Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Còn Sống Là Được!

Chương 113: Còn Sống Là Được! Chương 113: Còn Sống Là Được!Chương 113: Còn Sống Là Được!

Ngay sau đó, người điên bộc phát ra khí lực lớn đến trước nay chưa từng có, gã dồn sức xông qua đám người trước mặt, nhào đến phần bụng cá, cắn xé từng miếng từng miếng.

Thịt cá hòa lẫn nước mắt nước mũi bị gã điên cuông nuốt vào trong dạ dày, phảng phất như muốn trút xuống toàn bộ nỗi oán hận đã chất chứa suốt mười mấy năm nay. Những người đang quỳ dưới đất thấy vậy, đều ngây ngốc nhìn chăm chằm vào gã.

Giờ phút này, nam nhân lúc trước bị Thẩm Nghi ép ăn thịt cá, còn đang đau khổ đấm ngực giậm chân, nhưng trong lòng lại không nhịn được khe khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, pho tượng trong Hà Thần miếu đã vỡ toang, lớp da màu vàng bong tróc từng mảng, để lộ ra thân thể làm bằng đất sét ban đầu.

Ánh vàng rải rác, Dương Xuân giang với những gợn sóng trong vắt lại có hai - ba chiếc thuyền nhỏ đang đậu trên sông.

(Theo cấu trúc thông thường thì trong câu này là hai - ba chiếc thuyền nhỏ, nhưng theo tác giả viết thì có hai - ba Zijl (ô sao), là một loài rắn nước, có lẽ tác giả viết sai chính tả, nên mình vẫn để nó là hai - ba chiếc thuyên nhỏ)

Trong tiểu viện làm bằng trúc, Thẩm Nghi ngồi trên ghế, tay câm khăn lau, đang cẩn thận lau chùi vỏ đao.

Bản thân hắn vốn không am hiểu cách chăm sóc người bị thương, may mà người điên kia thường xuyên bị thương, thông qua quá trình chăm sóc gã, tiểu quả phụ cũng luyện ra một chút kinh nghiệm.

Ít nhất là nàng cũng nhanh chóng đi tới cầm máu, băng bó lại thành "hình người" cho Mã Đào và Lý Tân Hàn.

Đợi đến lúc Lý Mộ Cẩn tỉnh táo lại, nàng mới vội vàng lấy mấy viên đan dược tới cho hai người kia ăn, tạm thời ổn định sinh cơ của bọn họ.

Lúc này, Lý Mộ Cẩn mới chậm rãi đi ra ngoài cửa phòng, cởi bỏ cái đuôi ngựa, để cho mái tóc có phần xốc xếch, che khuất đi gương mặt tái nhợt, khí tức phù phiếm của mình, hẳn là không cần biết kết quả thế nào nhưng cuộc tranh đấu đêm qua đã làm nàng chịu thiệt thòi rất lớn.

Dung mạo Lý Mộ Cẩn ở thời điểm hiện tại đã bớt đi vài phân quyến rũ, bờ môi vốn đỏ tươi mọng nước, cũng có chút rạn nứt, khô hanh. Nàng chăm chú nhìn vào bóng lưng Thẩm Nghị, bóng lưng kia lại dân dân ăn khớp với thân hình in đậm trong đầu đêm qua.

Nàng khẽ nhúc nhích khóe môi, cất giọng khàn khàn hỏi: "Những người khác đâu rồi?"

"Bọn họ chỉ bị kiệt sức, không thương tổn gì, đã sớm thức tỉnh rồi, sau đó đi nha môn dắt ngựa." Thẩm Nghi buông khăn lau xuống, đeo bội đao lại bên hông.

Lý Mộ Cẩn kéo ghế, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, dùng lòng bàn tay chống cằm, vốn dĩ muốn hỏi một chút, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn.

Ban đầu, Thẩm Nghi còn ngồi yên, để mặc cho nàng nhìn, lâu dần, hắn thực sự không nhịn được cái nhìn chăm chú này, mới nhíu mày thưởng cho nàng một cái lườm trắng mắt.

Lý Mộ Cẩn bật cười, trong mắt trào ra niềm cảm khái vô vàn: "Thì ra... đúng là ngươi rất am hiểu giết yêu."

Hắn am hiểu đến mức có thể làm một cô nương từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh châu như nàng, cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Dù lúc ấy, Lý Mộ Cẩn bị nhóm thôn dân quỳ trên mặt đất che khuất tâm mắt, nhưng đến tận lúc này, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hà Thần kia, vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng.

Nếu không gặp phải nỗi sợ hãi vào thời khắc sinh tử, sao Hà Thần vốn là kẻ rất coi trọng thân phận lại thất thố như thế?

"Ta tưởng rằng ngươi đã chết." Đối phương đuổi theo cơn gió đen kia, một đường chui thẳng vào rừng, tuy không biết kia là loại yêu vật gì, nhưng vẻ mặt chờ mong của Hà Thần lại bị Lý Mộ Cẩn thu hết vào đáy mắt.

Ẩn sâu bên trong ánh mắt của đối phương là sự tín nhiệm tuyệt đối, lại tràn ngập vẻ khao khát, tự tin mười phần.

Không ngờ... tới cuối cùng người trở về lại là Thẩm Nghi.

"May là ngươi không nghĩ như vậy." Lý Mộ Cẩn đứng lên, thu lại ý cười, rồi không chút câu nệ, trực tiếp cúi người với thanh niên trước mặt.

Nếu đối phương cũng ôm ý nghĩ tương tự, thì phương thức ổn thỏa nhất sau khi thoát thân, hẳn là chạy về Trấn Ma ti báo tin.

Đối mặt với một con yêu ma cảnh giới vượt xa mình, cũng như gặp phải tình huống không có lấy một chút phần thắng nào, không cần biết là ai, cũng sẽ lấy danh nghĩa đi báo tin để rời khỏi.

Ngay cả Trấn Ma tỉ, nếu biết tin, cũng sẽ không quá mức trách móc nặng nà.

"... Thẩm Nghi thoáng cảm thấy kinh ngạc. Hắn thực sự không ngờ đối phương lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế. Hắn khoát khoát tay, còn chưa mở miệng, cánh tay đã bị ôm chặt vào một mảnh mềm mại mênh mông.

"Ha ha." Lý Mộ Cẩn lại biến trở về bộ dáng không đứng đắn lúc trước, nàng ôm lấy cánh tay hắn, bắt đầu nói lảm nhảm: "Suýt nữa thì dọa cho ta sợ đến ngu luôn rồi! Ngay cả ngón tay cũng không động đậy được, còn phải nặn ra bộ dáng trấn định tự nhiên. Thế mà loại kỹ xảo này lại không thể dọa được Hà Thần kia, đúng là tức chết ta mà.

Dứt lời, nàng khẽ vân vê đầu ngón tay, lộ vẻ đáng thương thành thực nói: "Lúc ngươi đi tới, chỉ thiếu chút xíu nữa là nước mắt ta rơi xuống rồi, may mà ngươi khá đẹp trai, ta mới tiếp tục duy trì hình tượng theo bản năng, lúc ấy mới nhịn được."

Xúc cảm quen thuộc truyền đến... thậm chí còn kinh người hơn đại tẩu nhà Tống gia mấy phần.

Thẩm Nghi không nói gì, chỉ lạnh nhạt rút cánh tay về: "Thế là đủ rồi."

Hắn còn nhớ rỡ, khi cây xiên cá kia đâm xuống, vẻ mặt đối phương vẫn bình thường, một chút sợ hãi cũng không có, chỉ lóe lên một tia than thở, thế mà nói là suýt rơi nước mắt? Ngươi tính hù quỷ hả?

Lý Mộ Cẩn trực tiếp dùng một tay chống nạnh, tùy tiện vỗ ngực nói: "May mắn may mắn, còn sống là được, mạng ta thật lớn."

Dường như người của Trấn Ma ti đều rất phóng khoáng.

Bị nụ cười của nàng cảm nhiễm, Thẩm Nghi thoáng nghiêng đầu, lệ khí trong con ngươi thoáng nhạt đi một chút.

Có lẽ từ khoảnh khắc hắn tỉnh lại ở Lưu gia Bách Vân huyện, bản thân vẫn còn rơi vào trạng thái bàng quan như đang tham gia một trò chơi nhân sinh, mới không nhận ra sự khác thường của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment