Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102: Hắn Am Hiểu Giết Yêu!

Chương 102: Hắn Am Hiểu Giết Yêu! Chương 102: Hắn Am Hiểu Giết Yêu!Chương 102: Hắn Am Hiểu Giết Yêu!

Những người còn lại chờ hồi lâu vẫn thấy hắn im lặng, lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn tới.

Chuyện này thì có cái gì mà phải nghĩ chứ?

Bản thân chủ tu loại võ học gì, phụ tu loại võ học gì, môn nào chỉ mới nhập môn, môn nào đã đại thành rồi, chẳng lẽ chính mình còn không rõ?

Một lát sau, Thẩm Nghi mới ngẩng đầu, có chút không chắc chắn nói: "Giết yêu?"

Bát Bảo Huyền Thân, Tham Lang Tru Tà, Thiên Cương Huyết Sát, Tiệt Mạch Cầm Long...

Dường như rất khó chỉ ra môn nào mạnh hơn môn nào, có cảm giác tất cả chúng đều rất hữu dụng.

Nghe thấy câu trả lời của hắn, Lưu Tu Kiệt và Mã Đào đều ngạc nhiên đứng đờ người ra tại chỗ.

"Ha ha." Lý Mộ Cẩn cũng bị câu nói này làm giật mình. Nhưng rất nhanh, nàng đã ôm bụng cười đến run run rẩy rẩy, rồi trực tiếp xoay người đi vào: "Được rồi, cứ viết đi, hắn nói hắn am hiểu giết yêu kia."

Một lát sau, Lý Tân Hàn đã hoàn thành phần đăng ký, chậm rãi bước ra, vừa đi vừa dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nghỉ một cái.

Từ lúc ở Bách Vân huyện, gã đã biết sở học của người này quá tạp, nhưng thật sự không ngờ, ngay cả một con đường chủ tu cũng không có, trong lòng đang suy nghĩ, có nên mời người trong nhà tới giúp đối phương xem căn cốt, chải vuốt phương hướng tương lai một chút hay không?

"Tiểu nhị, đi an bài xe ngựa, Lâm Giang quận, Thủy Vân hương." Lý Tân Hàn cũng không rối rắm quá lâu, đã gật đầu ra hiệu. Nam nhân thấp bé như hài đồng trong nhóm lập tức chắp tay, trâm mặc rời đi.

Lý Tân Hàn lại dẫn mọi người rời khỏi Trấn Ma tỉ.

"Lý đầu nhi có chút căng thẳng." Lưu Tu Kiệt quan sát dáng vẻ không được tự nhiên của Lý Tân Hàn, thấp giọng nói: "Chức vị của hắn còn thấp, có chuyện tốt đều bị nhóm Thiên Tướng khác chọn đi, cứu Lâm đại nhân trở về cũng được coi như là một công lao, nhưng trước khi đối phương trở về, việc này tuyệt đối không được để lộ ra."

"Tính toán công tích một chút, chỉ cần xử lý thêm một mối yêu họa có liên quan đến Ngọc Dịch cảnh là Lý đầu nhi có thể tấn thăng làm Thiên Tướng rồi... Cũng không biết lân này có thu hoạch hay không?"

(Công tích là công trạng và thành tích)

Nói đến công tích, đôi mắt của hai vị huynh đệ tốt đã phối hợp nhiêu năm này lập tức sáng rực lên. Dù sao bọn họ cũng có xuất thân là danh môn, đã dấn thân vào Trấn Ma ti, đương nhiên phải lăn lộn một phen ra trò rồi.

Lúc này, Thẩm Nghi mới chú ý tới, trên ống tay áo của bọn họ đều có hai đường vân văn. Xem ra... đúng là Lý Tân Hàn kia rất khát vọng đối với công tích, ngay cả thuộc hạ dưới trướng gã cũng theo đó mà được uống chút nước canh rồi.

"Không cần phải thèm khát đến thế đâu, chỉ cần tham dự chừng năm lần yêu họa Ngọc Dịch cảnh, hoặc là lấy được đầu địch nhân một lần, thì ống tay áo của ngươi cũng có thêm một đường văn vân nữa. Đến lúc đó, chuyện ban thưởng nội công cho ngươi tuyệt đối sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông."

Nói đến đây, hai người đã bước khỏi cánh cổng bên ngoài Trấn Ma tỉ, đi lên đường cái, ai nấy đều thuần thục thu lại nụ cười trên môi.

Những nơi bọn họ đi qua, người qua đường đều vội vàng dừng lại hoặc lảng tránh, đợi cho đến lúc mấy người bọn Thẩm Nghi đi xa, những người này mới tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

Nhóm Thẩm Nghi đi thẳng xuống phía dưới một tòa thành lâu nguy nga, Lý Tiểu Nhị dắt yêu mã đã sớm chờ ở nơi này từ lâu.

"Đây là lính trinh sát của chúng ta, nếu toàn lực chạy đi, chỉ cân một ngày là hắn có thể chạy tới chạy lui giữa Bách Vân huyện và Thanh Châu thành. Dưới tình huống bình thường, nếu ngươi có thư gì đó muốn đưa đi, cứ việc tới tìm hắn, khẳng định là không chọn lâm người." Lưu Tu Kiệt nhảy lên xe ngựa, cười hì hì trêu chọc một câu.

Lý Tiểu Nhị trừng mắt nhìn gã một cái, lại lập tức khách khí gật đầu với Thẩm Nghị, lời ít mà ý nhiều nói: "Ta có thể chuyển được, rất nhanh."

Sau khi mấy người bọn họ ngồi xuống, Lý Mộ Cẩn trực tiếp kéo căng dây cương, giục ngựa đi đầu.

Thẩm Nghi ngồi vào xe, trong đầu chợt có chút thấu hiểu. Hóa ra ngay cả chuyện người nào cưỡi ngựa, người nào ngồi xe cũng có cách lý giải riêng.

Người có cảnh giới cao nhất mới đủ khả năng duy trì trạng thái tỉnh táo trong khoảng thời gian khá dài, để đến khi gặp được tình huống đột ngột phát sinh, đối phương cũng có thể kịp thời làm ra phản ứng.

"..." Lý Tân Hàn dựa vào thùng xe, đặt hai tay lên nhau, đầu ngón tay dồn dập gõ vào mu bàn tay, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

"Không đến mức đó chứ?" Mã Đào đưa tay tới, quơ quơ trước mặt gã: "Dù lần này nhân thủ khá ít, nhưng không phải nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đến Thủy Vân hương tìm vài người thôi sao?"

Lưu Tu Kiệt cũng nhân tiện nói cho Thẩm Nghi nghe về nhiệm vụ lần này: "Có mấy vị giáo úy đến Thủy Vân hương giám sát. Theo quy củ, sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ được mười lăm ngày, bọn họ phải gửi thư về nhà, nhưng trong doanh lại chậm chạp không nhận được tin tức của bọn họ... Nhưng hẳn là vấn đề không lớn, Thủy Vân hương bên kia có Hà Thần, nếu Hà Thần xảy ra chuyện, đám hương dân kia đã sớm chạy thẳng đến Thanh châu rồi."

Lý Tân Hàn trâm mặc hồi lâu, mới móc một tấm lệnh bài nhuốm máu từ trong ngực ra: Đây là thứ được nha mồn Lâm Giang quận sai người đưa tới, Ngoại Sự đường vừa mới giao cho ta."

Dứt lời, gã chợt đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi: "Ta từng nói sẽ mang ngươi ra ngoài làm quen một chút, nhưng lần này... Ngươi không có kinh nghiệm tranh đấu với yêu ma chân chính, cần phải cẩn thận."

Nghe vậy, hô hấp của hai người Lưu Mã đều ngừng lại: "...

Rõ ràng bọn họ đều biết chuyện Thẩm Nghi chém cẩu yêu và vượn yêu ở Bách Vân huyện, nhưng gã lại nói cái gì mà không có kinh nghiệm?

Đối phương chính là Ngọc Dịch cảnh đó?

Đến đây, đột nhiên Mã Đào lại nhớ đến mấy lời hoang đường mình vừa nói với Thẩm Nghị, cái gì mà chết rồi sẽ có người báo thù cho ngươi, vốn dĩ lúc ấy gã chỉ muốn làm cho bầu không khí sôi động hơn một chút, ai dè...

Càng nghĩ, trong lòng càng áy náy, Mã Đào lập tức đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghĩ với ánh mắt day dứt: "Phì! Cái miệng quạ đen của ta."

Trâm Nghi hơi nghiêng người, Lý Tiểu Nhị với vẻ mặt không cảm xúc, khẽ vươn tay lau chút nước bọt, lại đưa ánh mắt trầm mặc nhìn về phía Mã Đào.
Bình Luận (0)
Comment