đỗ Uy Danh ở lại nam cương, Đỗ Uy Danh chết trận. Thẩm Lãnh hối hận nhưng vẫn để Vương Khoát Hải ở lại bắc cương, đưa Dương Thất Bảo đi đông cương, bởi vì Thẩm Lãnh biết ngày đó khi Lý Thổ Mệnh nói đến vạn hộ hầu, tất cả mọi người đều cười, cười một trăm con heo, cười mỗi ngày đều có thể ăn gà, nhưng rốt cuộc trong ánh mắt mọi người đều có một cái gì đó thoảng qua, đó là một ánh sáng lấp lánh.
Người xuất thân hàn môn, ai mà không muốn làm vạn hộ hầu?
Hiện giờ Vương Khoát Hải và Dương Thất Bảo bọn họ chỉ còn cách vạn hộ hầu một chút nữa thôi, Thẩm Lãnh nhất định phải mở ra đôi cánh ấy ra để gà con ra ngoài.
Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm muốn uống rượu, vì thế nhìn chung quanh, trong viện trống rỗng. Nhị Bản đạo nhân và Hắc Nhãn thay phiên trông chừng hắn, hôm nay Nhị Bản đạo nhân đã về, Hắc Nhãn đang ngủ, trong viện này tìm khắp nơi không thấy một bầu rượu, dù có thì cũng bị Hắc Nhãn giấu đi.
Vì thế Thẩm Lãnh cười bản thân, hắn luôn nói với người khác trước giờ rượu đều không phải thứ dùng để tiêu sầu, mà là dùng để chúc mừng.
Đúng lúc này Hắc Nhãn ở trong phòng hỏi một câu: "Không uống không được?"
Thẩm Lãnh cười, con gà mái sau lưng mình kia cũng đáng yêu, đáng yêu giống như chính hắn.
"Không phải."
Thẩm Lãnh không quay đầu lại, cười nói: "Chỉ là bỗng nhiên cảm khái một chút, cho nên nghĩ nên dùng rượu phụ trợ bầu không khí một chút, có rượu đương nhiên tốt, không có rượu cũng không sao."
Hắc Nhãn khoác áo đi tới cửa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nếu không phải Thẩm Lãnh nhìn sang hai bên thì gã còn lo Thẩm Lãnh đi lấy trộm rượu uống, gã cũng sẽ không mở miệng nói. Lúc Thẩm Lãnh dậy là gã đã tỉnh, chỉ là gã không muốn quấy rầy.
"Sau khi ngươi từ trên tường thành trở về nhìn tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút, nhưng sau khi ngươi nói xong những lời đó với đại tướng quân, ta vẫn có thể cảm nhận được ngươi đau lòng."
Hắc Nhãn nhìn bầu trời đêm nói: "Ngươi muốn giúp Lý Thổ Mệnh lấy một vạn hộ hầu, nhưng ngươi lại biết vậy là không công bằng. Lý Thổ Mệnh là huynh đệ tốt, ta chưa gặp hắn nhưng ta cũng biết hắn là huynh đệ tốt, nhưng hắn thật sự không đủ để được vạn hộ hầu. Nếu ngươi dùng quyền thế địa vị của mình bây giờ, sau đó hy sinh tiền đồ của người khác, bất chấp đi tranh thủ một vạn hộ hầu cho Lý Thổ Mệnh, thậm chí bởi vì đủ các công lao trước đây của ngươi ngay cả bệ hạ cũng nhẫn nhịn, nhưng nếu ta là Lý Thổ Mệnh, ta sẽ nhổ một ngụm nước bọt vào ngươi, nói ngươi biến thành bộ dạng mà hắn chán ghét."
Thẩm Lãnh ngẩn người, sau đó cười cười: "Ta hiểu đạo lý ngươi nói, có thể thu hồi lại câu nhổ một ngụm đó không?"
Hắc Nhãn: "Vậy thì trước hết không phun, dù sao ngươi cũng đã hiểu đạo lý."
Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy ngươi có câu nói cực kỳ hay, nếu ta dùng quyền thế địa vị hiện tại để làm giả, hẳn là ta không cố mặt mũi đi khoe khoang trước mộ Lý Thổ Mệnh, ta đã giúp ngươi lấy vạn hộ hầu rồi."
Hắc Nhãn: "Chỉ là lúc không đứng đắn da mặt của ngươi rất dày, lúc đứng đắn, da mặt của một người nên mỏng một chút, mỏng một chút sẽ có giới hạn, chúc mừng ngươi, để ta phát hiện thời khắc huy hoàng ngươi da mặt mỏng."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Vậy tại sao không thể uống một chén chúc mừng một chút?"
Hắc Nhãn: "Quả nhiên lúc da mặt mỏng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn."
Thẩm Lãnh: "Ngươi chính là keo kiệt."
Hắc Nhãn: "Phải đấy, thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Không sao..."
Đúng lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Lãnh và Hắc Nhãn liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi, ai lại đến gõ cửa?
Thẩm Lãnh hỏi: "Có phải ngươi đã đặt trước bảo ngươi sau nửa đêm mang rượu đến không?"
Hắc Nhãn: "Cho dù ta có đam mê uống rượu sau nửa đêm, cũng tìm không thấy nghiệp vụ như vậy trong thành Tây Giáp."
Gã đứng dậy, thiết thiên trong cổ tay áo trượt ra: "Về phòng đi."
Thẩm Lãnh: "Không cần, từ tiếng đập cửa ta lờ mờ nghe được có chút dung tục."
Hắc Nhãn: "Ngươi có thể nghe được cái rắm."
Thẩm Lãnh: "Rắm không dễ nghe ra được dung tục hay không dung tục, tiếng đi tiểu thì dễ hơn một chút, vẫn có thể nghe được có suy yếu hay không... Đây là thành Tây Giáp, ngay cả đại quân hơn trăm vạn của Tây Vực cũng vào không được, còn ai có thể chạy đến cửa? Đương nhiên chỉ có thể là người của mình."
Hắc Nhãn nói: "Cẩn thận một chút dù sao cũng không tệ."
Gã cầm thiết thiên đi tới cửa, nghe ngóng âm thanh ở bên ngoài, sau đó hỏi dò một câu: "Ai?"
Người ở bên ngoài chắc hẳn là nghe được tiếng của gã, cố ý giữ cổ trả lời một câu: "Gia, dịch vụ nửa đêm ngài gọi đã đến rồi."
Hắc Nhãn phụt cười một tiếng, mở cửa ra liền nhìn thấy Trần Nhiễm mặt xám mày tro đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ Trần Nhiễm ra, trên đường ngoài cửa còn có mấy trăm thân binh của Thẩm Lãnh. Dưới ánh đèn có thể nhìn rõ bụi bặm trên người, trên mặt bọn họ, cũng không biết trên đường bọn họ chạy tới đây đã chịu bao nhiêu khổ cực, sợ là ngay cả một giây cũng không nỡ trì hoãn. Lúc đám đại hán này đứng ở ngoài cửa, Thẩm Lãnh đột nhiên cảm giác được trong thân thể của mình ngay lập tức tràn đầy sức mạnh.
Trần Nhiễm đi vào, chỉ chỉ về phía sau: "Đủ các kiểu đại hán, ngài chọn người nào? Cũng có thể cùng lên, cho ngài sực mùi đại hán."
Hắc Nhãn nhổ phì một cái: "Con mẹ nó mới ngươi sực mùi đại hán, cả đời sực mùi đại hán."
Trần Nhiễm cười, quay lại liếc nhìn các huynh đệ, sau đó chỉ về phía Thẩm Lãnh: "Đã thấy chưa? Vẫn ổn đấy, tìm chỗ ngủ thôi, tối hôm nay mặc sức ngủ, bắt đầu từ sáng mai, trong trong ngoài ngoài viện tử này chúng ta tiếp quản."
Mấy trăm thân binh ngoài cửa chỉnh tề hướng tới Thẩm Lãnh hành quân lễ. Thẩm Lãnh vịn cột nhà chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hắc Nhãn: "Giúp ta một việc."
Hắc Nhãn gật đầu: "Nói."
"Nghĩ cách, đến trong quân khố lấy mấy trăm tấm chăn về."
Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Chờ ta."
Gã đi tới cửa nói to một tiếng với những binh lính kia: "Còn có thể đi được không? Mấy trăm tấm chăn phỏng chừng một mình ta không mang về được."
Các huynh đệ cười: "Cùng đi!"
Trong viện, Trần Nhiễm cà lơ phất phơ đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn nhìn Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới: "Lại bị thương?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừm..."
Trần Nhiễm: "Chỗ nào vậy?"
Thẩm Lãnh cúi đầu xuống: "Cổ..."
"Cổ vịt hay là cổ gà vậy?"
"Cút..."
Trần Nhiễm đi đến phía sau Thẩm Lãnh nhìn, băng vải quấn trên vết thương tất nhiên đã không nhìn thấy vết máu, vết thương cũng đã sớm khép lại. Từ lúc bị thương đến bây giờ đã một tháng, cũng may một đao kia không tổn hại đến xương.
"Vẫn ổn."
Trần Nhiễm ngồi xuống dựa vào cây cột, thời khắc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều mệt rã rời, không có một chỗ nào không đau, sau khi thả lỏng thì đủ các kiểu cảm giác đều ập tới, cánh tay đau, chân đau, chỗ tiếp xúc thân mật với yên ngựa lâu nhất lại càng đahơn. Gã thở ra một hơi thật dài sau đó nhìn Thẩm Lãnh bĩu môi nói một câu: "Ngươi không có ta làm sao được?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi có đói không?"
Trần Nhiễm: "Con mẹ nó bớt giở chiêu này."
Thẩm Lãnh: "Ta hơi đói."
Trần Nhiễm tháo tay nải sau lưng xuống, mở ra, lấy ra một cái túi giấy dầu đưa cho Thẩm Lãnh: "Ăn cổ gà trước, ăn chỗ nào bổ chỗ nấy."
Thẩm Lãnh thở dài: "Cổ gà vẫn ổn."
Trần Nhiễm: "Ngươi có thể đừng bỉ ổi như vậy không, thật bỉ ổi."
Thẩm Lãnh: "Ai cho ngươi dũng khí nói ta bỉ ổi? Ta cũng nghe được sự dung tục từ tiếng gõ cửa ngươi, Hắc Nhãn còn lo lắng là người xấu gì đố, hóa ra hắn lo lắng không phải là không có lý."
Trần Nhiễm: "Ta là người xấu, ngươi là một người xấu."
Gã mở túi giấy dầu ra, thò tay ra xé nửa con gà, đương nhiên là nửa có phao câu đó, đưa cho Thẩm Lãnh một nửa còn lại. Thẩm Lãnh lắc đầu, lấy một nửa có phao câu, đưa nửa kia cho Trần Nhiễm: "Đừng giả bộ như thích gặm phao câu lắm vậy, chỉ là ta không muốn vạch trần ngươi, tất cả thịt ngon một chút đều ở nửa của ta ta, bên phao câu còn có bao nhiêu thịt?"
Trần Nhiễm cười: "Nếu ngươi đã biết lần nào ta cũng đưa thịt ngon cho ngươi, tại sao ngươi không khách khí hơn một chút?"
Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Bởi vì ta không thích ăn phao câu."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh cười, đột nhiên cảm thấy con người không nhất định cần rượu mới có thể phù hợp với tâm trạng. Hắn cắn một miếng vào phao câu gà, hơi béo ngấy nhưng rất thơm. Thứ phù hợp với tâm trạng cũng có thể là một con gà.
Hắn cảm thấy những điều mình nghĩ đến rất có triết lý, vì thế nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi thật giống một con gà mái xinh đẹp."
Trần Nhiễm giật thót mình: "Đại ca ta nói sợ nhất là ngươi ở quân doanh lâu, nhìn nam nhân cũng xinh đẹp."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn cười nói: "Giúp một việc."
"Nói."
"Giúp ta ôm chăn ra ngoài."
"Làm gì?"
"Không chơi."
"Ông nội ngươi, đứng đắn một chút, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không muốn."
"Ta đệch!"
"Cũng không có gì, chỗ này cũng rất lớn, ta ngủ cùng các huynh đệ trong sân."