Chương 101: Ngươi Am Hiểu Gái Gì?
Chương 101: Ngươi Am Hiểu Gái Gì?Chương 101: Ngươi Am Hiểu Gái Gì?
Nói xong, tên ăn mày kia đưa mắt nhìn tỷ đệ Lý gia bên cạnh. Gã thoáng dừng lại một chút để sắp xếp từ ngữ trong đầu, sau đó mới lên tiếng: "Lý gia đã là thế gia cực kỳ nổi danh ở Thanh châu này rồi, nhưng nội công gia truyền của nhà bọn họ, cũng chỉ liên kết được một trăm hai mươi sáu khiếu mà thôi. Nhưng nội công của Trấn Ma tỉ lại có thể thúc giục được chừng hai trăm bảy mươi khiếu, hiệu suất tu hành gia tăng thêm gấp bội.
"Này!" Lý Tân Hàn không nhịn được, trực tiếp đạp gã một cước: "Đây là thứ ngươi am hiểu nhất hả?"
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, bàn tay cầm đao lại siết chặt thêm mấy phần.
Ngoại Sự đường, Thanh châu Trấn Ma tỉ.
Bức tường gạch màu xám trắng lẳng lặng đứng, cánh cửa lớn được sơn màu đỏ đang mở rộng, từng bóng người lần lượt ra vào, trên mặt ai nấy đều ánh lên vẻ vội vàng, nóng ruột.
Thẩm Nghi yên lặng quan sát chung quanh.
Dù tất cả mọi người đều mặc duệ tát [1] bằng gấm màu đen, nhưng tới hơn 60% những người này đều không có vân văn trên cổ tay áo. Tuổi trung bình cũng khoảng bốn mươi.
Khí tức trên người đúng là sơ cảnh không sai, nhưng có vẻ hơi lỏng lẻo, mờ nhạt, chỉ có thể nói là miễn cưỡng vượt qua cánh cửa kia mà thôi.
Đây chính là đám Trấn Ma giáo úy "Ngâm nước tắm" mà Trương đồ tể kia từng nhắc đến?
Thi thoảng cũng có mấy người mặc áo có vân văn đi qua, tuổi tác nhỏ hơn những người kia một chút, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
"Nội doanh có ba ngàn người, ngoại doanh có hơn tám ngàn người, tổng cộng là hơn một vạn huynh đệ chúng ta, phải phụ trách an nguy cho mười hai quận, ba trăm bốn mươi hai huyện thành thuộc Thanh châu." Tên ăn mày đi tới, trong lời nói có chút cảm thán.
"Trừ hai nghìn năm trăm võ phu nội doanh cần ở lại nơi này để trấn thủ Thanh châu, tính trung bình xuống, coi như hai mươi người phải chịu trách nhiệm trấn thủ một cái huyện thành. Cho nên về cơ bản, nhân thủ của chúng ta luôn ăn khớp với con số này. Nói đơn giản là khi đi ra ngoài làm việc, ngay cả một vị Thiên Tướng cũng chỉ có thể dẫn theo khoảng hai mươi giáo úy mà thôi, dù gặp phải nguy cơ không thể ứng phó nổi, khiến cho cả đội ngũ, bao gồm cả vị Thiên Tướng nọ bên trong đồng thời chết đi, tổn thất của Thanh châu Trấn Ma ti cũng không quá lớn."
Thẩm Nghi lắng nghe mấy người bọn họ nói chuyện hồi lâu, cũng biết tên của gã ăn mày này là gì rôi, hắn nhìn Mã Đào bày ra bộ dáng quen thuộc, trong lòng lại không nhịn được khẽ nhướng nhướng mày.
Dường như ở trong mắt đối phương, tình huống toàn quân bị diệt vốn là chuyện rất bình thường.
Dựa theo những thông tin hắn đã biết, có vẻ như tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành Thiên Tướng, có được tư cách một mình dẫn đội, cũng phải là cao thủ Ngọc Dịch cảnh. Nếu đặt tôn tại kiểu này ở Bách Vân huyện, đối phương hoàn toàn có thể xưng là thổ hoàng đế một tay che trời...
Mất đi một vị như vậy, lại được gọi là tổn thất không lớn?
"Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần đừng chết mà không có một chút tin tức gì truyên ra, thì nhiêu nhất là nửa tháng, trong nhà cũng sẽ có người đi tới thay ngươi báo thù rửa hận." Mã Đào nhếch môi, cảm khái nói: "Lại nhớ lúc trước, vị Trấn Ma tướng quân của Ngọc Sơn quận kia đã bị ba đại môn phái địa phương liên thủ hãm hại, bọn họ tự cho là mình làm việc cực kỳ kín kế không một khe hở, ai ngờ nhị đệ tử của Tổng binh dẫn theo một ngàn nhân thủ đi tới, chỉ dùng có sáu ngày, đã thu được hai vạn ba ngàn cái thủ cấp. Nghe nói đến tận bây giờ, đầu người vẫn còn chồng chất ở ngoài cửa thành.'
So với cảm giác rung động khi được nghe chiến tích vê hành vi cường thế tàn nhẫn của Trấn Ma ti, Thẩm Nghi thâm mím môi, càng dặn lòng mình phải ghi nhớ vê cái chết của vị Trấn Ma tướng quân kia hơn.
Hắn vốn tưởng răng với thực lực hiện tại của mình, chưa nói đến chuyện thăng quan tiến chức, thì tự vệ phải có thừa, nhưng ai có thể ngờ, thế đạo này còn loạn hơn những gì hắn tưởng tượng, không chỉ phàm phu tục tử có nỗi lo về tính mạng, ngay cả hạng người thanh danh hiển hách như Trấn Ma tướng quân, nói chết cũng phải chất...
"Này, ngươi am hiểu cái gì?" Lý Mộ Cẩn từ trong nha môn đi ra, đưa mắt nhìn mấy người bên ngoài, rôi mở miệng hỏi: "Truy tìm tung tích, thăm dò bí mật? Tập kích từ ngoài ngàn dặm? Đúng rồi, có phải ngươi rất am hiểu đánh giáp lá cà, bắt yêu ma hay không?”
Khi nói lên câu này, trong đầu chợt nhớ đến một màn lúc trước, Thẩm Nghi này từng cho Phương Hằng kia ăn quả đắng, bởi vậy nửa câu cuối cùng của nàng còn pha thêm một chút hiếu kỳ.
Mã Đào nghe vậy, bên ngoài thì nhún nhún vai, còn trong lòng lại có chút xấu hổ siết chặt bàn tay.
Nếu trong một tổ chức, trực tiếp xuất hiện hai người có võ học tương tự, mà trùng hợp là một người mạnh hơn người còn lại rất nhiều, chẳng phải người còn lại kia sẽ có chút dư thừa hay sao?
Nghĩ đến đây, chợt trông thấy Thẩm Nghi vẫn còn lộ vẻ nghi hoặc, Mã Đào thở dài, nhanh chóng thu lại nỗi lòng để mở miệng giải thích: "Để ghi chép, nếu sau này Lý lão đại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà ngươi vận khí tốt vẫn còn sống, thì bản ghi chép này sẽ tiện cho các Thiên Tướng khác tới chọn người. Ngươi không cần để ý đến những cái khác, chỉ cần nói thẳng mình tu môn công pháp nào có cảnh giới võ học cao nhất là được."
"Là như vậy sao?" Thẩm Nghi nghe xong lời Mã Đào giải thích, lập tức chìm vào trâm ngâm, yên lặng kiểm tra đống công pháp võ học của mình.
Rất nhanh, trên mặt hắn lại có thêm một tia rối rắm mơ hồ.
[1] : Duệ tát (Eiã# - yìsăn) vốn là trang phục của giáo úy, có nguồn gốc từ trang phục một màu tên jisum của Mông Cổ.