Chương 106: Chân Tướng!
Chương 106: Chân Tướng!Chương 106: Chân Tướng!
"Giết!" Tên điên trừng to mắt, con ngươi gần như đã lòi ra ngoài. Gã gào thét như xé cổ họng, khóe môi có nước bọt chảy dài xuống dưới, giống như đã phát điên rồi.
Thẩm Nghi lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã, lực đạo giữa ngón tay cũng nhẹ nhàng đi mấy phần. Hắn vuốt lên đầu đối phương, như đang trấn an một con chó điên.
Toàn thân tên điên run rẩy, dần dân cũng bình tĩnh xuống.
Rồi ngay lập tức, hắn nghe thấy một tiếng nói lạnh nhạt vang lên, cả người như bị sét đánh: "Đa tạ đã nhắc nhở."
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghi khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn có sát khí ẩn hiện, chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt như trước, giọng nói bình tĩnh như thường: "Sẽ không phụ nhờ vả."
Tên điên biến mất bảy - tám ngày.
Yêu bài nhuốm máu, tự dưng đưa đến Lâm Giang quận.
Từ đầu tới đuôi, đối phương chỉ muốn chuyển một lời đến Thanh châu mà thôi, đó là...
Nơi đây có yêu, có Đại yêu!
Ở ngay trong thôn!
Trong Hà Thần miếu tối tăm, pho tượng cao lớn bị một bóng ma bao phủ, khuôn mặt hiên lành hơi lộ ra vài phần quỷ di.
Một nữ nhân to béo, mặc áo xanh, đang nằm sấp trên bệ thờ, hai tay gắt gao bấu chặt lấy phần rìa, cả cái bàn lẫn pho tượng đều kịch liệt đung đưa theo nhịp nhấp nhô lên xuống của nàng.
Nàng ngẩng cao cổ, gân xanh nổi lên, trên khuôn mặt với tâng tầng thịt mỡ chồng chất lên nhau, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra ngũ quan đoan chính, có bảy phần tương tự với pho tượng kia.
"Ôi!" Nhưng so với dung mạo hài hòa, dễ mến của Hà Thần, thì loại biểu cảm vặn vẹo, trợn trắng mắt, khó thở của nữ nhân này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác dữ tợn!
Sau lưng nàng, là một thanh niên với khuôn mặt thoáng hiện vẻ non nớt và ánh mắt hung ác, gã để trần thân trên, tâng vảy đen lốm đốm bao trùm cả lưng, cùng với những vết thương chồng chất không đếm được, đã kết vảy màu đỏ sậm, giống như mạng nhện trải rộng toàn thân. Nhưng thứ làm người khác chú ý nhất lại chính là cái sừng nhỏ trên trán gã.
Thanh niên kia nhìn chằm chằm vào bức tượng Hà Thần, chợt há to miệng, để lộ ra hàm răng trắng hếu: "Đây là ngươi sao?"
"Là ta!" Chỉ nghe nữ nhân kia rên rỉ một hơi, khiến cho thân thể người thanh niên có sừng trên đầu kia khẽ run rẩy. Gã nắm lấy đầu đối phương, hung hăng đập xuống bàn, ngay sau đó lại há miệng cắn thẳng vào cổ nàng, để máu chảy ồ ồ vào miệng.
Gã há miệng nuốt xuống, vết thương trên người khép lại được mấy phần.
Cơ thể nữ nhân to béo kia run run rẩy rẩy, nhưng vẻ khát khao trên mặt lại càng thêm nồng đậm, giống như bị đối phương gặm ăn là chuyện làm nàng bất lực, không thể làm gì khác hơn.
"Biến! Toàn mùi cá tanh." Thanh niên kia nhíu mày, lau khóe môi, dường như rất bất mãn: "Ta muốn đại dược!"
Phải biết rằng, thân thể của người tập võ chính là thứ ẩn chứa thiên địa khí tức nồng đậm nhất, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng bảo dược kia.
Hà Thần đứng lên, thở hổn hển vài cái, vội vàng sửa sang lại y phục, sau đó nhẹ nhàng xoa vết thương nơi cổ, trong ái mộ lại lộ ra một chút sợ hãi nói: "Bảo dược đã tới, lần này càng tốt hơn lần trước, có khoảng năm tên, hai tên trong đó là Ngọc Dịch cảnh, tuổi trẻ mỹ vị, ta tuyệt đối không thả cho bọn họ rời đi đâu, nhất định sẽ làm ngài hài lòng"
"Quy củ cũ, hai tên kia thuộc về ta." Thanh niên nhướng mày nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta chặn một người trong đó là đủ, ba tên sơ cảnh còn lại đêu thưởng cho ngươi."
"Nô tỳ không dám”" Hà Thần vội vàng lắc đầu, dù khí tức trên người nàng nồng hậu hơn đối phương một chút, nhưng tư thái lại cực kỳ cung kính.
Nghe vậy, thanh niên kia khẽ đưa tay nhéo lên mặt nàng, nói: "Thưởng cho ngươi, thì ngươi cứ cầm."
"Đi đi." Gã phất tay nói.
"Vâng!" Hà Thần lập tức kéo lê tấm thân suy yếu của mình đi ra bên ngoài. ...
Trúc Miệt viện. (tiểu viện làm bằng tre trúc)
Tiểu quả phụ cẩn thận múc canh vào trong bát. Sau chuyện vừa rồi, vẻ điên cuồng trên mặt kẻ điên kia cũng giảm đi rất nhiều, gã yên tĩnh co người lại trong một góc bên ngoài, nhấp từng ngụm nhỏ canh cá.
Thẩm Nghi ngồi trong sân, nhai mấy miếng thịt cá nhạt nhẽo. Hắn ăn uống rất nghiêm túc, dường như muốn triệt để hòa tan mỗi một phần dinh dưỡng bên trong thịt cá vào dạ dày.
Nếu hắn đoán không sai, thì ngay từ khoảnh khắc tiến vào trong thôn, đoàn người của bọn họ đã bị yêu ma theo dõi rồi.
Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ cần không để ý một chút thôi, bọn họ sẽ biến mất vô tung vô ảnh giống như mấy vị giáo úy lúc trước, thậm chí còn không có cơ hội đưa lệnh bài về Thanh châu.
"Được, ta đã nói vì sao lại không tìm thấy ngươi, hóa ra là ăn vụng ở đây." Lý Mộ Cẩn chậm rãi đi vào sân.
Vừa thấy người đi đến lại là một vị Trấn Ma giáo úy, còn là một cô nương quyến rũ xinh đẹp, tiểu quả phụ rất thức thời, nhanh chóng bưng bát đi ra sân, ngồi ở cửa cùng tên điên kia.
"Ăn ngon không?" Lý Mộ Cẩn tò mò đánh giá thanh niên trước mặt.
Tuy nàng không cho rằng đối phương có thể đánh thắng được Phương Hằng kia, nhưng chỉ cần làm cho gã nhượng bộ, cũng đủ để chứng minh Thẩm Nghi này bất phàm rồi, khẳng định hắn không phải một tên võ phu sơ cảnh đơn giản bình thường.
Hơn nữa, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đi làm nhiệm vụ, vì sao tâm trạng còn bình thản hơn cả tên đệ đệ kia của nàng?
Là nghé con mới sinh không sợ cọp sao?
Không cần biết như thế nào, dù là một chưa từng chứng kiến sự hung ác của đám yêu ma, thì phân gan dạ sáng suốt này cũng rất tốt rồi.
"Nhắc nhở những người khác, phải luôn luôn duy trì cảnh giác, không nên phân tán, trong thôn có yêu." Thẩm Nghi nuốt miếng thịt cá cuối cùng xuống, mới ngước mắt nhìn sang, lạnh nhạt nói.
"Cái gì?" Lý Mộ Cẩn có chút giật mình, lại lập tức cười nói: "Ngươi còn chỉ huy..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã chạm phải cái nhìn đây nghiêm túc của Thẩm Nghị, khiến nàng không tự chủ, lập tức thu hồi nụ cười lại: "Biết rồi, ta lập tức đi thông báo cho bọn họ."
Nàng chỉ nhận lời mà không hỏi đối phương đã nhận được tin tức này từ đâu. Xét cho cùng, bọn họ đều là Trấn Ma giáo úy giàu kinh nghiệm, dù những lời này chỉ có một chút khả năng xảy đến, cũng phải phòng ngừa chu đáo.