Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Biến Số Duy Nhất!

Chương 107: Biến Số Duy Nhất! Chương 107: Biến Số Duy Nhất!Chương 107: Biến Số Duy Nhất!

Lý Mộ Cẩn vừa mới xoay người, đột nhiên trong đáy mắt lại xẹt qua một tia nghi hoặc. Ngay sau đó, một cơn gió đen mang theo mùi vị tanh hôi trực tiếp xuất hiện trong không khi.

Chỉ trong nháy mắt, cơn gió kia đã lướt qua bầu trời, bay thẳng ra ngoài thôn!

Đồng thời, hai người vừa rồi còn ngồi ở cửa, giờ phút này lại biến mất tăm hơi.

"Đừng đi lung tung, mau thông báo cho Tân Hàn!" Lý Mộ Cẩn phản ứng cực nhanh, vẻ lười nhác trong mắt lập tức tan biến. Nàng không chút do dự, đã rút đoản kiếm ra, vội vàng đi theo.

Dám bắt người ngay trước mặt Trấn Ma ti, ý đồ khiêu khích này quá đậm rồi!

Thân hình nàng trực tiếp lướt trên con đường nhỏ lầy lội, chỉ trong một nhịp hô hấp đã vượt qua khoảng cách mấy chục trượng.

Đúng lúc này, Lý Mộ Cẩn khẽ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt khẽ biến. Chỉ thấy một bộ áo đen căng phồng, sợi tóc nhẹ bay, Trâm Nghi với vẻ mặt không cảm xúc nắm chặt thanh hắc đao, đang chạy đến với tốc độ còn nhanh hơn nàng ba phần!

"Ngươi chạy theo làm gì? Chạy còn rất nhanh nữa chứ?" Lý Mộ Cẩn nín thở, chỉ biết trơ mắt nhìn cơn gió đen kia chui thẳng vào cánh rừng thấp ven sông.

Được tu vi Ngọc Dịch cảnh gia trì, khí tức mênh mông trên người nàng càng thêm xao động.

"Đã bảo ngươi đi thông báo cho bọn họ rồi, rõ ràng đối phương là Đại Yêu Ngọc Dịch, ngươi có nóng vội cũng vô nghĩa." Lời còn chưa dứt, đột nhiên Lý Mộ Cẩn lại cảm ứng được một tia dao động mơ hồ, nàng vội vàng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy Dương Xuân giang bên ngoài làng chài kia vừa phát sinh dị biến, mặt sông truyền đến từng tiếng thét gào, thậm chí còn nhấc lên cơn sóng triều cao hơn mười trượng.

Lại có một phụ nhân mặc áo xanh để chân trân, đang đứng trên đỉnh cơn sóng triều, người này giống như Hà Thần trong truyền thuyết, lật tay một cái, có thể bao phủ cả thôn.

"Đáng chết!" Nhìn bóng dáng quen thuộc kia, dù trong lòng vẫn không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên từ bỏ cuộc sống bình yên đã kéo dài đến bốn trăm năm của mình, nhưng một tia may mắn cuối cùng trong lòng Lý Mộ Cẩn lại đang nhanh chóng biến mất rồi. Bởi vì Thẩm Nghi đã đoán đúng, nơi này không chỉ có yêu, còn có yêu ma có chuẩn bị mà đến.

Nàng đưa mắt nhìn bụi cây đằng kia, lại thấy cả cơn gió đen vừa nãy cùng với Thẩm Nghi vốn đang chạy phía trước mình, đều biến mất vô tung vô ảnh chỉ trong một thoáng nàng thất thần.

"Xong rồi." Nàng cắn chặt hàm răng, hô hấp trở nên dồn dập. Rõ ràng nàng đã thay Trấn Ma tỉ làm được nhiều chuyện như vậy, vì sao vẫn phạm phải sai lầm do do dự dự này?

Cả tên nhóc kia nữa, ngươi chạy quá nhanh rồi!

Lá gan lại lớn đến thế:...

"Hô." Thẩm Nghỉ điều chỉnh khí tức, toàn lực thi triển Bạch Viên Hí Mãng đã viên mãn của mình, leo núi như giẫm trên đất bằng, tốc độ gia tăng nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn mấy phần so với vừa nấy.

Hắn có chú ý tới Lý Mộ Cẩn đã tụt lại phía sau, cũng trông thấy hiện tượng khủng bố của Dương Xuân giang, tuy trong lòng thoáng có chút dị động, nhưng rất nhanh đã vững vàng trở lại.

Đây là một cái bẫy chết người trực tiếp nhằm vào giáo úy Trấn Ma tỉ.

Đại khái là bọn chúng muốn tách tỷ đệ Lý gia ra, sau đó tiêu diệt từng người.

Trên thực tế, Thẩm Nghi vốn không phải hạng người dễ kích động, mà hoàn toàn ngược lại, giờ phút này, mạch suy nghĩ trong đầu hắn đang rơi vào tình trạng cực kỳ tỉnh táo, vô cùng rõ ràng.

Nếu Hà Thần đúng là một con yêu ma Ngọc Dịch cảnh hậu kỳ, thì tỷ đệ Lý gia liên thủ cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế, huống chi cơn gió đen trước mắt cũng là yêu ma Ngọc Dịch cảnh.

Dưới tình huống như vậy, dù năm người cùng tụ tập lại cũng chẳng mang đến ý nghĩa gì, kiểu gì phải có một người riêng lẻ, đi đối mặt với kẻ này.

Hai con súc sinh đã sớm tính toán xong hết thảy mọi chuyện. Sở dĩ chúng làm điều thừa thãi ấy, có khả năng chỉ muốn giảm tỷ lệ thương tổn của mình xuống mức thấp nhất mà thôi.

Mà hắn, lại là biến số duy nhất trong thế cục này.

Ở thời điểm hiện tại, Thẩm Nghi sẽ không đi quản chuyện dân chúng thôn xóm, cũng không quan tâm tỷ đệ Lý gia có thể đánh thắng Hà Thần hay không, bản thân đang đứng nguy cơ sinh tử như vậy, chỉ hơi do dự một chút, chính hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Hắn lập tức cưỡng ép bản thân phải đặt tâm tư vào địch nhân trước mắt. Chỉ khi chém được thủ cấp của con yêu ma này xuống, mới có thể tranh được một đường sinh cơ duy nhất.

Một khi đã như vậy —— Hắc đao rời vỏ, trực tiếp bị năm ngón tay thon dài của hắn nắm chặt, gió núi điên cuồng gào thét, lay động bộ trường sam đen tuyền.

Thẩm Nghi câm ô đao, chậm rãi dừng bước, nhìn cơn gió màu đen trước mắt tán đi, hiển lộ ra một bóng người phủ đầy vảy đen.

Chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Nghi, Giao Phong mới ném hai người đang hôn mê trên tay xuống, vẻ mặt dần trở nên cáu kỉnh: "Tại sao người đi theo lại là ngươi? Ngươi cũng xứng đi theo ta sao?”

Nó thật sự không ngờ, mục tiêu dẫn đầu đuổi theo sau lưng mình lại là một tên võ phu sơ cảnh.

Tình huống này có nghĩa là bên phía Hà Thần phải đồng thời ứng phó với cả hai tên giáo úy Ngọc Dịch cảnh.

Nhưng trong mắt Giao Phong lại chẳng có lấy một chút lo lắng nào, chỉ có một tia nôn nóng và bất mãn... Nôn nóng vì không thể hành hạ đến chết nữ nhân trẻ tuổi kia trước, sau đó mới nhấm nháp máu thịt tươi mới ẩn chứa khí tức trên người nàng.

Còn nguyên nhân khiến gã bất mãn lại vô cùng đơn giản. Bởi vì tên giáo úy trước mắt này quá yếu ớt, so với hai món bảo dược kia, đối phương nhỏ yếu đến mức chẳng thể gợi lên cơn thèm khát trong lòng gã.

Thân là Giao Long, không phải thứ gì cũng có tư cách bị gã gặm ăn đâu.
Bình Luận (0)
Comment