Chương 112: Mùi Vị Hà Thần Của Các Ngươi Thế Nào?
Chương 112: Mùi Vị Hà Thần Của Các Ngươi Thế Nào?Chương 112: Mùi Vị Hà Thần Của Các Ngươi Thế Nào?
Tiếng nói oán giận xé rách sự tĩnh lặng của đêm khuya.
Ngay lập tức, đã có mười mấy tên thanh niên trai tráng ném bó đuốc trên tay đi, nắm chặt lấy xiên cá, điên cuồng xông tới.
Trước kia, bọn họ đã dùng loại tư thế như vậy, để hết lần này đến lần khác đánh đuổi đám người của Trấn Ma ti này đi.
Đây là sự phẫn nộ của toàn bộ bảy vạn dân chúng Thủy Vân hương bọn họ.
Ở trước mặt luồng sức mạnh này, ngay cả Thiên Tướng Ngọc Dịch cảnh cũng phải dừng bước.
Có vẻ như Thẩm Nghi không hề nghe thấy những âm thanh kia, hắn bình thản nhặt một đoạn cọc gỗ bén nhọn lên, rồi không chút do dự đâm xuyên qua lưng hà yêu, đóng đinh nàng trên bệ thờ.
Nương theo đó là tiếng kêu thảm thiết của hà yêu.
Làm xong chuyện này, hắn mới đưa mắt ngoái nhìn, lại vươn tay trái tới, năm ngón tay chậm rãi xòe ra, một tấm lệnh bài màu đen kịt khẽ lắc lư trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc ấy, hai chữ "Trấn Ma" với đường nét vừa cứng cỏi lại mượt mà trên tấm lệnh bài ấy, trực tiếp hiển lộ ra vẻ lạnh lẽo như băng.
Giọng nói lạnh nhạt truyền đến: "Trấn Ma ti phụng lệnh tru yêu, người không liên quan đều lui lại."
Nhóm ngư dân trẻ tuổi trừng lớn đôi mắt giăng đầy tơ máu, làm sao có thể quan tâm đến những thứ này? Bọn họ chỉ nghĩ đơn giản rằng, một khi đám người mình xông tới, đối phương sẽ bất đắc dĩ mà rút đi thôi.
Nghĩ đến đây, đôi tay thô ráp của bọn họ càng nắm chặt cây xiên cá thêm vài phần, ngoài miệng hét lớn: "Giết lũ chó săn kia! Cứu Hà Thần!"
Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng rõ ràng đã mượn nhờ ánh lửa ảm đạm đẳng sau, bọn họ vẫn không thể tìm được một chút cảm xúc do dự trên gương mặt thanh niên mặc áo đen kia... giống như thứ mà mình đã từng bắt gặp không biết bao nhiêu lần trong ánh mắt của những giáo úy lúc trước.
Thấy mọi người vẫn tiếp tục vọt tới, Thẩm Nghi không nói gì thêm, chỉ siết chặt năm ngón tay thêm một lần nữa. Cùng thời điểm ấy, một luồng hồng mang lại yên lặng dâng lên, rồi không một tiếng động, nó xẹt qua không trung, lấy một loại tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, trực tiếp xuyên thủng cái đầu thứ nhất, sau đó là cái đầu thứ hai...
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn mười mấy người trước mắt liên tiếp ngã xuống, sâu trong đáy lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Hình như giáo úy lần này không giống với trước kia.
Còn chưa chờ lão nghĩ xong, chất lỏng màu đỏ tươi nóng bỏng chảy xuống từ trên trán đã xâm nhiễm tâm mắt, thân thể cũng trở nên nhẹ bãng mà không rõ vì sao.
Nhìn cái chết bất đắc kỳ tử của trưởng thôn, da mặt đám ngư dân còn lại, những người vẫn chưa ra tay, đều run lên.
Theo bản năng, cả đám đồng thời lui về phía sau nửa bước.
Nhóm ngư dân đang khống chế được mấy vị Trấn Ma giáo úy cũng run lẩy bẩy, vội vàng vứt bỏ cây xiên cá trong tay.
Bịch bịch —— Càng ngày càng nhiều bóng người quỳ xuống ngoài miếu, mọi người sợ hãi vô cùng, chỉ còn biết dập đầu xuống đất, dập đầu đến đầu rơi máu chảy, tiếng kêu khóc liên miên không dứt: "Cầu xin đại nhân tha cho Hà Thần nương nương!"
Thẩm Nghi quay người lại, nhìn chằm chằm vào hà yêu dưới chân.
Lưỡi đao đen nhánh lập tức chém xuống.
Nương theo tiếng vang nặng nê, cái đầu lăn xuống đất, hà yêu đã hóa ra nguyên hình, là một con cá nheo với bê rộng gần một trượng.
Chiếc áo xanh rách tan, thân cá to mọng màu xanh trắng trực tiếp chiếm hết nửa cái Hà Thần miếu, cái đuôi thoáng run rẩy mơ hồ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thanh niên toàn thân đẫm máu trực tiếp đạp chân xuống bệ thờ, dù vẻ mặt không thể nói là hung ác, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Thậm chí còn khiến người ta sợ hãi hơn cả pho tượng trước đó.
Hắn đâm một đao vào bụng cá, hết sức chuyên chú đào thứ bên trong lên, thịt cá trắng nõn béo mập giống như một trang sách từ từ được mở ra. Hắn cũng tiện tay đi Thú Nguyên trong đó.
Chờ lấy Thú Nguyên đi, Thẩm Nghi lại dùng lưỡi đao cắt xuống một miếng thịt cá, cúi đầu đứng thẳng, thử đặt nó vào trong miệng tinh tế nhai nuốt. "... Nhóm dân chúng không còn dập đầu nữa, ánh mắt chuyển thành u ám, vẻ mặt dần dần chết lặng.
Bọn họ thực sự không biết mình nên dùng loại biểu cảm nào để phản ứng với tình cảnh trước mắt. Bóng dáng hung thần ác sát cao cao tại thượng kia y như một tên Hỗn Thế Tà Ma, hắn lại đang nhấm nháp Hà Thần của bọn họ.
Một lát sau, Thẩm Nghi tiện tay cắt xuống một miếng thịt cá lớn, rồi cất bước rời khỏi thần miếu.
Hắn nắm lấy một nam nhân đang ngây dại quỳ dưới đất, rồi ngay ưới cái nhìn chăm chú đầy rung động của đối phương, hắn tùy ý nhét cục thịt cá kia vào trong miệng người này.
"Qel" Nam nhân nọ muốn nôn mửa theo bản năng, lại bị năm ngón tay thon dài của Thẩm Nghi bịt chặt miệng.
"Nhai nát rồi nuốt xuống cho ta." Giọng nói hờ hững khiến đáy lòng mọi người phát lạnh.
"Sau đó trả lời ta. Thẩm Nghi kéo gã từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Mùi vị Hà Thần của các ngươi thế nào?”
Trong hốc mắt nam nhân nọ chảy ra hai hàng nước mắt đục ngầu, cả người run rẩy, nhưng vị tươi ngon trong miệng lại trực tiếp lan tỏa ra.
Thứ này tuyệt đối là mỹ vị mà hơn ba mươi năm gã sống trên bờ sông cũng chưa từng được thưởng thức.
Gã vô thức nuốt miếng thịt kia xuống, sau đó lại lập tức sinh lòng áy náy, nhưng rất nhanh, cơn thèm khát trỗi dậy, gã không nhịn được lại nuốt thêm một miếng nữa.
"Nuôi rất tốt, nhưng lần sau đừng nuôi lâu như thế" Thẩm Nghi vỗ vỗ mặt đối phương, trực tiếp thu thanh ô đao trong tay, đi về phía mấy người cách đó không xa.
Gã điên đã tỉnh lại từ trong hôn mê, giờ phút này cả người đầy bùn đất, vừa lăn vừa bò chạy đến nơi đây. Gã trông thấy đám đồng hương của mình đang quỳ gối với vẻ mặt kinh hãi ở khắp nơi, gã cũng trông thấy thân miếu đã sụp đổ.
Đến đây, ánh mắt gã mới đảo qua bóng người duy nhất đang đứng thẳng tắp ở đằng kia, nhưng ngay sau đó, tâm nhìn lại chuyển sang con cá béo đã bị mổ bụng trong thần miếu.